Chương 6
Lâm Tuyết Linh
12/09/2022
Đường Á Nam bị câu nói của Chu Hạo làm cho nghẹn lại, theo bản năng buột miệng thốt ra: "Không biết cũng không sao, chúng ta có thể làm quen
mà."
Nói xong, Đường Á Nam lại cảm thấy không đúng lắm, lời này nghe sao giống mấy kiểu bắt chuyện dạo vậy?
Nhưng thực tế cô đúng là đang bắt chuyện dạo với Chu Hạo ở ven đường.
Song nói đi cũng phải nói lại, mặc dù Chu Hạo không biết cô, nhưng cô lại biết cậu ta, nên theo một ý nghĩa nào đó thì bọn cô cũng không tính là hoàn toàn không quen biết.
Huống hồ, hầu như mỗi ngày cô đều xuất hiện ở trước mặt cậu ta, cô không tin cậu ta có thể quên cô nhanh như vậy được.
"Chu Hạo."
Cô thấp hơn Chu Hạo nửa cái đầu, đứng ở trước mặt của cậu ngẩng mặt lên, dưới ánh trăng, da mặt trắng nõn bóng loáng càng lộ vẻ tinh tế sáng lấp lánh.
Chu Hạo không thích đứng gần với con gái như vậy, cậu hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì mà bước sang phía bên cạnh, dự định vòng qua cô đi lên phía trước.
Ai ngờ mới đi được một bước, ống tay áo đồng phục lại bị cô kéo lấy.
Cô không đặc biệt dùng sức, chỉ dám nắm một mẩu rất nhỏ, nhỏ giống như một cái móng tay vậy đó.
Chu Hạo trầm mặc nhìn thoáng qua, sau một lúc lâu, biểu tình của cậu không quá vui vẻ: "Đến cùng là cậu muốn làm gì?"
"Tôi không muốn làm gì cả..." Đường Á Nam nói thầm, cô hít sâu một hơi, ngước mắt lên nhìn Chu Hạo đầy chân thành, nói từng câu từng chữ: "Về chuyện tối hôm qua, rất xin lỗi, tôi không biết người kia là em trai của cậu, nên..."
Cô buông tay, lùi lại một bước, ở ngay trước mặt Chu Hạo, cúi người một góc chín mươi độ: "Thật xin lỗi!"
Giọng nói của cô vừa vang vừa có lực, đáy mắt Chu Hạo xẹt qua một tia kinh ngạc khó mà phát hiện được.
Nhưng rất nhanh, tâm tình như vậy lại bị cậu không dấu vết thu liễm lại toàn bộ.
Chu Hạo quan sát Đường Á Nam từ trên xuống dưới một lượt, đây là lần đầu tiên cậu quan sát tỉ mỉ nữ sinh trước mắt này.
Mấy ngày nay, cậu gặp cô tổng cộng ba lần.
Lần đầu tiên là vào lúc tan học ngày thứ sáu, cậu ngồi trên xe, thấy một mình cô quật ngã năm tên lưu manh chỉ trong một phút ngắn ngủi, động tác gọn gàng, không chút nào dây dưa dài dòng.
Lần thứ hai là đêm qua, cậu bị em trai cùng bố khác mẹ ngăn ở đầu ngõ đòi tiền, cô không biết từ nơi nào nhảy ra, đẩy em trai cậu một cái. Rõ ràng nhìn cô vừa gầy lại vừa yếu, vậy mà lại lấy tư thái của một người bảo vệ ra chắn ở trước người cậu.
Lần thứ ba, thì là trong đêm nay, ngay bây giờ.
Đường Á Nam đợi rất lâu cũng không nghe thấy Chu Hạo nói chuyện, cô chậm rãi ngồi dậy, ngẩng đầu lại thấy Chu Hạo mặt không biểu tình nhìn chằm chằm cô, ánh mắt kia...
Giống như là đang nhìn một quái vật.
Đường Á Nam chợt cảm thấy xấu hổ, gương mặt có chút nóng lên, sờ mũi, không được tự nhiên mà giải thích cho hành vi vừa rồi của mình: "Cái kia...Tối qua không phải suýt nữa tôi đã động thủ đánh em trai cậu sao, vì thế tôi đến đây để nói xin lỗi."
Thấy Chu Hạo không phản ứng, cô lại đặc biệt bổ sung một câu: "Tôi thật sự không cố ý, cậu đừng tức giận, có được không?"
Cậu tức giận?
Chu Hạo giật giật khóe miệng, biểu tình vẫn luôn đông cứng của cậu rốt cục cũng có chút buông lỏng trước mặt cô: "Người cậu đánh không phải tôi, tôi giận cái gì chứ?"
Không tức giận thì tối qua nói cô như vậy làm gì?
Đường Á Nam chu môi, cánh môi nhỏ màu hồng phấn, giống như là trái anh đào mê hoặc người tới hái.
Không chờ cô nghĩ kỹ nên nói như nào thì Chu Hạo đã mở miêng: "Huống hồ, cậu không phải là 'suýt nữa' đã động thủ, mà là đã động thủ rồi, nên người mà cậu nên xin lỗi, không phải tôi."
Nói xong Chu Hạo không nhìn cô nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Được thôi, nếu như đẩy một chút cũng coi là đánh người, vậy thì cô thực sự đã động thủ rồi.
Không nghĩ tới người tên Chu Hạo này còn phân rõ ràng như vậy, Đường Á Nam bĩu môi đuổi theo, mặt dày mày dạn nói: "Vậy hay là cậu nói cho tôi tên và phương thức liên lạc của em trai cậu, tôi tự mình xin lỗi em ấy."
Chu Hạo đột nhiên dừng lại, cô lại không nhìn, Đường Á Nam "ai da" một tiếng, đâm vào vai của cậu.
Ngẫm lại, tên và phương thức liên lạc coi như là vấn đề riêng tư cá nhân, Đường Á Nam tưởng Chu Hạo không chịu nói, vội vàng nói: "Nếu cậu không muốn nói cho tôi biết thì cậu cứ đưa thẳng tôi đi tìm em ấy cũng được."
Chu Hạo: "..."
Cô gái này, sao lại ồn ào như vậy cơ chứ?
Chu Hạo nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: "Làm sao cậu biết người tối qua là em trai tôi?"
Thấy Chu Hạo rốt cục cũng chủ động nói chuyện với cô, Đường Á Nam rất vui vẻ, không hề nghĩ ngợi liền trả lời: "Tôi có bạn quen biết với người trong trường cậu, nên tôi để cậu ấy đi hỏi giúp tôi, đúng rồi, cậu ấy nói người kia còn học cùng lớp với cậu."
"Nên là..." Chu Hạo chuyển phương hướng, nhìn thẳng vào cô, thanh âm không nhanh không chậm vang lên: "Cậu tìm người điều tra tôi?"
"..."
Aiii, hiện tại thu hồi lời vừa nói, còn kịp không?
Không biết có phải vì ánh sáng chỗ hai người bọn họ đang đứng tương đối lờ mờ hay không, mà Đường Á Nam cảm thấy sắc mặt Chu Hạo còn trầm hơn vừa rồi vài phần.
Cô chột dạ rũ mắt, ánh mắt đặt ở khóa kéo đồng phục của cậu: "Tôi không điều tra cậu, chỉ là, chỉ là hỏi thăm một chút thôi..."
Hỏi thăm một chút mà đã có thể tìm tới bạn học cùng lớp với cậu một cách trùng hợp như vậy, còn thăm dò được cả chuyện cậu có em trai, rất có năng lực đấy.
Thấy Chu Hạo lại muốn đi, Đường Á Nam tiến tới: "Chu Hạo, về sau tôi còn có thể tới tìm cậu không?"
"THPT số 2, tìm tôi làm gì? Thảo luận học tập?" Chu Hạo còn nhớ rõ đồng phục mà cô mặc ngày đó, phía trên đĩnh đạc in tên trường cùng logo trường THPT số 2, mặc như vậy xuất hiện ở cổng trường THPT số 1, có vẻ không hợp lắm đâu.
Đường Á Nam còn tưởng cậu đang giễu cợt trường học của bọn cô, có chút không phục: "Cậu cũng đừng xem thường trường tôi, trường tôi cũng có người có thành tích tốt đó."
"Ví dụ như cậu?" Chu Hạo nghiêng mắt, nhàn nhạt mở miệng.
Đường Á Nam giật mình, sau đó nhỏ giọng nói: "Thành tích của tôi đúng là tốt thật, nếu là về sau cậu có bài không biết làm, tôi có thể dạy cậu."
Chu Hạo rõ ràng không tin.
***
Mãi đến khi Chu Hạo lên xe, Đường Á Nam cũng không chờ được cậu nói có thể hay là không thể. Nhưng Chu Hạo chịu để ý đến cô, cô đã rất vui vẻ rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Á Nam dậy thật sớmtheo thói quen. Trước tiên làm bữa sáng cho mẹ, bữa sáng đơn giản gồm cháo và dưa chua, cháo được hâm nóng trong nồi cơm điện, chỉ cần mẹ dậy là có thể ăn được cháo nóng ngay.
Làm xong những thứ này, Đường Á Nam thay đồng phục, đeo cặp, đến tiệm bánh bao của dì Trương giúp đỡ trước.
Buổi sáng là thời điểm bận nhất, không ít học sinh và người lớn đều đến mua bữa sáng, đoàn người xếp thành một hàng dài ở cửa tiệm.
Về chuyện Đường Á Nam làm việc ngoài giờ học ở đối diện trường học thì hễ là bạn học trong trường THPT số 2, những người biết cô đều biết cả, lúc nhận bánh bao từ cô, thậm chí có người còn có thể thân thiết nói một tiếng "Cám ơn chị Nam".
Đối với điều này, Đường Á Nam tỏ ra sớm đã thành thói quen.
"Chị Nam, chị Nam!"
Lúc cô đang bận rộn thì Triệu Việt gân cổ lên, đẩy đám người ra, chui từ bên ngoài vào trong.
Triệu Việt chạy rất nhanh, cậu ta thở hồng hộc: "Giang hồ cấp cứu, chị mau cho em mượn vở bài tập của chị với, vừa rồi Diệt Tuyệt sư thái tới nói, từ hôm nay trở đi, nếu ai không thể nộp bài tập đúng hạn, về sau liền phải ở lại lớp, học tiết tự học buổi tối!"
Đường Á Nam liếc nhìn cậu ta một cái, vừa lấy tiền vừa hỏi: "Hôm qua cậu lại không làm bài tập?"
"Không phải như vậy đâu! Tối hôm qua em đã định học tập chăm chỉ rồi, nhưng đám người Từ Lỗi kia đột nhiên gọi điện thoại cho em, tìm em chơi game, em không để ý, chơi hăng quá, cái gì cũng chưa làm."
"Đáng đời."
"Chị Nam, đừng mà, em thật sự muốn làm bài tập mà. Em xin chị đấy, cho em mượn vở bài tập để em chép với, nếu không Diệt Tuyệt sư thái sẽ làm thịt em thật đấy." Triệu Việt chắp tay trước ngực, tội nghiệp nói.
"Vậy thì thật tốt, cậu làm xong bài tập rồi về, tránh việc cậu chơi game tới nửa đêm."
Nói thì nói như vậy, nhưng Đường Á Nam vẫn hất ánh mắt qua chỗ cô để cặp rồi nói: "Tự tìm đi, đừng làm phiền tôi, tôi đang bận."
"Aiz, cảm ơn chị Nam!" Triệu Việt được tiện nghi còn khoe mẽ, cầm cặp sách của cô lắc lắc: "Chị Nam, cặp sách của chị nặng quá đi, em cầm về lớp cho chị trước."
"Mau cút." Đường Á Nam không khách khí trả lời.
***
Chuông tan học buổi sáng vừa vang, các bạn học sinh trong lớp chạy ra ngoài như ong vỡ tổ, chen nhau đến nhà ăn.
Đường Á Nam và Tôn Nhân Nhân đều là người lười xếp hàng, tan học, hai người họ chậm rãi thu xếp đồ đạc, chờ các bạn trong lớp đi gần hết mới kết nhóm đến nhà ăn ăn cơm.
Triệu Việt và Cù Duệ vẫn như cũ đi theo sau lưng các cô.
Hôm nay Triệu Việt nộp bài đúng giờ, trong giờ học toán được giáo viên khen ngợi, cả buổi sáng đều đắc ý: "Trong trường chỉ có chị Nam là đối xử tốt với em nhất, đi theo chị Nam có thịt ăn, câu này đúng là lời lẽ chí lý đấy, chằng giả chút nào."
"Cậu thôi đi, nịnh nọt lấy lòng quá mức rồi đấy, có phải là cậu ước gì tất cả mọi người đều biết là chị Nam cho cậu chép bài nên cậu mới có thể nộp bài đúng hạn?" Tôn Nhân Nhân quay đầu, trêu ghẹo nói.
Triệu Việt lẩm bẩm: "Người chép cũng không chỉ có một mình tớ."
"Nhưng chúng tớ đều kkiêm tốn nha, nhớ kỹ nếu cậu bị giáo viên gọi đi "nói chuyện", tuyệt đối đừng khai ra chúng tớ."
"Vậy sao được, chúng ta thân thiết như vậy, nhất định là có bài tập thì cùng chép, có mắng thì cùng chịu chứ."
"Mặt dày thật đấy, ai thân với cậu chứ?"
Triệu Việt cười hắc hắc: "Tôn Nhân Nhân, trong mấy người chúng ta, mặt ai dày hơn mặt cậu được chứ?"
"Cậu!" Tôn Nhân Nhân tức giận đến mức muốn đánh Triệu Việt.
Triệu Việt linh hoạt trốn đến sau lưng Cù Duệ, coi Cù Duệ làm khiên chắn, thuận tiện làm cái mặt quỷ với Tôn Nhân Nhân: "Cậu có bản lĩnh thì cậu đánh tớ đi, đến đây đến đây."
"Cậu cho rằng tớ không dám?" Tôn Nhân Nhân vén tay áo lên, muốn xông lên.
Một nhóm bốn người bởi vì trò nháo như thế, đều ngừng lại không đi tiếp.
Cù Duệ bị hai người bọn họ nháo đến phiền, cảm xúc khó chịu cả một buổi sáng rốt cục cũng bộc phát: "Tôi nói này, hai người muốn ồn ào có thể chuyển sang chỗ khác hay không, đừng lắc lư ở bên cạnh tôi?"
Ngữ khí của Cù Duệ không tốt lắm, Triệu Việt nghe vậy, dừng lại: "Người anh em, mày sao thế?"
Cù Duệ nhìn mặt đất phía xa, không nói lời nào.
Triệu Việt đoán mò: "Có phải là mày lại đi đánh bạc bị thua tiền rồi không? Ai da mày yên tâm đi, nhà mày có tiền như vậy, thua nhiều bố mẹ mày cũng có thể trả hết cho mày."
"Cút cho tao." Cù Duệ há miệng liền mắng.
Một lát sau, Cù Duệ nhìn Đường Á Nam, muốn nói lại thôi: "Chị Nam, số điện thoại của Chu Hạo..."
Buổi sáng sau khi Đường Á Nam tới, kêu cậu ta hỏi người bạn học cùng lớp với Chu Hạo xem có thể lấy được số điện thoại của Chu Hạo hay không.
Đường Á Nam tưởng Cù Duệ không lấy được, ngại nói với cô, nên cô hào phóng khoát khoát tay: "Không sao, nếu cậu không hỏi được thì tôi tìm người khác hỏi vậy."
Câu "không phải" của Cù Duệ còn chưa nói ra miệng thì Triệu Việt đã ồ lên một tiếng, nói tiếp: "Chị Nam, chị muốn có số điện thoại của Chu Hạo hả, chị chờ một chút, em hỏi Hạ Lâm, hình như hôm qua em ấy nói là em ấy có người bạn biết số điện thoại của Chu Hạo."
Nói xong liền muốn lấy điện thoại ra.
Cù Duệ lập tức đen mặt, cắn răng nghiến lợi nói: "Em lấy được rồi, lát nữa gửi cho chị."
Nói xong, Đường Á Nam lại cảm thấy không đúng lắm, lời này nghe sao giống mấy kiểu bắt chuyện dạo vậy?
Nhưng thực tế cô đúng là đang bắt chuyện dạo với Chu Hạo ở ven đường.
Song nói đi cũng phải nói lại, mặc dù Chu Hạo không biết cô, nhưng cô lại biết cậu ta, nên theo một ý nghĩa nào đó thì bọn cô cũng không tính là hoàn toàn không quen biết.
Huống hồ, hầu như mỗi ngày cô đều xuất hiện ở trước mặt cậu ta, cô không tin cậu ta có thể quên cô nhanh như vậy được.
"Chu Hạo."
Cô thấp hơn Chu Hạo nửa cái đầu, đứng ở trước mặt của cậu ngẩng mặt lên, dưới ánh trăng, da mặt trắng nõn bóng loáng càng lộ vẻ tinh tế sáng lấp lánh.
Chu Hạo không thích đứng gần với con gái như vậy, cậu hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì mà bước sang phía bên cạnh, dự định vòng qua cô đi lên phía trước.
Ai ngờ mới đi được một bước, ống tay áo đồng phục lại bị cô kéo lấy.
Cô không đặc biệt dùng sức, chỉ dám nắm một mẩu rất nhỏ, nhỏ giống như một cái móng tay vậy đó.
Chu Hạo trầm mặc nhìn thoáng qua, sau một lúc lâu, biểu tình của cậu không quá vui vẻ: "Đến cùng là cậu muốn làm gì?"
"Tôi không muốn làm gì cả..." Đường Á Nam nói thầm, cô hít sâu một hơi, ngước mắt lên nhìn Chu Hạo đầy chân thành, nói từng câu từng chữ: "Về chuyện tối hôm qua, rất xin lỗi, tôi không biết người kia là em trai của cậu, nên..."
Cô buông tay, lùi lại một bước, ở ngay trước mặt Chu Hạo, cúi người một góc chín mươi độ: "Thật xin lỗi!"
Giọng nói của cô vừa vang vừa có lực, đáy mắt Chu Hạo xẹt qua một tia kinh ngạc khó mà phát hiện được.
Nhưng rất nhanh, tâm tình như vậy lại bị cậu không dấu vết thu liễm lại toàn bộ.
Chu Hạo quan sát Đường Á Nam từ trên xuống dưới một lượt, đây là lần đầu tiên cậu quan sát tỉ mỉ nữ sinh trước mắt này.
Mấy ngày nay, cậu gặp cô tổng cộng ba lần.
Lần đầu tiên là vào lúc tan học ngày thứ sáu, cậu ngồi trên xe, thấy một mình cô quật ngã năm tên lưu manh chỉ trong một phút ngắn ngủi, động tác gọn gàng, không chút nào dây dưa dài dòng.
Lần thứ hai là đêm qua, cậu bị em trai cùng bố khác mẹ ngăn ở đầu ngõ đòi tiền, cô không biết từ nơi nào nhảy ra, đẩy em trai cậu một cái. Rõ ràng nhìn cô vừa gầy lại vừa yếu, vậy mà lại lấy tư thái của một người bảo vệ ra chắn ở trước người cậu.
Lần thứ ba, thì là trong đêm nay, ngay bây giờ.
Đường Á Nam đợi rất lâu cũng không nghe thấy Chu Hạo nói chuyện, cô chậm rãi ngồi dậy, ngẩng đầu lại thấy Chu Hạo mặt không biểu tình nhìn chằm chằm cô, ánh mắt kia...
Giống như là đang nhìn một quái vật.
Đường Á Nam chợt cảm thấy xấu hổ, gương mặt có chút nóng lên, sờ mũi, không được tự nhiên mà giải thích cho hành vi vừa rồi của mình: "Cái kia...Tối qua không phải suýt nữa tôi đã động thủ đánh em trai cậu sao, vì thế tôi đến đây để nói xin lỗi."
Thấy Chu Hạo không phản ứng, cô lại đặc biệt bổ sung một câu: "Tôi thật sự không cố ý, cậu đừng tức giận, có được không?"
Cậu tức giận?
Chu Hạo giật giật khóe miệng, biểu tình vẫn luôn đông cứng của cậu rốt cục cũng có chút buông lỏng trước mặt cô: "Người cậu đánh không phải tôi, tôi giận cái gì chứ?"
Không tức giận thì tối qua nói cô như vậy làm gì?
Đường Á Nam chu môi, cánh môi nhỏ màu hồng phấn, giống như là trái anh đào mê hoặc người tới hái.
Không chờ cô nghĩ kỹ nên nói như nào thì Chu Hạo đã mở miêng: "Huống hồ, cậu không phải là 'suýt nữa' đã động thủ, mà là đã động thủ rồi, nên người mà cậu nên xin lỗi, không phải tôi."
Nói xong Chu Hạo không nhìn cô nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Được thôi, nếu như đẩy một chút cũng coi là đánh người, vậy thì cô thực sự đã động thủ rồi.
Không nghĩ tới người tên Chu Hạo này còn phân rõ ràng như vậy, Đường Á Nam bĩu môi đuổi theo, mặt dày mày dạn nói: "Vậy hay là cậu nói cho tôi tên và phương thức liên lạc của em trai cậu, tôi tự mình xin lỗi em ấy."
Chu Hạo đột nhiên dừng lại, cô lại không nhìn, Đường Á Nam "ai da" một tiếng, đâm vào vai của cậu.
Ngẫm lại, tên và phương thức liên lạc coi như là vấn đề riêng tư cá nhân, Đường Á Nam tưởng Chu Hạo không chịu nói, vội vàng nói: "Nếu cậu không muốn nói cho tôi biết thì cậu cứ đưa thẳng tôi đi tìm em ấy cũng được."
Chu Hạo: "..."
Cô gái này, sao lại ồn ào như vậy cơ chứ?
Chu Hạo nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: "Làm sao cậu biết người tối qua là em trai tôi?"
Thấy Chu Hạo rốt cục cũng chủ động nói chuyện với cô, Đường Á Nam rất vui vẻ, không hề nghĩ ngợi liền trả lời: "Tôi có bạn quen biết với người trong trường cậu, nên tôi để cậu ấy đi hỏi giúp tôi, đúng rồi, cậu ấy nói người kia còn học cùng lớp với cậu."
"Nên là..." Chu Hạo chuyển phương hướng, nhìn thẳng vào cô, thanh âm không nhanh không chậm vang lên: "Cậu tìm người điều tra tôi?"
"..."
Aiii, hiện tại thu hồi lời vừa nói, còn kịp không?
Không biết có phải vì ánh sáng chỗ hai người bọn họ đang đứng tương đối lờ mờ hay không, mà Đường Á Nam cảm thấy sắc mặt Chu Hạo còn trầm hơn vừa rồi vài phần.
Cô chột dạ rũ mắt, ánh mắt đặt ở khóa kéo đồng phục của cậu: "Tôi không điều tra cậu, chỉ là, chỉ là hỏi thăm một chút thôi..."
Hỏi thăm một chút mà đã có thể tìm tới bạn học cùng lớp với cậu một cách trùng hợp như vậy, còn thăm dò được cả chuyện cậu có em trai, rất có năng lực đấy.
Thấy Chu Hạo lại muốn đi, Đường Á Nam tiến tới: "Chu Hạo, về sau tôi còn có thể tới tìm cậu không?"
"THPT số 2, tìm tôi làm gì? Thảo luận học tập?" Chu Hạo còn nhớ rõ đồng phục mà cô mặc ngày đó, phía trên đĩnh đạc in tên trường cùng logo trường THPT số 2, mặc như vậy xuất hiện ở cổng trường THPT số 1, có vẻ không hợp lắm đâu.
Đường Á Nam còn tưởng cậu đang giễu cợt trường học của bọn cô, có chút không phục: "Cậu cũng đừng xem thường trường tôi, trường tôi cũng có người có thành tích tốt đó."
"Ví dụ như cậu?" Chu Hạo nghiêng mắt, nhàn nhạt mở miệng.
Đường Á Nam giật mình, sau đó nhỏ giọng nói: "Thành tích của tôi đúng là tốt thật, nếu là về sau cậu có bài không biết làm, tôi có thể dạy cậu."
Chu Hạo rõ ràng không tin.
***
Mãi đến khi Chu Hạo lên xe, Đường Á Nam cũng không chờ được cậu nói có thể hay là không thể. Nhưng Chu Hạo chịu để ý đến cô, cô đã rất vui vẻ rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Á Nam dậy thật sớmtheo thói quen. Trước tiên làm bữa sáng cho mẹ, bữa sáng đơn giản gồm cháo và dưa chua, cháo được hâm nóng trong nồi cơm điện, chỉ cần mẹ dậy là có thể ăn được cháo nóng ngay.
Làm xong những thứ này, Đường Á Nam thay đồng phục, đeo cặp, đến tiệm bánh bao của dì Trương giúp đỡ trước.
Buổi sáng là thời điểm bận nhất, không ít học sinh và người lớn đều đến mua bữa sáng, đoàn người xếp thành một hàng dài ở cửa tiệm.
Về chuyện Đường Á Nam làm việc ngoài giờ học ở đối diện trường học thì hễ là bạn học trong trường THPT số 2, những người biết cô đều biết cả, lúc nhận bánh bao từ cô, thậm chí có người còn có thể thân thiết nói một tiếng "Cám ơn chị Nam".
Đối với điều này, Đường Á Nam tỏ ra sớm đã thành thói quen.
"Chị Nam, chị Nam!"
Lúc cô đang bận rộn thì Triệu Việt gân cổ lên, đẩy đám người ra, chui từ bên ngoài vào trong.
Triệu Việt chạy rất nhanh, cậu ta thở hồng hộc: "Giang hồ cấp cứu, chị mau cho em mượn vở bài tập của chị với, vừa rồi Diệt Tuyệt sư thái tới nói, từ hôm nay trở đi, nếu ai không thể nộp bài tập đúng hạn, về sau liền phải ở lại lớp, học tiết tự học buổi tối!"
Đường Á Nam liếc nhìn cậu ta một cái, vừa lấy tiền vừa hỏi: "Hôm qua cậu lại không làm bài tập?"
"Không phải như vậy đâu! Tối hôm qua em đã định học tập chăm chỉ rồi, nhưng đám người Từ Lỗi kia đột nhiên gọi điện thoại cho em, tìm em chơi game, em không để ý, chơi hăng quá, cái gì cũng chưa làm."
"Đáng đời."
"Chị Nam, đừng mà, em thật sự muốn làm bài tập mà. Em xin chị đấy, cho em mượn vở bài tập để em chép với, nếu không Diệt Tuyệt sư thái sẽ làm thịt em thật đấy." Triệu Việt chắp tay trước ngực, tội nghiệp nói.
"Vậy thì thật tốt, cậu làm xong bài tập rồi về, tránh việc cậu chơi game tới nửa đêm."
Nói thì nói như vậy, nhưng Đường Á Nam vẫn hất ánh mắt qua chỗ cô để cặp rồi nói: "Tự tìm đi, đừng làm phiền tôi, tôi đang bận."
"Aiz, cảm ơn chị Nam!" Triệu Việt được tiện nghi còn khoe mẽ, cầm cặp sách của cô lắc lắc: "Chị Nam, cặp sách của chị nặng quá đi, em cầm về lớp cho chị trước."
"Mau cút." Đường Á Nam không khách khí trả lời.
***
Chuông tan học buổi sáng vừa vang, các bạn học sinh trong lớp chạy ra ngoài như ong vỡ tổ, chen nhau đến nhà ăn.
Đường Á Nam và Tôn Nhân Nhân đều là người lười xếp hàng, tan học, hai người họ chậm rãi thu xếp đồ đạc, chờ các bạn trong lớp đi gần hết mới kết nhóm đến nhà ăn ăn cơm.
Triệu Việt và Cù Duệ vẫn như cũ đi theo sau lưng các cô.
Hôm nay Triệu Việt nộp bài đúng giờ, trong giờ học toán được giáo viên khen ngợi, cả buổi sáng đều đắc ý: "Trong trường chỉ có chị Nam là đối xử tốt với em nhất, đi theo chị Nam có thịt ăn, câu này đúng là lời lẽ chí lý đấy, chằng giả chút nào."
"Cậu thôi đi, nịnh nọt lấy lòng quá mức rồi đấy, có phải là cậu ước gì tất cả mọi người đều biết là chị Nam cho cậu chép bài nên cậu mới có thể nộp bài đúng hạn?" Tôn Nhân Nhân quay đầu, trêu ghẹo nói.
Triệu Việt lẩm bẩm: "Người chép cũng không chỉ có một mình tớ."
"Nhưng chúng tớ đều kkiêm tốn nha, nhớ kỹ nếu cậu bị giáo viên gọi đi "nói chuyện", tuyệt đối đừng khai ra chúng tớ."
"Vậy sao được, chúng ta thân thiết như vậy, nhất định là có bài tập thì cùng chép, có mắng thì cùng chịu chứ."
"Mặt dày thật đấy, ai thân với cậu chứ?"
Triệu Việt cười hắc hắc: "Tôn Nhân Nhân, trong mấy người chúng ta, mặt ai dày hơn mặt cậu được chứ?"
"Cậu!" Tôn Nhân Nhân tức giận đến mức muốn đánh Triệu Việt.
Triệu Việt linh hoạt trốn đến sau lưng Cù Duệ, coi Cù Duệ làm khiên chắn, thuận tiện làm cái mặt quỷ với Tôn Nhân Nhân: "Cậu có bản lĩnh thì cậu đánh tớ đi, đến đây đến đây."
"Cậu cho rằng tớ không dám?" Tôn Nhân Nhân vén tay áo lên, muốn xông lên.
Một nhóm bốn người bởi vì trò nháo như thế, đều ngừng lại không đi tiếp.
Cù Duệ bị hai người bọn họ nháo đến phiền, cảm xúc khó chịu cả một buổi sáng rốt cục cũng bộc phát: "Tôi nói này, hai người muốn ồn ào có thể chuyển sang chỗ khác hay không, đừng lắc lư ở bên cạnh tôi?"
Ngữ khí của Cù Duệ không tốt lắm, Triệu Việt nghe vậy, dừng lại: "Người anh em, mày sao thế?"
Cù Duệ nhìn mặt đất phía xa, không nói lời nào.
Triệu Việt đoán mò: "Có phải là mày lại đi đánh bạc bị thua tiền rồi không? Ai da mày yên tâm đi, nhà mày có tiền như vậy, thua nhiều bố mẹ mày cũng có thể trả hết cho mày."
"Cút cho tao." Cù Duệ há miệng liền mắng.
Một lát sau, Cù Duệ nhìn Đường Á Nam, muốn nói lại thôi: "Chị Nam, số điện thoại của Chu Hạo..."
Buổi sáng sau khi Đường Á Nam tới, kêu cậu ta hỏi người bạn học cùng lớp với Chu Hạo xem có thể lấy được số điện thoại của Chu Hạo hay không.
Đường Á Nam tưởng Cù Duệ không lấy được, ngại nói với cô, nên cô hào phóng khoát khoát tay: "Không sao, nếu cậu không hỏi được thì tôi tìm người khác hỏi vậy."
Câu "không phải" của Cù Duệ còn chưa nói ra miệng thì Triệu Việt đã ồ lên một tiếng, nói tiếp: "Chị Nam, chị muốn có số điện thoại của Chu Hạo hả, chị chờ một chút, em hỏi Hạ Lâm, hình như hôm qua em ấy nói là em ấy có người bạn biết số điện thoại của Chu Hạo."
Nói xong liền muốn lấy điện thoại ra.
Cù Duệ lập tức đen mặt, cắn răng nghiến lợi nói: "Em lấy được rồi, lát nữa gửi cho chị."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.