Chương 10: Triệu Yên Nghi gọi đến
Thanh Xuân
22/09/2018
- Cung Hàn Thước, anh đây là đang xem việc hành hạ người khác là một loại thú vui tao nhã của chính mình sao?
Trâm Thuỷ Ngưng ngước mắt, không chút ngần ngại mà kiên định nhìn thẳng vào đôi con ngươi u ám sâu thẳm của người đàn ông ma quỷ đối diện.
Nếu hắn không trả lời, cô cũng thừa sức biết rõ đáp án!
Đúng như vậy, hắn hiện tại đang xem việc hành hạ cô, giày vò cô là thú vui tao nhã của chính mình!
Chẳng lẽ không phải sao?
Hắn hết lần này đến lần khác răn đe cô, hù dọa cô!
Luôn miệng sỉ nhục cô, khinh miệt cô!
Sử dụng những ngôn từ kinh tởm để mà gán ghép, áp đặt lên người cô.. hơn hết, bây giờ lại có ý định cắt bỏ một ngón tay của cô..
Cô biết rõ Cung Hàn Thước, hắn là kiểu người nói được làm được!
Cô tự hỏi bản thân, trên nhân thế tại sao lại có loài ác quỷ hút máu người như hắn?
- Đúng, tôi cảm thấy rất vui! Không có gì vui bằng lúc tôi hành hạ cô!
Đối với lời nói ảm đạm của cô, Cung Hàn Thước chỉ nhún vai, tỏ vẻ chính xác, chỉ là, khoé môi của hắn bất chợt nở nụ cười nhàn nhạt ghê rợn, khiến đối phương cơ hồ không ngừng lo âu thấp thỏm.
- Vậy, một ngón tay của tôi sẽ phải cắt bỏ sao?
Cô lại tiếp tục nheo mi nhìn hắn, như là muốn hắn phải đưa ra câu trả lời chuẩn xác nhất.
- Đúng!
Sắc mặt Cung Hàn Thước cơ hồ có chút trầm lắng, nhưng, đó vốn chỉ là thoáng qua, ước chừng hai giây sau, hắn mới không chút do dự mà gật đầu.
- Anh.. có cần phải tàn nhẫn như vậy không?
Trâm Thuỷ Ngưng nhàn nhạt nở nụ cười, thương tâm cùng bi ai, lan tràn khắp tận đáy mắt.
Cô cũng không phải là thép kẽm sắc đá, cô suy cho cùng cũng chỉ là phụ nữ thôi, nhu nhược yếu mềm.
Cũng đồng nghĩa với việc, cô không thể chịu đựng được sự giày vò của hắn, cô không đủ sức kiệt để mà chống đối lại hắn.
Những lời sỉ vả của hắn, cô còn có thể kháng nghị, nhưng, hành hạ của hắn, mãi mãi là không!
Hắn là nam nhân, sức lực đầy người, cô vốn chỉ là một phụ nữ yếu đuối, làm sao mà đủ sức để phản kháng lại hắn?
Nhưng, nếu cô có ý định phản kháng, hắn chắc chắn sẽ lại càng tức giận hơn!
- So với thứ đàn bà lẳng lơ ti tiện như cô thì tôi có tàn nhẫn bao nhiêu cũng là không đủ!
Cung Hàn Thước khinh miệt nhíu mày, sâu thẳm bên trong đôi con ngươi đen óng cơ hồ hiện hữu rõ sự chán ghét đến cùng cực.
- Vẫn chưa đủ sao? Hành hạ tôi đến mức không khác gì một cái xác chết như thế này mà anh vẫn cảm thấy chưa đủ sao? Cung Hàn Thước, anh rốt cuộc là có phải con người hay không? Với tôi, anh chỉ là một tên ác quỷ không hơn không kém, anh vốn không có tư cách để làm con người, anh hiểu không?! Dừng lại việc này đi, đừng để tôi phải khinh miệt anh thêm một lần nào nữa!
Trâm Thuỷ Ngưng dường như bị bức đến điên, cô phập phồng thở gấp, khóe môi tím tái không ngừng lên tiếng chất vấn, sắc mặt tái xanh hơn bao giờ hết.
- Loại vũ nữ rẻ tiền như cô mà có quyền để khinh miệt tôi sao? Một con chó liếm chân chủ như cô mà có quyền khinh miệt tôi sao? Trâm Thuỷ Ngưng, đừng có mà đề cao địa vị của bản thân quá! Tôi đã nói ngay từ đầu rồi, cô chỉ là một con chó ngu xuẩn không hơn không kém!
Hiển nhiên, lời nói chất vấn của cô như chăm ngòi thêm vào cơn tức giận bùng phát của Cung Hàn Thước.
Hắn nheo mi, khoé môi khẽ tuôn lời khinh miệt sắc bén.
Khinh miệt? Cô ta là đang đùa với anh sao?
Loại người khốn nạn này mà có quyền khinh miệt anh?
- Nếu tôi là chó thì không biết anh lại là cái gì đây? Là phân chó có đúng không? Ha!
Trâm Thuỷ Ngưng khẽ cười khẩy, chế giễu một tiếng.
- Cô.. khốn kiếp, Trâm Thuỷ Ngưng, là do cô ép tôi, con đàn bà chết tiệt!
Lồng ngực không ngừng Cung Hàn Thước phập phồng nổi trội, yết hầu nặng nề di chuyển, sắc mặt hắn hiện tại tối đen như mực, đôi con ngươi u ám vô tri khép hờ, vô giác mở ra, chập chừng không hồi kết.
Hắn khẽ nhếch môi cười thâm hiểm, từng bước tiến về phía thân ảnh gầy gò nhược yếu.
- Đừng, đừng lại đây!
Đáy mắt Trâm Thuỷ Ngưng khẽ loé lên tia cảnh giác, một cỗ bất an từng tấc khảm lấy trái tim yếu đuối của cô.
Hắn từng bước tiến tới, cô được đà lùi về sau, kẻ đuổi kẻ trốn..
- Làm sao? Ban nãy vẫn còn mạnh miệng lắm cơ mà? Sao lại không tiếp tục đi?! Bây giờ cô có van xin thì cũng đã muộn màng! Hừ!
Thấy cô không ngừng bất an lùi về phía sau, khoé môi Cung Hàn Thước khẽ nhếch lên thành nụ cười ma quỷ, sau đó liền hừ lạnh khinh bỉ một tiếng.
Hắn chầm chậm rút con dao sắc bén bên trong túi quần, sắc mặt như ác quỷ satan hút máu người.
- Không, Cung Hàn Thước, van cầu anh, tôi không muốn phải trở thành người tàn phế, đừng cắt ngón tay của tôi..
Lưỡi dao bạc chói lóa sắc bén khẽ xẹt qua đáy mắt Trâm Thuỷ Ngưng, cô không kìm lòng được mà run rẩy một trận trong tim, bả vai gầy gò ốm yếu cũng theo đó thấp thỏm không ngừng.
- Muộn!
Một tiếng lạnh lẽo, như là kết liễu nguồn sống mong manh của Trâm Thuỷ Ngưng.
- Cung Hàn Thước, anh là tên ác ma đội lốt người, đồ điên khùng, đồ khốn kiếp!
- Câm miệng!
Cung Hàn Thước trợn mắt, quát tháo một tiếng kinh thiên động địa, long trời lở đất.
Sau đó, hắn liền kề cập con dao sắc bén lên một ngón tay xanh xao của Trâm Thuỷ Ngưng, khi mũi dao đang từng chút áp xuống, cô như ngưng thở, chuẩn bị tiếp nhận đau đớn khốc liệt mạnh mẽ truyền vào tim.
Thì..
"Reng"
Hồi chuông điện thoại chói tai không ngừng reo lên inh ỏi, Cung Hàn Thước nhíu hàng mày kiếm, sắc mặt có chút trì hoãn.
- Yên Nghi?
- Em.. em.. hức!
- Yên Nghi, em khóc sao?
Nhận thấy tiếng nấc nghẹn ở đầu dây bên kia, tâm trạng Cung Hàn Thước hiện tại như lửa đốt, hắn không ngừng ân cần hỏi han.
- Em.. em đau! Thước, đến đây với em có được không?
Giọng nói đứt quãng dè dặt ở đầu dây bên kia khẽ vang lên, yếu đuối, nhu nhược đến mức tưởng chừng như có một lọn gió thoáng qua liền bị phá tan.
- Được rồi, em ở yên đó, anh sẽ đến liền!
Cung Hàn Thước nhẹ giọng trấn an, sau đó liền dập máy, cất lại điện thoại vào túi quần.
Thao tác nhanh gọn, đáy mắt âm trầm khẽ liếc qua khuôn mặt xanh xao tái nhợt, tựa như mất hết khí lực.
Tim, có đau đớn không?
Có lẽ, là không!
Cố trấn an tinh thần đang cuộn trào mãnh liệt, sau đó liền lạnh nhạt nói một câu.
- Trâm Thuỷ Ngưng, hôm nay xem như là cô may mắn!
Nói xong, không đợi người bên dưới phản ứng, cước bộ liền nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
Đến cửa, Cung Hàn Thước còn không quên để lại một câu đầy ý tứ răn đe, khiến người ta không rét mà run.
- Tôi nhắc cho cô biết, lần này tôi bỏ qua vì em ấy nhưng, cô mà còn ngang ngược, làm trái ý tôi thì tôi sẽ cắt hết cả hai bàn tay của cô! Cô biết Cung Hàn Thước tôi mà, nói được thì làm được!
Trâm Thuỷ Ngưng ngước mắt, không chút ngần ngại mà kiên định nhìn thẳng vào đôi con ngươi u ám sâu thẳm của người đàn ông ma quỷ đối diện.
Nếu hắn không trả lời, cô cũng thừa sức biết rõ đáp án!
Đúng như vậy, hắn hiện tại đang xem việc hành hạ cô, giày vò cô là thú vui tao nhã của chính mình!
Chẳng lẽ không phải sao?
Hắn hết lần này đến lần khác răn đe cô, hù dọa cô!
Luôn miệng sỉ nhục cô, khinh miệt cô!
Sử dụng những ngôn từ kinh tởm để mà gán ghép, áp đặt lên người cô.. hơn hết, bây giờ lại có ý định cắt bỏ một ngón tay của cô..
Cô biết rõ Cung Hàn Thước, hắn là kiểu người nói được làm được!
Cô tự hỏi bản thân, trên nhân thế tại sao lại có loài ác quỷ hút máu người như hắn?
- Đúng, tôi cảm thấy rất vui! Không có gì vui bằng lúc tôi hành hạ cô!
Đối với lời nói ảm đạm của cô, Cung Hàn Thước chỉ nhún vai, tỏ vẻ chính xác, chỉ là, khoé môi của hắn bất chợt nở nụ cười nhàn nhạt ghê rợn, khiến đối phương cơ hồ không ngừng lo âu thấp thỏm.
- Vậy, một ngón tay của tôi sẽ phải cắt bỏ sao?
Cô lại tiếp tục nheo mi nhìn hắn, như là muốn hắn phải đưa ra câu trả lời chuẩn xác nhất.
- Đúng!
Sắc mặt Cung Hàn Thước cơ hồ có chút trầm lắng, nhưng, đó vốn chỉ là thoáng qua, ước chừng hai giây sau, hắn mới không chút do dự mà gật đầu.
- Anh.. có cần phải tàn nhẫn như vậy không?
Trâm Thuỷ Ngưng nhàn nhạt nở nụ cười, thương tâm cùng bi ai, lan tràn khắp tận đáy mắt.
Cô cũng không phải là thép kẽm sắc đá, cô suy cho cùng cũng chỉ là phụ nữ thôi, nhu nhược yếu mềm.
Cũng đồng nghĩa với việc, cô không thể chịu đựng được sự giày vò của hắn, cô không đủ sức kiệt để mà chống đối lại hắn.
Những lời sỉ vả của hắn, cô còn có thể kháng nghị, nhưng, hành hạ của hắn, mãi mãi là không!
Hắn là nam nhân, sức lực đầy người, cô vốn chỉ là một phụ nữ yếu đuối, làm sao mà đủ sức để phản kháng lại hắn?
Nhưng, nếu cô có ý định phản kháng, hắn chắc chắn sẽ lại càng tức giận hơn!
- So với thứ đàn bà lẳng lơ ti tiện như cô thì tôi có tàn nhẫn bao nhiêu cũng là không đủ!
Cung Hàn Thước khinh miệt nhíu mày, sâu thẳm bên trong đôi con ngươi đen óng cơ hồ hiện hữu rõ sự chán ghét đến cùng cực.
- Vẫn chưa đủ sao? Hành hạ tôi đến mức không khác gì một cái xác chết như thế này mà anh vẫn cảm thấy chưa đủ sao? Cung Hàn Thước, anh rốt cuộc là có phải con người hay không? Với tôi, anh chỉ là một tên ác quỷ không hơn không kém, anh vốn không có tư cách để làm con người, anh hiểu không?! Dừng lại việc này đi, đừng để tôi phải khinh miệt anh thêm một lần nào nữa!
Trâm Thuỷ Ngưng dường như bị bức đến điên, cô phập phồng thở gấp, khóe môi tím tái không ngừng lên tiếng chất vấn, sắc mặt tái xanh hơn bao giờ hết.
- Loại vũ nữ rẻ tiền như cô mà có quyền để khinh miệt tôi sao? Một con chó liếm chân chủ như cô mà có quyền khinh miệt tôi sao? Trâm Thuỷ Ngưng, đừng có mà đề cao địa vị của bản thân quá! Tôi đã nói ngay từ đầu rồi, cô chỉ là một con chó ngu xuẩn không hơn không kém!
Hiển nhiên, lời nói chất vấn của cô như chăm ngòi thêm vào cơn tức giận bùng phát của Cung Hàn Thước.
Hắn nheo mi, khoé môi khẽ tuôn lời khinh miệt sắc bén.
Khinh miệt? Cô ta là đang đùa với anh sao?
Loại người khốn nạn này mà có quyền khinh miệt anh?
- Nếu tôi là chó thì không biết anh lại là cái gì đây? Là phân chó có đúng không? Ha!
Trâm Thuỷ Ngưng khẽ cười khẩy, chế giễu một tiếng.
- Cô.. khốn kiếp, Trâm Thuỷ Ngưng, là do cô ép tôi, con đàn bà chết tiệt!
Lồng ngực không ngừng Cung Hàn Thước phập phồng nổi trội, yết hầu nặng nề di chuyển, sắc mặt hắn hiện tại tối đen như mực, đôi con ngươi u ám vô tri khép hờ, vô giác mở ra, chập chừng không hồi kết.
Hắn khẽ nhếch môi cười thâm hiểm, từng bước tiến về phía thân ảnh gầy gò nhược yếu.
- Đừng, đừng lại đây!
Đáy mắt Trâm Thuỷ Ngưng khẽ loé lên tia cảnh giác, một cỗ bất an từng tấc khảm lấy trái tim yếu đuối của cô.
Hắn từng bước tiến tới, cô được đà lùi về sau, kẻ đuổi kẻ trốn..
- Làm sao? Ban nãy vẫn còn mạnh miệng lắm cơ mà? Sao lại không tiếp tục đi?! Bây giờ cô có van xin thì cũng đã muộn màng! Hừ!
Thấy cô không ngừng bất an lùi về phía sau, khoé môi Cung Hàn Thước khẽ nhếch lên thành nụ cười ma quỷ, sau đó liền hừ lạnh khinh bỉ một tiếng.
Hắn chầm chậm rút con dao sắc bén bên trong túi quần, sắc mặt như ác quỷ satan hút máu người.
- Không, Cung Hàn Thước, van cầu anh, tôi không muốn phải trở thành người tàn phế, đừng cắt ngón tay của tôi..
Lưỡi dao bạc chói lóa sắc bén khẽ xẹt qua đáy mắt Trâm Thuỷ Ngưng, cô không kìm lòng được mà run rẩy một trận trong tim, bả vai gầy gò ốm yếu cũng theo đó thấp thỏm không ngừng.
- Muộn!
Một tiếng lạnh lẽo, như là kết liễu nguồn sống mong manh của Trâm Thuỷ Ngưng.
- Cung Hàn Thước, anh là tên ác ma đội lốt người, đồ điên khùng, đồ khốn kiếp!
- Câm miệng!
Cung Hàn Thước trợn mắt, quát tháo một tiếng kinh thiên động địa, long trời lở đất.
Sau đó, hắn liền kề cập con dao sắc bén lên một ngón tay xanh xao của Trâm Thuỷ Ngưng, khi mũi dao đang từng chút áp xuống, cô như ngưng thở, chuẩn bị tiếp nhận đau đớn khốc liệt mạnh mẽ truyền vào tim.
Thì..
"Reng"
Hồi chuông điện thoại chói tai không ngừng reo lên inh ỏi, Cung Hàn Thước nhíu hàng mày kiếm, sắc mặt có chút trì hoãn.
- Yên Nghi?
- Em.. em.. hức!
- Yên Nghi, em khóc sao?
Nhận thấy tiếng nấc nghẹn ở đầu dây bên kia, tâm trạng Cung Hàn Thước hiện tại như lửa đốt, hắn không ngừng ân cần hỏi han.
- Em.. em đau! Thước, đến đây với em có được không?
Giọng nói đứt quãng dè dặt ở đầu dây bên kia khẽ vang lên, yếu đuối, nhu nhược đến mức tưởng chừng như có một lọn gió thoáng qua liền bị phá tan.
- Được rồi, em ở yên đó, anh sẽ đến liền!
Cung Hàn Thước nhẹ giọng trấn an, sau đó liền dập máy, cất lại điện thoại vào túi quần.
Thao tác nhanh gọn, đáy mắt âm trầm khẽ liếc qua khuôn mặt xanh xao tái nhợt, tựa như mất hết khí lực.
Tim, có đau đớn không?
Có lẽ, là không!
Cố trấn an tinh thần đang cuộn trào mãnh liệt, sau đó liền lạnh nhạt nói một câu.
- Trâm Thuỷ Ngưng, hôm nay xem như là cô may mắn!
Nói xong, không đợi người bên dưới phản ứng, cước bộ liền nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
Đến cửa, Cung Hàn Thước còn không quên để lại một câu đầy ý tứ răn đe, khiến người ta không rét mà run.
- Tôi nhắc cho cô biết, lần này tôi bỏ qua vì em ấy nhưng, cô mà còn ngang ngược, làm trái ý tôi thì tôi sẽ cắt hết cả hai bàn tay của cô! Cô biết Cung Hàn Thước tôi mà, nói được thì làm được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.