Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 606: Ai bắt nạt ai
Hạ Nhiễm Tuyết
24/07/2018
"Không cần." Sở Luật đứng lên, trong lòng anh rõ ràng rồi, quả thực là
không cần, địa chỉ cũng không cần nói anh cũng biết, cho dù anh dám đi
cũng sẽ bị gậy đánh tới.
Anh không đến nỗi phải đem khuôn mặt mình ra để cho người khác đánh, đặc biệt là người đàn ông kia.
"Anh ta tìm Cao Vũ Điểm làm gì?"
Cô giáo Tiểu Manh đợi Sở Luật ra ngoài rồi mới nhỏ giọng hỏi hiệu trưởng.
"Bồi thường." Hiệu trưởng phất tay: "Đây là những kẻ có tiền, ai biết bọn họ mỗi ngày suy nghĩ cái gì?"
Cô giáo Tiểu Manh cũng chỉ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, dù sao chuyện cũng không liên quan đến cô, cô cách xa ra là tốt, vẫn câu nói kia, có những người không chạm vào được, huống chi người này còn lòng dạ khó lường.
"Bố, chúng ta về nhà sao?" Sở Tương chạy tới kéo tay áo của Sở Luật, vẻ mặt tươi cười, gần đây đã mũm mĩm hơn, xinh xắn hơn.
Trái tim Sở Luật mềm nhũn, anh vươn tay ôm Sở Tương lên.
"Ừm, trờ về thôi." Sở Luật ôm Sở Tương đi ra, bên ngoài gió lạnh làm anh tỉnh táo, anh dừng bước chân, nhẹ nhàng than một tiếng, rồi sau đó cúi đầu nhìn khuôn mặt hồng hào của đứa bé trong lòng.
"Đi thôi, trở về nào." Anh ôm Sở Tương vào trong, khởi động xe, vốn là phải về nhà, kết quả một lúc sau anh đánh tay lái quay xe lại, chuyển một con đường khác. Anh dừng xe ở một bên, châm một điếu thuốc, mới hút được một ngụm mới nhớ tới trong xe còn có một đứa trẻ.
Cai miệng nhỏ của Sở Tương hơi chu lên, vốn dĩ định nói gì đó, nhưng từ trước đến nay bé sẽ nhìn mặt đoán ý, hình như hiện tại Sở Luật không phải rất vui vẻ, cho nên liền gắt gao mím miệng, không dám nói nhiều.
Mà cách đó không xa, hai mẹ con đi tới, người mẹ trẻ đăt tay con gái, trong tay còn xách mấy cái túi, trong túi chắc là đồ ăn, bé gái nhỏ nhắn đi đường hình như có chút lung lay.
"Mẹ, hôm nay có cá ăn sao?"
Tiểu Vũ Điểm bước chân nhỏ, cố gắng muốn nhìn túi bên trong tay mẹ có cá hah không.
"Có nha." Hạ Nhược Tâm kéo tay con đứng ở một bên, sau đó mở túi ni lông trong tay ra, một con cá cực kì to, cá ở trong túi còn rãy đành đạch bắn cả nước lên trên mặt Tiểu Vũ Điểm.
Tiểu Vũ Điểm sửng sốt, lau chùi khuôn mặt, khả năng còn không biết đã xảu ra chuyện gì.
Hạ Nhược Tâm xoa khuôn mặt nhỏ của con: "Không sao, đây là cá thích Tiểu Vũ Điểm đấy."
Tiễu Vũ Điểm vươn tay chọc một cái vào mặt cá trong túi, cái miệng nhỏ cười sắp nứt ra rồi.
"Chúng ta về nhà." Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay con gái, dắt con về phía nhà. Cô cũng không biết cách đó không xa, có một người đàn ông tầm mắt từ đầu đến cuối luôn dừng trên người cô.
"Bố, đó là Cao Vũ Điểm và mẹ nó."
Sở Tương nắm chặt bàn tay, cô cùng không thích Cao Vũ Điểm.
"Hương Hương không thích hai người họ, Cao Vũ Điểm rất chán ghét, mẹ của nó cũng đáng ghét."
Phanh một tiếng, xe đột nhiên dừng lại khiến Sở Tương khiếp sợ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch miệng há to, đột nhiên oa một tiếmg liền khóc lớn lên. Thần sắc Sở Luật không quá tốt, anh không giống trước đây sẽ dỗ nó, mà lái xe về Sở gia.
Anh lái xe một đường, Sở Tương lại khóc một đường. Lúc trở về Sở gia, Sở Tương vẫn đang khóc lóc, Tống Uyển vừa thấy cháu gái khóc, bế Sở Tương lên mắng té tát Sở Luật, nói Sở Luật không có nhân tính, đứa bé nhỉ như vậy cũng bắt nạt.
Sở Luật cũng không biết sao bản thân lại không có nhân tính, anh không phải không dỗ dành, mà càng dỗ Sở Tương càng khóc, anh là một đại nam nhân, trước nay cũng chưa từng sống chung với trẻ con, sao có thể biết biện pháp để nó không khóc nữa.
Tống Uyển vẫn luôn quở trách con trai, một bên dỗ dành cháu gái, một bên cho Sở Tương không ít đồ chơi, cuối cùng Sở Tương mới nín khóc, khuôn mặt khóc hồng hồng giống cái bánh bao, xác thật làm Sở Luật có chút tự trách.
Dù thế nào, nó cũng chỉ là một đứa trẻ.
Nhưng Sở Luật hiện tại đã nhớ kĩ, thì ra mua đồ chơi trẻ con sẽ vui vẻ, sẽ nín khóc, anh sai Đỗ Tĩnh Đường mua một đống đồ chơi đến cho Sở Tương. Sở Tương có đồ chơi mới, mấy ngày nay đều rất vui vẻ.
Nhưng là có một nhày, khi Sở Tương trở về, ôm Tống Uyển khóc rống lên.
"Làm sao vậy, cháu gái ngoan, nói bà là ai bắt nạt cháu?" Tống Uyển vừa thấy cháu gái khóc, lần này rất nóng nảy, là kẻ nào lớn mật, dám bắt nạt cháu gái bà.
"Bà nội, là Cao Vũ Điểm, là Cao Vũ Điểm bắt nạt cháu."
Sở Tương kéo tay Tống Uyển, miệng nhỏ lại nói ba chữ Cao Vũ Điểm.
"A Luật!" Tống Uyển trầm mặt: "Con không điều tra một chút sao? Con gái con bị người ta bắt nạt, người nhà họ Sở chúng ta đâu dễ dàng bị người ta bắt nạt như vậy?"
Sở Luật vừa nghe tên Cao Vũ Điểm, bản năng lập tức từ chối, con gái Cao Dật, anh thế nào cũng không muốn làm cái gì với đứa trẻ, đây là ân oán giữa trẻ con, người lớn xem vào làm gì?
Nhưng Tống Uyển vẫn một bộ dáng không bỏ qua, anh liền biết việc này không thể giải quyết dễ dàng.
Anh lấy di động, đi đến ban công gọi đến nhà trẻ hỏi nguyên nhân.
Chính là Tống Uyển này một bức thế không bỏ qua bộ dáng, hắn liền biết, việc này không phải quá dễ dàng giải quyết sự tình.
Không lâu sau anh trở lại, Tống Uyển vẫn đau lòng dỗ dàn Sở Tương, nghe Sở Tương nói một câu lại một câu Cao Vũ Điểm.
"A Luật, Cao Vũ Điểm này là con nhà ai? Bố mẹ dạy dỗ như thế nào, mới ba tuổi sao đã dã tâm như vậy?"
Tầm mắt Sở Luật nhìn Sở Tương, Sở Tương không khỏi rụt thân thể trong lòng Tống Uyển.
"Mẹ, đây đều là Hương Hương nói cho mẹ?" Sở Luật dựa lưng vào ghế sô pha, hai chân vắt chéo, làm như vô tình hỏi.
"Nhưng còn không phải là Hương Hương nhà ta nói, Hương Hương nhà ta chính là bé ngoan, nó nói không tốt, vậy nhất định là không tốt."
"Phải không?" Sở Luật hơi nhếch môi mỏng, nụ cười trên mắt nhưng người đều biết rõ, đây căn bản là thói quen biểi tình của anh, ngoài cười nhưng trong không cười.
"Mẹ, con đã biết nguyên nhân." Ngay khi Tống Uyển lại định quở trách, Sở Luật mở miệng cắt ngang lời nói của Tống Uyển.
"Nói cho mẹ nghe một chút đi." Tống Uyển trầm mặt xuống, nà sẽ không để cháu gái bà chịu người ta bắt nạt.
"Mẹ, cháu gái mẹ là trẻ con, con nhà người ta khó mà đến như vậy?" Sở Luật nhắc nhở Tống Uyển, mặc dù nói anh không phải người tốt gì, thủ đoạn trưỡ đây cũng không quang minh, nhưng ở một số việc, anh có nguyên tắc của mình.
Sắc mặt Tống Uyển cứng đờ, giống như không phải rất vui vẻ, cũng trầm mặt không để ý tới con trai.
"Mẹ, lần trước mẹ ra lệnh cho con để Sở Tương được giải nhất cuộc thi vẽ tranh, quên mất rồi?"
---------------ooooOoooo---------------
Chương 507: Không đi học nữa
Sở Luật nhắc nhở Tống Uyển, bà rốt cuộc đã làm cái gì, sự thật chính là sự thật, không có khả năng sẽ là giả, mà giả cũng sẽ không khả năng trở thành sự thật.
Quả nhiên, nhắc tới việc này, sắc mặt Tống Uyền ngượng ngùng.
"Tốt lắm." Sở Luật cầm cái chén, nhẹ nhàng quơ quơ, nước trà bên trong đã lạnh, uống ở trong miệng, có hơi chua xót, có khi anh cũng sẽ nghĩ nếu đây là con gái anh thật, anh sẽ làm như thế nào, chỉ là dù đáp án thế nào, tất cả cũng chỉ là anh vọng tưởng.
"Mẹ, đứa bé kia tham gia một cuộc thi quy mô lớn trong cả nước, giành được giải không tồi, nhà trẻ nhiệt liệt khen ngợi. Con có thể cho Sở Tương giải nhất trong nhà trẻ, nhưng con không có khả năng cho nó có đôi tay tham gia thi đấu. Mẹ, nếu đổi Sở Tương là con, nếu con là loại bộ dáng này, không từ thủ đoạn cướp lấy thứ hạng không thuộc về mình, con tin bố con sẽ trực tiếp đánh chết con."
Mặt Tống Uyển nóng bừng, bà xoay mặt ưua một bên, cự tuyệt trả lời vấn đề này.
"Tình yêu cháu thì có thể nhưng luôn phải có mức độ." Sở Giang ở một bên nhịn không được chen vào nói, ông vốn dĩ chính là cực kì không đồng ý, cũng không tán thành tình yêu thương quá độ của Tống Uyển đối với Sở Tương, như vậy không yêu cháu mà là huỷ.
Trong lòng Tống Uyển hiểu ra bản thân làm sai chuyện, nhưng ở trước mặt con trai và chồng, bà thế nào cũng không ngẩng mặt lên được. Bà bế Sở Tương lên vào bên trong phòng, ai nói cũng không muốn nghe.
"Mẹ con đây là..." Sở Giang giơ tay ra chỉ đầu.
"Chui rúc vào sừng trâu."
Sở Luật đặt chém giữa môi, lại uống một ngụm trà đắng, anh biết, chỉ là hy vọng, mẹ anh có thể suy nghĩ nhiều một chút, Sở gia yêu cầu công chúa, nhưng không phải là một cô công chúa đần độn, đuong nhiên có thế hơi ngốc một chút, nhưng lại không thể đần độn, mà đần độn và ngu ngốc là hai khái niệm khác nhau.
Tống Uyển dặn lòng không đi đến trương học của Sở Tương, mà trong lòng bà lại than một hơi.
Lúc này đây bà đang đưa cháu gái đến nhà trẻ, muốn nhìn đứa trẻ khác thế nào mà bắt nạt cháu gái bà. Cô giáo Tiểu Manh thật sự không có cách nào, cũng chỉ có thể căng da đầu cùng các bạn nhỏ học bài, cùng nhau chơi, lại cùng làm trò chơi, một đám mặt bọn trẻ này, thêm một người Tống Uyển này thật sự sao lại xấu hổ như vậy.
"Cô giáo, Cao Vũ Điểm ở bên ngoài." Bé mập mạp dùng sức chỉ tay ra bên ngoài.
Cô giáo Tiểu Manh quay đầu, quả nhiên chỉ cần nhìn ra ngoài là thấy một cái đầu nho nhỏ, nhưng cô lại không mong đứa trẻ này đến lúc này.
"Ồ, Cao Vũ Điểm hôm nay sao lại tới muộn như vậy, chúng ta đã vào học rồi, con..."
"Để nó đứng ở bên ngoài đi."
Tống Uyển mở to mắt, trực tiếp tiếp nhận lời nói của cô giáo Tiểu Manh, bà nghe rất rõ ràng, nghĩ đến cũng chính là ba chữ Cao Vũ Điểm này.
Cô giáo Tiểu Manh thật sự muốn mắng chửi người, bên ngoài lạnh như vậy để một đứa trẻ ngây thơ đứng bên ngoài, không sợ bé bị lạnh cóng mà bệnh sao, đây không phải bắt nạt người khác thì là gì. Trong lòng cô không khỏi kinh hoàng, nhưng lời nói kia vẫn một bên chặn đánh cô tới xi-măng trên mặt đất, sụp đổ tan nát.
Hiểu trưởng nói: "Tiểu Manh, Tống nữ sĩ này chính là cho nhà trẻ chúng ta không ít kinh phí, như là lúc này đây tiết mục diễn xuất của nhà trẻ đều là vi Tống nữ sĩ này tài trợ, cho nên, cô ai có thể đắc tội nhưng không thể đắc tội với Tống nữ sĩ này, bà ấy nói cái gì thì chính là cái đó"
Hiệu trưởng nói: "Tiểu Manh, đây là hiện thực, nhà trẻ chúng ta bình xét cấp bậc phải có kinh phí, phải phát tiền lương cho các người, phải tiến hành xây dựng cơ dở vật chất, tất yêu cần tài chính."
Hiệu trưởng nói: "Tiểu Manh, cô phải nhớ, Tống nữ sĩ kia quyết định chuyện gì, cô đừng nói không, chỉ cần nói tốt là được."
Hiệu trưởng nói: "Tiểu Manh, con người chính là như vậy, có một số người cô đắc tội không nổi, cô cũng không thể trêu vào, cô còn trẻ, chờ cô sống thêm mười năm nữa, sẽ biết cái gì gọi là hiểm ác, cái gì gọi là hiện thực, mà cô tinh thần trọng nghĩa buồn cười cỡ nào."
Cô giáo Tiểu Manh tiếp thu cực kì khó chịu, nhưng trong lòng giống như bị thứ gì đè ép.
Cô muốn Tiểu Vũ Điểm đi vào, nhưng cuối cùng vẫn tàn nhẫn hạ tâm, giống như lời hiệu trưởng nói vậy, có người cô đắc tội sẽ không ngóc đầu lên được, không thể trêu vào.
Tiểu Vũ Điểm đứng bên ngoài, nghe bên trong âm thanh cô giáo và các bạn chơi đùa, bé tủi thân hít hít cái mũi, sau đó ngồi rạp trên mặt đất, ôm đầu gối, gió lạnh không ngừng thổi trên khuôn mặt bé, bé co rụt cơ thể, cũng không đi đâu cả. Cho đến khi có tiếng bước chân truyền đến cửa, bé vội vàng trốn một bên, dấu thân thể bé nhỏ đi.
Tống Uyển dắt tay Sở Tương nghênh ngang đi ra ngoài, được vài bước, bà dừng lại bước chân, chỉnh lại quần áo trên người cháu gái, giữ đôi tay bé, cười dịu dàng.
Tiểu Vũ Điểm ló đầu ra, sau đó lại rụt trở về, đôi mắt sáng lấp lánh không nhìn chằm chằm Tống Uyển và Sở Tương nữa, đôi môi nhỏ mím chặt.
Đột nhiên hốc mắt bé đỏ ửng, nước mắt tí tách rơi xuống.
"Tiểu Vũ Điểm không khóc, mẹ nói Tiểu Vuc Điểm ngoan nhất, là đứa bé dũng cảm nhất." Bé dùng tay áo cố gắng lau nước mắt. Nhưng càng nghĩ lại càng tủi thân, một mình bé trốn trong góc không một ai, lau đôi mắt khóc lóc.
Thắng đến khi một bàn tay ấm áp đặt trên đầu bé.
Bé xoay người, vừa thấy người mẹ yêu thương nhất, vươn tay nhỏ ôm cổ mẹ.
"Mẹ ơi..."
Hạ Nhược Tâm bế con gái lên, nhẹ nhàng xoa đầu tóc mềm mại của con, có phải có người bắt nạt Tiểu Vũ Điểm nhà ta không, Hạ Nhược Tâm dùng một tay bế con lên, nói xin lỗi với cô giáo Tiểu Manh, cô chỉ mỉm cười, cũng không có cảm xúc tức giận.
Thuở thơ ấu cô đã sống "ăn nhờ ở đậu", biết sinh tồn là chuyện không dễ dàng cỡ nào, chuyện này không liên quan đến cô giáo, cô cũng không đổ tội lên người khác.
"Đi thôi con yêu, chúng ta về nhà."
"Vâng ạ." Tiểu Vũ Điểm kéo quần áo của mẹ, vẫn rất tủi thân.
"Mẹ ơi con muốn ăn cá."
"Được."
"Mẹ, muốn ăn thịt,"
"Được."
"Mẹ, không đi học nữa."
"Được."
Tiểu Vũ Điểm dụi mắt, đột nhiên chớp một đôi mắt to: "Mẹ, có thật là không đi học?"
"Ừm, không học." Hạ Nhược Tâm đặt cằm trên đầu con gái, đều bị bắt nạt không cần quay lại, hơn nữa vốn dĩ trường học đó không cần tiếp tục học.
Anh không đến nỗi phải đem khuôn mặt mình ra để cho người khác đánh, đặc biệt là người đàn ông kia.
"Anh ta tìm Cao Vũ Điểm làm gì?"
Cô giáo Tiểu Manh đợi Sở Luật ra ngoài rồi mới nhỏ giọng hỏi hiệu trưởng.
"Bồi thường." Hiệu trưởng phất tay: "Đây là những kẻ có tiền, ai biết bọn họ mỗi ngày suy nghĩ cái gì?"
Cô giáo Tiểu Manh cũng chỉ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, dù sao chuyện cũng không liên quan đến cô, cô cách xa ra là tốt, vẫn câu nói kia, có những người không chạm vào được, huống chi người này còn lòng dạ khó lường.
"Bố, chúng ta về nhà sao?" Sở Tương chạy tới kéo tay áo của Sở Luật, vẻ mặt tươi cười, gần đây đã mũm mĩm hơn, xinh xắn hơn.
Trái tim Sở Luật mềm nhũn, anh vươn tay ôm Sở Tương lên.
"Ừm, trờ về thôi." Sở Luật ôm Sở Tương đi ra, bên ngoài gió lạnh làm anh tỉnh táo, anh dừng bước chân, nhẹ nhàng than một tiếng, rồi sau đó cúi đầu nhìn khuôn mặt hồng hào của đứa bé trong lòng.
"Đi thôi, trở về nào." Anh ôm Sở Tương vào trong, khởi động xe, vốn là phải về nhà, kết quả một lúc sau anh đánh tay lái quay xe lại, chuyển một con đường khác. Anh dừng xe ở một bên, châm một điếu thuốc, mới hút được một ngụm mới nhớ tới trong xe còn có một đứa trẻ.
Cai miệng nhỏ của Sở Tương hơi chu lên, vốn dĩ định nói gì đó, nhưng từ trước đến nay bé sẽ nhìn mặt đoán ý, hình như hiện tại Sở Luật không phải rất vui vẻ, cho nên liền gắt gao mím miệng, không dám nói nhiều.
Mà cách đó không xa, hai mẹ con đi tới, người mẹ trẻ đăt tay con gái, trong tay còn xách mấy cái túi, trong túi chắc là đồ ăn, bé gái nhỏ nhắn đi đường hình như có chút lung lay.
"Mẹ, hôm nay có cá ăn sao?"
Tiểu Vũ Điểm bước chân nhỏ, cố gắng muốn nhìn túi bên trong tay mẹ có cá hah không.
"Có nha." Hạ Nhược Tâm kéo tay con đứng ở một bên, sau đó mở túi ni lông trong tay ra, một con cá cực kì to, cá ở trong túi còn rãy đành đạch bắn cả nước lên trên mặt Tiểu Vũ Điểm.
Tiểu Vũ Điểm sửng sốt, lau chùi khuôn mặt, khả năng còn không biết đã xảu ra chuyện gì.
Hạ Nhược Tâm xoa khuôn mặt nhỏ của con: "Không sao, đây là cá thích Tiểu Vũ Điểm đấy."
Tiễu Vũ Điểm vươn tay chọc một cái vào mặt cá trong túi, cái miệng nhỏ cười sắp nứt ra rồi.
"Chúng ta về nhà." Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay con gái, dắt con về phía nhà. Cô cũng không biết cách đó không xa, có một người đàn ông tầm mắt từ đầu đến cuối luôn dừng trên người cô.
"Bố, đó là Cao Vũ Điểm và mẹ nó."
Sở Tương nắm chặt bàn tay, cô cùng không thích Cao Vũ Điểm.
"Hương Hương không thích hai người họ, Cao Vũ Điểm rất chán ghét, mẹ của nó cũng đáng ghét."
Phanh một tiếng, xe đột nhiên dừng lại khiến Sở Tương khiếp sợ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch miệng há to, đột nhiên oa một tiếmg liền khóc lớn lên. Thần sắc Sở Luật không quá tốt, anh không giống trước đây sẽ dỗ nó, mà lái xe về Sở gia.
Anh lái xe một đường, Sở Tương lại khóc một đường. Lúc trở về Sở gia, Sở Tương vẫn đang khóc lóc, Tống Uyển vừa thấy cháu gái khóc, bế Sở Tương lên mắng té tát Sở Luật, nói Sở Luật không có nhân tính, đứa bé nhỉ như vậy cũng bắt nạt.
Sở Luật cũng không biết sao bản thân lại không có nhân tính, anh không phải không dỗ dành, mà càng dỗ Sở Tương càng khóc, anh là một đại nam nhân, trước nay cũng chưa từng sống chung với trẻ con, sao có thể biết biện pháp để nó không khóc nữa.
Tống Uyển vẫn luôn quở trách con trai, một bên dỗ dành cháu gái, một bên cho Sở Tương không ít đồ chơi, cuối cùng Sở Tương mới nín khóc, khuôn mặt khóc hồng hồng giống cái bánh bao, xác thật làm Sở Luật có chút tự trách.
Dù thế nào, nó cũng chỉ là một đứa trẻ.
Nhưng Sở Luật hiện tại đã nhớ kĩ, thì ra mua đồ chơi trẻ con sẽ vui vẻ, sẽ nín khóc, anh sai Đỗ Tĩnh Đường mua một đống đồ chơi đến cho Sở Tương. Sở Tương có đồ chơi mới, mấy ngày nay đều rất vui vẻ.
Nhưng là có một nhày, khi Sở Tương trở về, ôm Tống Uyển khóc rống lên.
"Làm sao vậy, cháu gái ngoan, nói bà là ai bắt nạt cháu?" Tống Uyển vừa thấy cháu gái khóc, lần này rất nóng nảy, là kẻ nào lớn mật, dám bắt nạt cháu gái bà.
"Bà nội, là Cao Vũ Điểm, là Cao Vũ Điểm bắt nạt cháu."
Sở Tương kéo tay Tống Uyển, miệng nhỏ lại nói ba chữ Cao Vũ Điểm.
"A Luật!" Tống Uyển trầm mặt: "Con không điều tra một chút sao? Con gái con bị người ta bắt nạt, người nhà họ Sở chúng ta đâu dễ dàng bị người ta bắt nạt như vậy?"
Sở Luật vừa nghe tên Cao Vũ Điểm, bản năng lập tức từ chối, con gái Cao Dật, anh thế nào cũng không muốn làm cái gì với đứa trẻ, đây là ân oán giữa trẻ con, người lớn xem vào làm gì?
Nhưng Tống Uyển vẫn một bộ dáng không bỏ qua, anh liền biết việc này không thể giải quyết dễ dàng.
Anh lấy di động, đi đến ban công gọi đến nhà trẻ hỏi nguyên nhân.
Chính là Tống Uyển này một bức thế không bỏ qua bộ dáng, hắn liền biết, việc này không phải quá dễ dàng giải quyết sự tình.
Không lâu sau anh trở lại, Tống Uyển vẫn đau lòng dỗ dàn Sở Tương, nghe Sở Tương nói một câu lại một câu Cao Vũ Điểm.
"A Luật, Cao Vũ Điểm này là con nhà ai? Bố mẹ dạy dỗ như thế nào, mới ba tuổi sao đã dã tâm như vậy?"
Tầm mắt Sở Luật nhìn Sở Tương, Sở Tương không khỏi rụt thân thể trong lòng Tống Uyển.
"Mẹ, đây đều là Hương Hương nói cho mẹ?" Sở Luật dựa lưng vào ghế sô pha, hai chân vắt chéo, làm như vô tình hỏi.
"Nhưng còn không phải là Hương Hương nhà ta nói, Hương Hương nhà ta chính là bé ngoan, nó nói không tốt, vậy nhất định là không tốt."
"Phải không?" Sở Luật hơi nhếch môi mỏng, nụ cười trên mắt nhưng người đều biết rõ, đây căn bản là thói quen biểi tình của anh, ngoài cười nhưng trong không cười.
"Mẹ, con đã biết nguyên nhân." Ngay khi Tống Uyển lại định quở trách, Sở Luật mở miệng cắt ngang lời nói của Tống Uyển.
"Nói cho mẹ nghe một chút đi." Tống Uyển trầm mặt xuống, nà sẽ không để cháu gái bà chịu người ta bắt nạt.
"Mẹ, cháu gái mẹ là trẻ con, con nhà người ta khó mà đến như vậy?" Sở Luật nhắc nhở Tống Uyển, mặc dù nói anh không phải người tốt gì, thủ đoạn trưỡ đây cũng không quang minh, nhưng ở một số việc, anh có nguyên tắc của mình.
Sắc mặt Tống Uyển cứng đờ, giống như không phải rất vui vẻ, cũng trầm mặt không để ý tới con trai.
"Mẹ, lần trước mẹ ra lệnh cho con để Sở Tương được giải nhất cuộc thi vẽ tranh, quên mất rồi?"
---------------ooooOoooo---------------
Chương 507: Không đi học nữa
Sở Luật nhắc nhở Tống Uyển, bà rốt cuộc đã làm cái gì, sự thật chính là sự thật, không có khả năng sẽ là giả, mà giả cũng sẽ không khả năng trở thành sự thật.
Quả nhiên, nhắc tới việc này, sắc mặt Tống Uyền ngượng ngùng.
"Tốt lắm." Sở Luật cầm cái chén, nhẹ nhàng quơ quơ, nước trà bên trong đã lạnh, uống ở trong miệng, có hơi chua xót, có khi anh cũng sẽ nghĩ nếu đây là con gái anh thật, anh sẽ làm như thế nào, chỉ là dù đáp án thế nào, tất cả cũng chỉ là anh vọng tưởng.
"Mẹ, đứa bé kia tham gia một cuộc thi quy mô lớn trong cả nước, giành được giải không tồi, nhà trẻ nhiệt liệt khen ngợi. Con có thể cho Sở Tương giải nhất trong nhà trẻ, nhưng con không có khả năng cho nó có đôi tay tham gia thi đấu. Mẹ, nếu đổi Sở Tương là con, nếu con là loại bộ dáng này, không từ thủ đoạn cướp lấy thứ hạng không thuộc về mình, con tin bố con sẽ trực tiếp đánh chết con."
Mặt Tống Uyển nóng bừng, bà xoay mặt ưua một bên, cự tuyệt trả lời vấn đề này.
"Tình yêu cháu thì có thể nhưng luôn phải có mức độ." Sở Giang ở một bên nhịn không được chen vào nói, ông vốn dĩ chính là cực kì không đồng ý, cũng không tán thành tình yêu thương quá độ của Tống Uyển đối với Sở Tương, như vậy không yêu cháu mà là huỷ.
Trong lòng Tống Uyển hiểu ra bản thân làm sai chuyện, nhưng ở trước mặt con trai và chồng, bà thế nào cũng không ngẩng mặt lên được. Bà bế Sở Tương lên vào bên trong phòng, ai nói cũng không muốn nghe.
"Mẹ con đây là..." Sở Giang giơ tay ra chỉ đầu.
"Chui rúc vào sừng trâu."
Sở Luật đặt chém giữa môi, lại uống một ngụm trà đắng, anh biết, chỉ là hy vọng, mẹ anh có thể suy nghĩ nhiều một chút, Sở gia yêu cầu công chúa, nhưng không phải là một cô công chúa đần độn, đuong nhiên có thế hơi ngốc một chút, nhưng lại không thể đần độn, mà đần độn và ngu ngốc là hai khái niệm khác nhau.
Tống Uyển dặn lòng không đi đến trương học của Sở Tương, mà trong lòng bà lại than một hơi.
Lúc này đây bà đang đưa cháu gái đến nhà trẻ, muốn nhìn đứa trẻ khác thế nào mà bắt nạt cháu gái bà. Cô giáo Tiểu Manh thật sự không có cách nào, cũng chỉ có thể căng da đầu cùng các bạn nhỏ học bài, cùng nhau chơi, lại cùng làm trò chơi, một đám mặt bọn trẻ này, thêm một người Tống Uyển này thật sự sao lại xấu hổ như vậy.
"Cô giáo, Cao Vũ Điểm ở bên ngoài." Bé mập mạp dùng sức chỉ tay ra bên ngoài.
Cô giáo Tiểu Manh quay đầu, quả nhiên chỉ cần nhìn ra ngoài là thấy một cái đầu nho nhỏ, nhưng cô lại không mong đứa trẻ này đến lúc này.
"Ồ, Cao Vũ Điểm hôm nay sao lại tới muộn như vậy, chúng ta đã vào học rồi, con..."
"Để nó đứng ở bên ngoài đi."
Tống Uyển mở to mắt, trực tiếp tiếp nhận lời nói của cô giáo Tiểu Manh, bà nghe rất rõ ràng, nghĩ đến cũng chính là ba chữ Cao Vũ Điểm này.
Cô giáo Tiểu Manh thật sự muốn mắng chửi người, bên ngoài lạnh như vậy để một đứa trẻ ngây thơ đứng bên ngoài, không sợ bé bị lạnh cóng mà bệnh sao, đây không phải bắt nạt người khác thì là gì. Trong lòng cô không khỏi kinh hoàng, nhưng lời nói kia vẫn một bên chặn đánh cô tới xi-măng trên mặt đất, sụp đổ tan nát.
Hiểu trưởng nói: "Tiểu Manh, Tống nữ sĩ này chính là cho nhà trẻ chúng ta không ít kinh phí, như là lúc này đây tiết mục diễn xuất của nhà trẻ đều là vi Tống nữ sĩ này tài trợ, cho nên, cô ai có thể đắc tội nhưng không thể đắc tội với Tống nữ sĩ này, bà ấy nói cái gì thì chính là cái đó"
Hiệu trưởng nói: "Tiểu Manh, đây là hiện thực, nhà trẻ chúng ta bình xét cấp bậc phải có kinh phí, phải phát tiền lương cho các người, phải tiến hành xây dựng cơ dở vật chất, tất yêu cần tài chính."
Hiệu trưởng nói: "Tiểu Manh, cô phải nhớ, Tống nữ sĩ kia quyết định chuyện gì, cô đừng nói không, chỉ cần nói tốt là được."
Hiệu trưởng nói: "Tiểu Manh, con người chính là như vậy, có một số người cô đắc tội không nổi, cô cũng không thể trêu vào, cô còn trẻ, chờ cô sống thêm mười năm nữa, sẽ biết cái gì gọi là hiểm ác, cái gì gọi là hiện thực, mà cô tinh thần trọng nghĩa buồn cười cỡ nào."
Cô giáo Tiểu Manh tiếp thu cực kì khó chịu, nhưng trong lòng giống như bị thứ gì đè ép.
Cô muốn Tiểu Vũ Điểm đi vào, nhưng cuối cùng vẫn tàn nhẫn hạ tâm, giống như lời hiệu trưởng nói vậy, có người cô đắc tội sẽ không ngóc đầu lên được, không thể trêu vào.
Tiểu Vũ Điểm đứng bên ngoài, nghe bên trong âm thanh cô giáo và các bạn chơi đùa, bé tủi thân hít hít cái mũi, sau đó ngồi rạp trên mặt đất, ôm đầu gối, gió lạnh không ngừng thổi trên khuôn mặt bé, bé co rụt cơ thể, cũng không đi đâu cả. Cho đến khi có tiếng bước chân truyền đến cửa, bé vội vàng trốn một bên, dấu thân thể bé nhỏ đi.
Tống Uyển dắt tay Sở Tương nghênh ngang đi ra ngoài, được vài bước, bà dừng lại bước chân, chỉnh lại quần áo trên người cháu gái, giữ đôi tay bé, cười dịu dàng.
Tiểu Vũ Điểm ló đầu ra, sau đó lại rụt trở về, đôi mắt sáng lấp lánh không nhìn chằm chằm Tống Uyển và Sở Tương nữa, đôi môi nhỏ mím chặt.
Đột nhiên hốc mắt bé đỏ ửng, nước mắt tí tách rơi xuống.
"Tiểu Vũ Điểm không khóc, mẹ nói Tiểu Vuc Điểm ngoan nhất, là đứa bé dũng cảm nhất." Bé dùng tay áo cố gắng lau nước mắt. Nhưng càng nghĩ lại càng tủi thân, một mình bé trốn trong góc không một ai, lau đôi mắt khóc lóc.
Thắng đến khi một bàn tay ấm áp đặt trên đầu bé.
Bé xoay người, vừa thấy người mẹ yêu thương nhất, vươn tay nhỏ ôm cổ mẹ.
"Mẹ ơi..."
Hạ Nhược Tâm bế con gái lên, nhẹ nhàng xoa đầu tóc mềm mại của con, có phải có người bắt nạt Tiểu Vũ Điểm nhà ta không, Hạ Nhược Tâm dùng một tay bế con lên, nói xin lỗi với cô giáo Tiểu Manh, cô chỉ mỉm cười, cũng không có cảm xúc tức giận.
Thuở thơ ấu cô đã sống "ăn nhờ ở đậu", biết sinh tồn là chuyện không dễ dàng cỡ nào, chuyện này không liên quan đến cô giáo, cô cũng không đổ tội lên người khác.
"Đi thôi con yêu, chúng ta về nhà."
"Vâng ạ." Tiểu Vũ Điểm kéo quần áo của mẹ, vẫn rất tủi thân.
"Mẹ ơi con muốn ăn cá."
"Được."
"Mẹ, muốn ăn thịt,"
"Được."
"Mẹ, không đi học nữa."
"Được."
Tiểu Vũ Điểm dụi mắt, đột nhiên chớp một đôi mắt to: "Mẹ, có thật là không đi học?"
"Ừm, không học." Hạ Nhược Tâm đặt cằm trên đầu con gái, đều bị bắt nạt không cần quay lại, hơn nữa vốn dĩ trường học đó không cần tiếp tục học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.