Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 647: Ai xuống địa ngục
Hạ Nhiễm Tuyết
07/08/2018
Hạ Nhược Tâm muốn rút tay ra, thế nhưng anh thật sự kéo quá chặt, chặt
đến nỗi làm đau cánh tay cô. Tiểu Vũ Điểm yên tĩnh nằm trong vòng tay
Cao Dật, nhưng ánh mắt lặng lẽ nhìn thoáng qua Sở Luật rồi lại xoay mặt
đi.
"Sở tinh sinh, chúng ta dường như không có gì để nói, nếu như anh còn muốn khởi kiện, vậy tôi Hạ Nhược Tâm sẽ chiến đấu đến cùng, tôi sẽ không giao con gái cho anh."
Hạ Nhược Tâm không sợ hãi đối diện với Sở Luật, có lẽ người khác sợ, nhưng cô sẽ không sợ, anh ta còn thủ đoạn gì nữa có thể cùng nhau dùng, cô lại không phải người không có hiểu biết.
"Nhược Tâm, không phải như thế," Sở Luật vội vàng muốn giải thích: "Anh chỉ muốn hai mẹ con em trở về bên anh, anh thực sự không muốn giành Tiểu Vũ Điểm từ em. Anh cho rằng chỉ cần anh có được quyền nuôi nấng Tiểu Vũ Điểm, vậy em cũng sẽ trở lại bên cạnh anh, cho dù em oán trách anh cũng được, hận cũng không sao, anh đều có thể dùng phần đời còn lại trả cho em, một nhà ba người chúng ta cùng nhau sống hạnh phúc."
"Một nhà ba người..." Hạ Nhược Tâm lặp lại lời anh nói, cảm giác châm chọc buồn cười, ai cùng anh ta sẽ một nhà ba người, những chuyện trong quá khứ trải qua dễ dàng quá, coi cô là cái gì?
"Sở Luật..." Cô cười, nhưng giọng nói lại giấu dao: "Anh có tư cách gì để trở thành bố của Tiểu Vũ Điểm? Khi con bị bệnh đau đớn, là Cao Dật ôm con, suốt đêm dỗ dành, khi con bị bệnh sắp chết, là Cao Dật cùng làm phẫu thuật với con, nhưng người bố như anh đang làm cái gì? Anh đang ở cạnh vợ của anh, không muốn đi cứu đứa nhỏ. Khi con đi học bị người khác khinh thường, bị người khác giễu cợt, là Cao Dật cho con một người bố, cho con tình thương của cha."
"Tại sao con bé gọi Cao Dật là bố, bởi vì Cao Dật thật sự yêu con bé, yêu không có bất cứ mục đích gì. Nhưng còn anh, đã bao giờ anh quan tâm con bé, đã bao giờ anh yêu thương con bé, anh thậm chí còn muốn cướp con bé rời khỏi tôi."
"Sở Luật, tôi cho rằng anh không phải Sở Luật bốn năm trước, nhưng tôi sai rồi, anh vẫn giống như trước kia, anh vẫn ích kỉ, lạnh lùng, không có nhân tính như thế, anh không hiểu tình yêu là gì, cái gì anh cũng không hiểu."
Hạ Nhược Tâm hất tay Sở Luật ra, không ngại làm đau chính mình. Cao Dật nắm chặt tay cô, an ủi cô thầm lặng: "Chúng ta đi thôi." Anh cười vô cùng ấm áp, cho dù dưới tình huống nào anh vĩnh viễn cũng không có áp lực đè nén.
"Được." Hạ Nhược Tâm gật đầu theo anh rời đi. Mà Sở Luật chỉ có thể nắm chặt cánh tay vừa vươn ra, đột nhiên tỏa ra khí lạnh, gần như muốn chết, dường như trong tay của anh rốt cuộc cũng không bắt được mọi thứ trong trái tim anh.
"Anh họ..." Đỗ Tĩnh Đường đứng phía sau anh, đặt tay lên trên vai anh: "Anh họ, mẹ em rất tức giận, bà ấy bị anh chọc tức nên khóc." Nhớ tới mẹ mình, Đỗ Tĩnh Đường liền rất đau lòng.
"Anh họ, mẹ em nói, yêu một người, anh càng như vậy, anh sẽ đẩy chị ấy ra xa anh hơn, anh không nhìn thấy chị ấy bây giờ quá tốt sao? Tiểu Vũ Điểm cũng rất tốt, chị ấy vì anh mà chịu nhiều khổ cực như vậy, anh còn muốn cướp hạnh phúc của cô ấy nữa sao?"
"Cách tiếp cận của anh chính là đang phá hư hạnh phúc của chị ấy."
Cơ thể Sở Luật rõ ràng cứng đờ, anh dùng sức hít thở, yết hầu chuyển động. Anh tiếp cận chính là phá hư, anh tới gần chính là cướp đi. Thì ra, anh Sở Luật hao hết tâm tư muốn thứ gì, chính là đang phá hỏng hạnh phúc của người khác.
Anh đặt tay trong túi quần, sau đó bước nhanh rời đi.
"Này, Anh họ..." Đỗ Tĩnh Đường vội vàng đuổi theo, nhưng cho đến khi anh đi ra ngoài, sớm đã không nhìn thấy một ai.
"Thật ra, anh họ, anh cũng rất đáng thương, rõ ràng yêu cô gái đó như vậy, chỉ là bây giờ ngay cả đến gần cũng là không thể." Anh lắc đầu, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
"Khi chị ấy yêu anh, anh lại hận chị ấy. Khi chị ấy cần anh, anh lại không hiểu tình yêu là gì. Khi anh hiểu được thì chị ấy cũng đã rời xa. Khi anh yêu chị ấy thì chị ấy đã không cần anh nữa." (mệt cái lí luận của Đường Đường)
Sở Luật nhốt bản thân ở trong nhà một thời gian rất dài, anh chuyện gì cũng mặc kệ, anh cũng không muốn đi đâu cả. Mà công ty của anh đã hỗn loạn thành một đống, chuyện bốn năm trước kia, rốt cuộc đã tra ra manh mối, chân tướng đã rõ ràng, mặc dù không có nhiều người biết nhưng vẫn bị truyền đi. Sở Luật có thể ngăn cản, nó có thể bị dừng lại, nhưng anh cái gì cũng không làm.
Mà hình tượng của Sở Luật vốn cũng không sáng sủa gì, thậm chí càng thêm vấy bẩn hơn.
Người đàn ông vô ơn, người đàn ông kì lạ, giờ đã trở thành đại danh từ chỉ anh, người có thể tàn nhẫn đối với vợ mình như vậy còn có gì đáng giá để người khác tha thứ.
Ban đêm, một mình anh lại đi đến bên trong một quán bar, anh rất lâu rồi chưa đến đây.
Anh ngồi xuống, một cái ly được đẩy đến trước mặt anh, anh khẽ nhíu mày, mà cách đó không xa một người đàn ông đang ngồi hơi ngẩng mặt lên, làm anh cảm giác giống như đã từng quen biết.
"Mạc Minh?" Anh nheo hai mắt, cuối cùng cũng nhớ được tên người đàn ông này, còn nhớ người đàn ông này đã tự giới thiệu, anh ta nói, tôi là Mạc Minh, Mạc trong khó lường, Minh trong trà.
"Đúng vậy, là tôi, không thể tưởng tượng được chúng ta lại gặp mặt, tôi thiếu anh một ly rượu, bốn năm." Mạc Minh quay đầu lại nhìn anh, khuôn mặt sắc nét như dao cắt, có chút ảm đạm, cả người như chưa từng có loại hận ý mãnh liệu trong quá khứ, mà dường như là mất mát. Mà anh như đang chấp nhận một sự đả kích trầm trọng, cả người quá gầy ốm, thậm chí ngay cả trong con ngươi vẫn luôn khôn khéo, lúc này lại lan tràn một ít hơi mê mang.
"Bóng đêm, chỗ này rượu mạnh nhất, anh có thể thử." Anh nói, lại cầm lấy một ly rượu uống.
Nói là rượu mạnh nhất, nhưng anh cảm thấy như đang uống nước, không có một chút cảm giác nào. Sở Luật cũng nhấc chiếc ly lên, nhấp một ngụm, trong cổ họng cảm giác hơi cay, loại rượu này quả nhiên rất cay cũng rất mạnh.
"Có phải anh muốn cô gái kia xuống địa ngục hay không?" Mạc Minh đột nhiên buông ly rượu trong tay xuống, hơi nhếch khóe môi, trời sinh môi mỏng bạc tình.
"Đúng vậy, xuống, vậy còn anh, cô gái kia có phải cũng thế hay không?" Sở Luật cười hơi khó chịu.
Mạc Minh gõ nhẹ cái ly, âm sắc đông cứng.
"Đúng, cô ấy bị tôi tra tấn sống không bằng chết, chính tay tôi đẩy cô ấy xuống địa ngục. Nhưng tôi cũng phát hiện, tôi sai rồi, chẳng những cô ấy ở trong địa ngục, ngay cả tôi cũng ở đó. Mà cô ấy bây giờ hận tôi, tôi lại yêu cô ấy, giữa chúng tôi thật sự đảo ngược, mà tôi đang chờ cô ấy trả thù, nhưng là cô ấy lại biến mất, tôi tìm không thấy cô ấy. Anh thì sao, một bộ dáng anh khốn khổ vì tình, sẽ không phải cũng giống tôi chứ?" Mạc Minh chỉ nói vui đùa, lại cầm ly rượu uống.
"Đúng vậy." Sở Luật cũng uống một ly, âm thanh không gợn sóng khiến động tác Mạc Minh ngừng một chút. Ngón tay anh nhẹ nhàng gõ chiếc ly bên cạnh. Khóe môi nâng càng cao.
"Sở tinh sinh, chúng ta dường như không có gì để nói, nếu như anh còn muốn khởi kiện, vậy tôi Hạ Nhược Tâm sẽ chiến đấu đến cùng, tôi sẽ không giao con gái cho anh."
Hạ Nhược Tâm không sợ hãi đối diện với Sở Luật, có lẽ người khác sợ, nhưng cô sẽ không sợ, anh ta còn thủ đoạn gì nữa có thể cùng nhau dùng, cô lại không phải người không có hiểu biết.
"Nhược Tâm, không phải như thế," Sở Luật vội vàng muốn giải thích: "Anh chỉ muốn hai mẹ con em trở về bên anh, anh thực sự không muốn giành Tiểu Vũ Điểm từ em. Anh cho rằng chỉ cần anh có được quyền nuôi nấng Tiểu Vũ Điểm, vậy em cũng sẽ trở lại bên cạnh anh, cho dù em oán trách anh cũng được, hận cũng không sao, anh đều có thể dùng phần đời còn lại trả cho em, một nhà ba người chúng ta cùng nhau sống hạnh phúc."
"Một nhà ba người..." Hạ Nhược Tâm lặp lại lời anh nói, cảm giác châm chọc buồn cười, ai cùng anh ta sẽ một nhà ba người, những chuyện trong quá khứ trải qua dễ dàng quá, coi cô là cái gì?
"Sở Luật..." Cô cười, nhưng giọng nói lại giấu dao: "Anh có tư cách gì để trở thành bố của Tiểu Vũ Điểm? Khi con bị bệnh đau đớn, là Cao Dật ôm con, suốt đêm dỗ dành, khi con bị bệnh sắp chết, là Cao Dật cùng làm phẫu thuật với con, nhưng người bố như anh đang làm cái gì? Anh đang ở cạnh vợ của anh, không muốn đi cứu đứa nhỏ. Khi con đi học bị người khác khinh thường, bị người khác giễu cợt, là Cao Dật cho con một người bố, cho con tình thương của cha."
"Tại sao con bé gọi Cao Dật là bố, bởi vì Cao Dật thật sự yêu con bé, yêu không có bất cứ mục đích gì. Nhưng còn anh, đã bao giờ anh quan tâm con bé, đã bao giờ anh yêu thương con bé, anh thậm chí còn muốn cướp con bé rời khỏi tôi."
"Sở Luật, tôi cho rằng anh không phải Sở Luật bốn năm trước, nhưng tôi sai rồi, anh vẫn giống như trước kia, anh vẫn ích kỉ, lạnh lùng, không có nhân tính như thế, anh không hiểu tình yêu là gì, cái gì anh cũng không hiểu."
Hạ Nhược Tâm hất tay Sở Luật ra, không ngại làm đau chính mình. Cao Dật nắm chặt tay cô, an ủi cô thầm lặng: "Chúng ta đi thôi." Anh cười vô cùng ấm áp, cho dù dưới tình huống nào anh vĩnh viễn cũng không có áp lực đè nén.
"Được." Hạ Nhược Tâm gật đầu theo anh rời đi. Mà Sở Luật chỉ có thể nắm chặt cánh tay vừa vươn ra, đột nhiên tỏa ra khí lạnh, gần như muốn chết, dường như trong tay của anh rốt cuộc cũng không bắt được mọi thứ trong trái tim anh.
"Anh họ..." Đỗ Tĩnh Đường đứng phía sau anh, đặt tay lên trên vai anh: "Anh họ, mẹ em rất tức giận, bà ấy bị anh chọc tức nên khóc." Nhớ tới mẹ mình, Đỗ Tĩnh Đường liền rất đau lòng.
"Anh họ, mẹ em nói, yêu một người, anh càng như vậy, anh sẽ đẩy chị ấy ra xa anh hơn, anh không nhìn thấy chị ấy bây giờ quá tốt sao? Tiểu Vũ Điểm cũng rất tốt, chị ấy vì anh mà chịu nhiều khổ cực như vậy, anh còn muốn cướp hạnh phúc của cô ấy nữa sao?"
"Cách tiếp cận của anh chính là đang phá hư hạnh phúc của chị ấy."
Cơ thể Sở Luật rõ ràng cứng đờ, anh dùng sức hít thở, yết hầu chuyển động. Anh tiếp cận chính là phá hư, anh tới gần chính là cướp đi. Thì ra, anh Sở Luật hao hết tâm tư muốn thứ gì, chính là đang phá hỏng hạnh phúc của người khác.
Anh đặt tay trong túi quần, sau đó bước nhanh rời đi.
"Này, Anh họ..." Đỗ Tĩnh Đường vội vàng đuổi theo, nhưng cho đến khi anh đi ra ngoài, sớm đã không nhìn thấy một ai.
"Thật ra, anh họ, anh cũng rất đáng thương, rõ ràng yêu cô gái đó như vậy, chỉ là bây giờ ngay cả đến gần cũng là không thể." Anh lắc đầu, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
"Khi chị ấy yêu anh, anh lại hận chị ấy. Khi chị ấy cần anh, anh lại không hiểu tình yêu là gì. Khi anh hiểu được thì chị ấy cũng đã rời xa. Khi anh yêu chị ấy thì chị ấy đã không cần anh nữa." (mệt cái lí luận của Đường Đường)
Sở Luật nhốt bản thân ở trong nhà một thời gian rất dài, anh chuyện gì cũng mặc kệ, anh cũng không muốn đi đâu cả. Mà công ty của anh đã hỗn loạn thành một đống, chuyện bốn năm trước kia, rốt cuộc đã tra ra manh mối, chân tướng đã rõ ràng, mặc dù không có nhiều người biết nhưng vẫn bị truyền đi. Sở Luật có thể ngăn cản, nó có thể bị dừng lại, nhưng anh cái gì cũng không làm.
Mà hình tượng của Sở Luật vốn cũng không sáng sủa gì, thậm chí càng thêm vấy bẩn hơn.
Người đàn ông vô ơn, người đàn ông kì lạ, giờ đã trở thành đại danh từ chỉ anh, người có thể tàn nhẫn đối với vợ mình như vậy còn có gì đáng giá để người khác tha thứ.
Ban đêm, một mình anh lại đi đến bên trong một quán bar, anh rất lâu rồi chưa đến đây.
Anh ngồi xuống, một cái ly được đẩy đến trước mặt anh, anh khẽ nhíu mày, mà cách đó không xa một người đàn ông đang ngồi hơi ngẩng mặt lên, làm anh cảm giác giống như đã từng quen biết.
"Mạc Minh?" Anh nheo hai mắt, cuối cùng cũng nhớ được tên người đàn ông này, còn nhớ người đàn ông này đã tự giới thiệu, anh ta nói, tôi là Mạc Minh, Mạc trong khó lường, Minh trong trà.
"Đúng vậy, là tôi, không thể tưởng tượng được chúng ta lại gặp mặt, tôi thiếu anh một ly rượu, bốn năm." Mạc Minh quay đầu lại nhìn anh, khuôn mặt sắc nét như dao cắt, có chút ảm đạm, cả người như chưa từng có loại hận ý mãnh liệu trong quá khứ, mà dường như là mất mát. Mà anh như đang chấp nhận một sự đả kích trầm trọng, cả người quá gầy ốm, thậm chí ngay cả trong con ngươi vẫn luôn khôn khéo, lúc này lại lan tràn một ít hơi mê mang.
"Bóng đêm, chỗ này rượu mạnh nhất, anh có thể thử." Anh nói, lại cầm lấy một ly rượu uống.
Nói là rượu mạnh nhất, nhưng anh cảm thấy như đang uống nước, không có một chút cảm giác nào. Sở Luật cũng nhấc chiếc ly lên, nhấp một ngụm, trong cổ họng cảm giác hơi cay, loại rượu này quả nhiên rất cay cũng rất mạnh.
"Có phải anh muốn cô gái kia xuống địa ngục hay không?" Mạc Minh đột nhiên buông ly rượu trong tay xuống, hơi nhếch khóe môi, trời sinh môi mỏng bạc tình.
"Đúng vậy, xuống, vậy còn anh, cô gái kia có phải cũng thế hay không?" Sở Luật cười hơi khó chịu.
Mạc Minh gõ nhẹ cái ly, âm sắc đông cứng.
"Đúng, cô ấy bị tôi tra tấn sống không bằng chết, chính tay tôi đẩy cô ấy xuống địa ngục. Nhưng tôi cũng phát hiện, tôi sai rồi, chẳng những cô ấy ở trong địa ngục, ngay cả tôi cũng ở đó. Mà cô ấy bây giờ hận tôi, tôi lại yêu cô ấy, giữa chúng tôi thật sự đảo ngược, mà tôi đang chờ cô ấy trả thù, nhưng là cô ấy lại biến mất, tôi tìm không thấy cô ấy. Anh thì sao, một bộ dáng anh khốn khổ vì tình, sẽ không phải cũng giống tôi chứ?" Mạc Minh chỉ nói vui đùa, lại cầm ly rượu uống.
"Đúng vậy." Sở Luật cũng uống một ly, âm thanh không gợn sóng khiến động tác Mạc Minh ngừng một chút. Ngón tay anh nhẹ nhàng gõ chiếc ly bên cạnh. Khóe môi nâng càng cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.