Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 1067: Anh hy vọng
Hạ Nhiễm Tuyết
07/07/2019
Người phụ nữ cười, cười rất dịu dàng, cô ấy vươn tay xoa đầu nho nhỏ
của đứa bé, gương mặt cô ấy giống hệt gương mặt cô gái xinh đẹp mặc váy
trắng trong ảnh.
Bỗng nhiên, cô mở hai mắt, lấy điện thoại của mình ra, kết quả lại nghĩ đến bọn họ đang ở trên máy bay, mà trên máy bay cần phải tắt điện thoại.
“Làm sao vậy?” Giản Thanh Doanh sờ tay lên trên trán con gái, kết quả thấy tay lạnh băng. Bà có chút sốt ruột, sao lại lạnh như vậy?
“Không có gì, mẹ, con chỉ gặp ác mộng.” Cô lắc đầu với Giản Thanh Doanh, cười cười. Nhưng trong mơ cô vẫn nhớ rõ, người mẹ cho cô đồ ăn kia có chút giống với cô gái trong ảnh chụp cùng Lục Cẩm Vinh, chỉ là cô không biết có phải là một người hay không.
Xem ra vẫn không nên nói, có lẽ là cô nhận nhầm người.
Giản Thanh Doanh vội hướng tiếp viên xin một ly nước để cô uống.
“Cảm ơn mẹ.” Hạ Nhược Tâm cầm lấy cái ly, giống như một đứa trẻ dựa đầu mình lên trên vai Giản Thanh Doanh.
Giản Thanh Doanh cũng nhẹ nhàng vỗ bả vai cô…
Tầm mắt của bà vẫn luôn chú ý con búp bê Hạ Nhược Tâm ôm vào ngực. Khúc mắc của đứa nhỏ này sợ là cả đời cũng không tháo ra được.
Hạ Nhược Tâm một tay cầm ly, một tay lại cẩn thận ôm búp bê vào lòng mình. Tay cô chỉ nhẹ nhàng vô về búp bê trong lòng, ngón tay chạm nhẹ vào miệng búp bê, lòng cô không khỏi đau xót theo.
Bên ngoài mây trắng giống như kẹo bông, không biết ăn vào có mang theo vị ngọt hay không, mà trên mặt đất một mảnh bình thản cũng là vạn dặm không mây.
***
Hạ Minh Chính đứng ở trước cửa nhà mình, ông đã đứng ở chỗ này nửa ngày, chỉ là không biết muốn vào hay không, có thể vào hay không. Sau khi ông xuất viện mới phát hiện mình đã không còn nhà để về, cũng không còn xu dính túi. Tiền thuốc men của ông vẫn là Thẩm Ý Quân thanh toán, tất nhiên Hạ Dĩ Hiên sau khi rời đi liền không quay lại, cô lấy tiền cũng không mua được một bữa ăn cho cha của mình. Cho tới một ngày, Hạ Minh Chính bị đói.
Thẩm Ý Quân cũng không tới, mà ông lại không cách nào di chuyển.
Sau đó, mỗi ngày hộ lý sẽ mang cho ông một ngày ba bữa cơm, đến khi ông xuất viện Thẩm Ý Quân vẫn không tới, mà hiện tại ông thật không thể về nhà, cũng là không thân không thích.
Những thân nhân đã đem tài sản của ông phân chia hết, ai còn sẽ lại để ý tới sự sống chết của ông, cho ông một bán cơm. Trước kia ông tính kế này kế kia, vậy mà tới hiện tại nhân duyên cùng thân thích cũng không tính được.
Vừa lúc ở cửa có tiếng động, ông vội vàng đi tới núp vào một bên, cũng không biết hiện tại ai ở nhà này. Ngôi nhà này ông đã ở cả đời, thật là luyến tiếc.
Cửa mở ra, bên trong không phải ai khác mà là Thẩm Ý Quân.
“Ý Quân!” Dường như ông không thể tin vào hai mắt mình. Sao bà ấy lại ở chỗ này, sao bà ấy lại có chìa khóa nơi này, sao bà ấy lại còn có thể ra vào tự nhiên chỗ này? Thẩm Ý Quân nghe được tiếng liền nhìn qua, thấy Hạ Minh Chính đang đi từ chỗ ngoặt ra, ông vẫn mặc bộ quần áo cũ, trong tay cầm một túi linon giống như một người bình thường đi đường.
“Ông đã đến rồi.” Thẩm Ý Quân nhàn nhạt nói, sau đó mở cửa ra, tự mình đứng sang một bên. “Vào đi.”
Hạ Minh Chính do dự một chút rồi mới đi vào, lại một lần bước trên không gian quen thuộc là lúc ông có chút sợ hãi cùng bừng tỉnh.
Đây rõ ràng là nhà ông, không đúng, đây đã không phải nhà của ông.
“Sao bà lại ở đây?” Ông lên tiếng hỏi khô khốc, cũng không biết ngồi chỗ nào mới tốt nên vẫn đứng nói chuyện.
“Trước tiên ngồi xuống đã.” Thẩm Ý Quân bảo Hạ Minh Chính ngồi xuống, Hạ Minh Chính lại xấu hổ nghe được tiếng ọc ạch từ bụng mình, ông sờ bụng một chút, đã cả ngày nay ông không ăn gì.
Thẩm Ý Quân đi vào trong phòng bếp nấu một gói mì cho Hạ Minh Chính ăn.
“Cảm ơn.” Khi bát mì được bê lên Hạ Minh Chính cảm giác nước mắt của mình sắp rơi. Ông vội vàng cầm lấy đôi đũa ăn ngấu nghiến, có thể thấy được rốt cuộc ông có bao nhiêu đói.
Đến khi ăn xong một bát mì Hạ Minh Chính mới cảm giác được dạ dày mình thoải mái rất nhiều, lúc này mới hỏi chuyện ông vẫn luôn muốn hỏi.
“Ý Quân, sao bà vẫn còn ở đây, bọn họ không bắt bà phải dọn ra ngoài sao?”
“Không có.” Thẩm Ý Quân thu dọn bát đũa, cũng không nhiều lời. Bà đi vào rửa bát đũa sạch sẽ, lúc ra ngoài Hạ Minh Chính vẫn ngồi câu lệ.
“Ông có thể ở chỗ này, có điều về sau việc nhà có lẽ ông phải tự làm, bởi vì ông đã không có tiền thuê bảo mẫu.” Thẩm Ý Quân nhàn nhạt nói, bà có tiền nhưng cũng không nghĩ sẽ lại thuê người hầu hạ Hạ Minh Chính, đương nhiên bà lại càng không hầu hạ ông.
Sắc mặt Hạ Minh Chính cứng đờ, ông cố cười có chút khó coi, đã đến tình huống này đừng nói tự mình làm việc nhà, cho dù ông đi làm thuê ông cũng nguyện ý.
Thẩm Ý Quân cũng nói cho Hạ Minh Chính, ngôi nhà này, còn có xe bên ngoài cùng hơn nửa số tài sản của Hạ gia trước kia đều ở trong tay bà. Với cuộc sống của bà mà nói cũng không có nhiều thay đổi, nhưng bà lại không muốn tiện nghi Hạ Minh Chính, bà sẽ để ông biết người thường sống như thế nào, cũng muốn cho ông biết ông từng đối xử với mẹ con bà thế nào thì hiện tại bà sẽ đối xử với ông như thế.
Bà xoay người, tầm mắt dừng trên chiếc rèm mỏng, bên ngoài hình như có thứ gì cắt ngang trời cao, nhưng khi bà muốn nhìn kỹ mới phát hiện là không có gì.
***
“Được, anh biết, em cứ làm đi. Về sau chuyện như vậy em cứ tự mình quyết định, không cần hỏi anh.” Sở Luật đưa điện thoại lên tai, toàn thân đều có chút mệt mỏi phong sương. Hiện tại anh đang ở trong một làng nhỏ, nơi này không có giường êm thoải mái, cũng không có nhiều nước để tắm, thậm chí ngay cả nước uống cũng rất hạn chế.
Anh buông điện thoại xuống, lấy tay vuốt vuốt tóc của mình. Đây là sau khi anh đi được một tháng. Một tháng này anh đi qua rất nhiều nơi, cũng tìm ở rất nhiều nơi, cũng là thông qua quan hệ của mình biết những nơi này có nhà mới mua được đứa bé, hoặc là có trẻ đi lạc tìm đến, thậm chí đôi khi gặp những bé gái trên đường đang được người nhà ôm lấy anh cũng sẽ tiến đến muốn biết đó có phải con gái anh hay không.
Anh hy vọng con gái anh sẽ được một cặp vợ chồng tốt nào đó nhận nuôi, cho dù điều kiện trong nhà bình thường một ít, ít nhất con gái anh không thiếu miếng ăn, anh hy vọng bọn họ đối xử với bé tốt một chút, nếu tìm được anh nhất định sẽ cảm tạ bọn họ.
Bỗng nhiên, cô mở hai mắt, lấy điện thoại của mình ra, kết quả lại nghĩ đến bọn họ đang ở trên máy bay, mà trên máy bay cần phải tắt điện thoại.
“Làm sao vậy?” Giản Thanh Doanh sờ tay lên trên trán con gái, kết quả thấy tay lạnh băng. Bà có chút sốt ruột, sao lại lạnh như vậy?
“Không có gì, mẹ, con chỉ gặp ác mộng.” Cô lắc đầu với Giản Thanh Doanh, cười cười. Nhưng trong mơ cô vẫn nhớ rõ, người mẹ cho cô đồ ăn kia có chút giống với cô gái trong ảnh chụp cùng Lục Cẩm Vinh, chỉ là cô không biết có phải là một người hay không.
Xem ra vẫn không nên nói, có lẽ là cô nhận nhầm người.
Giản Thanh Doanh vội hướng tiếp viên xin một ly nước để cô uống.
“Cảm ơn mẹ.” Hạ Nhược Tâm cầm lấy cái ly, giống như một đứa trẻ dựa đầu mình lên trên vai Giản Thanh Doanh.
Giản Thanh Doanh cũng nhẹ nhàng vỗ bả vai cô…
Tầm mắt của bà vẫn luôn chú ý con búp bê Hạ Nhược Tâm ôm vào ngực. Khúc mắc của đứa nhỏ này sợ là cả đời cũng không tháo ra được.
Hạ Nhược Tâm một tay cầm ly, một tay lại cẩn thận ôm búp bê vào lòng mình. Tay cô chỉ nhẹ nhàng vô về búp bê trong lòng, ngón tay chạm nhẹ vào miệng búp bê, lòng cô không khỏi đau xót theo.
Bên ngoài mây trắng giống như kẹo bông, không biết ăn vào có mang theo vị ngọt hay không, mà trên mặt đất một mảnh bình thản cũng là vạn dặm không mây.
***
Hạ Minh Chính đứng ở trước cửa nhà mình, ông đã đứng ở chỗ này nửa ngày, chỉ là không biết muốn vào hay không, có thể vào hay không. Sau khi ông xuất viện mới phát hiện mình đã không còn nhà để về, cũng không còn xu dính túi. Tiền thuốc men của ông vẫn là Thẩm Ý Quân thanh toán, tất nhiên Hạ Dĩ Hiên sau khi rời đi liền không quay lại, cô lấy tiền cũng không mua được một bữa ăn cho cha của mình. Cho tới một ngày, Hạ Minh Chính bị đói.
Thẩm Ý Quân cũng không tới, mà ông lại không cách nào di chuyển.
Sau đó, mỗi ngày hộ lý sẽ mang cho ông một ngày ba bữa cơm, đến khi ông xuất viện Thẩm Ý Quân vẫn không tới, mà hiện tại ông thật không thể về nhà, cũng là không thân không thích.
Những thân nhân đã đem tài sản của ông phân chia hết, ai còn sẽ lại để ý tới sự sống chết của ông, cho ông một bán cơm. Trước kia ông tính kế này kế kia, vậy mà tới hiện tại nhân duyên cùng thân thích cũng không tính được.
Vừa lúc ở cửa có tiếng động, ông vội vàng đi tới núp vào một bên, cũng không biết hiện tại ai ở nhà này. Ngôi nhà này ông đã ở cả đời, thật là luyến tiếc.
Cửa mở ra, bên trong không phải ai khác mà là Thẩm Ý Quân.
“Ý Quân!” Dường như ông không thể tin vào hai mắt mình. Sao bà ấy lại ở chỗ này, sao bà ấy lại có chìa khóa nơi này, sao bà ấy lại còn có thể ra vào tự nhiên chỗ này? Thẩm Ý Quân nghe được tiếng liền nhìn qua, thấy Hạ Minh Chính đang đi từ chỗ ngoặt ra, ông vẫn mặc bộ quần áo cũ, trong tay cầm một túi linon giống như một người bình thường đi đường.
“Ông đã đến rồi.” Thẩm Ý Quân nhàn nhạt nói, sau đó mở cửa ra, tự mình đứng sang một bên. “Vào đi.”
Hạ Minh Chính do dự một chút rồi mới đi vào, lại một lần bước trên không gian quen thuộc là lúc ông có chút sợ hãi cùng bừng tỉnh.
Đây rõ ràng là nhà ông, không đúng, đây đã không phải nhà của ông.
“Sao bà lại ở đây?” Ông lên tiếng hỏi khô khốc, cũng không biết ngồi chỗ nào mới tốt nên vẫn đứng nói chuyện.
“Trước tiên ngồi xuống đã.” Thẩm Ý Quân bảo Hạ Minh Chính ngồi xuống, Hạ Minh Chính lại xấu hổ nghe được tiếng ọc ạch từ bụng mình, ông sờ bụng một chút, đã cả ngày nay ông không ăn gì.
Thẩm Ý Quân đi vào trong phòng bếp nấu một gói mì cho Hạ Minh Chính ăn.
“Cảm ơn.” Khi bát mì được bê lên Hạ Minh Chính cảm giác nước mắt của mình sắp rơi. Ông vội vàng cầm lấy đôi đũa ăn ngấu nghiến, có thể thấy được rốt cuộc ông có bao nhiêu đói.
Đến khi ăn xong một bát mì Hạ Minh Chính mới cảm giác được dạ dày mình thoải mái rất nhiều, lúc này mới hỏi chuyện ông vẫn luôn muốn hỏi.
“Ý Quân, sao bà vẫn còn ở đây, bọn họ không bắt bà phải dọn ra ngoài sao?”
“Không có.” Thẩm Ý Quân thu dọn bát đũa, cũng không nhiều lời. Bà đi vào rửa bát đũa sạch sẽ, lúc ra ngoài Hạ Minh Chính vẫn ngồi câu lệ.
“Ông có thể ở chỗ này, có điều về sau việc nhà có lẽ ông phải tự làm, bởi vì ông đã không có tiền thuê bảo mẫu.” Thẩm Ý Quân nhàn nhạt nói, bà có tiền nhưng cũng không nghĩ sẽ lại thuê người hầu hạ Hạ Minh Chính, đương nhiên bà lại càng không hầu hạ ông.
Sắc mặt Hạ Minh Chính cứng đờ, ông cố cười có chút khó coi, đã đến tình huống này đừng nói tự mình làm việc nhà, cho dù ông đi làm thuê ông cũng nguyện ý.
Thẩm Ý Quân cũng nói cho Hạ Minh Chính, ngôi nhà này, còn có xe bên ngoài cùng hơn nửa số tài sản của Hạ gia trước kia đều ở trong tay bà. Với cuộc sống của bà mà nói cũng không có nhiều thay đổi, nhưng bà lại không muốn tiện nghi Hạ Minh Chính, bà sẽ để ông biết người thường sống như thế nào, cũng muốn cho ông biết ông từng đối xử với mẹ con bà thế nào thì hiện tại bà sẽ đối xử với ông như thế.
Bà xoay người, tầm mắt dừng trên chiếc rèm mỏng, bên ngoài hình như có thứ gì cắt ngang trời cao, nhưng khi bà muốn nhìn kỹ mới phát hiện là không có gì.
***
“Được, anh biết, em cứ làm đi. Về sau chuyện như vậy em cứ tự mình quyết định, không cần hỏi anh.” Sở Luật đưa điện thoại lên tai, toàn thân đều có chút mệt mỏi phong sương. Hiện tại anh đang ở trong một làng nhỏ, nơi này không có giường êm thoải mái, cũng không có nhiều nước để tắm, thậm chí ngay cả nước uống cũng rất hạn chế.
Anh buông điện thoại xuống, lấy tay vuốt vuốt tóc của mình. Đây là sau khi anh đi được một tháng. Một tháng này anh đi qua rất nhiều nơi, cũng tìm ở rất nhiều nơi, cũng là thông qua quan hệ của mình biết những nơi này có nhà mới mua được đứa bé, hoặc là có trẻ đi lạc tìm đến, thậm chí đôi khi gặp những bé gái trên đường đang được người nhà ôm lấy anh cũng sẽ tiến đến muốn biết đó có phải con gái anh hay không.
Anh hy vọng con gái anh sẽ được một cặp vợ chồng tốt nào đó nhận nuôi, cho dù điều kiện trong nhà bình thường một ít, ít nhất con gái anh không thiếu miếng ăn, anh hy vọng bọn họ đối xử với bé tốt một chút, nếu tìm được anh nhất định sẽ cảm tạ bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.