Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 171: Anh ta sẽ không bỏ qua
Hạ Nhiễm Tuyết
21/04/2018
Khai thác toàn bộ vẻ đẹp của cô, cô có thể cam đoan, đêm nay mình sẽ là người xinh đẹp nhất tại nơi này.
“Rất đẹp,” Sở Luật khen ngợi Lý Mạn Ni, đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ, lẽ ra, cô nên cười xấu hổ mới đúng,không phải như vậy, quá mức tự tin, cũng quá mức vui vẻ, anh chợt cười, mê man không rõ.
“Chúng ta đi thôi, thời gian sắp tới rồi.”
Lý Mạn Ni chủ động khoác tay Sở Luật, hai người đi ra ngoài, mưa rơi vần vũ.
Lý Mạn Ni vươn tay, nước mưa hắt lên, cô ta vội rụt tay về, cúi xuống nhìn đôi giày cao gót màu bạc, phải làm thế nào.
“Luật, sẽ ướt giày mất,” cô ta kéo áo Sở Luật, thật sự không muốn dính tí nước mưa nào, nếu không sẽ làm hỏnh mất sự hoàn hảo của cô ta.
“Anh biết rồi.” Sở Luật quay người lại, vươn tay, bế Lý Mạn Ni lên, hệt như bế cô dâu khiến hai chân cô ta không chạm tới mặt đất, mà Lý Mạn Ni gắt gao ôm cổ Sở Luật, hạnh phúc vô cùng.
“Luật, em yêu anh.” Cô nhắm mắt, hạnh phúc vô cùng, chỉ là đã bỏ lỡ mất sự mất mát và xa lạ chợt loé lên trong mắt Sở Luật.
“Anh cũng yêu em……” Giống như là lời kịch, câu yêu ấy, có thể dễ dàng nói ra, nhưng là, trong mắt anh chẳng có cảm giâc gì gọi là yêu. Hoặc là cái yêu ấy, đã đi rồi.
Xe lướt đi trong màn mưa, mưa vẫn rơi rả rích, để lại những tiếng ào ào.
Mà khi chiếc xe kia biến mất, từ góc tường có một người phụ nữ đi ra, toàn thân ướt đẫm, không biết là bởi vì nước mưa hay gì, lông mi đã ướt đẫm, thậm chí chẳng còn sức để nâng lên.
Cô cúi đầu, vội vàng buông tay đang bịt miệng đứa con ra, mà Tiểu Vũ Điểm chỉ mở to mắt nhìn cô, chớp chớp, miệng toét ra cười.
Tay nhỏ kéo quần áo cô, lại dựa vào người cô..
“Tiểu Vũ Điểm, con thấy không, kia chính là ba con, nhưng ba con lại không biết con tồn tại,” cô bế bé lên, hôn mặt nó, “Xin lỗi con, vừa rồi mẹ làm con đau, là mẹ sợ, chỉ sợ, nếu cho người ấy biết chúng ta còn sống, người ấy sẽ không bỏ qua cho chúng ta, đặc biệt là con, Tiểu Vũ Điểm.”
Cô là một người mẹ, phải bảo vệ con mình, mà Sở Luật rốt cuộc có bao nhiêu tàn nhẫn, cô không phải chưa từng lĩnh giáo qua. Cô không dám cho anh biết sự tồn tại của Tiểu Vũ Điểm, cũng không dám mạo hiểm để con gặp nguy hiểm.
Đối với con của Lý Mạn Ni, anh sẽ yêu tới cực điểm, mà đối với con của cô, cô tin, anh sẽ hận tới cực điểm.
Bởi vì, hận cô, cho nên, cũng hận cả con của cô, đây mới chính là Sở Luật, anh vô tình nhường nào, cô đã sớm hiểu hết rồi, không phải sao?
Chỉ là, biết anh yêu một người khác như vậy, thậm chí so với yêu Hạ Dĩ Hiên còn nhiều hơn, cô lại cảm thấy chua xót, tràn ngập, mất mát, có lẽ khiến cô rơi lệ đầy mặt.
Nhưng, cô chưa bao giờ khóc, cuộc sống áp lực, con sinh ra, đã làm cô không thể tự ngược đãi bản thân mình.
Như vậy không phải rất tôt sao? Bọn họ đều có người mình yêu, về sau sẽ chẳng còn quan hệ gì nữa.
“Rất đẹp,” Sở Luật khen ngợi Lý Mạn Ni, đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ, lẽ ra, cô nên cười xấu hổ mới đúng,không phải như vậy, quá mức tự tin, cũng quá mức vui vẻ, anh chợt cười, mê man không rõ.
“Chúng ta đi thôi, thời gian sắp tới rồi.”
Lý Mạn Ni chủ động khoác tay Sở Luật, hai người đi ra ngoài, mưa rơi vần vũ.
Lý Mạn Ni vươn tay, nước mưa hắt lên, cô ta vội rụt tay về, cúi xuống nhìn đôi giày cao gót màu bạc, phải làm thế nào.
“Luật, sẽ ướt giày mất,” cô ta kéo áo Sở Luật, thật sự không muốn dính tí nước mưa nào, nếu không sẽ làm hỏnh mất sự hoàn hảo của cô ta.
“Anh biết rồi.” Sở Luật quay người lại, vươn tay, bế Lý Mạn Ni lên, hệt như bế cô dâu khiến hai chân cô ta không chạm tới mặt đất, mà Lý Mạn Ni gắt gao ôm cổ Sở Luật, hạnh phúc vô cùng.
“Luật, em yêu anh.” Cô nhắm mắt, hạnh phúc vô cùng, chỉ là đã bỏ lỡ mất sự mất mát và xa lạ chợt loé lên trong mắt Sở Luật.
“Anh cũng yêu em……” Giống như là lời kịch, câu yêu ấy, có thể dễ dàng nói ra, nhưng là, trong mắt anh chẳng có cảm giâc gì gọi là yêu. Hoặc là cái yêu ấy, đã đi rồi.
Xe lướt đi trong màn mưa, mưa vẫn rơi rả rích, để lại những tiếng ào ào.
Mà khi chiếc xe kia biến mất, từ góc tường có một người phụ nữ đi ra, toàn thân ướt đẫm, không biết là bởi vì nước mưa hay gì, lông mi đã ướt đẫm, thậm chí chẳng còn sức để nâng lên.
Cô cúi đầu, vội vàng buông tay đang bịt miệng đứa con ra, mà Tiểu Vũ Điểm chỉ mở to mắt nhìn cô, chớp chớp, miệng toét ra cười.
Tay nhỏ kéo quần áo cô, lại dựa vào người cô..
“Tiểu Vũ Điểm, con thấy không, kia chính là ba con, nhưng ba con lại không biết con tồn tại,” cô bế bé lên, hôn mặt nó, “Xin lỗi con, vừa rồi mẹ làm con đau, là mẹ sợ, chỉ sợ, nếu cho người ấy biết chúng ta còn sống, người ấy sẽ không bỏ qua cho chúng ta, đặc biệt là con, Tiểu Vũ Điểm.”
Cô là một người mẹ, phải bảo vệ con mình, mà Sở Luật rốt cuộc có bao nhiêu tàn nhẫn, cô không phải chưa từng lĩnh giáo qua. Cô không dám cho anh biết sự tồn tại của Tiểu Vũ Điểm, cũng không dám mạo hiểm để con gặp nguy hiểm.
Đối với con của Lý Mạn Ni, anh sẽ yêu tới cực điểm, mà đối với con của cô, cô tin, anh sẽ hận tới cực điểm.
Bởi vì, hận cô, cho nên, cũng hận cả con của cô, đây mới chính là Sở Luật, anh vô tình nhường nào, cô đã sớm hiểu hết rồi, không phải sao?
Chỉ là, biết anh yêu một người khác như vậy, thậm chí so với yêu Hạ Dĩ Hiên còn nhiều hơn, cô lại cảm thấy chua xót, tràn ngập, mất mát, có lẽ khiến cô rơi lệ đầy mặt.
Nhưng, cô chưa bao giờ khóc, cuộc sống áp lực, con sinh ra, đã làm cô không thể tự ngược đãi bản thân mình.
Như vậy không phải rất tôt sao? Bọn họ đều có người mình yêu, về sau sẽ chẳng còn quan hệ gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.