Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 940: Bạch nhãn lang*
Hạ Nhiễm Tuyết
05/07/2019
*bạch nhãn lang: chỉ kẻ vong ân phụ nghĩa
“Không sao chứ?” Sở Luật che trước mặt Hạ Nhược Tâm, ngón tay run rẩy xoa mặt cô. “Có bị thương không?”
“Còn may.” Hạ Nhược Tâm sờ mặt mình. “Hôm nay nó tốt số, còn chưa bị đánh.”
Sở Luật xẹt mắt qua Hạ Dĩ Hiên đang lăn quay trên mặt đất, ngã chết hay bị thương đều không quan hệ tới anh. Anh cầm lấy điện thoại, giọng lạnh lùng:
“Gọi mấy bảo vệ lên đem quăng người ra ngoài cho tôi.”
Nói xong anh cup điện thoại. Hạ Nhược Tâm dựa trên vai Sở Luật, đôi môi hồng hào khẽ cong lên.
Không phải chỉ có Hạ Dĩ Hiên sẽ diễn, cô cũng sẽ. Có ai là không biết diễn, chỉ là trước kia cô không thích, nếu muốn diễn kịch thì cô cũng không thua kém Hạ Dĩ Hiên.
Không lâu sau liền có bảo vệ tiến vào trực kéo Hạ Dĩ Hiên từ trên mặt đất, cũng không giúp cô kéo váy đã bị cuốn lên đùi xuống để lộ phong cảnh không che nổi sau lớp vải mỏng tang. Hạ Dĩ Hiên bị kéo từ tầng mười tám xuống dưới tầng một quả nhiên như đi hết mười tám tầng địa ngục, không có gì khác mấy.
Hạ Dĩ Hiên bị quăng ra ngoài, bụm mặt về nhà tìm Hạ Minh Chính khóc.
“Đều do bà, đều là con gái yêu của bà cướp anh Luật của tôi.” Hạ Dĩ Hiên tức giận liền nhào đến Thẩm Ý Quân, va chạm khiến Thẩm Ý Quân đang ngồi không có chuẩn bị gì lập tức bị đẩy ngã trên mặt đất. Đầu Thẩm Ý Quân đập vào sô pha khiến có chút váng đầu hoa mắt, tới tận hiện giờ bà đều không có phản ứng gì.
“Ý Quân.” Hạ Minh Chính vừa từ trên lầu xuống liền thấy Hạ Dĩ Hiên đẩy Thẩm Ý Quân, ông vội vàng chạy xuống đỡ Thẩm Ý Quân lên, trong miệng cũng mở lời trách cứ.
“Dĩ Hiên, con làm cái gì, sao con lại có thể động thủ với mẹ của mình?”
“Mẹ con?” Hạ Dĩ Hiên đang có tâm tình không tốt, nhắc tới từ ‘mẹ’ này cô chỉ hận không thể tát lên mặt Thẩm Ý Quân một cái, đặc biệt Thẩm Ý Quân cùng Hạ Dĩ Hiên giống nhau quá năm phần.
“Ba, mẹ con từ đâu ra, mẹ con đã chết hơn hai mưới năm rồi, không phải ba đã quên rồi chứ?”
Mặt Hạ Minh Chính cừng đờ, mà Hạ Dĩ Hiên vẫn còn tiếp tục nói khắc nghiệt.
“Ba, ba xem ba cưới loại đàn bà nào? Trừ bỏ tiêu tiền của ba còn có thể làm được cái gì? Liền tính người hầu trong nhà cũng hơn bà ta. Còn con gái bà ta sinh ra hiện tại còn muốn cướp Luật của con, con gái bà ta còn trẻ vậy đã không biết bò chân giường bao nhiêu đàn ông, bà ta già sẽ còn như nào nữa. Ba, ba không sợ bị đội nón xanh sao?”
‘Bang’ một tiếng, Hạ Dĩ Hiên còn chưa nói xong hiện tại đã tắt ngấm. Cô che mặt mình, quả thật không dám tin sự đau đớn bỏng rát trên mặt.
“Ba, ba đánh con?”
“Đủ rồi, Dĩ Hiên. Con cùng Sở Luật có quan hệ gì. Người Sở Luật tìm vốn dĩ không phải con.” Hạ Minh Chính đưa tay xoa xoa trán cho Thẩm Ý Quân, khối u nổi lên kia khiến ông tự thấy hổ thẹn. Đứa con gái này không hiểu chuyện như vậy, không biết lý lẽ như vậy đều là lỗi của người làm cha, đều là do ông dạy dỗ không tốt. Ông thật sự tình nguyện đứa con gái này chết ở vụ tai nạn kia cũng được, rốt cuộc khi đó nó vẫn chỉ là một đứa trẻ đơn thuần tùy hứng, hiện tại xem coi nó đã thành cái gì.
Bộ dáng cuồng loạn này khác gì kẻ điên.
Nó còn dám xuất hiện trước mặt Sở Luật. Sở Luật cảnh cáo nó còn không nói rõ sao, chẳng lẽ nó muốn Hạ gia bọn họ bước theo vết xe đổ của Lý gia. Vẫn là nói, thật sự Hạ Nhược Tâm hiện tại vẫn là Hạ Nhược Tâm trước kia, mặc bọn họ xoa tròn bóp dẹp, bảo cô hướng đông cô cũng không dám hướng tây.
Hiện tại Hạ Minh Chính đều dám cam đoan, nếu ông còn dám tiếp tục làm phiền, nắm tay Sở Luật liền sẽ tiếp đón trên mặt ông, ông đã lớn tuổi như vậy, còn gì là mặt mũi.
Ông đỡ Thẩm Lý Quân lên, dìu bà vào trong phòng ngủ nghỉ ngơi. Thẩm Ý Quân vẫn bộ dáng đờ đẫn, nhưng khi thấy Hạ Dĩ Hiên, đôi mắt bà đã sinh ra chút gì đó.
Quả thật hiện tại bà mới thật sự rõ ràng, cái gì gọi là ‘dưỡng không thân bạch nhãn lang*’, đối xử tốt với nó thì có lợi ích gì. Trong nháy mắt, đối với Hạ Dĩ Hiên bà rất thất vọng, là thất vọng tột đỉnh, trước kia những cái đó thích nhưng hiện tại đều thành chê cười.
*câu này chắc giống câu 'nuôi ong tay áo' của Việt Nam.
Để thích thật lâu mới có thể bồi dưỡng, nhưng dường như chán ghét thì chỉ cần trong nháy mắt.
Mặt Hạ Dĩ Hiên vẫn còn nóng, còn đau, mà lòng cô cũng không thoải mái. Giống như có một đôi tay đang bóp chặt lấy trái tim cô, cô tức giận đá mạnh vào sô pha, cô nhớ kỹ, mọi thứ này đều do Hạ Nhược tâm, chính là Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm, tôi sẽ không bỏ qua cô. Cô dùng sức giẫm mạnh giày cáo gót, loại hận này đã mọc rễ nảy mầm, trên đời này không phải ngươi chết thì chính là ta mất mạng.
***
Hạ Nhược Tâm bỗng nhiên ngồi dậy, trên trán có chút mồ hôi lạnh.
“Làm sao vậy?” Sở Luật cũng đi theo đứng dậy, vươn tay đỡ bả vai cô, để cô dựa vào lòng ngực mình. Ấn đường anh hơi nhíu lại, ngón tay cũng xoa xoa trấn an gương mặt căng thẳng cứng đờ của cô.
“Sao mà em luôn gặp ác mông?” Anh thật sự chưa từng thấy cô có thể ngủ trọn vẹn được một giấc.
“Không sao cả.” Hạ Nhược Tâm lắc đầu, dựa đầu mình trên vai anh. Tuy sắc mặt cô có chút mệt mỏi nhưng đôi mắt kia vẫn quạnh quẽ như lúc ban đầu.
Cô lại nằm xuống, gối lên cánh tay của anh. Trên người anh có mùi nhàn nhạt nước cạo râu, không thấy mùi thuốc lá, dường như gần đây anh không hút, cũng có khả năng anh biết cô không thích ngủi thấy mùi thuốc lá cho nên anh đã đem thú vui vứt bỏ.
Nhắm mắt lại, cô càng đến gần anh một ít nhưng lại càng cảm thấy không tha mặc dù cô có chút tiếc nuối.
Sở Luật lấy điện thoại ra, con ngươi rũ xuống nhìn chằm chằm người phụ nữ trong lồng ngực. Mắt cô nhắm vẫn mang nhàn nhạt sự mởi mệt, dường như chưa từng thả lỏng.
“Tôi biết rồi. Miếng đất kia nhất định chúng ta phải có. Ngày mai họp các anh đưa cho tôi một phương án, hạng mục này công ty đã bí mật tiến hành ba năm rồi, tôi không cho phép thất bại, cũng không cho phép các anh thất bại. Các anh rõ chưa?”
Giọng anh lúc này rất nhẹ nhưng lời nói ra lại không có chút nào thoát bùn mang thủy. Về mặt công việc anh luôn quyết đoán, đương nhiên cũng rất cẩn thận. Ba năm đã chuẩn bị cho hạng mục này, nghĩ đến hẳn là hạng mục rất tốt, cũng nhất đinh phải có được.
“Không sao chứ?” Sở Luật che trước mặt Hạ Nhược Tâm, ngón tay run rẩy xoa mặt cô. “Có bị thương không?”
“Còn may.” Hạ Nhược Tâm sờ mặt mình. “Hôm nay nó tốt số, còn chưa bị đánh.”
Sở Luật xẹt mắt qua Hạ Dĩ Hiên đang lăn quay trên mặt đất, ngã chết hay bị thương đều không quan hệ tới anh. Anh cầm lấy điện thoại, giọng lạnh lùng:
“Gọi mấy bảo vệ lên đem quăng người ra ngoài cho tôi.”
Nói xong anh cup điện thoại. Hạ Nhược Tâm dựa trên vai Sở Luật, đôi môi hồng hào khẽ cong lên.
Không phải chỉ có Hạ Dĩ Hiên sẽ diễn, cô cũng sẽ. Có ai là không biết diễn, chỉ là trước kia cô không thích, nếu muốn diễn kịch thì cô cũng không thua kém Hạ Dĩ Hiên.
Không lâu sau liền có bảo vệ tiến vào trực kéo Hạ Dĩ Hiên từ trên mặt đất, cũng không giúp cô kéo váy đã bị cuốn lên đùi xuống để lộ phong cảnh không che nổi sau lớp vải mỏng tang. Hạ Dĩ Hiên bị kéo từ tầng mười tám xuống dưới tầng một quả nhiên như đi hết mười tám tầng địa ngục, không có gì khác mấy.
Hạ Dĩ Hiên bị quăng ra ngoài, bụm mặt về nhà tìm Hạ Minh Chính khóc.
“Đều do bà, đều là con gái yêu của bà cướp anh Luật của tôi.” Hạ Dĩ Hiên tức giận liền nhào đến Thẩm Ý Quân, va chạm khiến Thẩm Ý Quân đang ngồi không có chuẩn bị gì lập tức bị đẩy ngã trên mặt đất. Đầu Thẩm Ý Quân đập vào sô pha khiến có chút váng đầu hoa mắt, tới tận hiện giờ bà đều không có phản ứng gì.
“Ý Quân.” Hạ Minh Chính vừa từ trên lầu xuống liền thấy Hạ Dĩ Hiên đẩy Thẩm Ý Quân, ông vội vàng chạy xuống đỡ Thẩm Ý Quân lên, trong miệng cũng mở lời trách cứ.
“Dĩ Hiên, con làm cái gì, sao con lại có thể động thủ với mẹ của mình?”
“Mẹ con?” Hạ Dĩ Hiên đang có tâm tình không tốt, nhắc tới từ ‘mẹ’ này cô chỉ hận không thể tát lên mặt Thẩm Ý Quân một cái, đặc biệt Thẩm Ý Quân cùng Hạ Dĩ Hiên giống nhau quá năm phần.
“Ba, mẹ con từ đâu ra, mẹ con đã chết hơn hai mưới năm rồi, không phải ba đã quên rồi chứ?”
Mặt Hạ Minh Chính cừng đờ, mà Hạ Dĩ Hiên vẫn còn tiếp tục nói khắc nghiệt.
“Ba, ba xem ba cưới loại đàn bà nào? Trừ bỏ tiêu tiền của ba còn có thể làm được cái gì? Liền tính người hầu trong nhà cũng hơn bà ta. Còn con gái bà ta sinh ra hiện tại còn muốn cướp Luật của con, con gái bà ta còn trẻ vậy đã không biết bò chân giường bao nhiêu đàn ông, bà ta già sẽ còn như nào nữa. Ba, ba không sợ bị đội nón xanh sao?”
‘Bang’ một tiếng, Hạ Dĩ Hiên còn chưa nói xong hiện tại đã tắt ngấm. Cô che mặt mình, quả thật không dám tin sự đau đớn bỏng rát trên mặt.
“Ba, ba đánh con?”
“Đủ rồi, Dĩ Hiên. Con cùng Sở Luật có quan hệ gì. Người Sở Luật tìm vốn dĩ không phải con.” Hạ Minh Chính đưa tay xoa xoa trán cho Thẩm Ý Quân, khối u nổi lên kia khiến ông tự thấy hổ thẹn. Đứa con gái này không hiểu chuyện như vậy, không biết lý lẽ như vậy đều là lỗi của người làm cha, đều là do ông dạy dỗ không tốt. Ông thật sự tình nguyện đứa con gái này chết ở vụ tai nạn kia cũng được, rốt cuộc khi đó nó vẫn chỉ là một đứa trẻ đơn thuần tùy hứng, hiện tại xem coi nó đã thành cái gì.
Bộ dáng cuồng loạn này khác gì kẻ điên.
Nó còn dám xuất hiện trước mặt Sở Luật. Sở Luật cảnh cáo nó còn không nói rõ sao, chẳng lẽ nó muốn Hạ gia bọn họ bước theo vết xe đổ của Lý gia. Vẫn là nói, thật sự Hạ Nhược Tâm hiện tại vẫn là Hạ Nhược Tâm trước kia, mặc bọn họ xoa tròn bóp dẹp, bảo cô hướng đông cô cũng không dám hướng tây.
Hiện tại Hạ Minh Chính đều dám cam đoan, nếu ông còn dám tiếp tục làm phiền, nắm tay Sở Luật liền sẽ tiếp đón trên mặt ông, ông đã lớn tuổi như vậy, còn gì là mặt mũi.
Ông đỡ Thẩm Lý Quân lên, dìu bà vào trong phòng ngủ nghỉ ngơi. Thẩm Ý Quân vẫn bộ dáng đờ đẫn, nhưng khi thấy Hạ Dĩ Hiên, đôi mắt bà đã sinh ra chút gì đó.
Quả thật hiện tại bà mới thật sự rõ ràng, cái gì gọi là ‘dưỡng không thân bạch nhãn lang*’, đối xử tốt với nó thì có lợi ích gì. Trong nháy mắt, đối với Hạ Dĩ Hiên bà rất thất vọng, là thất vọng tột đỉnh, trước kia những cái đó thích nhưng hiện tại đều thành chê cười.
*câu này chắc giống câu 'nuôi ong tay áo' của Việt Nam.
Để thích thật lâu mới có thể bồi dưỡng, nhưng dường như chán ghét thì chỉ cần trong nháy mắt.
Mặt Hạ Dĩ Hiên vẫn còn nóng, còn đau, mà lòng cô cũng không thoải mái. Giống như có một đôi tay đang bóp chặt lấy trái tim cô, cô tức giận đá mạnh vào sô pha, cô nhớ kỹ, mọi thứ này đều do Hạ Nhược tâm, chính là Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm, tôi sẽ không bỏ qua cô. Cô dùng sức giẫm mạnh giày cáo gót, loại hận này đã mọc rễ nảy mầm, trên đời này không phải ngươi chết thì chính là ta mất mạng.
***
Hạ Nhược Tâm bỗng nhiên ngồi dậy, trên trán có chút mồ hôi lạnh.
“Làm sao vậy?” Sở Luật cũng đi theo đứng dậy, vươn tay đỡ bả vai cô, để cô dựa vào lòng ngực mình. Ấn đường anh hơi nhíu lại, ngón tay cũng xoa xoa trấn an gương mặt căng thẳng cứng đờ của cô.
“Sao mà em luôn gặp ác mông?” Anh thật sự chưa từng thấy cô có thể ngủ trọn vẹn được một giấc.
“Không sao cả.” Hạ Nhược Tâm lắc đầu, dựa đầu mình trên vai anh. Tuy sắc mặt cô có chút mệt mỏi nhưng đôi mắt kia vẫn quạnh quẽ như lúc ban đầu.
Cô lại nằm xuống, gối lên cánh tay của anh. Trên người anh có mùi nhàn nhạt nước cạo râu, không thấy mùi thuốc lá, dường như gần đây anh không hút, cũng có khả năng anh biết cô không thích ngủi thấy mùi thuốc lá cho nên anh đã đem thú vui vứt bỏ.
Nhắm mắt lại, cô càng đến gần anh một ít nhưng lại càng cảm thấy không tha mặc dù cô có chút tiếc nuối.
Sở Luật lấy điện thoại ra, con ngươi rũ xuống nhìn chằm chằm người phụ nữ trong lồng ngực. Mắt cô nhắm vẫn mang nhàn nhạt sự mởi mệt, dường như chưa từng thả lỏng.
“Tôi biết rồi. Miếng đất kia nhất định chúng ta phải có. Ngày mai họp các anh đưa cho tôi một phương án, hạng mục này công ty đã bí mật tiến hành ba năm rồi, tôi không cho phép thất bại, cũng không cho phép các anh thất bại. Các anh rõ chưa?”
Giọng anh lúc này rất nhẹ nhưng lời nói ra lại không có chút nào thoát bùn mang thủy. Về mặt công việc anh luôn quyết đoán, đương nhiên cũng rất cẩn thận. Ba năm đã chuẩn bị cho hạng mục này, nghĩ đến hẳn là hạng mục rất tốt, cũng nhất đinh phải có được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.