Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 117: Biết dùng thủ đoạn
Hạ Nhiễm Tuyết
27/03/2018
"Em..." Lý Mạn Ny chỉ cắn môi, ôm eo anh không nói thêm gì nữa, mà hành
động của cô đã xác nhận suy đoán của Sở Luật, Sở Luật cười tàn nhẫn,
khiến Lý Mạn Ny kinh hãi chưa từng có, tựa như chỉ khi anh đối mặt với
người phụ nữ kia mới biến thành như vậy, một Sở Luật cô chưa từng thấy
qua, một Sở Luật cô chưa từng quen, hận như thế, thật sự là hận sao?
"Em yên tâm, tất cả cứ giao cho anh, anh sẽ cho em một hôn lễ hoàn hảo," Sở Luật cúi đầu lần nữa, quá đỗi dịu dàng, có điều bên trong rõ ràng hơi cố ý, mà Lý Mạn Ny vẫn mê mẩn, người mà người đàn ông này yêu điêu cuồng dĩ nhiên cũng có cô.
Được rồi, cô không sợ, cũng không tránh né, cô không thể gạt mình, từ đây đoạn tuyệt quan hệ, cứ vậy rời đi.
Cô chủ động hôn lên môi anh, khi môi hai người kề cận, nụ hôn nóng bỏng kéo dài, nhưng Lý Mạn Ny không thấy bây giờ Sở Luật có chút mất tập trung, sự tàn nhẫn của anh lại từ từ xuất hiện, có điều là với người phụ nữ khác.
Có chút tàn nhẫn sẽ khiến anh sinh ra khoái cảm.
Có chút hận sẽ khiến anh lệ thuộc.
Mà có chút hành hạ sẽ khiến anh quên đi mình, mất lý trí.
Bên trong phòng tân hôn u ám của Sở gia, Hạ Nhược Tâm đột nhiên giật mình, cô đưa tay sờ lên mặt, phát hiện trên đó có nước mắt, cô thậm chí còn không biết tại sao mình lại khóc.
Cô bỏ tay xuống, đặt lên ngực mình, dùng sức nắm chặt quần áo trên người, đau, đau quá.
Cô mơ thấy hôn lễ của hai người, không phải cô, mà là Sở Luật với người khác, một biến thành Lý Mạn Ny, lát sau lại biến thành Hạ Dĩ Hiên, mà cô chỉ đứng bên cạnh nhìn bọn họ kết hôn, nhìn bọn họ hôn nhau, nhìn bọn họ nói thề non hẹn biển.
Không thể, thật sự không thể, đừng cưới người khác, đừng đi.
Cô đau đớn nằm trên giường, ngón tay nắm chặt drap giường, ai có thể nói cho cô biết phải làm sao mới không đau như vậy, mới không thống khổ đến thế.
Cô vùi đầu vào gối, nước mắt không ngừng dâng lên, tựa như cái gối có thể thấm khô tất cả nước mắt của mình.
Cô đè nén khóc nên không phát hiện, cánh cửa luôn đóng chặt kia đã mở, một người đàn ông từ bóng tối đi ra mắt không đảo nhìn cô.
Cặp mặt đó thậm chí có thể nói là lạnh lẽo.
Người đó nhếch mép, nụ cười không nên xuất hiện đó mang theo tàn khốc như muốn hủy diệt thiên địa.
Anh đi vào, từ trên nhìn xuống người phụ nữ nằm úp trên giường, tiếng khóc của cô rõ ràng rơi xuống bên tai anh, trên mặt anh lại chỉ có lạnh lùng, không cảm xúc, trong lòng anh chỉ có chán ghét, không có đau lòng, càng không có tình yêu.
Lạnh nhạt không có nửa điểm thương tiếc, có người phụ nữ anh dùng để yêu, ví dụ như Hạ Dĩ Hiên, có phụ nữ anh dùng để đau lòng, để quý trọng, ví dụ như Lý Mạn Ny, mà có vài người, anh dùng để hận, để hành hạ, để phá hủy, ví dụ như người phụ nữ đang khóc không thành tiếng này.
Hạ Nhược Tâm.
Cũng là khóc, nhưng tiếng khóc của cô chỉ khiến anh chán ghét, không ngờ người phụ nữ này đã học được cách dùng thủ đoạn, uy hiếp người khác.
"Em yên tâm, tất cả cứ giao cho anh, anh sẽ cho em một hôn lễ hoàn hảo," Sở Luật cúi đầu lần nữa, quá đỗi dịu dàng, có điều bên trong rõ ràng hơi cố ý, mà Lý Mạn Ny vẫn mê mẩn, người mà người đàn ông này yêu điêu cuồng dĩ nhiên cũng có cô.
Được rồi, cô không sợ, cũng không tránh né, cô không thể gạt mình, từ đây đoạn tuyệt quan hệ, cứ vậy rời đi.
Cô chủ động hôn lên môi anh, khi môi hai người kề cận, nụ hôn nóng bỏng kéo dài, nhưng Lý Mạn Ny không thấy bây giờ Sở Luật có chút mất tập trung, sự tàn nhẫn của anh lại từ từ xuất hiện, có điều là với người phụ nữ khác.
Có chút tàn nhẫn sẽ khiến anh sinh ra khoái cảm.
Có chút hận sẽ khiến anh lệ thuộc.
Mà có chút hành hạ sẽ khiến anh quên đi mình, mất lý trí.
Bên trong phòng tân hôn u ám của Sở gia, Hạ Nhược Tâm đột nhiên giật mình, cô đưa tay sờ lên mặt, phát hiện trên đó có nước mắt, cô thậm chí còn không biết tại sao mình lại khóc.
Cô bỏ tay xuống, đặt lên ngực mình, dùng sức nắm chặt quần áo trên người, đau, đau quá.
Cô mơ thấy hôn lễ của hai người, không phải cô, mà là Sở Luật với người khác, một biến thành Lý Mạn Ny, lát sau lại biến thành Hạ Dĩ Hiên, mà cô chỉ đứng bên cạnh nhìn bọn họ kết hôn, nhìn bọn họ hôn nhau, nhìn bọn họ nói thề non hẹn biển.
Không thể, thật sự không thể, đừng cưới người khác, đừng đi.
Cô đau đớn nằm trên giường, ngón tay nắm chặt drap giường, ai có thể nói cho cô biết phải làm sao mới không đau như vậy, mới không thống khổ đến thế.
Cô vùi đầu vào gối, nước mắt không ngừng dâng lên, tựa như cái gối có thể thấm khô tất cả nước mắt của mình.
Cô đè nén khóc nên không phát hiện, cánh cửa luôn đóng chặt kia đã mở, một người đàn ông từ bóng tối đi ra mắt không đảo nhìn cô.
Cặp mặt đó thậm chí có thể nói là lạnh lẽo.
Người đó nhếch mép, nụ cười không nên xuất hiện đó mang theo tàn khốc như muốn hủy diệt thiên địa.
Anh đi vào, từ trên nhìn xuống người phụ nữ nằm úp trên giường, tiếng khóc của cô rõ ràng rơi xuống bên tai anh, trên mặt anh lại chỉ có lạnh lùng, không cảm xúc, trong lòng anh chỉ có chán ghét, không có đau lòng, càng không có tình yêu.
Lạnh nhạt không có nửa điểm thương tiếc, có người phụ nữ anh dùng để yêu, ví dụ như Hạ Dĩ Hiên, có phụ nữ anh dùng để đau lòng, để quý trọng, ví dụ như Lý Mạn Ny, mà có vài người, anh dùng để hận, để hành hạ, để phá hủy, ví dụ như người phụ nữ đang khóc không thành tiếng này.
Hạ Nhược Tâm.
Cũng là khóc, nhưng tiếng khóc của cô chỉ khiến anh chán ghét, không ngờ người phụ nữ này đã học được cách dùng thủ đoạn, uy hiếp người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.