Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 656: Bởi vì anh vô dụng
Hạ Nhiễm Tuyết
12/08/2018
Bởi vì cô ấy yêu con gái mình, không liên quan đến bố đứa bé, tất cả không liên quan, chỉ đơn giản là cô ấy yêu con của cô.
"Không có khả năng, tao không sai, đều là mày sai, là mày Sở Luật sai, nếu trên đời này không có mày thì mọi chuyện sẽ không phát sinh."
Mễ Đông Phong hiển nhiên đang phát điên, anh không muốn thừa nhận tất cả, cũng không thừa nhận bản thân vô dụng, bà xã anh bởi vì không yêu anh nên mới bỏ đi, lại xoá sạch con của anh, anh không tin, tuyệt đối không tin.
Anh đột nhiên tóm một cái đã bắt được thân mình bé nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, đặt tay trên cổ Tiểu Vũ Điểm.
"Buông con gái tôi ra!" Sở Luật tiến lên một bước, nhìn đôi mắt hồng hồng vì khóc của Tiểu Vũ Điểm, còn có ánh mắt sợ hãi của con, đồng tử anh bỗng nhiễn co rút lại: "Anh đừng động vào con bé."
"Đừng động vào nó, được thôi." Mễ Đông Phong lấy dao gọt hoa quả từ trong người ném lên trên mặt đất: "Mày tự đâm một dao đi, nếu không tao sẽ động trên người con gái mày, ôi..." Anh vuốt ve Tiểu Vũ Điểm, mặc dù chật vật nhưng khuôn mặt vẫn xinh xắn đáng yêu, lại tán thưởng một tiếng: "Đứa con gái này của mày thật sự rất xinh đẹp, nếu như chết rồi, vậy thật đáng tiếc quá."
Dao gọt hoa quả rơi leng keng trên mặt đất, rơi xuống bên cạnh chân Sở Luật. Sở Luật nắm chặt tay, rồi sau đó cúi xuống nhặt lên.
"Nhanh lên." Tay Mễ Đông Phong lại siết chặt hơn, khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm căng tức đỏ ửng, trên môi bị bé cắn đã rách da, đứa bé nhỏ như vậy, cơ thể con sao có thể chịu đừng được những tổn thương như thế.
Sở Luật nắm chặt con dao trong tay, đôi mắt không chớp dùng sức đâm dao vào đùi, sắc mặg anh hơi nhăn nhó, đau lớn kịch liệt làm đại não anh không ngừng co rút, anh cố gắng thở ra, chịu đựng đau, cũng muốn làm bản thân tỉnh táo.
"A!" Lý Mạn Ni sợ hãi kêu lên một tiếng, đột nhiên nhìn máu từ trong đùi chảy ra làm dạ dày cô không ngừng cuộn trào. Anh thế nhưng thật sự đâm, thật sự đâm.
"Tôi đã đâm, anh có phải nên buông con gái tôi ra không?" Sở Luật đến gần, từng bước nâng cái chân bị thương, máu đang chảy, ngay cả sắc mặt anh cũng không thay đổi. Chân anh đau đớn, mất máu quá nhiều làm trước mắt anh bắt đầu choáng váng, nhưng anh gắt gao bóp lòng bàn tay, không được để bản thân ngã xuống, anh còn phải cứu con gái, trước đây anh chưa từng được ôm, trước đây chưa từng được nghe con gái gọi anh một tiếng bố.
Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng chớp lông mi, nước mắt trong suốt trên mi không ngừng rơi xuống, bé nhìn người đàn ông đang đi về phía mình, đây chính là bố của bé, bố sinh ra bé, không phải là bố Cao Dật, mà là người bố bé vẫn luôn chán ghét.
""Một phát sao được chứ, quá dễ dàng tiện lợi cho mày rồi." Mễ Đông Phong cuối cùng cũng buông lỏng bàn tay đang bóp cổ Tiểu Vũ Điểm ra. Tiểu Vũ Điểm khó chịu ho khan, nhưng đôi mắt vẫn luôn dõi theo Sở Luật, đôi môi nhỏ nhắn thỉnh thoảng run rẩy, một bộ váy hồng nhạt dính đầy bùn đất.
Lý Mạn Ni ở một bên hiển nhiên đã bị doạ choáng váng, vẫn duy trì một động tác như vậy, sắc mặt trắng bệch, thân thể đồng thời cũng run rẩy.
"Được." Sở Luật cắn chặt răng, nhẫn tâm rút con dao trên đùi ra, tức khắn một trận máu tươi phun trào ra ngoài, doạ Lý Mạn Ni lại hét lên một tiếng, cùng với tiếng hét chói tai của cô là tiếng dao cắm phập vào thịt. Trên trán Sở Luật đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh, giọt mồ hôi to chảy xuống dưới cằm anh, loại cảm giác này đau vượt xa mức tưởng tượng của anh.
Amh từng bước tiếp cận giống như người bị thương không phải là anh, cũng giống như bắp đùi kia không phải của anh, càng không giống như đang chịu sự đau đớn."Đưa con gái trả lại cho tôi." Anh đột nhiên dùng sức một cái, con ngươi thâm u cũng lạnh lùng theo, khi Mễ Đông Phong đang không phản ứng lại, nắm tay rắn chắc cực kì của anh nện lên mắt Mễ Đông Phong. Bỗng nhiên sức bật tới làm Mễ Đông Phong không có tiền đồ sợ hãi kêu rên, sau đó ngã ngồi trên mặt đất.
Anh ta duỗi tay che hai mắt, ở trên mặt đất không ngừng lăn qua lăn lại kêu thảm thiết: "Đôi mắt của tao, mắt của tao..." Anh cảm giác không thể nhìn thấy, không cách nào hình dung.
"A! Đừng lại đây, đừng lại đây..." Toàn thân Sở Luật gần như toàn máu, trên đùi còn cắm một con dao, trên mặt đất còn lưu lại một vệt mái dài, dường như sắp chảy hết máu trên người.
Sở Luật nhìn cũng không nhìn Lý Mạn Ni lấy một cái. Anh mỉm cười, trước mắt Tiểu Vũ Điểm đã bình an không có việc gì, con gái của anh.
Lý Mạn Ni hoảng sợ mở to ánh mắt, đột nhiên, cô cảm giác một trận đau nhức từ bụng truyền đến, cô cúi đầu nhìn thấy giữa hai chân một dòng máu ấm áp không ngừng chảy xuống.
Máu, lại là máu?
Cô trừng lớn hai mắt, nháy mắt ngã quỵ xuống mặt đất, trên mặt đất còn có một người đàn ông không ngừng kêu thảm.
Sở Luật chịu đựng đau nhức trên đùi, bế Tiểu Vũ Điểm trên mặt đất lên: "Tiểu Vũ Điểm, không phải sợ, ba ba đưa con về nhà." Ngón tay anh cẩn thận chạm vào khuôn mặt con gái, mặc dù thân thể đau đớn làm anh ngay cả một bước cũng không muốn di chuyển, nhưng trái tim anh lại thỏa mãn khác lạ.
"Tiểu Vũ Điểm, ba ba cuối cùng cũng được ôm con rồi, con biết không? Ba ba thật sự rất yêu con." Ngón tay anh cẩn thận xoa dấu ngón tay hằn trên mặt con gái: "Đau không, nói cho ba ba."
Tiểu Vũ Điểm ngây ngốc ngẩng đầu, bé dang tay ra ôm chặt cổ Sở Luật, để mặc cho anh ôm bé đi từng bước khó khăn, cùng mẹ không giống, cùng bố Cao Dật cũng không giống, cảm giác rất kì lạ.
Bé vùi khuôn mặt nhỏ vào ngực Sở Luật.
"Luật, cứu em, cứu em với....." Lý Mạn Ni vươn tay, lúc này cô mới biết thế nào là sợ hãi, tử vong đáng sợ như thế nào, bởi vì máu giữa hai chân cô không ngừng chảy dường như muốn chảy sạch máu trên người cô.
Cô không muốn chết, cô thật sự không muốn chết, cho nên cô chỉ có thể cầu cứu Sở Luật, xin Sở Luật cứu cô.
Sở Luật nhàn nhạt quay đầu lại nhìn thoáng qua Lý Mạn Ni, tầm mắt đi xuống, dừng ở vết máu giữa hai chân cô, anh ấn gương mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm trước ngực: "Tiểu Vũ Điểm, con yêu ngoan, đừng nhìn, cái gì cũng không cần nhìn."
Một bàn tay anh lấy di động, gọi cấp cứu, hết thảy liền kết thúc đi ở đây đi, anh không muốn chết người, anh đã mệt mỏi rồi.
"Không có khả năng, tao không sai, đều là mày sai, là mày Sở Luật sai, nếu trên đời này không có mày thì mọi chuyện sẽ không phát sinh."
Mễ Đông Phong hiển nhiên đang phát điên, anh không muốn thừa nhận tất cả, cũng không thừa nhận bản thân vô dụng, bà xã anh bởi vì không yêu anh nên mới bỏ đi, lại xoá sạch con của anh, anh không tin, tuyệt đối không tin.
Anh đột nhiên tóm một cái đã bắt được thân mình bé nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, đặt tay trên cổ Tiểu Vũ Điểm.
"Buông con gái tôi ra!" Sở Luật tiến lên một bước, nhìn đôi mắt hồng hồng vì khóc của Tiểu Vũ Điểm, còn có ánh mắt sợ hãi của con, đồng tử anh bỗng nhiễn co rút lại: "Anh đừng động vào con bé."
"Đừng động vào nó, được thôi." Mễ Đông Phong lấy dao gọt hoa quả từ trong người ném lên trên mặt đất: "Mày tự đâm một dao đi, nếu không tao sẽ động trên người con gái mày, ôi..." Anh vuốt ve Tiểu Vũ Điểm, mặc dù chật vật nhưng khuôn mặt vẫn xinh xắn đáng yêu, lại tán thưởng một tiếng: "Đứa con gái này của mày thật sự rất xinh đẹp, nếu như chết rồi, vậy thật đáng tiếc quá."
Dao gọt hoa quả rơi leng keng trên mặt đất, rơi xuống bên cạnh chân Sở Luật. Sở Luật nắm chặt tay, rồi sau đó cúi xuống nhặt lên.
"Nhanh lên." Tay Mễ Đông Phong lại siết chặt hơn, khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm căng tức đỏ ửng, trên môi bị bé cắn đã rách da, đứa bé nhỏ như vậy, cơ thể con sao có thể chịu đừng được những tổn thương như thế.
Sở Luật nắm chặt con dao trong tay, đôi mắt không chớp dùng sức đâm dao vào đùi, sắc mặg anh hơi nhăn nhó, đau lớn kịch liệt làm đại não anh không ngừng co rút, anh cố gắng thở ra, chịu đựng đau, cũng muốn làm bản thân tỉnh táo.
"A!" Lý Mạn Ni sợ hãi kêu lên một tiếng, đột nhiên nhìn máu từ trong đùi chảy ra làm dạ dày cô không ngừng cuộn trào. Anh thế nhưng thật sự đâm, thật sự đâm.
"Tôi đã đâm, anh có phải nên buông con gái tôi ra không?" Sở Luật đến gần, từng bước nâng cái chân bị thương, máu đang chảy, ngay cả sắc mặt anh cũng không thay đổi. Chân anh đau đớn, mất máu quá nhiều làm trước mắt anh bắt đầu choáng váng, nhưng anh gắt gao bóp lòng bàn tay, không được để bản thân ngã xuống, anh còn phải cứu con gái, trước đây anh chưa từng được ôm, trước đây chưa từng được nghe con gái gọi anh một tiếng bố.
Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng chớp lông mi, nước mắt trong suốt trên mi không ngừng rơi xuống, bé nhìn người đàn ông đang đi về phía mình, đây chính là bố của bé, bố sinh ra bé, không phải là bố Cao Dật, mà là người bố bé vẫn luôn chán ghét.
""Một phát sao được chứ, quá dễ dàng tiện lợi cho mày rồi." Mễ Đông Phong cuối cùng cũng buông lỏng bàn tay đang bóp cổ Tiểu Vũ Điểm ra. Tiểu Vũ Điểm khó chịu ho khan, nhưng đôi mắt vẫn luôn dõi theo Sở Luật, đôi môi nhỏ nhắn thỉnh thoảng run rẩy, một bộ váy hồng nhạt dính đầy bùn đất.
Lý Mạn Ni ở một bên hiển nhiên đã bị doạ choáng váng, vẫn duy trì một động tác như vậy, sắc mặt trắng bệch, thân thể đồng thời cũng run rẩy.
"Được." Sở Luật cắn chặt răng, nhẫn tâm rút con dao trên đùi ra, tức khắn một trận máu tươi phun trào ra ngoài, doạ Lý Mạn Ni lại hét lên một tiếng, cùng với tiếng hét chói tai của cô là tiếng dao cắm phập vào thịt. Trên trán Sở Luật đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh, giọt mồ hôi to chảy xuống dưới cằm anh, loại cảm giác này đau vượt xa mức tưởng tượng của anh.
Amh từng bước tiếp cận giống như người bị thương không phải là anh, cũng giống như bắp đùi kia không phải của anh, càng không giống như đang chịu sự đau đớn."Đưa con gái trả lại cho tôi." Anh đột nhiên dùng sức một cái, con ngươi thâm u cũng lạnh lùng theo, khi Mễ Đông Phong đang không phản ứng lại, nắm tay rắn chắc cực kì của anh nện lên mắt Mễ Đông Phong. Bỗng nhiên sức bật tới làm Mễ Đông Phong không có tiền đồ sợ hãi kêu rên, sau đó ngã ngồi trên mặt đất.
Anh ta duỗi tay che hai mắt, ở trên mặt đất không ngừng lăn qua lăn lại kêu thảm thiết: "Đôi mắt của tao, mắt của tao..." Anh cảm giác không thể nhìn thấy, không cách nào hình dung.
"A! Đừng lại đây, đừng lại đây..." Toàn thân Sở Luật gần như toàn máu, trên đùi còn cắm một con dao, trên mặt đất còn lưu lại một vệt mái dài, dường như sắp chảy hết máu trên người.
Sở Luật nhìn cũng không nhìn Lý Mạn Ni lấy một cái. Anh mỉm cười, trước mắt Tiểu Vũ Điểm đã bình an không có việc gì, con gái của anh.
Lý Mạn Ni hoảng sợ mở to ánh mắt, đột nhiên, cô cảm giác một trận đau nhức từ bụng truyền đến, cô cúi đầu nhìn thấy giữa hai chân một dòng máu ấm áp không ngừng chảy xuống.
Máu, lại là máu?
Cô trừng lớn hai mắt, nháy mắt ngã quỵ xuống mặt đất, trên mặt đất còn có một người đàn ông không ngừng kêu thảm.
Sở Luật chịu đựng đau nhức trên đùi, bế Tiểu Vũ Điểm trên mặt đất lên: "Tiểu Vũ Điểm, không phải sợ, ba ba đưa con về nhà." Ngón tay anh cẩn thận chạm vào khuôn mặt con gái, mặc dù thân thể đau đớn làm anh ngay cả một bước cũng không muốn di chuyển, nhưng trái tim anh lại thỏa mãn khác lạ.
"Tiểu Vũ Điểm, ba ba cuối cùng cũng được ôm con rồi, con biết không? Ba ba thật sự rất yêu con." Ngón tay anh cẩn thận xoa dấu ngón tay hằn trên mặt con gái: "Đau không, nói cho ba ba."
Tiểu Vũ Điểm ngây ngốc ngẩng đầu, bé dang tay ra ôm chặt cổ Sở Luật, để mặc cho anh ôm bé đi từng bước khó khăn, cùng mẹ không giống, cùng bố Cao Dật cũng không giống, cảm giác rất kì lạ.
Bé vùi khuôn mặt nhỏ vào ngực Sở Luật.
"Luật, cứu em, cứu em với....." Lý Mạn Ni vươn tay, lúc này cô mới biết thế nào là sợ hãi, tử vong đáng sợ như thế nào, bởi vì máu giữa hai chân cô không ngừng chảy dường như muốn chảy sạch máu trên người cô.
Cô không muốn chết, cô thật sự không muốn chết, cho nên cô chỉ có thể cầu cứu Sở Luật, xin Sở Luật cứu cô.
Sở Luật nhàn nhạt quay đầu lại nhìn thoáng qua Lý Mạn Ni, tầm mắt đi xuống, dừng ở vết máu giữa hai chân cô, anh ấn gương mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm trước ngực: "Tiểu Vũ Điểm, con yêu ngoan, đừng nhìn, cái gì cũng không cần nhìn."
Một bàn tay anh lấy di động, gọi cấp cứu, hết thảy liền kết thúc đi ở đây đi, anh không muốn chết người, anh đã mệt mỏi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.