Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 187: Búp bê không còn nữa
Hạ Nhiễm Tuyết
29/04/2018
Editor: Tuna.
Từng bước một rời đi, mà bên cửa kính xuyên thấu, không còn thấy búp bê xinh đẹp kia ở đâu nữa.
Mà sau khi Hạ Nhược Tâm rời khỏi không lâu, một chiếc xe hơi màu đen liền ngừng ở bên ngoài, từ bên trong xe có một đôi nam nữ cực kì xuất sắc đi ra.
“Luật, chúng ta đi vào đi, nghe nói ở đây có hàng mới đó.” Lý Mạn Ni kéo cánh tay Sở Luật đi vào, bọn họ là khách quen ở nơi này, cho nên, nhân viên trong cửa hàng này cực kì tận lực lấy lòng bọn họ, bọn họ vừa tiến đến, mọi người đều là nhiệt tình vô cùng giới thiệu túi xách cùng trang sức mới ra.
Tất nhiên trong mắt mọi người, hai người đó không phải là người bình thường, mà chính là hai cục tiền biết di chuyển.
Lý Mạn Ni theo thói quen đảo mắt liếc qua một hàng dài, bất quá, ngoài ý muốn lại phát hiện, con búp bê ở chổ kia đã không thấy.
“Con búp bê kia đâu rồi?” Cô chỉ vào một chổ trống, lần trước cô đến đây, vốn là muốn mua về, nhưng cuối cùng là có việc gấp cho nên cô cũng quên mất.
Hôm nay vốn dĩ là cô muốn đến đây mua nó, cũng không phải là mua cho cô, mà là mua cho đứa bé tương lai của cô, con búp bê kia thật xinh đẹp, cô vừa nhìn liền thấy thích, bởi vì giá cả cực cao, cho nên, người bình thường cũng sẽ không muốn mua, cho nên, cô vẫn luôn rất yên tâm, nhận định con búp bê đó chắc chắn là của mình.
Nhưng mà, quả nhiên người tính không bằng trời tính
“Sở phu nhân, thật ngại quá, con búp bê kia vừa nảy đã có người mau mất rồi, trong tiệm chúng tôi cũng còn rất nhiều hnafg mới, ngài nhất định sẽ thích.” Người bán hàng ngượng ngùng nói.
“Nga, mua mất rồi, thật sự rất đáng tiếc” trên mặt Lý Mạn Ni rơi xuống một chút mất mát, người bán nói, là vừa mới bị mua, nếu như lúc nảy bọn họ đến sớm hơn một chút là được rồi.“Em muốn mua gì?” Sở Luật cúi đầu hỏi cô, mắt đen nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, cô muốn cái gì đều có thể, chỉ cần có Sở Luật anh ở đây, thứ gì anh cũng đều có thể cho cô.
Anh càng đối xử tốt với cô, để dằn bớt đi sự áy náy bên trong mình
Lý Mạn Ni lắc đầu, “Ừ, không sao, cũng chỉ là một con búp bê thôi, vốn dĩ muốn mua về, nhưng mà bị người ta mua mất rồi nên có chút tiếc nuối.”
Sở Luật nhíu nhíu mi “Búp bê, từ khi nào mà em lại thích đồ của trẻ con vậy?”
“Không phải, em là muốn mua cho con của chúng ta sau này” Lý Mạn Ni có chút ngượng ngùng nói.
Sở Luật đem tay đặt ở eo cô, “Chờ đến khi con chúng ta sinh ra, nó muốn một ngàn con cũng được” nhưng mà, búp bê là đồ chơi của con gái, mà nghĩ đến đây, trong mắt anh hiện lên một mạt nhu tình, có lẽ, một có một cô con gái cũng không tồi, con bé sẽ là công chúa của anh.
Anh đem tay đặt lên bụng của Lý Mạn Ni, chỉ là, nơi này, vẫn chưa xuất hiện một đứa bé nào cả.
Có lẽ, bọn họ nên đến bệnh viện kiểm tra, không biết nguyên nhân là do anh hay là tại cô. Chỉ là, anh vẫn luôn không muốn làm như vậy, anh sợ sẽ làm Lý Mạn Ni thương tâm, nhưng mà, cũng đã ba năm trôi qua rồi, thực sự có chút không bình thường.
Anh là một người đàn ông bình thường, cô cũng không có vẫn đề, không có lý gì mà bọn họ vẫn không có con được.
“Chúng ta đi xem đồ trang sức đi” Lý Mạn Ni miễn cưỡng cười vui một chút, tựa hồ cũng là có loại áp lực nói không nên lời, đứa bé, chỉ một đứa bé thôi, nhưng đến khi nào bọn họ mới có thể có được.
Từng bước một rời đi, mà bên cửa kính xuyên thấu, không còn thấy búp bê xinh đẹp kia ở đâu nữa.
Mà sau khi Hạ Nhược Tâm rời khỏi không lâu, một chiếc xe hơi màu đen liền ngừng ở bên ngoài, từ bên trong xe có một đôi nam nữ cực kì xuất sắc đi ra.
“Luật, chúng ta đi vào đi, nghe nói ở đây có hàng mới đó.” Lý Mạn Ni kéo cánh tay Sở Luật đi vào, bọn họ là khách quen ở nơi này, cho nên, nhân viên trong cửa hàng này cực kì tận lực lấy lòng bọn họ, bọn họ vừa tiến đến, mọi người đều là nhiệt tình vô cùng giới thiệu túi xách cùng trang sức mới ra.
Tất nhiên trong mắt mọi người, hai người đó không phải là người bình thường, mà chính là hai cục tiền biết di chuyển.
Lý Mạn Ni theo thói quen đảo mắt liếc qua một hàng dài, bất quá, ngoài ý muốn lại phát hiện, con búp bê ở chổ kia đã không thấy.
“Con búp bê kia đâu rồi?” Cô chỉ vào một chổ trống, lần trước cô đến đây, vốn là muốn mua về, nhưng cuối cùng là có việc gấp cho nên cô cũng quên mất.
Hôm nay vốn dĩ là cô muốn đến đây mua nó, cũng không phải là mua cho cô, mà là mua cho đứa bé tương lai của cô, con búp bê kia thật xinh đẹp, cô vừa nhìn liền thấy thích, bởi vì giá cả cực cao, cho nên, người bình thường cũng sẽ không muốn mua, cho nên, cô vẫn luôn rất yên tâm, nhận định con búp bê đó chắc chắn là của mình.
Nhưng mà, quả nhiên người tính không bằng trời tính
“Sở phu nhân, thật ngại quá, con búp bê kia vừa nảy đã có người mau mất rồi, trong tiệm chúng tôi cũng còn rất nhiều hnafg mới, ngài nhất định sẽ thích.” Người bán hàng ngượng ngùng nói.
“Nga, mua mất rồi, thật sự rất đáng tiếc” trên mặt Lý Mạn Ni rơi xuống một chút mất mát, người bán nói, là vừa mới bị mua, nếu như lúc nảy bọn họ đến sớm hơn một chút là được rồi.“Em muốn mua gì?” Sở Luật cúi đầu hỏi cô, mắt đen nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, cô muốn cái gì đều có thể, chỉ cần có Sở Luật anh ở đây, thứ gì anh cũng đều có thể cho cô.
Anh càng đối xử tốt với cô, để dằn bớt đi sự áy náy bên trong mình
Lý Mạn Ni lắc đầu, “Ừ, không sao, cũng chỉ là một con búp bê thôi, vốn dĩ muốn mua về, nhưng mà bị người ta mua mất rồi nên có chút tiếc nuối.”
Sở Luật nhíu nhíu mi “Búp bê, từ khi nào mà em lại thích đồ của trẻ con vậy?”
“Không phải, em là muốn mua cho con của chúng ta sau này” Lý Mạn Ni có chút ngượng ngùng nói.
Sở Luật đem tay đặt ở eo cô, “Chờ đến khi con chúng ta sinh ra, nó muốn một ngàn con cũng được” nhưng mà, búp bê là đồ chơi của con gái, mà nghĩ đến đây, trong mắt anh hiện lên một mạt nhu tình, có lẽ, một có một cô con gái cũng không tồi, con bé sẽ là công chúa của anh.
Anh đem tay đặt lên bụng của Lý Mạn Ni, chỉ là, nơi này, vẫn chưa xuất hiện một đứa bé nào cả.
Có lẽ, bọn họ nên đến bệnh viện kiểm tra, không biết nguyên nhân là do anh hay là tại cô. Chỉ là, anh vẫn luôn không muốn làm như vậy, anh sợ sẽ làm Lý Mạn Ni thương tâm, nhưng mà, cũng đã ba năm trôi qua rồi, thực sự có chút không bình thường.
Anh là một người đàn ông bình thường, cô cũng không có vẫn đề, không có lý gì mà bọn họ vẫn không có con được.
“Chúng ta đi xem đồ trang sức đi” Lý Mạn Ni miễn cưỡng cười vui một chút, tựa hồ cũng là có loại áp lực nói không nên lời, đứa bé, chỉ một đứa bé thôi, nhưng đến khi nào bọn họ mới có thể có được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.