Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 1050: Cha có lỗi
Hạ Nhiễm Tuyết
07/07/2019
“Có ai lại có ngại nhiều tiền hơn.” Hạ Nhược Tâm buông bánh kem trong tay. “Tôi đã nói rồi, còn lại phải xem Hạ tiểu thư có cho hay không,
nếu luyến tiếc tôi cũng không phải sẽ thiếu tiền. Có điều là, nói nữa,”
cô cười, ngón tay cũng nhẹ nhàng xẹt một đường ở trên bàn, cô khép hờ
con ngươi đang ẩn hạ quá nhiều cảm xúc.
“Sau khi Hạ Minh Chính trăm năm thì mọi thứ của Hạ gia đều là của cô, cô về sau phải gả đến Sở gia, tương lai cô sẽ là phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị thì còn cần giữ Hạ gia sao?”
“Chi bằng đổi lấy nhân tình, tặng cho tôi tôi sẽ im miệng lại. Cô thấy thế nào, Hạ tiểu thư?”
Hạ Dĩ Hiên trầm khuôn mặt, mà cô không thể không thừa nhận Hạ Nhược Tâm đưa yêu cầu này ra dù cô sẽ rấn oán hận nhưng cuối cùng vẫn không có lựa chọn. Hạ gia và Sở gia cô cần thiết phải chọn một.
Hơn nữa dường như đây không phải là lựa chọn quá khó.
Cô hít thật sâu một hơi. “Tôi có thể đem một phần mười tài sản Hạ gia cho cô.”
“Một phần mười?” Hạ Nhược Tâm cười cười. “Hạ Dĩ Hiên, cô đây là coi như đuổi một kẻ ăn xin sao? Một phần mười tôi muốn làm gì?”
“Vậy cô muốn bao nhiêu?” Hạ Dĩ Hiên nắm chặt khăn trải bàn. “Khẩu vị của cô không cần quá lớn.”
“Nhưng khẩu vị của tôi vốn dĩ rất lớn.” Hạ Nhược Tâm lại cầm cái muỗng ăn bánh kem. “Tôi muốn một nửa tài sản Hạ gia, nghe cho rõ, là một nửa. Tôi còn biết một nửa này vừa lúc cô đang có.”
“Đừng có mơ!” Hạ Dĩ Hiên đứng lên lấy túi xách của mình, tức muốn hộc máu rời đi.
“Tin tôi đi, rồi cô sẽ tìm đến tôi.”
Hạ Nhược Tâm lại một miếng một miếng ăn, cô không vội, một chút cũng không vội. Hiện tại cô đã đào một cái hố, chờ có người nhảy xuống.
***
Hạ Dĩ Hiên bỗng nhiên đẩy cửa bước vào, đôi mắt cô chợt lóe, mà ở trong văn phòng tống giám đốc Hạ Nhược Tâm nở một nụ cười ẩn ý, cái loại ẩn ý này uy hiếp cũng chọc đau trái tim Hạ Dĩ Hiên.
“Đúng rồi, tổng giám đốc, tôi có chuyện muốn nói, là về Hạ…” Hạ Nhược Tâm nhìn thoáng qua Hạ Dĩ Hiên không mời mà đến, làm như vừa cố ý vừa vô tình phải nhắc tới chuyện nào đó.
Hạ Dĩ Hiên nghe trái tim đột nhiên nhảy dựng.
“Anh Luật, lát nữa dì sẽ tới đây, chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm.” Cô vội vàng chặn lời của Hạ Nhược Tâm.
Tầm mắt Sở Luật ngừng trên người Hạ Dĩ Hiên, giọng rất lạnh lẽo:
“Tôi làm xong việc sẽ đi. Còn có, Hạ tiểu thư, mong lúc tôi làm việc đừng quấy rầy tôi, có được không?”
Hạ Dĩ Hiên lúc này giống như bị ‘mỗ chỉ không nghe lời miêu cấp bắt lấy’, rất đau, rất khó chịu.
Hạ Nhược Tâm khẽ nhếch miệng lên, vẫn tiếp tục nói.
“Tổng giám đốc, Hạ Thành có hẹn bàn bạc vào lúc hai giờ chiều, không biết có cần phải đổi thời gian không?”
“Không cần.” Sở Luật lấy điện thoại trên bàn gọi một cuộc đi.
“Mẹ, vâng, là con. Lát nữa con có việc không thể ăn cơm cùng mẹ được. Sao? Mẹ đi họp phụ huynh cho Sở Tương không ở nhà?”
Sắc mặt Hạ Dĩ Hiên đột nhiên biến đổi, kỳ thật vừa rồi cô chỉ thuận miệng nói, chỉ lấy đại một lý do có lệ để chen vào nhưng không ngờ Sở Luật lại gọi trực tiếp cho Tống Uyển, tất nhiên cô không nói trước với Tống Uyển về chuyện này, hiện tại cô phải làm sao bây giờ. Còn có, suýt chút nữa cô đã cắn rụng cả răng của mình, cô nghiến răng vì tức giận với Lục Tiêu Họa đáng chết này, vì một chữ Hạ cô tưởng là nói đến Hạ Nhược Tâm, tuy rằng nói chính cô cũng họ Hạ nhưng hiện tại lại cực kỳ ghét bỏ chữ ‘hạ’ này.
Ánh mắt Sở Luật thêm lạnh băng, cũng không nói gì với cô càng làm cô có chút rét run.
***
Lại trong tiệm bánh ngọt kia, lúc này Hạ Nhược Tâm gọi một phần bánh kem chocolate. Cô từng miếng từng miếng ăn, vị ngọt ngậy của bơ, hương thơm của chocolate, miệng cô bắt đầu hưởng thụ nhưng trong lòng lại có chút chua xót.
Tiểu Vũ Điểm thích ăn nhất chính là món bánh kem này. Cô dựa lưng vào ghế, từng miếng từng miếng ăn bánh kem, cô ăn cho mình, cũng là ăn thay cho con gái.
Cửa phòng bị đẩy ‘cạch’ một tiếng.
Hạ Dĩ Hiên đi đến trực tiếp đem một chồng đồ vật đặt lên bàn. “Cô muốn gì tôi đã mang đến, như thế nếu cô lại dám nhắc tới cái tên kia trước mặt Sở Luật thì mặc kệ cô có là người Lục gia tôi nhất định sẽ giết chết cô.”
“A…” Hạ Nhược Tâm cười nhợt nhạt, mà trong nụ cười cũng có chút lạnh lùng. “Giống như giết chết Hạ Nhược Tâm sao?”
Giọng Hạ Dĩ Hiên lại như bị thứ gì chặn lại.
“Cô yên tâm.” Hạ Nhược Tâm lại ăn một miếng bánh kem, cảm giác đầu lưỡi ngọt lịm. “Tôi cũng không muốn nhắc tới cái tên kia, chỉ cần có được thứ tôi muốn, cô cứ làm Sở phu nhân còn tôi vẫn là Lục đại tiểu thư.” Nói xong cô buông thìa xuống rồi cầm lấy đống văn kiện trên bàn. Cô mở ra, quả nhiên chính là những thứ Hạ Minh Chính cho Hạ Dĩ Hiên, là một nửa tài sản của Hạ gia, có bất động sản, cổ phân công ty, có không ít gửi ngân hàng. Một nửa còn lại vẫn ở trong tay Hạ Minh Chính, nhưng Hạ Minh Chính già rồi, mà trong mơ ông cũng không có khả năng nghĩ đến con gái sẽ đem bán tài sản Hạ gia.
Hạ gia luôn là niềm kiêu ngạo của Hạ Minh Chính, mà Hạ Dĩ Hiên luôn là người Hạ Minh Chính yêu thương nhất.
Cô muốn biết khi Hạ Dĩ Hiên khiến chính cha của mình thành hai bàn tay trắng thì Hạ Minh Chính sẽ có biểu tình gì.
Cô không hận Hạ Minh Chính, nhưng Hạ Dĩ Hiên đã phạm quá nhiều sai lầm, chẳng lẽ Hạ Minh Chính không có trách nhiệm sao.
Nuôi mà không dạy là lỗi người làm cha, tính tình của Hạ Dĩ Hiên chính là sự thất bại của người cha trong Hạ Minh Chính.
Cô lật xem từng tờ những ký lục tài sản này, cũng nhờ Lục Cẩm Vinh chỉ bảo cho cô nên cô xem mấy thứ này không quá khó. Cô xem rất cẩn thận tránh cho Hạ Dĩ Hiên dùng trò chơi chữ gì đó.
Xem xong tờ cuối cùng, cô đem hợp đồng chuyển nhượng đặt lên trên bàn, tiếp tục ăn kem, cũng không để ý tới người.
“Khi nào cô rời công ty?” Hạ Dĩ Hiên ôm chặt ngực mình. “Thứ cô muốn hiện đã có, chẳng lẽ còn không muốn đi sao?”
“Cô yên tâm.” Hạ Nhược Tâm cười thanh thanh đạm đạm. “Ngày mai cô sẽ không thấy tôi nữa.”
Hạ Dĩ Hiên có được đáp án mình muốn, lúc này mới hừ một tiếng xoay người rời đi.
Cô không biết, sau khi cô đi không bao lâu lại có một người tiến vào.
“Bà Tống, mời bà ngồi.”
Hạ Nhược Tâm chỉ vị trí bên cạnh mình, cũng là nơi vừa rồi Hạ Dĩ Hiên ngồi.
Tống Uyển ngồi xuống, không biết cô gái họ Lục này tìm bà muốn làm gì.
Bà ngồi, trong lòng thật bất an.
“Sau khi Hạ Minh Chính trăm năm thì mọi thứ của Hạ gia đều là của cô, cô về sau phải gả đến Sở gia, tương lai cô sẽ là phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị thì còn cần giữ Hạ gia sao?”
“Chi bằng đổi lấy nhân tình, tặng cho tôi tôi sẽ im miệng lại. Cô thấy thế nào, Hạ tiểu thư?”
Hạ Dĩ Hiên trầm khuôn mặt, mà cô không thể không thừa nhận Hạ Nhược Tâm đưa yêu cầu này ra dù cô sẽ rấn oán hận nhưng cuối cùng vẫn không có lựa chọn. Hạ gia và Sở gia cô cần thiết phải chọn một.
Hơn nữa dường như đây không phải là lựa chọn quá khó.
Cô hít thật sâu một hơi. “Tôi có thể đem một phần mười tài sản Hạ gia cho cô.”
“Một phần mười?” Hạ Nhược Tâm cười cười. “Hạ Dĩ Hiên, cô đây là coi như đuổi một kẻ ăn xin sao? Một phần mười tôi muốn làm gì?”
“Vậy cô muốn bao nhiêu?” Hạ Dĩ Hiên nắm chặt khăn trải bàn. “Khẩu vị của cô không cần quá lớn.”
“Nhưng khẩu vị của tôi vốn dĩ rất lớn.” Hạ Nhược Tâm lại cầm cái muỗng ăn bánh kem. “Tôi muốn một nửa tài sản Hạ gia, nghe cho rõ, là một nửa. Tôi còn biết một nửa này vừa lúc cô đang có.”
“Đừng có mơ!” Hạ Dĩ Hiên đứng lên lấy túi xách của mình, tức muốn hộc máu rời đi.
“Tin tôi đi, rồi cô sẽ tìm đến tôi.”
Hạ Nhược Tâm lại một miếng một miếng ăn, cô không vội, một chút cũng không vội. Hiện tại cô đã đào một cái hố, chờ có người nhảy xuống.
***
Hạ Dĩ Hiên bỗng nhiên đẩy cửa bước vào, đôi mắt cô chợt lóe, mà ở trong văn phòng tống giám đốc Hạ Nhược Tâm nở một nụ cười ẩn ý, cái loại ẩn ý này uy hiếp cũng chọc đau trái tim Hạ Dĩ Hiên.
“Đúng rồi, tổng giám đốc, tôi có chuyện muốn nói, là về Hạ…” Hạ Nhược Tâm nhìn thoáng qua Hạ Dĩ Hiên không mời mà đến, làm như vừa cố ý vừa vô tình phải nhắc tới chuyện nào đó.
Hạ Dĩ Hiên nghe trái tim đột nhiên nhảy dựng.
“Anh Luật, lát nữa dì sẽ tới đây, chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm.” Cô vội vàng chặn lời của Hạ Nhược Tâm.
Tầm mắt Sở Luật ngừng trên người Hạ Dĩ Hiên, giọng rất lạnh lẽo:
“Tôi làm xong việc sẽ đi. Còn có, Hạ tiểu thư, mong lúc tôi làm việc đừng quấy rầy tôi, có được không?”
Hạ Dĩ Hiên lúc này giống như bị ‘mỗ chỉ không nghe lời miêu cấp bắt lấy’, rất đau, rất khó chịu.
Hạ Nhược Tâm khẽ nhếch miệng lên, vẫn tiếp tục nói.
“Tổng giám đốc, Hạ Thành có hẹn bàn bạc vào lúc hai giờ chiều, không biết có cần phải đổi thời gian không?”
“Không cần.” Sở Luật lấy điện thoại trên bàn gọi một cuộc đi.
“Mẹ, vâng, là con. Lát nữa con có việc không thể ăn cơm cùng mẹ được. Sao? Mẹ đi họp phụ huynh cho Sở Tương không ở nhà?”
Sắc mặt Hạ Dĩ Hiên đột nhiên biến đổi, kỳ thật vừa rồi cô chỉ thuận miệng nói, chỉ lấy đại một lý do có lệ để chen vào nhưng không ngờ Sở Luật lại gọi trực tiếp cho Tống Uyển, tất nhiên cô không nói trước với Tống Uyển về chuyện này, hiện tại cô phải làm sao bây giờ. Còn có, suýt chút nữa cô đã cắn rụng cả răng của mình, cô nghiến răng vì tức giận với Lục Tiêu Họa đáng chết này, vì một chữ Hạ cô tưởng là nói đến Hạ Nhược Tâm, tuy rằng nói chính cô cũng họ Hạ nhưng hiện tại lại cực kỳ ghét bỏ chữ ‘hạ’ này.
Ánh mắt Sở Luật thêm lạnh băng, cũng không nói gì với cô càng làm cô có chút rét run.
***
Lại trong tiệm bánh ngọt kia, lúc này Hạ Nhược Tâm gọi một phần bánh kem chocolate. Cô từng miếng từng miếng ăn, vị ngọt ngậy của bơ, hương thơm của chocolate, miệng cô bắt đầu hưởng thụ nhưng trong lòng lại có chút chua xót.
Tiểu Vũ Điểm thích ăn nhất chính là món bánh kem này. Cô dựa lưng vào ghế, từng miếng từng miếng ăn bánh kem, cô ăn cho mình, cũng là ăn thay cho con gái.
Cửa phòng bị đẩy ‘cạch’ một tiếng.
Hạ Dĩ Hiên đi đến trực tiếp đem một chồng đồ vật đặt lên bàn. “Cô muốn gì tôi đã mang đến, như thế nếu cô lại dám nhắc tới cái tên kia trước mặt Sở Luật thì mặc kệ cô có là người Lục gia tôi nhất định sẽ giết chết cô.”
“A…” Hạ Nhược Tâm cười nhợt nhạt, mà trong nụ cười cũng có chút lạnh lùng. “Giống như giết chết Hạ Nhược Tâm sao?”
Giọng Hạ Dĩ Hiên lại như bị thứ gì chặn lại.
“Cô yên tâm.” Hạ Nhược Tâm lại ăn một miếng bánh kem, cảm giác đầu lưỡi ngọt lịm. “Tôi cũng không muốn nhắc tới cái tên kia, chỉ cần có được thứ tôi muốn, cô cứ làm Sở phu nhân còn tôi vẫn là Lục đại tiểu thư.” Nói xong cô buông thìa xuống rồi cầm lấy đống văn kiện trên bàn. Cô mở ra, quả nhiên chính là những thứ Hạ Minh Chính cho Hạ Dĩ Hiên, là một nửa tài sản của Hạ gia, có bất động sản, cổ phân công ty, có không ít gửi ngân hàng. Một nửa còn lại vẫn ở trong tay Hạ Minh Chính, nhưng Hạ Minh Chính già rồi, mà trong mơ ông cũng không có khả năng nghĩ đến con gái sẽ đem bán tài sản Hạ gia.
Hạ gia luôn là niềm kiêu ngạo của Hạ Minh Chính, mà Hạ Dĩ Hiên luôn là người Hạ Minh Chính yêu thương nhất.
Cô muốn biết khi Hạ Dĩ Hiên khiến chính cha của mình thành hai bàn tay trắng thì Hạ Minh Chính sẽ có biểu tình gì.
Cô không hận Hạ Minh Chính, nhưng Hạ Dĩ Hiên đã phạm quá nhiều sai lầm, chẳng lẽ Hạ Minh Chính không có trách nhiệm sao.
Nuôi mà không dạy là lỗi người làm cha, tính tình của Hạ Dĩ Hiên chính là sự thất bại của người cha trong Hạ Minh Chính.
Cô lật xem từng tờ những ký lục tài sản này, cũng nhờ Lục Cẩm Vinh chỉ bảo cho cô nên cô xem mấy thứ này không quá khó. Cô xem rất cẩn thận tránh cho Hạ Dĩ Hiên dùng trò chơi chữ gì đó.
Xem xong tờ cuối cùng, cô đem hợp đồng chuyển nhượng đặt lên trên bàn, tiếp tục ăn kem, cũng không để ý tới người.
“Khi nào cô rời công ty?” Hạ Dĩ Hiên ôm chặt ngực mình. “Thứ cô muốn hiện đã có, chẳng lẽ còn không muốn đi sao?”
“Cô yên tâm.” Hạ Nhược Tâm cười thanh thanh đạm đạm. “Ngày mai cô sẽ không thấy tôi nữa.”
Hạ Dĩ Hiên có được đáp án mình muốn, lúc này mới hừ một tiếng xoay người rời đi.
Cô không biết, sau khi cô đi không bao lâu lại có một người tiến vào.
“Bà Tống, mời bà ngồi.”
Hạ Nhược Tâm chỉ vị trí bên cạnh mình, cũng là nơi vừa rồi Hạ Dĩ Hiên ngồi.
Tống Uyển ngồi xuống, không biết cô gái họ Lục này tìm bà muốn làm gì.
Bà ngồi, trong lòng thật bất an.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.