Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 753: Chào Bạch tiên sinh
Hạ Nhiễm Tuyết
03/07/2019
Trong phòng chỉ còn lại mình Hạ Nhược tâm, lúc này không gian yên tĩnh cô tịch lại làm cô nhẹ nhàng than một tiếng.
Cô vừa vào đến phòng lại nghe thấy tiếng cửa mở.
Là Vệ Lan về sao?
“A…”
Cô hơi giật mình, trên mặt còn chưa kịp cười, vừa thấy người bên ngoài tiến vào liền cứng đờ một chỗ.
“Anh… về rồi. Đúng rồi, anh có đói bụng không, em đi nấu cho anh vài thứ.” Cô nói có chút luống cuống, sau đó liền xoay người hướng vào phòng bếp.
“Không cần.” Cao Dật nhàn nhạt nói, sau đó bước nhanh đi qua cô. Hạ Nhược Tâm vẫn đứng nơi đó không động, góc áo của Cao Dật chạm nhẹ vào người cô rồi cứ như vậy thoáng qua.
Bọn họ đều bị sao đây.
Hạ Nhược Tâm có chút khổ sở, không biết làm thể nào để thoát khỏi loại khổ sở này.
Giữa cô cùng Cao Dật, vào lúc cô rời khỏi Bạch gia, đã có một khoảng cách không cách nào vượt qua được.
Mấy ngày sau đó đều là như thế, anh cùng cô dường như đều ít nói chuyện. Rồi có một ngày anh mang về một phụ nữ, một cô gái da trắng. Cô thấy được họ hôn môi, thấy được nọ xé rách quần áo của nhau, thấy được họ đi vào trong phòng, cũng nghe thấy được âm thanh từ bên trong vọng ra cũng không phải xa lạ.
Ở trong lò sưởi của Bạch gia ngày trước cũng là như thế.
Cô chỉ có chút chua xót, loại ê ẩm này giống như bị mất đi điều gì. Kỳ thật cô biết cô thích người đàn ông kia, chỉ không biết vì sao giữa bọn họ lại biến thành như thế.
Vệ Lan cũng cảm giác được không khí không bình thường giữa Cao Dật và Hạ Nhược Tâm. Bà muốn hỏi, nhưng bà còn chưa kịp hỏi thì ở cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa.
Bà ra mở cửa, mà bên ngoài là người bà cả đời không muốn thấy, cũng không bao giờ bằng lòng gặp người đó.
“Ông tới làm gì?” Bà buông then cửa ra, cũng không có đuổi người đi.
Hiện giờ tư tưởng bà đã khai thông, đối với người đàn ông này cũng sớm không còn nhớ tới. Đã không nhớ tới thì bà còn sợ cái gì, gặp hay không cũng đâu có vấn đề gì.
Bạch Thần Phong đi đến, tóc của ông đã hoa râm, mà giờ khắc này Vệ Lan mới thật sự có cảm giác ông đã già rồi. Đúng vậy, bọn họ đều đã già rồi, con cái đều đã lớn như vậy còn có thể không già sao.
Mà Bạch Thần Phong già đi cũng không chỉ bởi vì tuổi, vẫn là bởi vì hiện thực.
Mọi mưu tính của ông cũng bởi vì Bạch Lạc Âm bị bỏ tù mà biến thành hư ảo.
Hiện tại hoàn toàn có thể nói về ông bằng một câu, người cô đơn.
Người vợ bên cạnh cả đời giận dữ rời đi, đứa con gái duy nhất lại bị đưa vào bệnh viện tâm thần, Cao Dật đối với ông tuy rằng không thể nói là hận thấu xương nhưng cũng không có khả năng gọi ông là dượng như trước.
“Tôi đến thăm bà.”
“Cảm ơn ông đã thăm tôi.” Vệ Lan quay trở lại phòng. “Mời ông ngồi.”
Bạch Thần Phong ngồi xuống, vợ chồng cả đời nhưng lúc này lại thành đối diện không nói gì.
Không thể nói ai làm tổn thương ai, ai thực xin lỗi ai, chỉ có thể nói những sở hữu chân tâm đều đã dùng hết.
Hạ Nhược Tâm đi ra, kết quả vừa thấy hai người bên ngoài cũng hơi sửng sốt, sao ông ấy lại tới. Mà Bạch Thần Phong vừa thấy Hạ Nhược Tâm trong lòng ông liền đầy phức tạp. Hóa ra vòng đi vòng lại, Cao Dật cùng cô vẫn tới với nhau, biết sớm như vậy thì lúc đó ông làm những chuyện đó có lợi ích gì, kết quả lại làm cho bạch gia dường như là tan cửa nát nhà.
“Chào Bạch tiên sinh.” Hạ Nhược Tâm hướng Bạch Thần Phong chào.
“Chào cháu.” Bạch Thân Phong xấu hổ nói.
Cánh cửa lại nhẹ nhàng mở ra, Tiểu Vũ Điểm từ bên trong thò ra một cái đầu nho nhỏ. Hạ Nhược Tâm đem ngón tay đặt lên môi mình: “Đừng nói gì.”
Tiểu Vũ Điểm chạy tới ôm lấy chân cô, khuôn mặt bầu bĩnh như quả táo chôn giữa hai chân của mẹ, rất sợ ông này.
Hạ Nhược Tâm bế con gái lên, mang bé vào trong phòng. Bạch Thần Phong lần đầu tiên cảm thấy đứa nhỏ này rất xinh đẹp đáng yêu. Nếu lúc đó ông không cố chấp như vậy, hiện tại bọn họ có phải vẫn là một nhà mỹ mãn không.
“Đứa bé kia thật đáng yêu.” Ông gian nan nói.
“Đúng vậy, nó giống mẹ, tính tình rất ngoan.” Vệ Lan cười dịu dàng, chỉ tiếc sự dịu dàng này cũng không phải dành cho ông.
“Chúng ta…” Bạch Thần Phong cảm thấy yết hầu mình khô khốc, lời nói cũng khó phát ra được.
“Thần Phong, tôi biết ông muốn nói gì.” Vệ Lan nhẹ nhàng lên tiếng: “Chúng ta không có khả năng sẽ lại như xưa, tôi cũng không muốn trở về. Hiện tại tôi cũng an tĩnh, hi vọng ông cũng vậy. Lạc Âm tuy rằng sinh bệnh nhưng con bé sẽ tốt thôi.”
Bà nhẹ nhàng cự tuyệt như vậy, so với chỉ trích có khi còn đả thương người hơn.
Bạch Thần Phong cuối cùng cũng biết, hối hận là như thế nào.
Đúng vậy, ông hối hận, chính là còn có thể cho ông một cơ hội không.
Vệ Lan ngồi kia đoan trang vô cùng, vẫn dịu dàng như trước, dường như bà không thay đổi gì, nhưng Bạch Thần Phong biết thật sự mọi thứ đều đã thay đổi.
“Mẹ, ông kia tới đây làm gì, có phải để bắt Tiểu Vũ Điểm?”
Tiểu Vũ Điểm kéo táy áo Hạ Nhược Tâm, cái đầu nho nhỏ đang dụi vào ngực mẹ, thân mình nho nhỏ cũng quấn lấy.
“Ông kia hung dữ, con sợ.”
“Yên tâm đi.” Hạ Nhược Tâm vỗ về con gái nhỏ. “Một lát ông sẽ đi, ông tới đây gặp bà, không phải gặp Tiểu Vũ Điểm, tất nhiên sẽ không làm gì Tiểu Vũ Điểm.”
“Thật vậy ạ?” Tiểu Vũ Điểm vẫn nhát gan rúc vào lòng mẹ. Có thể thấy được Bạch Thần Phong khi đó đối với Tiểu Vũ Điểm có bao nhiêu không thích. Trẻ con rất thuần khiết, ai đối với bé tốt hay không tốt bé đều biết.
Giống như là Sở Giang, bé sẽ rất thích, giống như là Tống Uyển thì lại không thích như vậy, là Bạch Thần Phong thì rõ ràng không thích.
“Sao mẹ lại lừa con chứ?” Hạ Nhược Tâm ôm con gái lên, sau đó đi ra cửa. Bên ngoài ông vẫn ngồi, cũng không biết họ đang nói gì.
Từ góc độ cô đi qua có thể thấy được trên mặt Vệ Lan có ý cười, cũng có thể nhìn thấy sự rối rắm trong mắt Bạch Thần Phong.
Lòng cô có chút hơi xúc động, cảm giác như vậy sao rất giống cô cùng Sở Luật.
Trước kia cô đuổi theo bước chân anh, mệt mỏi, đau. Nhưng vẫn không đợi được anh đáp lại.
Hiện giờ cô mệt mỏi, dừng bước, anh lại quay trở lại.
Cô vừa vào đến phòng lại nghe thấy tiếng cửa mở.
Là Vệ Lan về sao?
“A…”
Cô hơi giật mình, trên mặt còn chưa kịp cười, vừa thấy người bên ngoài tiến vào liền cứng đờ một chỗ.
“Anh… về rồi. Đúng rồi, anh có đói bụng không, em đi nấu cho anh vài thứ.” Cô nói có chút luống cuống, sau đó liền xoay người hướng vào phòng bếp.
“Không cần.” Cao Dật nhàn nhạt nói, sau đó bước nhanh đi qua cô. Hạ Nhược Tâm vẫn đứng nơi đó không động, góc áo của Cao Dật chạm nhẹ vào người cô rồi cứ như vậy thoáng qua.
Bọn họ đều bị sao đây.
Hạ Nhược Tâm có chút khổ sở, không biết làm thể nào để thoát khỏi loại khổ sở này.
Giữa cô cùng Cao Dật, vào lúc cô rời khỏi Bạch gia, đã có một khoảng cách không cách nào vượt qua được.
Mấy ngày sau đó đều là như thế, anh cùng cô dường như đều ít nói chuyện. Rồi có một ngày anh mang về một phụ nữ, một cô gái da trắng. Cô thấy được họ hôn môi, thấy được nọ xé rách quần áo của nhau, thấy được họ đi vào trong phòng, cũng nghe thấy được âm thanh từ bên trong vọng ra cũng không phải xa lạ.
Ở trong lò sưởi của Bạch gia ngày trước cũng là như thế.
Cô chỉ có chút chua xót, loại ê ẩm này giống như bị mất đi điều gì. Kỳ thật cô biết cô thích người đàn ông kia, chỉ không biết vì sao giữa bọn họ lại biến thành như thế.
Vệ Lan cũng cảm giác được không khí không bình thường giữa Cao Dật và Hạ Nhược Tâm. Bà muốn hỏi, nhưng bà còn chưa kịp hỏi thì ở cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa.
Bà ra mở cửa, mà bên ngoài là người bà cả đời không muốn thấy, cũng không bao giờ bằng lòng gặp người đó.
“Ông tới làm gì?” Bà buông then cửa ra, cũng không có đuổi người đi.
Hiện giờ tư tưởng bà đã khai thông, đối với người đàn ông này cũng sớm không còn nhớ tới. Đã không nhớ tới thì bà còn sợ cái gì, gặp hay không cũng đâu có vấn đề gì.
Bạch Thần Phong đi đến, tóc của ông đã hoa râm, mà giờ khắc này Vệ Lan mới thật sự có cảm giác ông đã già rồi. Đúng vậy, bọn họ đều đã già rồi, con cái đều đã lớn như vậy còn có thể không già sao.
Mà Bạch Thần Phong già đi cũng không chỉ bởi vì tuổi, vẫn là bởi vì hiện thực.
Mọi mưu tính của ông cũng bởi vì Bạch Lạc Âm bị bỏ tù mà biến thành hư ảo.
Hiện tại hoàn toàn có thể nói về ông bằng một câu, người cô đơn.
Người vợ bên cạnh cả đời giận dữ rời đi, đứa con gái duy nhất lại bị đưa vào bệnh viện tâm thần, Cao Dật đối với ông tuy rằng không thể nói là hận thấu xương nhưng cũng không có khả năng gọi ông là dượng như trước.
“Tôi đến thăm bà.”
“Cảm ơn ông đã thăm tôi.” Vệ Lan quay trở lại phòng. “Mời ông ngồi.”
Bạch Thần Phong ngồi xuống, vợ chồng cả đời nhưng lúc này lại thành đối diện không nói gì.
Không thể nói ai làm tổn thương ai, ai thực xin lỗi ai, chỉ có thể nói những sở hữu chân tâm đều đã dùng hết.
Hạ Nhược Tâm đi ra, kết quả vừa thấy hai người bên ngoài cũng hơi sửng sốt, sao ông ấy lại tới. Mà Bạch Thần Phong vừa thấy Hạ Nhược Tâm trong lòng ông liền đầy phức tạp. Hóa ra vòng đi vòng lại, Cao Dật cùng cô vẫn tới với nhau, biết sớm như vậy thì lúc đó ông làm những chuyện đó có lợi ích gì, kết quả lại làm cho bạch gia dường như là tan cửa nát nhà.
“Chào Bạch tiên sinh.” Hạ Nhược Tâm hướng Bạch Thần Phong chào.
“Chào cháu.” Bạch Thân Phong xấu hổ nói.
Cánh cửa lại nhẹ nhàng mở ra, Tiểu Vũ Điểm từ bên trong thò ra một cái đầu nho nhỏ. Hạ Nhược Tâm đem ngón tay đặt lên môi mình: “Đừng nói gì.”
Tiểu Vũ Điểm chạy tới ôm lấy chân cô, khuôn mặt bầu bĩnh như quả táo chôn giữa hai chân của mẹ, rất sợ ông này.
Hạ Nhược Tâm bế con gái lên, mang bé vào trong phòng. Bạch Thần Phong lần đầu tiên cảm thấy đứa nhỏ này rất xinh đẹp đáng yêu. Nếu lúc đó ông không cố chấp như vậy, hiện tại bọn họ có phải vẫn là một nhà mỹ mãn không.
“Đứa bé kia thật đáng yêu.” Ông gian nan nói.
“Đúng vậy, nó giống mẹ, tính tình rất ngoan.” Vệ Lan cười dịu dàng, chỉ tiếc sự dịu dàng này cũng không phải dành cho ông.
“Chúng ta…” Bạch Thần Phong cảm thấy yết hầu mình khô khốc, lời nói cũng khó phát ra được.
“Thần Phong, tôi biết ông muốn nói gì.” Vệ Lan nhẹ nhàng lên tiếng: “Chúng ta không có khả năng sẽ lại như xưa, tôi cũng không muốn trở về. Hiện tại tôi cũng an tĩnh, hi vọng ông cũng vậy. Lạc Âm tuy rằng sinh bệnh nhưng con bé sẽ tốt thôi.”
Bà nhẹ nhàng cự tuyệt như vậy, so với chỉ trích có khi còn đả thương người hơn.
Bạch Thần Phong cuối cùng cũng biết, hối hận là như thế nào.
Đúng vậy, ông hối hận, chính là còn có thể cho ông một cơ hội không.
Vệ Lan ngồi kia đoan trang vô cùng, vẫn dịu dàng như trước, dường như bà không thay đổi gì, nhưng Bạch Thần Phong biết thật sự mọi thứ đều đã thay đổi.
“Mẹ, ông kia tới đây làm gì, có phải để bắt Tiểu Vũ Điểm?”
Tiểu Vũ Điểm kéo táy áo Hạ Nhược Tâm, cái đầu nho nhỏ đang dụi vào ngực mẹ, thân mình nho nhỏ cũng quấn lấy.
“Ông kia hung dữ, con sợ.”
“Yên tâm đi.” Hạ Nhược Tâm vỗ về con gái nhỏ. “Một lát ông sẽ đi, ông tới đây gặp bà, không phải gặp Tiểu Vũ Điểm, tất nhiên sẽ không làm gì Tiểu Vũ Điểm.”
“Thật vậy ạ?” Tiểu Vũ Điểm vẫn nhát gan rúc vào lòng mẹ. Có thể thấy được Bạch Thần Phong khi đó đối với Tiểu Vũ Điểm có bao nhiêu không thích. Trẻ con rất thuần khiết, ai đối với bé tốt hay không tốt bé đều biết.
Giống như là Sở Giang, bé sẽ rất thích, giống như là Tống Uyển thì lại không thích như vậy, là Bạch Thần Phong thì rõ ràng không thích.
“Sao mẹ lại lừa con chứ?” Hạ Nhược Tâm ôm con gái lên, sau đó đi ra cửa. Bên ngoài ông vẫn ngồi, cũng không biết họ đang nói gì.
Từ góc độ cô đi qua có thể thấy được trên mặt Vệ Lan có ý cười, cũng có thể nhìn thấy sự rối rắm trong mắt Bạch Thần Phong.
Lòng cô có chút hơi xúc động, cảm giác như vậy sao rất giống cô cùng Sở Luật.
Trước kia cô đuổi theo bước chân anh, mệt mỏi, đau. Nhưng vẫn không đợi được anh đáp lại.
Hiện giờ cô mệt mỏi, dừng bước, anh lại quay trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.