Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 678: Chú là ai?
Hạ Nhiễm Tuyết
02/07/2019
Sau đó một chút tay của Tiểu Vũ Điểm thật sự cử động, bé gãi gãi tay của mình, lông mi không ngừng động đậy.
“Tiểu Vũ Điểm…” Sở Luật vội vàng buông tay bé, đưa tay lên xoa xoa khuôn mặt con gái, có phải con sắp tỉnh lại không.
Tiểu Vũ Điểm hình như nghe được có người gọi tên bé bên cạnh, nhưng bé cảm thấy đôi mắt mình đau quá, theo bản năng muốn đưa tay lên dụi mắt nhưng tay đã bị vướng người khác khiến bé không thể dụi mắt được.
Sở Luật nhẹ nhàng cầm tay con gái nhỏ cẩn thận không để bé chạm vào trán của mình, bé bị thương cũng không phải bình thường, chạm vào lỡ đau thì sao.
Tiểu Vũ Điểm rên hừ hừ vài tiếng, sau đó mới mở hai mắt ra, đảo mắt nhìn xung quanh một chút. Sau đó cảm giác từ đầu truyền tới đau đớn.
“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm đau…” Bé gọi mẹ lại khiến Sở Luật cuối cùng cũng cười. Có thể gọi mẹ là tốt rồi, biết đau cũng là chuyện tốt. Anh đã nghe bác sĩ nói qua, Tiểu Vũ Điểm bị thương ở phần đầu khả năng sẽ có di chứng gì đó, hiện tại xem ra bé không sao cả.
“Tiểu Vũ Điểm…” Anh cúi đầu gọi tên Tiểu Vũ Điểm, mà lúc này Tiểu Vũ Điểm mới thấy rõ ràng người đang cầm tay mình, một đôi mắt to tròn đầy tò mò.
“Chú, chú là ai? Chú có thấy mẹ của Tiểu Vũ Điểm không? Mẹ Tiểu Vũ Điểm thật xinh đẹp, đẹp nhất chính là mẹ của Tiểu Vũ Điểm.” Nụ cười thiên thần, giọng nói ngây thơ nhưng lại là xưng hô xa lạ.
Sở Luật hơi đờ người một chút, cảm giác này thật không đúng: “Tiểu Vũ Điểm, con vừa gọi ba là gì?” Âm thanh anh có chút run rẩy, anh phát hiện bản thân hiện tại có chút nóng vội cùng sợ hãi.
“Chú, à đúng rồi, gọi là bác mới đúng.” Tiểu Vũ Điểm ngượng ngùng cười, mẹ có nói ai có râu thì gọi là bác, tuy rằng bé vẫn cho rằng người trước mặt gọi là chú mới đúng.
“Tiểu Vũ Điểm, con không quen chú sao?” Anh nhìn chằm chằm vào ánh mắt xa lạ của con gái, từng câu từng chữ hỏi chậm, sợ bé nghe không rõ lời nói, không hiểu ý của anh.
Tiểu Vũ Điểm lắc đầu: “Không quen.” Bé thành thật trả lời, bởi vì bé vốn dĩ không quen mà.
Nói xong, bé lại tự chơi với tay nhỏ của mình, có điều ánh mắt đen láy không ngừng đánh giá chú kỳ cục này.
“Không quen, không quen?” Sở Luật lặp lại lời nói của bé, anh thống khổ nhắm mắt lại. Trẻ con sẽ không nói dối, cho nên bé nói không nhớ chính là thật sự không nhớ rõ? Anh đứng lên, khóe môi có chút chua xót, không quen cũng tốt đi, chỉ cần con có thể sống khỏe mạnh là tốt rồi, cũng không sợ con thật sự không nhớ ba.
Anh hướng đi ra ngoài, chắc đây là di chứng theo lời bác sĩ. Bé quên anh, quên mất người ba này. Anh đi tới cửa, quay lại cười với Tiểu Vũ Điểm một cái. Con gái của ba, con nhất định phải hạnh phúc, biết không? Con phải nhớ, ba yêu con, thật sự yêu con.
Lúc cửa đóng lại Tiểu Vũ Điểm mới kì lạ sờ một chút lên đầu mình.
“Đau, mẹ…” Bé đột nhiên òa khóc, đầu đau quá.
Cửa bị mở ra rất mạnh, là Hạ Nhược Tâm chạy đến.
“Mẹ…” Tiểu Vũ Điểm ngồi dậy, vươn tay nhỏ của mình, hai con mắt cũng đã đỏ: “Mẹ, ôm một cái…”
Bé tủi thân bẹp cái miệng nhỏ, không rõ vì sao đầu của bé lại đau như vậy?
Hạ Nhược Tâm tưởng mình nghe lầm, cô nghe thấy tiếng con gái khóc mới chạy nhanh vào. Chỉ là cô không nghĩ được con gái mình thật sự đã tỉnh.
“Tiểu Vũ Điểm…” Hạ Nhược Tâm vội vàng đi tới, ôm thân thể nhỏ nhắn của con gái mình vào lòng ngực. Động tác cô rất nhẹ, cũng rất cẩn thận sợ chạm vào vết thương trên đầu con gái. Hai tay của Tiểu Vũ Điểm ôm chặt lấy áo của Hạ Nhược Tâm, khuôn mặt tủi thân ngẩng lên.
“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm đau đầu quá…” Bé nói liền muốn đưa tay sờ lên đầu nhưng Hạ Nhược Tâm vội vàng kéo xuống: “Chỉ đau một thời gian thôi, sẽ rất nhanh hết đau.” Cô ôm con gái mình, cảm giác từ mất mát trở về mừng như điên. Cũng giống như lần trước, con gái cô sẽ không rời bỏ cô, con gọi cô là mẹ, cũng biết đau. Mặc dù cô kích động nhưng cũng biết như vậy là tốt.
“Tỉnh lại?” Cao Dật cũng đã đi tới, tách con gái ra khỏi Hạ Nhược Tâm, sau đó cẩn thận đưa tay xem trán của bé, muốn xem nhiệt độ cơ thể của bé có ổn không.
Chỉ là, Tiểu Vũ Điểm lại kỳ lạ nhìn, lông mi dài chớp chớp một chút.
“Chú…” Âm thanh mềm mại của bé vang lên nhưng hiển nhiên tiếng ‘chú’ này khiến Cao Dật ngẩn cả người, cũng làm Hạ Nhược Tâm ngây ngẩn cả người.
Bé vừa kêu anh là gì, chú, chứ không phải ba.
“Tiểu Vũ Điểm thật ngoan.” Anh đem tay đưa lên khuôn mặt của bé, sắc mặt hơi trầm xuống một chút. “Tiểu Vũ Điểm, vậy con nói cho chú, hiện tại con mấy tuổi?” Anh cúi đầu nhẹ nhàng hỏi.
Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn vươn ba ngón tay ra:
“Mẹ nói, Tiểu Vũ Điểm hiện đã ba tuổi.”
“A, ba tuổi, thật thông minh.” Anh tán thưởng khen rất vui vẻ, sau đó cẩn thận cho bé nằm xuống, kéo lại chăn lên người của bé: “Tiểu Vũ Điểm hiện có bệnh, cho nên phải nghe lời bác sĩ nói, phải nghỉ ngơi tốt, biết không?”
Tiểu Vũ Điểm kéo chặt chăn trên người, sau đó dùng sức gật đầu một cái.
“Tiểu Vũ Điểm…” Sở Luật vội vàng buông tay bé, đưa tay lên xoa xoa khuôn mặt con gái, có phải con sắp tỉnh lại không.
Tiểu Vũ Điểm hình như nghe được có người gọi tên bé bên cạnh, nhưng bé cảm thấy đôi mắt mình đau quá, theo bản năng muốn đưa tay lên dụi mắt nhưng tay đã bị vướng người khác khiến bé không thể dụi mắt được.
Sở Luật nhẹ nhàng cầm tay con gái nhỏ cẩn thận không để bé chạm vào trán của mình, bé bị thương cũng không phải bình thường, chạm vào lỡ đau thì sao.
Tiểu Vũ Điểm rên hừ hừ vài tiếng, sau đó mới mở hai mắt ra, đảo mắt nhìn xung quanh một chút. Sau đó cảm giác từ đầu truyền tới đau đớn.
“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm đau…” Bé gọi mẹ lại khiến Sở Luật cuối cùng cũng cười. Có thể gọi mẹ là tốt rồi, biết đau cũng là chuyện tốt. Anh đã nghe bác sĩ nói qua, Tiểu Vũ Điểm bị thương ở phần đầu khả năng sẽ có di chứng gì đó, hiện tại xem ra bé không sao cả.
“Tiểu Vũ Điểm…” Anh cúi đầu gọi tên Tiểu Vũ Điểm, mà lúc này Tiểu Vũ Điểm mới thấy rõ ràng người đang cầm tay mình, một đôi mắt to tròn đầy tò mò.
“Chú, chú là ai? Chú có thấy mẹ của Tiểu Vũ Điểm không? Mẹ Tiểu Vũ Điểm thật xinh đẹp, đẹp nhất chính là mẹ của Tiểu Vũ Điểm.” Nụ cười thiên thần, giọng nói ngây thơ nhưng lại là xưng hô xa lạ.
Sở Luật hơi đờ người một chút, cảm giác này thật không đúng: “Tiểu Vũ Điểm, con vừa gọi ba là gì?” Âm thanh anh có chút run rẩy, anh phát hiện bản thân hiện tại có chút nóng vội cùng sợ hãi.
“Chú, à đúng rồi, gọi là bác mới đúng.” Tiểu Vũ Điểm ngượng ngùng cười, mẹ có nói ai có râu thì gọi là bác, tuy rằng bé vẫn cho rằng người trước mặt gọi là chú mới đúng.
“Tiểu Vũ Điểm, con không quen chú sao?” Anh nhìn chằm chằm vào ánh mắt xa lạ của con gái, từng câu từng chữ hỏi chậm, sợ bé nghe không rõ lời nói, không hiểu ý của anh.
Tiểu Vũ Điểm lắc đầu: “Không quen.” Bé thành thật trả lời, bởi vì bé vốn dĩ không quen mà.
Nói xong, bé lại tự chơi với tay nhỏ của mình, có điều ánh mắt đen láy không ngừng đánh giá chú kỳ cục này.
“Không quen, không quen?” Sở Luật lặp lại lời nói của bé, anh thống khổ nhắm mắt lại. Trẻ con sẽ không nói dối, cho nên bé nói không nhớ chính là thật sự không nhớ rõ? Anh đứng lên, khóe môi có chút chua xót, không quen cũng tốt đi, chỉ cần con có thể sống khỏe mạnh là tốt rồi, cũng không sợ con thật sự không nhớ ba.
Anh hướng đi ra ngoài, chắc đây là di chứng theo lời bác sĩ. Bé quên anh, quên mất người ba này. Anh đi tới cửa, quay lại cười với Tiểu Vũ Điểm một cái. Con gái của ba, con nhất định phải hạnh phúc, biết không? Con phải nhớ, ba yêu con, thật sự yêu con.
Lúc cửa đóng lại Tiểu Vũ Điểm mới kì lạ sờ một chút lên đầu mình.
“Đau, mẹ…” Bé đột nhiên òa khóc, đầu đau quá.
Cửa bị mở ra rất mạnh, là Hạ Nhược Tâm chạy đến.
“Mẹ…” Tiểu Vũ Điểm ngồi dậy, vươn tay nhỏ của mình, hai con mắt cũng đã đỏ: “Mẹ, ôm một cái…”
Bé tủi thân bẹp cái miệng nhỏ, không rõ vì sao đầu của bé lại đau như vậy?
Hạ Nhược Tâm tưởng mình nghe lầm, cô nghe thấy tiếng con gái khóc mới chạy nhanh vào. Chỉ là cô không nghĩ được con gái mình thật sự đã tỉnh.
“Tiểu Vũ Điểm…” Hạ Nhược Tâm vội vàng đi tới, ôm thân thể nhỏ nhắn của con gái mình vào lòng ngực. Động tác cô rất nhẹ, cũng rất cẩn thận sợ chạm vào vết thương trên đầu con gái. Hai tay của Tiểu Vũ Điểm ôm chặt lấy áo của Hạ Nhược Tâm, khuôn mặt tủi thân ngẩng lên.
“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm đau đầu quá…” Bé nói liền muốn đưa tay sờ lên đầu nhưng Hạ Nhược Tâm vội vàng kéo xuống: “Chỉ đau một thời gian thôi, sẽ rất nhanh hết đau.” Cô ôm con gái mình, cảm giác từ mất mát trở về mừng như điên. Cũng giống như lần trước, con gái cô sẽ không rời bỏ cô, con gọi cô là mẹ, cũng biết đau. Mặc dù cô kích động nhưng cũng biết như vậy là tốt.
“Tỉnh lại?” Cao Dật cũng đã đi tới, tách con gái ra khỏi Hạ Nhược Tâm, sau đó cẩn thận đưa tay xem trán của bé, muốn xem nhiệt độ cơ thể của bé có ổn không.
Chỉ là, Tiểu Vũ Điểm lại kỳ lạ nhìn, lông mi dài chớp chớp một chút.
“Chú…” Âm thanh mềm mại của bé vang lên nhưng hiển nhiên tiếng ‘chú’ này khiến Cao Dật ngẩn cả người, cũng làm Hạ Nhược Tâm ngây ngẩn cả người.
Bé vừa kêu anh là gì, chú, chứ không phải ba.
“Tiểu Vũ Điểm thật ngoan.” Anh đem tay đưa lên khuôn mặt của bé, sắc mặt hơi trầm xuống một chút. “Tiểu Vũ Điểm, vậy con nói cho chú, hiện tại con mấy tuổi?” Anh cúi đầu nhẹ nhàng hỏi.
Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn vươn ba ngón tay ra:
“Mẹ nói, Tiểu Vũ Điểm hiện đã ba tuổi.”
“A, ba tuổi, thật thông minh.” Anh tán thưởng khen rất vui vẻ, sau đó cẩn thận cho bé nằm xuống, kéo lại chăn lên người của bé: “Tiểu Vũ Điểm hiện có bệnh, cho nên phải nghe lời bác sĩ nói, phải nghỉ ngơi tốt, biết không?”
Tiểu Vũ Điểm kéo chặt chăn trên người, sau đó dùng sức gật đầu một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.