Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 1327
Hạ Nhiễm Tuyết
11/07/2019
Dương Nhược Lâm cảm thấy cổ họng của mình đột nhiên bị nghẹn lại, đứa hàng
giả như cô cuối cùng cũng gặp được hàng thật rồi, cảm giác xấu hổ này
đúng là làm người ta nói không nên lời nào.
Khi Dương Nhược Lâm đi ra lại gặp một người phụ nữ khác được đưa tới, người phụ nữ này rất ốm, không khác gì so với một da bọc xương, bên ngoài bộ xương được bọc một lớp da, ánh mắt của cô ta đờ đẫn, chỉ có một khuôn mặt gầy nhom, đối với Dương Nhược Lâm mà nói, là một loại khủng bố, kinh khủng đến nỗi khiến cô sờn cả gai óc.
Người đó, hình như là Hạ Dĩ Hiên.
“Tôi có thể hỏi một chút, người lúc nãy được đưa vào, cô ấy đã phạm tội gì vậy?” Cả da đầu của Dương Nhược Lâm vẫn còn đang tê dại, cô hỏi người cảnh sát bên cạnh.
“Cô ấy?” Người cảnh sát đó trên mặt vẫn không có cảm xúc gì, có lẽ lần này tâm trạng rất là tốt cho nên đã trả lời câu hỏi của Dương Nhược Lâm.
“Cô ta nghiêm trọng hơn cô nhiều, cô chẳng qua chỉ có 12 năm, lúc đó tranh thủ thể hiện tốt một chút nói không chừng lúc đó còn có thể giảm hình phạt, về phần cô ta, cả đời này cũng không cần nghĩ nữa, tội mà cô ta phạm vô số nên không có kỳ hạn, vả lại cũng không có khả năng là được thả ra.”
Dương Nhược Lâm đột nhiên cảm thấy lưng của mình toát mồ hôi lạnh, lúc này cả những cơn gió thổi ở bên ngoài cũng khiến cô cảm thấy lạnh, lần đầu tiên cô cảm thấy mình khá là may mắn, không có bị nhốt cả đời, tuổi thanh xuân, tuổi trẻ đẹp nhất của một người phụ nữ, còn có mạng sống của cả đời này, đều bị chôn vùi ở đây, cô không thể tưởng tượng nổi những ngày tháng đó, như vậy thà chết đi còn hơn, nhưng mà, có khi cả chết cũng không thể.
Bên trong, Hạ Nhược Tâm ngồi đó, cho đến khi Hạ Dĩ Hiên ngồi đối diện cô thì cô mới ngẩng mặt lên, tay của Hạ Dĩ Hiên đều bị còng lại siết đỏ tay nhưng trong con mắt của cô ta vẫn tràn đầy ngọn lửa thù hận chưa hề được dập tắt.
Hạ Nhược Tâm đột nhiên đứng dậy, cảm thấy mình không cần phải nói gì cả.
Bản tính không đổi.
“Hạ Nhược Tâm, cô quay lại, cô quay lại cho tôi...”
Hạ Dĩ Hiên vừa thấy Hạ Nhược Tâm rời khỏi, như điên lên vậy, rống to kêu la với cái lưng của cô ấy, cô ta chợt đứng dậy nhưng lại bị hai cảnh sát bên cạnh dùng sức đè xuống, mặt của cô ta lúc này bị áp sát lên mặt bàn, trong miệng còn đang gào thét không ngừng.
Quay lại, quay lại cho cô, để cô ra ngoài, cô không muốn ở lại đây, những người trong này đều là biến thái, cô phải tìm bố của cô, cô không cần Sở Luật nữa, cái gì cô cũng không cần nữa, chỉ muốn về thôi, cô chỉ muốn về nhà...
Khi Hạ Nhược Tâm từ trong nhà giam đi ra bên ngoài đã đậu một chiếc xe màu đen tuy âm thầm nhưng cũng lại rất xa hoa, cô bước qua đó, mở cửa xe ra, thấy trên chân của Sở Luật đang để một đống tài liệu, hình như đang rất bận rộn.
Bây giờ cô mới chợt nhớ ra, gần đây Sở Luật rất là bận, hình như có một vụ làm ăn phải bàn.
“Em tự ngồi xe về được rồi, không cần anh tới rước đâu.” Hạ Nhược Tâm thắt chặt dây an toàn, có thể thấy rõ những mệt mỏi tích tụ dưới mắt của Sở Luật.
Mấy ngày nay, khi cô ngủ rồi, anh thì vẫn chưa, cô dậy thì anh đã đi làm, cũng khó trách anh ấy phải tìm một người thừa kế, kết quả lại là lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng mà thôi. Người thừa kế thích hợp đã bị nhà họ Lục cướp đi, cũng khó trách khi anh gặp người bác Lục Cẩm Vinh này khá là khó chịu.
“Không sao, công việc không quan trọng bằng em.” Sở Luật tùy tiện vứt văn kiện trong tay đi, quả thật là không xem những thứ này ra gì cả, anh đưa tay ra giúp Hạ Nhược Tâm chỉnh lại dây an toàn, “Sao rồi, người phụ nữ đó?”
“Không ra làm sao.” Hạ Nhược Tâm nghĩ đến những thù hận càng tích càng nhiều của Hạ Dĩ Hiên, trong lòng không thoải mái chút nào, trên đời này không có ai thiếu Hạ Dĩ Hiên, nhưng cô ta lại đòi mọi người, sự mắc nợ ấy như là đương nhiên vậy.
“Sau này đừng tới nữa.” Sở Luật lái xe đi, không thích Hạ Nhược Tâm đến đây lắm. Hạ Dĩ Hiên được đưa vào đây, anh đem cô ta nhốt lại, đã tận tình tận nghĩa với cô ta lắm rồi, sở dĩ không cho người phụ nữ đó chết đi, chỉ là muốn giữ lại mạng sống của cô ta, anh không muốn Hạ Nhược Tâm với Tiểu Vũ Điểm phải gánh tội danh giết người, cũng không muốn trong lòng của họ tồn tại những u ám này, về phần nhốt ở trong đó, có thể sống được bao lâu, phải xem vận mệnh của Hạ Dĩ Hiên rồi.
“Được thôi, sau này không tới nữa.” Hạ Nhược Tâm cũng không muốn tới nữa, tối thiểu là những năm gần đây cô sẽ không tới.
“Đúng rồi, lát nữa em sẽ đi gặp Thẩm Vi.” Hạ Nhược Tâm xem giờ, giờ mà cô hẹn với Thẩm Vi cũng sắp đến, đôi chị em cùng khổ này, cũng không phải là tình bạn bình thường, nói là chị em ruột chắc cũng có chút tư tâm nhưng họ sẽ không như thế.
Sở Luật lái xe đến cổng của Giang Nam, Hạ Nhược Tâm vừa đang muốn xuống xe, thì Sở Luật nheo cặp mắt lại, hình như là có vẻ không vui.
Hạ Nhược Tâm chỉ còn cách quay người lại, hôn lên mặt của anh: "Được chưa, ông già."
Miễn cưỡng, Sở Luật đối với nụ hôn tạm biệt này không hài lòng chút nào, nếu như không phải bây giờ cả hai người đều bận việc, anh nhất định sẽ làm một điều gì đó ở đây.
Thật ra anh cũng khá là mong đợi, nhưng với tính khí của Hạ Nhược Tâm, hình như có chút khó khăn, cô vẫn còn chưa đến mức cởi mở đến vậy.
Thế nhưng, anh không vội, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày.
Sau Khi Hạ Nhược Tâm xuống xe, điện thoại của Sở Luật lúc này lại reo lên, anh bắt lên, người gọi đến làm anh có chút bất ngờ.
“Sao thế, Mạc Mính?” Anh lái xe đi, phải về công ty một chuyến.
“Ồ, anh muốn về nước sao, yên tâm, tôi sẽ sắp xếp.” Sở Luật bỏ điện thoại xuống, anh lại đưa lên, gọi đến điện thoại bàn của thư ký.
“Tiểu Trần, cuộc họp của ngày mốt, hủy hết cho tôi.”
Anh lại có chút bất ngờ, tại sao Mạc Minh lại đột nhiên quay về vậy, chẳng lẽ anh ta đã tìm thấy người phụ nữ mà mình cần tìm. Anh đương nhiên biết được rằng mấy năm gần đây Mạc Minh luôn tìm một người phụ nữ, nhưng người phụ nữ đó chẳng có chút tin tức gì, nếu như tính theo thời gian anh cùng Mạc Minh uống rượu, người phụ nữ mà Mạc Minh muốn tìm, thật ra là có cùng chung thời gian rời khỏi với Hạ Nhược Tâm.
Hơn 6 năm, con gái bảo bối của anh cũng hơn 5 tuổi rồi, năm sau có thể học tiểu học rồi, đúng là lớn thật rồi.
Khi nghĩ đến con gái của mình, trái tim đông cứng này của anh lại mềm nhũn được một chút, qua mấy ngày con bé sẽ tham gia một cuộc thi Vũ đạo nhi đồng quốc tế, về phần có giành được giải hay không anh không hề nghĩ tới, thế nhưng, con gái mình thích, con bé không hề e sợ sân khấu, anh cũng tôn trọng sự lựa chọn của con gái.
Hạ Nhược Tâm đi vào bên trong Giang Nam, đi thẳng đến chỗ ở của Thẩm Vi, ban ngày ở đây không có nhiều người lắm, chỉ có buổi tối mới trở nên phồn hoa, chỗ này bây giờ cũng rất an tĩnh.
Cô để tay lên chốt cửa, cũng không có gõ cửa, lúc này chắc là Thẩm Vi đang ngủ, gõ cửa thì sẽ đánh thức cô ấy.
Cánh cửa kêu lên một tiếng rồi mở ra, quả thật, Thẩm Vi đang vùi mình lại trong đống chăn, đang ngủ rất ngon.
Hạ Nhược Tâm nhìn đồng hồ xem giờ.
Khi Dương Nhược Lâm đi ra lại gặp một người phụ nữ khác được đưa tới, người phụ nữ này rất ốm, không khác gì so với một da bọc xương, bên ngoài bộ xương được bọc một lớp da, ánh mắt của cô ta đờ đẫn, chỉ có một khuôn mặt gầy nhom, đối với Dương Nhược Lâm mà nói, là một loại khủng bố, kinh khủng đến nỗi khiến cô sờn cả gai óc.
Người đó, hình như là Hạ Dĩ Hiên.
“Tôi có thể hỏi một chút, người lúc nãy được đưa vào, cô ấy đã phạm tội gì vậy?” Cả da đầu của Dương Nhược Lâm vẫn còn đang tê dại, cô hỏi người cảnh sát bên cạnh.
“Cô ấy?” Người cảnh sát đó trên mặt vẫn không có cảm xúc gì, có lẽ lần này tâm trạng rất là tốt cho nên đã trả lời câu hỏi của Dương Nhược Lâm.
“Cô ta nghiêm trọng hơn cô nhiều, cô chẳng qua chỉ có 12 năm, lúc đó tranh thủ thể hiện tốt một chút nói không chừng lúc đó còn có thể giảm hình phạt, về phần cô ta, cả đời này cũng không cần nghĩ nữa, tội mà cô ta phạm vô số nên không có kỳ hạn, vả lại cũng không có khả năng là được thả ra.”
Dương Nhược Lâm đột nhiên cảm thấy lưng của mình toát mồ hôi lạnh, lúc này cả những cơn gió thổi ở bên ngoài cũng khiến cô cảm thấy lạnh, lần đầu tiên cô cảm thấy mình khá là may mắn, không có bị nhốt cả đời, tuổi thanh xuân, tuổi trẻ đẹp nhất của một người phụ nữ, còn có mạng sống của cả đời này, đều bị chôn vùi ở đây, cô không thể tưởng tượng nổi những ngày tháng đó, như vậy thà chết đi còn hơn, nhưng mà, có khi cả chết cũng không thể.
Bên trong, Hạ Nhược Tâm ngồi đó, cho đến khi Hạ Dĩ Hiên ngồi đối diện cô thì cô mới ngẩng mặt lên, tay của Hạ Dĩ Hiên đều bị còng lại siết đỏ tay nhưng trong con mắt của cô ta vẫn tràn đầy ngọn lửa thù hận chưa hề được dập tắt.
Hạ Nhược Tâm đột nhiên đứng dậy, cảm thấy mình không cần phải nói gì cả.
Bản tính không đổi.
“Hạ Nhược Tâm, cô quay lại, cô quay lại cho tôi...”
Hạ Dĩ Hiên vừa thấy Hạ Nhược Tâm rời khỏi, như điên lên vậy, rống to kêu la với cái lưng của cô ấy, cô ta chợt đứng dậy nhưng lại bị hai cảnh sát bên cạnh dùng sức đè xuống, mặt của cô ta lúc này bị áp sát lên mặt bàn, trong miệng còn đang gào thét không ngừng.
Quay lại, quay lại cho cô, để cô ra ngoài, cô không muốn ở lại đây, những người trong này đều là biến thái, cô phải tìm bố của cô, cô không cần Sở Luật nữa, cái gì cô cũng không cần nữa, chỉ muốn về thôi, cô chỉ muốn về nhà...
Khi Hạ Nhược Tâm từ trong nhà giam đi ra bên ngoài đã đậu một chiếc xe màu đen tuy âm thầm nhưng cũng lại rất xa hoa, cô bước qua đó, mở cửa xe ra, thấy trên chân của Sở Luật đang để một đống tài liệu, hình như đang rất bận rộn.
Bây giờ cô mới chợt nhớ ra, gần đây Sở Luật rất là bận, hình như có một vụ làm ăn phải bàn.
“Em tự ngồi xe về được rồi, không cần anh tới rước đâu.” Hạ Nhược Tâm thắt chặt dây an toàn, có thể thấy rõ những mệt mỏi tích tụ dưới mắt của Sở Luật.
Mấy ngày nay, khi cô ngủ rồi, anh thì vẫn chưa, cô dậy thì anh đã đi làm, cũng khó trách anh ấy phải tìm một người thừa kế, kết quả lại là lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng mà thôi. Người thừa kế thích hợp đã bị nhà họ Lục cướp đi, cũng khó trách khi anh gặp người bác Lục Cẩm Vinh này khá là khó chịu.
“Không sao, công việc không quan trọng bằng em.” Sở Luật tùy tiện vứt văn kiện trong tay đi, quả thật là không xem những thứ này ra gì cả, anh đưa tay ra giúp Hạ Nhược Tâm chỉnh lại dây an toàn, “Sao rồi, người phụ nữ đó?”
“Không ra làm sao.” Hạ Nhược Tâm nghĩ đến những thù hận càng tích càng nhiều của Hạ Dĩ Hiên, trong lòng không thoải mái chút nào, trên đời này không có ai thiếu Hạ Dĩ Hiên, nhưng cô ta lại đòi mọi người, sự mắc nợ ấy như là đương nhiên vậy.
“Sau này đừng tới nữa.” Sở Luật lái xe đi, không thích Hạ Nhược Tâm đến đây lắm. Hạ Dĩ Hiên được đưa vào đây, anh đem cô ta nhốt lại, đã tận tình tận nghĩa với cô ta lắm rồi, sở dĩ không cho người phụ nữ đó chết đi, chỉ là muốn giữ lại mạng sống của cô ta, anh không muốn Hạ Nhược Tâm với Tiểu Vũ Điểm phải gánh tội danh giết người, cũng không muốn trong lòng của họ tồn tại những u ám này, về phần nhốt ở trong đó, có thể sống được bao lâu, phải xem vận mệnh của Hạ Dĩ Hiên rồi.
“Được thôi, sau này không tới nữa.” Hạ Nhược Tâm cũng không muốn tới nữa, tối thiểu là những năm gần đây cô sẽ không tới.
“Đúng rồi, lát nữa em sẽ đi gặp Thẩm Vi.” Hạ Nhược Tâm xem giờ, giờ mà cô hẹn với Thẩm Vi cũng sắp đến, đôi chị em cùng khổ này, cũng không phải là tình bạn bình thường, nói là chị em ruột chắc cũng có chút tư tâm nhưng họ sẽ không như thế.
Sở Luật lái xe đến cổng của Giang Nam, Hạ Nhược Tâm vừa đang muốn xuống xe, thì Sở Luật nheo cặp mắt lại, hình như là có vẻ không vui.
Hạ Nhược Tâm chỉ còn cách quay người lại, hôn lên mặt của anh: "Được chưa, ông già."
Miễn cưỡng, Sở Luật đối với nụ hôn tạm biệt này không hài lòng chút nào, nếu như không phải bây giờ cả hai người đều bận việc, anh nhất định sẽ làm một điều gì đó ở đây.
Thật ra anh cũng khá là mong đợi, nhưng với tính khí của Hạ Nhược Tâm, hình như có chút khó khăn, cô vẫn còn chưa đến mức cởi mở đến vậy.
Thế nhưng, anh không vội, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày.
Sau Khi Hạ Nhược Tâm xuống xe, điện thoại của Sở Luật lúc này lại reo lên, anh bắt lên, người gọi đến làm anh có chút bất ngờ.
“Sao thế, Mạc Mính?” Anh lái xe đi, phải về công ty một chuyến.
“Ồ, anh muốn về nước sao, yên tâm, tôi sẽ sắp xếp.” Sở Luật bỏ điện thoại xuống, anh lại đưa lên, gọi đến điện thoại bàn của thư ký.
“Tiểu Trần, cuộc họp của ngày mốt, hủy hết cho tôi.”
Anh lại có chút bất ngờ, tại sao Mạc Minh lại đột nhiên quay về vậy, chẳng lẽ anh ta đã tìm thấy người phụ nữ mà mình cần tìm. Anh đương nhiên biết được rằng mấy năm gần đây Mạc Minh luôn tìm một người phụ nữ, nhưng người phụ nữ đó chẳng có chút tin tức gì, nếu như tính theo thời gian anh cùng Mạc Minh uống rượu, người phụ nữ mà Mạc Minh muốn tìm, thật ra là có cùng chung thời gian rời khỏi với Hạ Nhược Tâm.
Hơn 6 năm, con gái bảo bối của anh cũng hơn 5 tuổi rồi, năm sau có thể học tiểu học rồi, đúng là lớn thật rồi.
Khi nghĩ đến con gái của mình, trái tim đông cứng này của anh lại mềm nhũn được một chút, qua mấy ngày con bé sẽ tham gia một cuộc thi Vũ đạo nhi đồng quốc tế, về phần có giành được giải hay không anh không hề nghĩ tới, thế nhưng, con gái mình thích, con bé không hề e sợ sân khấu, anh cũng tôn trọng sự lựa chọn của con gái.
Hạ Nhược Tâm đi vào bên trong Giang Nam, đi thẳng đến chỗ ở của Thẩm Vi, ban ngày ở đây không có nhiều người lắm, chỉ có buổi tối mới trở nên phồn hoa, chỗ này bây giờ cũng rất an tĩnh.
Cô để tay lên chốt cửa, cũng không có gõ cửa, lúc này chắc là Thẩm Vi đang ngủ, gõ cửa thì sẽ đánh thức cô ấy.
Cánh cửa kêu lên một tiếng rồi mở ra, quả thật, Thẩm Vi đang vùi mình lại trong đống chăn, đang ngủ rất ngon.
Hạ Nhược Tâm nhìn đồng hồ xem giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.