Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 339
Hạ Nhiễm Tuyết
29/06/2018
"Vâng." giọng nói rầu rĩ của cô truyền đến, tay vẫn nắm lấy áo Cao Dật,
cô không muốn buông ra, sự ấm áp chẳng mấy khi mới có làm cô thấy lưu
luyến.
"Nói cho anh biết, ở ngoài phòng phẫu thuật có té xỉu không?"
Hạ Nhược Tâm trầm mặc nửa ngày, cuối cùng vẫn thừa nhận.
"Em xin lỗi, em không lo được cho mình."
"Vậy là anh lại đoán đúng rồi." Cao Dật ha hả cười.
"Thôi được rồi, không cần để ý, nếu em thật sự có thể kiên trì đến bây giờ, như vậy, sẽ không phải em." Cao Dật cũng không trách cứ, chỉ là người phụ nữ này có khi thật quá mức đáng yêu, so với con gái cô còn đáng yêu hơn nhiều, thành thật, luôn làm người ta muốn cười.
Hạ Nhược Tâm cảm nhận được lồng ngực Cao Dật chấn động, còn thấy anh cười, không khỏi cũng thả lỏng một chút, bất quá, đúng là anh đang cười, hơn nữa còn là giễu cợt cô, cô nhíu mày, phát hiện người đàn ông này có vẻ như rất thích trêu chọc cô.
Mà tư thế lúc này của bọn họ, quả thực là muốn bao nhiêu mờ ám liền có bấy nhiêu mờ ám.
"Được rồi, chắc anh đói rồi đúng không, em đi chuẩn bị đồ ăn đây, còn cả Tiểu Vũ Điểm nữa." cô tìm một cái cớ, trộm lau nước mắt trên mặt, mới phát hiện, ngực áo Cao Dật đã bị cô khóc ướt một mảng lớn.
Rõ ràng một mảng lớn, rõ ràng là nước mắt, nhưng lại khiến người ta tưởng là nước miếng.
Đều nói phụ nữ được làm từ nước, thoạt nhìn hiện tại thì đúng là như thế. Cao Dật cúi đầu nhìn ngực áo, hơi mỉm cười, anh không ghét bỏ, một chút cũng không ghét bỏ, bởi vì quyền khóc là của cô, như thế này không phải cũng rất tốt sao?
Hạ Nhược Tâm có chút ngượng ngùng, chạy vội ra ngoài, lại không ra, cô cũng không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Nụ cười trên môi Cao Dật càng thêm rõ, quả nhiên là một người phụ nữ đáng yêu, đương nhiên còn có một đứa con gái đáng yêu, anh quay đầu, đứa bé trên giường bệnh vẫn đang ngủ, lông mi dài trên khuôn mặt nhỏ, dưới ánh đèn, làn da trắng nõn vô ngần, gần như là trong suốt.
"Nhóc, con không sao là tốt rồi, con xem, chuyện chú đồng ý với con, chú đã làm được rồi, cho nên, con cũng phải đồng ý với chú là khoẻ nhanh lên, bởi vì mẹ con đã quá vất vả rồi. Con phải ngoan, nhất định phải ngoan."
"Nói cho anh biết, ở ngoài phòng phẫu thuật có té xỉu không?"
Hạ Nhược Tâm trầm mặc nửa ngày, cuối cùng vẫn thừa nhận.
"Em xin lỗi, em không lo được cho mình."
"Vậy là anh lại đoán đúng rồi." Cao Dật ha hả cười.
"Thôi được rồi, không cần để ý, nếu em thật sự có thể kiên trì đến bây giờ, như vậy, sẽ không phải em." Cao Dật cũng không trách cứ, chỉ là người phụ nữ này có khi thật quá mức đáng yêu, so với con gái cô còn đáng yêu hơn nhiều, thành thật, luôn làm người ta muốn cười.
Hạ Nhược Tâm cảm nhận được lồng ngực Cao Dật chấn động, còn thấy anh cười, không khỏi cũng thả lỏng một chút, bất quá, đúng là anh đang cười, hơn nữa còn là giễu cợt cô, cô nhíu mày, phát hiện người đàn ông này có vẻ như rất thích trêu chọc cô.
Mà tư thế lúc này của bọn họ, quả thực là muốn bao nhiêu mờ ám liền có bấy nhiêu mờ ám.
"Được rồi, chắc anh đói rồi đúng không, em đi chuẩn bị đồ ăn đây, còn cả Tiểu Vũ Điểm nữa." cô tìm một cái cớ, trộm lau nước mắt trên mặt, mới phát hiện, ngực áo Cao Dật đã bị cô khóc ướt một mảng lớn.
Rõ ràng một mảng lớn, rõ ràng là nước mắt, nhưng lại khiến người ta tưởng là nước miếng.
Đều nói phụ nữ được làm từ nước, thoạt nhìn hiện tại thì đúng là như thế. Cao Dật cúi đầu nhìn ngực áo, hơi mỉm cười, anh không ghét bỏ, một chút cũng không ghét bỏ, bởi vì quyền khóc là của cô, như thế này không phải cũng rất tốt sao?
Hạ Nhược Tâm có chút ngượng ngùng, chạy vội ra ngoài, lại không ra, cô cũng không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Nụ cười trên môi Cao Dật càng thêm rõ, quả nhiên là một người phụ nữ đáng yêu, đương nhiên còn có một đứa con gái đáng yêu, anh quay đầu, đứa bé trên giường bệnh vẫn đang ngủ, lông mi dài trên khuôn mặt nhỏ, dưới ánh đèn, làn da trắng nõn vô ngần, gần như là trong suốt.
"Nhóc, con không sao là tốt rồi, con xem, chuyện chú đồng ý với con, chú đã làm được rồi, cho nên, con cũng phải đồng ý với chú là khoẻ nhanh lên, bởi vì mẹ con đã quá vất vả rồi. Con phải ngoan, nhất định phải ngoan."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.