Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 346
Hạ Nhiễm Tuyết
29/06/2018
Tiểu Vũ Điểm vội vàng lắc đầu, "Mẹ nói, không thể nhận đồ của người khác." bé xoay người chạy đi, sau đó lại quay lại.
"Ông ơi, dì ơi, tạm biệt ạ!" nhưng cách xưng hô này lại làm khuôn mặt người đàn ông hơi giật giật, ông già vậy à? Nhưng mà, đứa nhỏ này đúng là quá ngoan, không biết là cha mẹ dạy ra sao, làm ông thấy rất hâm mộ.
"Tâm Tâm......" Thẩm Ý Quân lại vươn tay, không ngừng giãy giụa, đó là Tâm Tâm, là con gái bà, sẽ không sai, bà biết sai rồi, biết bạc đãi con, có thể hay không cho bà một cơ hội, bà sẽ làm một người mẹ tốt.
"Ý Quân, chúng ta đi thôi." Hạ Minh Chính kéo vợ đi, thôi, đều là bọn họ tự tạo nghiệt, hiện tại báo ứng cũng tới rồi, trách ai bây giờ đây?
"Con ơi, con ơi......" Thẩm Ý Quân khóc lớn, nước mắt theo cằm rớt xuống, mà hiện tại rốt cục bà cũng cảm nhận được lúc trước Hạ Nhược Tâm cảm thấy thế nào.
Trơ mắt, chỉ có thể nhìn bóng dáng kia biến mất trước mắt, kia rõ ràng chính là con gái bà, là con gái của bà mà
"Đi thôi, chúng ta về nhà đi." áp lực đã khiến họ già đi rất nhiều, mỗi ngày đều như vậy, có lẽ đến ông cũng muốn hỏng mất.
"Mẹ ơi......" Tiểu Vũ Điểm chạy về phía Hạ Nhược Tâm, ôm lấy bắp đùi cô, "Mẹ ơi, Tiểu Vũ Điểm vừa mới làm chuyện tốt nhá, Tiểu Vũ Điểm nhặt được đồ vật, còn trả cho người ta." Bé ngẩng đầu, chờ Hạ Nhược Tâm khen.
"Tiểu Vũ Điểm làm tốt lắm." Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, lau mồ hôi cho con, Tiểu Vũ Điểm mặt đỏ hồng, không còn tái nhợt như trước nữa, làm cô cảm thấy rất vui mừng.
"Phải không? Tiểu Vũ Điểm ngoan như vậy à?" Một giọng nói ấm áp vang lên.
"Chú......" buông Hạ Nhược Tâm ra, Tiểu Vũ Điểm lúc này mới chạy lại phía Cao Dật, ôm chân anh, "Đúng vậy, Tiểu Vũ Điểm rất ngoan, mẹ nói cái gì làm cái đó, ớ?" Bé dùng sức nghĩa, nhưng mà, nghĩ không ra, quên mất.
"Gọi là không nhặt của rơi, nhớ kỹ chưa"? Cao Dật nhắc nhở bé,
"Đó, đó, chính là cái này." Tiểu Vũ Điểm nhớ kỹ. Tiểu Vũ Điểm vội vàng gật đầu, "Mẹ cũng nói vậy."
"Được rồi, cái này là thưởng cho Tiểu Vũ Điểm, bởi vì Tiểu Vũ Điểm hôm nay rất ngoan, làm chuyện tốt."
Cao Dật đưa ly kem cho bé, Tiểu Vũ Điểm cầm lấy, sau đó vui vẻ cười, "Cám ơn chú" bé lè lưỡi ra liếm, ôi lạnh quá, ngọt quá, ngon quá.
Mà trong tay Cao Dật còn có một cái, anh đi đến trước mặt Hạ Nhược Tâm, đưa một cái khác cho cô, "Này, cũng ăn một cái đi."
Hạ Nhược Tâm không định nhận, cô cũng không phải trẻ con, cô đã sớm quên mất, đã bao lâu rồi chưa ăn thứ này.
"Không phải chỉ có trẻ con mới có thể ăn cái này, em cũng có thể." Cao Dật đặt vào tay cô, "Ăn đi, không sẽ chảy ra đấy."
Hạ Nhược Tâm đành phải cầm, vốn muốn nói câu cám ơn, nhưng vừa thấy ánh mắt cảnh cáo của Cao Dật, mới nhớ ra, anh không muốn cô xa cách với mình, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu, ăn kem, có lẽ là khổ quá nhiều, cho nên mới thấy hiện tại quá mức ngọt.
"Ông ơi, dì ơi, tạm biệt ạ!" nhưng cách xưng hô này lại làm khuôn mặt người đàn ông hơi giật giật, ông già vậy à? Nhưng mà, đứa nhỏ này đúng là quá ngoan, không biết là cha mẹ dạy ra sao, làm ông thấy rất hâm mộ.
"Tâm Tâm......" Thẩm Ý Quân lại vươn tay, không ngừng giãy giụa, đó là Tâm Tâm, là con gái bà, sẽ không sai, bà biết sai rồi, biết bạc đãi con, có thể hay không cho bà một cơ hội, bà sẽ làm một người mẹ tốt.
"Ý Quân, chúng ta đi thôi." Hạ Minh Chính kéo vợ đi, thôi, đều là bọn họ tự tạo nghiệt, hiện tại báo ứng cũng tới rồi, trách ai bây giờ đây?
"Con ơi, con ơi......" Thẩm Ý Quân khóc lớn, nước mắt theo cằm rớt xuống, mà hiện tại rốt cục bà cũng cảm nhận được lúc trước Hạ Nhược Tâm cảm thấy thế nào.
Trơ mắt, chỉ có thể nhìn bóng dáng kia biến mất trước mắt, kia rõ ràng chính là con gái bà, là con gái của bà mà
"Đi thôi, chúng ta về nhà đi." áp lực đã khiến họ già đi rất nhiều, mỗi ngày đều như vậy, có lẽ đến ông cũng muốn hỏng mất.
"Mẹ ơi......" Tiểu Vũ Điểm chạy về phía Hạ Nhược Tâm, ôm lấy bắp đùi cô, "Mẹ ơi, Tiểu Vũ Điểm vừa mới làm chuyện tốt nhá, Tiểu Vũ Điểm nhặt được đồ vật, còn trả cho người ta." Bé ngẩng đầu, chờ Hạ Nhược Tâm khen.
"Tiểu Vũ Điểm làm tốt lắm." Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, lau mồ hôi cho con, Tiểu Vũ Điểm mặt đỏ hồng, không còn tái nhợt như trước nữa, làm cô cảm thấy rất vui mừng.
"Phải không? Tiểu Vũ Điểm ngoan như vậy à?" Một giọng nói ấm áp vang lên.
"Chú......" buông Hạ Nhược Tâm ra, Tiểu Vũ Điểm lúc này mới chạy lại phía Cao Dật, ôm chân anh, "Đúng vậy, Tiểu Vũ Điểm rất ngoan, mẹ nói cái gì làm cái đó, ớ?" Bé dùng sức nghĩa, nhưng mà, nghĩ không ra, quên mất.
"Gọi là không nhặt của rơi, nhớ kỹ chưa"? Cao Dật nhắc nhở bé,
"Đó, đó, chính là cái này." Tiểu Vũ Điểm nhớ kỹ. Tiểu Vũ Điểm vội vàng gật đầu, "Mẹ cũng nói vậy."
"Được rồi, cái này là thưởng cho Tiểu Vũ Điểm, bởi vì Tiểu Vũ Điểm hôm nay rất ngoan, làm chuyện tốt."
Cao Dật đưa ly kem cho bé, Tiểu Vũ Điểm cầm lấy, sau đó vui vẻ cười, "Cám ơn chú" bé lè lưỡi ra liếm, ôi lạnh quá, ngọt quá, ngon quá.
Mà trong tay Cao Dật còn có một cái, anh đi đến trước mặt Hạ Nhược Tâm, đưa một cái khác cho cô, "Này, cũng ăn một cái đi."
Hạ Nhược Tâm không định nhận, cô cũng không phải trẻ con, cô đã sớm quên mất, đã bao lâu rồi chưa ăn thứ này.
"Không phải chỉ có trẻ con mới có thể ăn cái này, em cũng có thể." Cao Dật đặt vào tay cô, "Ăn đi, không sẽ chảy ra đấy."
Hạ Nhược Tâm đành phải cầm, vốn muốn nói câu cám ơn, nhưng vừa thấy ánh mắt cảnh cáo của Cao Dật, mới nhớ ra, anh không muốn cô xa cách với mình, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu, ăn kem, có lẽ là khổ quá nhiều, cho nên mới thấy hiện tại quá mức ngọt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.