Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 409: Chương 409
Hạ Nhiễm Tuyết
30/06/2018
"Tôi đã nói rồi..." Cheryl ôm lấy bả vai Hạ Dĩ Hiên, "Vị tiên sinh này, cho dù trong quá khứ anh từng có quan hệ gì với Hạ, tôi nói cho anh hay, hiện tại người yêu của cô ấy là tôi chứ không phải anh."
Hạ Dĩ Hiên mỉm cười gượng gạo.
Chỉ có anh ta mới ngu ngốc không hiểu ý tứ của Hạ DĨ Hiên, còn cho rằng cô nhớ nhầm, nhưng thực ra cô nhớ đúng rồi, chẳng qua không nhớ được tên người đàn ông khi đó mà thôi.
Hạ Dĩ Hiên quan sát sắc mặt Sở Luật, trên mặt anh không biểu lộ cảm xúc đặc biệt nào, nhưng chính lúc như thế này anh mới trở nên đáng sợ nhất, bởi cô hoàn toàn không thể biết được rốt cuộc anh đang nghĩ gì, là muốn một đao giết cô, hay muốn băm vằm cô thành trăm mảnh.
Sở Luật nhếch môi, một lúc lâu không nói gì, thậm chí anh cũng không còn gì để nói, không ngờ, thật không ngờ, người phụ nữ anh yêu mấy năm nay...người phụ nữ mà anh cho rằng ngây thơ đáng yêu lại chơi anh một cú thật ngọt ngào như vậy.
Anh đứng lên, thân hình cao lớn của anh tới trước mặt Hạ Dĩ Hiên khiến cô co rúm lại, trên trán đầy mồ hôi lạnh,"Luật... anh Luật... em xin lỗi... em biết em sai rồi... em biết lỗi rồi..."
Người đàn ông này luôn luôn tạo ra áp lực, từ trước đến giờ đều như vậy, khiến người ta sợ hãi kinh hoảng.
"Em nói, em phát hiện em đã yêu một người khác, cho nên mới giả chết để bỏ đi?" Anh chậm rãi hỏi.
Hạ Dĩ Hiên rùng mình, rồi gật đầu.
"Em nói, tất cả từ đầu đến cuối đều là do một mình em làm ra, Hạ Nhược Tâm chẳng qua là bị em lợi dụng để che mắt người khác về nguyên nhân cái chết của em?"
Giọng anh càng lúc càng trở nên rét lạnh hơn.
Hạ Dĩ Hiên lại gật đầu.
Bởi vì lúc đó, trừ người chị ngu ngốc đó ra, cô thực sự không thể tìm được người có thể giúp cô đánh lạc hướng để ra ngoài, mà cô thì sợ Sở Luật biết được mọi chuyện.
"Em ở nước ngoài tiêu dao 4 năm, nhưng em có biết vì em mà người phụ nữ vô tội đó đã mang tội giết em bao lâu không?" Sở Luật siết chặt hai nắm tay, nếu không phải là ở đây, anh không dám chắc có thể không bóp chết người phụ nữ ích kỷ này, cô có biết người phụ nữ kia vì cô "chết" mà đã trải qua những điều gì?
Hóa ra, cô ấy vẫn luôn vô tội, cô thực sự cái gì cũng chưa bao giờ làm, chẳng qua không có bất kỳ ai tin tưởng cô.
Ngay cả hôn nhân của cô, cũng là anh bày cạm bẫy khiến cô sống không bằng chết.
Vậy Sở Luật anh rốt cuộc là cái loại gì? Anh trả thù là vì cái gì?
Hóa ra, hận thù 4 năm qua đều là sai lầm, anh lại vì một người phụ nữ mà gây tổn thương nghiêm trọng cho một người phụ nữ vô tội khác.
"Đưa cho tôi!" Sở Luật đưa tay ra, trong mắt tối đen lạnh lẽo, nhìn chằm chằm tấm bùa hộ mệnh trên cổ cô, cô phải trả lại cho anh, vì cô không còn xứng với nó nữa rồi.
Cô không còn là Hạ Dĩ Hiên trước kia, anh cũng không còn là Sở Luật trước kia nữa rồi.
Tất cả giữa bọn họ đã sớm kết thúc từ 4 năm trước rồi.
"Đưa cái gì cơ?" Hạ Dĩ Hiên lùi lại ra xa khỏi Sở Luật, giống như con chim sợ ná vậy, chỉ cần một hành động của anh cũng có thể dọa cho cô thất sắc, dẫu sao, cô đang chột dạ, giống như sắp bị đòi mạng.
"Bùa hộ mệnh của tôi." Sở Luật vẫn đưa tay ra, nếu không đưa cho anh, anh sẽ tự tay giật nó xuống, nếu không vì ước hẹn thời thơ ấu, anh vì cái gì mà đợi cô, yêu thương cô nhiều năm như vậy.
Kẻ nào dám lừa gạt Sở Luật này, bất kể kẻ đó là ai, anh nhất định sẽ khiến cho kẻ đó chết không có chỗ chôn, ngay một cái xương cũng không còn.
Hạ Dĩ Hiên mỉm cười gượng gạo.
Chỉ có anh ta mới ngu ngốc không hiểu ý tứ của Hạ DĨ Hiên, còn cho rằng cô nhớ nhầm, nhưng thực ra cô nhớ đúng rồi, chẳng qua không nhớ được tên người đàn ông khi đó mà thôi.
Hạ Dĩ Hiên quan sát sắc mặt Sở Luật, trên mặt anh không biểu lộ cảm xúc đặc biệt nào, nhưng chính lúc như thế này anh mới trở nên đáng sợ nhất, bởi cô hoàn toàn không thể biết được rốt cuộc anh đang nghĩ gì, là muốn một đao giết cô, hay muốn băm vằm cô thành trăm mảnh.
Sở Luật nhếch môi, một lúc lâu không nói gì, thậm chí anh cũng không còn gì để nói, không ngờ, thật không ngờ, người phụ nữ anh yêu mấy năm nay...người phụ nữ mà anh cho rằng ngây thơ đáng yêu lại chơi anh một cú thật ngọt ngào như vậy.
Anh đứng lên, thân hình cao lớn của anh tới trước mặt Hạ Dĩ Hiên khiến cô co rúm lại, trên trán đầy mồ hôi lạnh,"Luật... anh Luật... em xin lỗi... em biết em sai rồi... em biết lỗi rồi..."
Người đàn ông này luôn luôn tạo ra áp lực, từ trước đến giờ đều như vậy, khiến người ta sợ hãi kinh hoảng.
"Em nói, em phát hiện em đã yêu một người khác, cho nên mới giả chết để bỏ đi?" Anh chậm rãi hỏi.
Hạ Dĩ Hiên rùng mình, rồi gật đầu.
"Em nói, tất cả từ đầu đến cuối đều là do một mình em làm ra, Hạ Nhược Tâm chẳng qua là bị em lợi dụng để che mắt người khác về nguyên nhân cái chết của em?"
Giọng anh càng lúc càng trở nên rét lạnh hơn.
Hạ Dĩ Hiên lại gật đầu.
Bởi vì lúc đó, trừ người chị ngu ngốc đó ra, cô thực sự không thể tìm được người có thể giúp cô đánh lạc hướng để ra ngoài, mà cô thì sợ Sở Luật biết được mọi chuyện.
"Em ở nước ngoài tiêu dao 4 năm, nhưng em có biết vì em mà người phụ nữ vô tội đó đã mang tội giết em bao lâu không?" Sở Luật siết chặt hai nắm tay, nếu không phải là ở đây, anh không dám chắc có thể không bóp chết người phụ nữ ích kỷ này, cô có biết người phụ nữ kia vì cô "chết" mà đã trải qua những điều gì?
Hóa ra, cô ấy vẫn luôn vô tội, cô thực sự cái gì cũng chưa bao giờ làm, chẳng qua không có bất kỳ ai tin tưởng cô.
Ngay cả hôn nhân của cô, cũng là anh bày cạm bẫy khiến cô sống không bằng chết.
Vậy Sở Luật anh rốt cuộc là cái loại gì? Anh trả thù là vì cái gì?
Hóa ra, hận thù 4 năm qua đều là sai lầm, anh lại vì một người phụ nữ mà gây tổn thương nghiêm trọng cho một người phụ nữ vô tội khác.
"Đưa cho tôi!" Sở Luật đưa tay ra, trong mắt tối đen lạnh lẽo, nhìn chằm chằm tấm bùa hộ mệnh trên cổ cô, cô phải trả lại cho anh, vì cô không còn xứng với nó nữa rồi.
Cô không còn là Hạ Dĩ Hiên trước kia, anh cũng không còn là Sở Luật trước kia nữa rồi.
Tất cả giữa bọn họ đã sớm kết thúc từ 4 năm trước rồi.
"Đưa cái gì cơ?" Hạ Dĩ Hiên lùi lại ra xa khỏi Sở Luật, giống như con chim sợ ná vậy, chỉ cần một hành động của anh cũng có thể dọa cho cô thất sắc, dẫu sao, cô đang chột dạ, giống như sắp bị đòi mạng.
"Bùa hộ mệnh của tôi." Sở Luật vẫn đưa tay ra, nếu không đưa cho anh, anh sẽ tự tay giật nó xuống, nếu không vì ước hẹn thời thơ ấu, anh vì cái gì mà đợi cô, yêu thương cô nhiều năm như vậy.
Kẻ nào dám lừa gạt Sở Luật này, bất kể kẻ đó là ai, anh nhất định sẽ khiến cho kẻ đó chết không có chỗ chôn, ngay một cái xương cũng không còn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.