Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 469: Chương 469
Hạ Nhiễm Tuyết
30/06/2018
"Được." Cô gật đầu, cô không thể từ chối, cũng không có cách nào từ chối, không nghĩ tới, và cũng không muốn từ chối.
Cuối cùng thì khoé môi Cao Dật cũng có nụ cười vui vẻ, cô đồng ý rồi, sau khi anh chờ cô lâu như vậy, cuối cùng thì cô cũng đồng ý rồi.
Như vậy rất tốt.
Anh cúi đầu nhìn thư chuyển nhượng dưới đất, khoé môi lại xuất hiện nụ cười giễu cợt, Sở Luật vì muốn mình sống thoải mái mà bồi thường cho Hạ Nhược Tâm, nhưng mà, cũng phải nhìn xem người ta có cần hay không, Hạ Nhược Tâm lại không cần đồ của Sở Luật.
Tất cả đều là do Sở Luật làm ra, tất cả đau khổ của Hạ Nhược Tâm đều do Sở Luật mang đến, nếu Sở Luật thật sự muốn Hạ Nhược Tâm sống tốt, muốn bù đắp lại lỗi lầm, như vậy, cứ làm như lời anh đã nói.
Rời khỏi cuộc sống của Hạ Nhược Tâm, cũng rời khỏi thế giới của Hạ Nhược Tâm.
Thế giới của Hạ Nhược Tâm, bây giờ chỉ cần có anh là được.
Sở Luật buông lá thư chuyển nhượng, anh không ngờ, mới có một ngày mà nó đã trở lại, bên trên chỉ có chữ ký của anh, cô không nhận, thật sự không muốn nhận sao?
"Anh họ, chị ấy trả lại rồi sao?" Đỗ Tĩnh Đường cầm thư xem thử, hỏi Sở Luật bằng giọng không thể tin được, một nửa tài sản Sở gia, thứ mà làm cho Lý gia tức giận muốn chết, cũng chỉ muốn lấy được một phần, thế nhưng lại bị trả lại?
"Có lẽ anh nên biết trước từ lâu." Sở Luật đứng lên, nói thản nhiên, lá thư chuyển nhượng trong tay Đỗ Tĩnh Đường như là cái tát vào mặt anh, cho dù anh đem cả tài sản của Sở gia đặt trước mặt cô, cô cũng không thèm liếc nhìn.
"Cho nên mới nói, anh họ, anh đã bỏ lỡ một người phụ nữ tốt rồi!" Đỗ Tĩnh Đường không ngừng gật gù, "Anh họ, không cần nhớ đến nữa, có lẽ bây giờ chị ấy sống rất tốt." Bàn tay Đỗ Tĩnh Đường đặt trên vai Sở Luật, nhẹ nhàng vỗ về, Sở Luật nên buông tay thì hơn.
Là một người phụ nữ tốt, nhưng mà, cho dù tốt như thế nào, cũng không phải là của anh.
Sở Luật hít một hơi thật sâu, cầm áo khoác, "Anh có việc, đi trước, chỗ này em xem giúp anh." Nói xong liền bước ra ngoài. Ngay cả cơ hội phản đối cũng không cho Đỗ Tĩnh Đường.
"Thật là, lại quăng cho em, anh đã có vợ và con rồi, chẳng lẽ anh nghĩ rằng em là đầu gỗ sao?"
Về chuyện lá thư chuyển nhượng kia, Sở Luật nhận lấy rồi tiện tay qăng trong nhà, nhưng mà anh không biết, một ngày nào đó, người làm trong nhà quét dọn vệ sinh, không cẩn thận làm rơi lá thư, mà người hầu lại nhặt lên đưa cho Lý Mạn Ni, Lý Mạn Ni nắm chặt lá thư chuyển nhượng, lòng đau như cắt, cổ họng khô khốc.
Cái này, đáng lẽ ra nên thuộc về con của cô.
Người, rất dễ thay đổi, thời gian sẽ cho con người kinh nghiệm, còn có lòng tham, trước kia chỉ muốn một người, cho dù không thương cũng không sao, sau đó lại bắt đầu muốn yêu, không chiếm được thì muốn huỷ diệt, còn nếu đã chiếm được, yêu được, thì lại không muốn buông tha.
Không thể nói ai đơn thuần hơn ai, ai cao quý hơn ai, đều là người, đều có dục vọng bình thường, có dã tâm, mà người lúc trước bình thường thì lại càng có dã tâm hơn.
Đối với Lý Mạn Ni mà nói, Sở Luật đã cho cô tất cả, cô hưởng thụ bình yên, tiếp nhận một cách tự nhiên, Sở Luật là một người cho vay, mà cô lại là người nhận, cô đã quen trả giá cho anh, cũng quen hưởng thụ mất rồi.
Thời gian bốn năm trôi qua, cô đã không thể trở lại con người trước kia được nữa, từ khi bắt đầu đi trên con đường này, tất cả đều là của cô, sao cô có thể cam tâm tình nguyện bỏ hết, chắp tay đưa cho người khác, còn là người kia, chính là người phụ nữ từ khi sinh ra đã bị cô cướp mất tất cả được chứ.
Cô không thể để lịch sử lặp lại, Sở Luật là loại người gì, sao cô lại không hiểu.
Ngón tay cô cấu chặt vào lòng bàn tay mình, đau đớn làm cho cô tỉnh táo, nhưng mà đau đớn như vậy cũng làm cho cô trở nên xấu xí.
Cô đặt tay lên bụng, đôi môi đỏ mọng cong lên.
Tất cả mọi thứ trong Sở gia đều là của con cô, không ai cướp được, kể cả đứa con rơi kia.
Cuối cùng thì khoé môi Cao Dật cũng có nụ cười vui vẻ, cô đồng ý rồi, sau khi anh chờ cô lâu như vậy, cuối cùng thì cô cũng đồng ý rồi.
Như vậy rất tốt.
Anh cúi đầu nhìn thư chuyển nhượng dưới đất, khoé môi lại xuất hiện nụ cười giễu cợt, Sở Luật vì muốn mình sống thoải mái mà bồi thường cho Hạ Nhược Tâm, nhưng mà, cũng phải nhìn xem người ta có cần hay không, Hạ Nhược Tâm lại không cần đồ của Sở Luật.
Tất cả đều là do Sở Luật làm ra, tất cả đau khổ của Hạ Nhược Tâm đều do Sở Luật mang đến, nếu Sở Luật thật sự muốn Hạ Nhược Tâm sống tốt, muốn bù đắp lại lỗi lầm, như vậy, cứ làm như lời anh đã nói.
Rời khỏi cuộc sống của Hạ Nhược Tâm, cũng rời khỏi thế giới của Hạ Nhược Tâm.
Thế giới của Hạ Nhược Tâm, bây giờ chỉ cần có anh là được.
Sở Luật buông lá thư chuyển nhượng, anh không ngờ, mới có một ngày mà nó đã trở lại, bên trên chỉ có chữ ký của anh, cô không nhận, thật sự không muốn nhận sao?
"Anh họ, chị ấy trả lại rồi sao?" Đỗ Tĩnh Đường cầm thư xem thử, hỏi Sở Luật bằng giọng không thể tin được, một nửa tài sản Sở gia, thứ mà làm cho Lý gia tức giận muốn chết, cũng chỉ muốn lấy được một phần, thế nhưng lại bị trả lại?
"Có lẽ anh nên biết trước từ lâu." Sở Luật đứng lên, nói thản nhiên, lá thư chuyển nhượng trong tay Đỗ Tĩnh Đường như là cái tát vào mặt anh, cho dù anh đem cả tài sản của Sở gia đặt trước mặt cô, cô cũng không thèm liếc nhìn.
"Cho nên mới nói, anh họ, anh đã bỏ lỡ một người phụ nữ tốt rồi!" Đỗ Tĩnh Đường không ngừng gật gù, "Anh họ, không cần nhớ đến nữa, có lẽ bây giờ chị ấy sống rất tốt." Bàn tay Đỗ Tĩnh Đường đặt trên vai Sở Luật, nhẹ nhàng vỗ về, Sở Luật nên buông tay thì hơn.
Là một người phụ nữ tốt, nhưng mà, cho dù tốt như thế nào, cũng không phải là của anh.
Sở Luật hít một hơi thật sâu, cầm áo khoác, "Anh có việc, đi trước, chỗ này em xem giúp anh." Nói xong liền bước ra ngoài. Ngay cả cơ hội phản đối cũng không cho Đỗ Tĩnh Đường.
"Thật là, lại quăng cho em, anh đã có vợ và con rồi, chẳng lẽ anh nghĩ rằng em là đầu gỗ sao?"
Về chuyện lá thư chuyển nhượng kia, Sở Luật nhận lấy rồi tiện tay qăng trong nhà, nhưng mà anh không biết, một ngày nào đó, người làm trong nhà quét dọn vệ sinh, không cẩn thận làm rơi lá thư, mà người hầu lại nhặt lên đưa cho Lý Mạn Ni, Lý Mạn Ni nắm chặt lá thư chuyển nhượng, lòng đau như cắt, cổ họng khô khốc.
Cái này, đáng lẽ ra nên thuộc về con của cô.
Người, rất dễ thay đổi, thời gian sẽ cho con người kinh nghiệm, còn có lòng tham, trước kia chỉ muốn một người, cho dù không thương cũng không sao, sau đó lại bắt đầu muốn yêu, không chiếm được thì muốn huỷ diệt, còn nếu đã chiếm được, yêu được, thì lại không muốn buông tha.
Không thể nói ai đơn thuần hơn ai, ai cao quý hơn ai, đều là người, đều có dục vọng bình thường, có dã tâm, mà người lúc trước bình thường thì lại càng có dã tâm hơn.
Đối với Lý Mạn Ni mà nói, Sở Luật đã cho cô tất cả, cô hưởng thụ bình yên, tiếp nhận một cách tự nhiên, Sở Luật là một người cho vay, mà cô lại là người nhận, cô đã quen trả giá cho anh, cũng quen hưởng thụ mất rồi.
Thời gian bốn năm trôi qua, cô đã không thể trở lại con người trước kia được nữa, từ khi bắt đầu đi trên con đường này, tất cả đều là của cô, sao cô có thể cam tâm tình nguyện bỏ hết, chắp tay đưa cho người khác, còn là người kia, chính là người phụ nữ từ khi sinh ra đã bị cô cướp mất tất cả được chứ.
Cô không thể để lịch sử lặp lại, Sở Luật là loại người gì, sao cô lại không hiểu.
Ngón tay cô cấu chặt vào lòng bàn tay mình, đau đớn làm cho cô tỉnh táo, nhưng mà đau đớn như vậy cũng làm cho cô trở nên xấu xí.
Cô đặt tay lên bụng, đôi môi đỏ mọng cong lên.
Tất cả mọi thứ trong Sở gia đều là của con cô, không ai cướp được, kể cả đứa con rơi kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.