Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 473: Chương 473
Hạ Nhiễm Tuyết
30/06/2018
Đi vào phòng bếp, cô làm như không có gì vướng bận, rửa cá, giết cá, đợi đến khi Cao Dật đi làm về rước Tiểu Vũ Điểm thì cô cũng đã làm xong bốn món ăn và một món canh, cá kho tàu, cá tím hấp, thịt xào, còn có một đĩa trứng gà vàng nhạt, còn có canh bí đỏ cùng với bánh mì hấp sữa.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm về rồi." Bóng dáng của Tiểu Vũ Điểm còn chưa xuất hiện thì đã nghe thấy tiếng kêu.
Hiện tại Tiểu Vũ Điểm đã gan dạ hơn trước rất nhiều, giọng nói cũng nhanh nhẹn hơn trước, Hạ Nhược Tâm biết, đây không phải bởi vì người mẹ như cô, mà là bởi vì Cao Dật, Tiểu Vũ Điểm đã xem Cao Dật như là cha của mình, có cha, giống như là có chỗ dựa vững chắc, ngọn núi đó lại rất vững chãi, dù thế nào, người cha giống như ngọn núi đó đã thực sự ở trong lòng Tiểu Vũ Điểm.
Cao Dật vừa vào cửa liền thả Tiểu Vũ Điểm xuống, Tiểu Vũ Điểm chạy tới kệ đổi giày, đổi dép lê nhỏ cho mình, lại ngoan ngoãn lấy dép lê cho Cao Dật, đặt dưới chân Cao Dật, "Ba, mang dép đi."
Cao Dật vui vẻ ôm Tiểu Vũ Điểm, hôn lên mặt bé, "Tiểu Vũ Điểm của ba đúng là thông minh mà."
Câu nói Tiểu Vũ Điểm nhà cha đó, làm cho Hạ Nhược Tâm muốn khóc, nhưng không thể nói rõ cảm giác đó là gì, tóm lại là, nó rất phức tạp, cô lại không muốn nghĩ kỹ, bởi vì cô suy nghĩ quá nhiều cho nên mới làm bản thân ra nông nổi này.
Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên, gương mặt nhỏ nhắn tròn như quả táo rất là đáng yêu.
Cao Dật đổi dép lê, ôm Tiểu Vũ Điểm đi rửa tay, anh lấy một ít nước rửa tay, đổ lê bàn tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, một bàn tay rất to, một bàn tay rất nhỏ, đều đặt dưới vòi nước, "Về nhà rửa tay, trước khi ăn cũng rửa tay, rửa mu bàn tay rồi rửa lòng bàn tay, chà chà xà phòng rửa sạch, tạo thành thói quen cho mình, thói quen cho mình, la... la..."
Tiểu Vũ Điểm hừ hừ theo bài hát được dạy ở nhà trẻ, ngăn nắp đâu ra nấy.
Hạ Nhược Tâm cảm thấy, trước đây cô đã làm sai rồi, con gái cần phải được tiếp xúc với xã hội, cũng phải học cách lớn lên, còn Tiểu Vũ Điểm trước kia, tuy là thông minh nhưng tính tình lại quá thẹn thùng, còn không thích nói chuyện, bây giờ thì đã sáng sủa không ít.
Rửa tay xong, Cao Dật lại kéo đôi tay nhỏ bé của Tiểu Vũ Điểm đi vào bàn ăn, ôm bé lên ghế, nhưng mà bởi vì còn quá nhỏ cho nên đôi chân cứ lắc lư trong không khí.
Hạ Nhược Tâm làm cơm xong, đặt trên bàn, Tiểu Vũ Điểm lập tức khoe bàn tay rất béo của mình.
"Mẹ, sạch sạch."
Ý của bé là, bé rửa tay rất là sạch rồi.
"Ừa, sạch rồi." Hạ Nhược Tâm nhéo đôi tay nhỏ bé của con gái, vừa dài vừa béo, lại còn rất mềm, Tiểu Vũ Điểm nheo đôi mắt to tròn, cái miệng hồng hào cũng giơ lên, đột nhiên, Hạ Nhược Tâm cảm thấy trái tim như bị hoà tan, cô chưa từng hối hận vì đã sinh Tiểu Vũ Điểm, mặc dù mẹ con hai người đã rất cực khổ, nhưng mà, mỗi lần nhìn thấy nét mặt vui vẻ của con gái thì cô liền cảm thấy, mặc kệ là trải qua điều gì cũng đáng giá.
Hạ Nhược Tâm gắp một đũa cá, gỡ bỏ xương rồi đặt trong chén của Cao Dật.
"Cám ơn." Cao Dật lập tức ăn nó, anh rất vui vì đãi ngộ của mình giống như Tiểu Vũ Điểm.
Một đĩa cá, Hạ Nhược Tâm lại không ăn bao nhiêu, người ăn nhiều nhất, ngược lại lại là Cao Dật.
"Đã ăn no chưa?" Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm ngồi trên đùi mình.
Tiểu Vũ Điểm sờ sờ cái bụng nhỏ của mình, sau đó ngại ngùng kéo váy xuống.
"Dạ ăn no rồi." Bé cười tít mắt, nụ cười ngây thơ của con nít, là điều dễ làm cho người khác mềm lòng nhất, nhất là đứa bé vừa xinh đẹp lại vừa hiểu chuyện như Tiểu Vũ Điểm, đứa nhỏ ba tuổi, có thể bởi vì còn nhỏ mà không hiểu chuyện, nhưng Tiểu Vũ Điểm và mẹ từ nhỏ đã sống nương tựa vào nhau những lúc khó khăn, cho nên ngược lại, bé rất hiểu chuyện.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm về rồi." Bóng dáng của Tiểu Vũ Điểm còn chưa xuất hiện thì đã nghe thấy tiếng kêu.
Hiện tại Tiểu Vũ Điểm đã gan dạ hơn trước rất nhiều, giọng nói cũng nhanh nhẹn hơn trước, Hạ Nhược Tâm biết, đây không phải bởi vì người mẹ như cô, mà là bởi vì Cao Dật, Tiểu Vũ Điểm đã xem Cao Dật như là cha của mình, có cha, giống như là có chỗ dựa vững chắc, ngọn núi đó lại rất vững chãi, dù thế nào, người cha giống như ngọn núi đó đã thực sự ở trong lòng Tiểu Vũ Điểm.
Cao Dật vừa vào cửa liền thả Tiểu Vũ Điểm xuống, Tiểu Vũ Điểm chạy tới kệ đổi giày, đổi dép lê nhỏ cho mình, lại ngoan ngoãn lấy dép lê cho Cao Dật, đặt dưới chân Cao Dật, "Ba, mang dép đi."
Cao Dật vui vẻ ôm Tiểu Vũ Điểm, hôn lên mặt bé, "Tiểu Vũ Điểm của ba đúng là thông minh mà."
Câu nói Tiểu Vũ Điểm nhà cha đó, làm cho Hạ Nhược Tâm muốn khóc, nhưng không thể nói rõ cảm giác đó là gì, tóm lại là, nó rất phức tạp, cô lại không muốn nghĩ kỹ, bởi vì cô suy nghĩ quá nhiều cho nên mới làm bản thân ra nông nổi này.
Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên, gương mặt nhỏ nhắn tròn như quả táo rất là đáng yêu.
Cao Dật đổi dép lê, ôm Tiểu Vũ Điểm đi rửa tay, anh lấy một ít nước rửa tay, đổ lê bàn tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, một bàn tay rất to, một bàn tay rất nhỏ, đều đặt dưới vòi nước, "Về nhà rửa tay, trước khi ăn cũng rửa tay, rửa mu bàn tay rồi rửa lòng bàn tay, chà chà xà phòng rửa sạch, tạo thành thói quen cho mình, thói quen cho mình, la... la..."
Tiểu Vũ Điểm hừ hừ theo bài hát được dạy ở nhà trẻ, ngăn nắp đâu ra nấy.
Hạ Nhược Tâm cảm thấy, trước đây cô đã làm sai rồi, con gái cần phải được tiếp xúc với xã hội, cũng phải học cách lớn lên, còn Tiểu Vũ Điểm trước kia, tuy là thông minh nhưng tính tình lại quá thẹn thùng, còn không thích nói chuyện, bây giờ thì đã sáng sủa không ít.
Rửa tay xong, Cao Dật lại kéo đôi tay nhỏ bé của Tiểu Vũ Điểm đi vào bàn ăn, ôm bé lên ghế, nhưng mà bởi vì còn quá nhỏ cho nên đôi chân cứ lắc lư trong không khí.
Hạ Nhược Tâm làm cơm xong, đặt trên bàn, Tiểu Vũ Điểm lập tức khoe bàn tay rất béo của mình.
"Mẹ, sạch sạch."
Ý của bé là, bé rửa tay rất là sạch rồi.
"Ừa, sạch rồi." Hạ Nhược Tâm nhéo đôi tay nhỏ bé của con gái, vừa dài vừa béo, lại còn rất mềm, Tiểu Vũ Điểm nheo đôi mắt to tròn, cái miệng hồng hào cũng giơ lên, đột nhiên, Hạ Nhược Tâm cảm thấy trái tim như bị hoà tan, cô chưa từng hối hận vì đã sinh Tiểu Vũ Điểm, mặc dù mẹ con hai người đã rất cực khổ, nhưng mà, mỗi lần nhìn thấy nét mặt vui vẻ của con gái thì cô liền cảm thấy, mặc kệ là trải qua điều gì cũng đáng giá.
Hạ Nhược Tâm gắp một đũa cá, gỡ bỏ xương rồi đặt trong chén của Cao Dật.
"Cám ơn." Cao Dật lập tức ăn nó, anh rất vui vì đãi ngộ của mình giống như Tiểu Vũ Điểm.
Một đĩa cá, Hạ Nhược Tâm lại không ăn bao nhiêu, người ăn nhiều nhất, ngược lại lại là Cao Dật.
"Đã ăn no chưa?" Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm ngồi trên đùi mình.
Tiểu Vũ Điểm sờ sờ cái bụng nhỏ của mình, sau đó ngại ngùng kéo váy xuống.
"Dạ ăn no rồi." Bé cười tít mắt, nụ cười ngây thơ của con nít, là điều dễ làm cho người khác mềm lòng nhất, nhất là đứa bé vừa xinh đẹp lại vừa hiểu chuyện như Tiểu Vũ Điểm, đứa nhỏ ba tuổi, có thể bởi vì còn nhỏ mà không hiểu chuyện, nhưng Tiểu Vũ Điểm và mẹ từ nhỏ đã sống nương tựa vào nhau những lúc khó khăn, cho nên ngược lại, bé rất hiểu chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.