Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 511: Chương 511: Rõ ràng là rất ngốc
Hạ Nhiễm Tuyết
15/07/2018
Tổng Uyển thở dài một hơi, ngồi xuống sô pha, đặt tay lên đùi, Sở Giang bên cạnh ngồi xuống cầm tay bà lên: "Yêm tâm đi, nó là con chúng ta, nó sẽ tự biết nên làm thế nào mới thích hợp nhất. Chuyện bốn năm qua nó đã làm thành thục rất nhiều."
Chỉ là anh phải trả một cái giá rất đắt. Tổng Uyển dựa đầu vào vai Sở Giang, thật là cái giá quá đắt, bà đau lòng cho con trai, cái gì cũng tốt nhưng tình cảm lại biến đổi quá bất ngờ.
Sở Luật dừng xe, đi nhanh đến hướng bệnh viện, xem đồng hồ, hôm nay hẹn gặp bác sĩ thời điểm lần trước hiến tuỷ. Bác sĩ nói thân thể anh dường như có chút dị thường, dặn dò anh tốt nhất nên làm lại kiểm tra toàn diện một lần, bởi vì xảy ra quá nhiều chuyện, thế nên anh lại quên mất chuyện này.
Anh ngồi trong phòng kiểm tra, hôm nay kết quả đã có, anh cũng không có cảm giác chính mình có gì không thích hợp, thân thể anh rất tốt cũng cực ít khi mắc bệnh.
"Sở tiên sinh, tôi có thể hỏi anh một vấn đề hay không?" Bác sĩ lật xem ca bệnh, ngẩng đầu hỏi Sở Luật ngồi phía đối diện, mà ấn đường anh nhẹ nhành nhướng lên, dường như là có chuyện gì đã bối rối anh một thời gian rất lâu.
"Anh hỏi đi." Sở Luật nhàn nhạt lên tiếng, chân trái vắt tuỳ ý lên chân phải, môi dùng sức nhấc lên, mà biểu cảm trên mặt lúc này của anh lộ ra mọit tầng sống nguội chi vị ra tới.
"Sở tiên sinh, mấy năm gần đây vẫn luôn dùng loại dược vật đặc biệt gì?" Nói như là hoãn tâm tình linh tinh.
Sở Luật lắc đầu: "Không có, tôi rất ít mắc bệnh, không có việc gì ai lại đi uống thuốc." Thân thể anh từ bé đã rất tốt, đến bệnh viện cũng cực ít, ăn thảo dược cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
"Không đúng, Sở tiên sinh, anh nhất định có dùng, chúng tôi điều tra ra anh vẫn luôn dùng một loại dược vật có thể làm giảm sức ép." Bác sĩ cảm thấy phán đoán mình không sai.
"Nếu, chúng ta tra không có sai nói, ngươi phục loại này dược thời gian, đã là không sai biệt lắm bốn năm thời gian, loại này dược là có giảm bớt áp lực tác dụng, đó là, lại cũng là có nhất định tác dụng phụ."
Bác sĩ nói một chút cũng không giống như đang đùa giỡn, mà anh vốn dĩ không phải đùa vui, loại chuyện này ai dám lấy ra nói giỡn.
"Đó là loại tác dụng phụ gì?" Sở Luật khí khẩn tay mình, tự nhiên bên người anh sinh cảm giác đáng sợ, thế nhưng anh bất tri bất giác trên người lại có hạ dược, cho anh hạ dược, hơn nữa lạn còn bốn năm, tuy rằng giải áp, nhưng như này là bị tính kế anh thực sự chán ghét.
Bác sĩ đứng lên, thật sự là không biết chuyện này, không biết làm thế nào nói cho anh.
"Nói đi" Sở Luật buông chân, Sở Luật không hổ là Sở Luật, nếu đổi thành người khác chỉ sợ là đã nhảy dựng lên, mag anh hiện tại vẫn có thể ngồi ở chỗ nàu nhàn nhạt nói một câu, nói đi.
"Sở tiên sinh, xin anh hiện tại nhất định phải bình tĩnh." Mà vị bác sĩ vừa thấy bộ dáng của Sở Luật, sửng sốt một chút, cảm giác chính mình nói một câu vô nghĩa, vị Sở tiên sinh này hiện tại thoạt nhìn như là bộ dáng không đủ bình tĩnh sao?
Khuôn mặt vốn dĩ đã lãnh đạm muốn mạng người khác, hiện tại trên mặt càng không có biểu tình làm cho người khác có cảm giác đáng sợ.
Sở Luật cười lạnh một tiếng, anh có thể yên tâm, Sở Luật anh tiếp thu năng lực sẽ không kém như vậy, nếu không anh đã không phải là Sở Luật.
"Là như thế này Sở tiên sinh, loại dược này có một loại thành phần, nếu là phụ nữ uống, thời gian dài, sẽ có thời kì hành kinh hỗn loạn, rồi sau đó không dựng"
"Vậy nếu đàn ông uống?" Đôi mắt đen của Sở Luật lúc này không có một chút ánh sáng, mơ hồ gian, anh có một loại cảm giác tin tức này anh không thích, thậm chí là sẽ hủy hoại anh.
"Nếu là đàn ông..." Giọng nói bác sĩ hơi khốn đốn một hồi, ở đôi mắt anh thẳng tắp nhìn đôi mắt của Sở Luật không khỏi có chút co rúm lại, lúc này mới tiếp tục mở miệng nói: "Loại dược này thời gian ăn đã quá lâu rồi, sẽ làm người đàn ông cái kia tồn tại suất rơi chậm lại, Sở tiên sinh, anh nói rõ ràng cho tôi thế nào? Anh ăn thời gian quá dài cho nên hiện tại anh..."
"Anh nói là tôi mất đi khả năng ham muốn?". Sở Luật bỗng nhiên đứng lên, rốt cuộc cũng không có phương pháp duy trì sự bình tĩnh vừa rồi, tính là người lãnh khốc như Sở Luật mà gặp loại chuyện như vậy cũng không có khả năng bình tĩnh.
Tin tưởng không ai có thể làm được.
Mất đi khả năng ham muốn, đây khong phải việc nhỏ mà đây là đoạn tuyệt tử tôn.
***
Bà Lý thắt eo đi đến nhà trẻ, xuyên qua hoa hòe lộng lẫy, đem mình giống như cô gái mười tám tuổi, mấy năm nay, đem mình giống như cô gái nhỏ mười tám tuổi, bà cũng đầu tư không ít tiền trên mặt, bảo dưỡng khuôn mặt thực tốt, xác thật là so với tuổi thật thoạt nhìn trông trẻ hơn nhiều, bất quá bà nheo mắt nếp nhăn trên khóe mắt vẫn cứ rõ một đường, kể cả khi trang điểm cũng không có khả năng mười tám nhưng chính là tự mình an ủi thôi.
Bà không thích tới nơi này, bất quá vì là để cho người khác xem, bà muốn người khác biết bà là người có một tình yêu nhân sĩ*, cho nên định kì sẽ đến đây nhìn xem những bạn nhỏ đáng yêu.
*nhân sĩ: người trí thức có danh vọng, có tư tưởng tiến bộ.
Mà hôm nay bà đã hẹn con gái, còn có bà thông gia đi mua đồ cho cháu ngoại còn chưa sinh, chỉ cần tưởng tượng đến đây bà liền một chút tâm tình cũng không có, hơn nữa Sở Luật vẫn cứ kiên trì chuyển nhượng nửa tài sản cho người phụ nữ kia, bà hiện giờ vẫn ôm một bụng tức chưa có chỗ phát tiết đây.
Bà dừng lại, nhìn đứa trẻ đang ngồi trên ghế xếp gấp giấy, là đứa bé kia, sắc mặt bà trầm một chút, lại là đứa trẻ đáng ghét kia, thật sự không biết ai sinh ra một tí đáng yêu cũng không có.
"Tiểu Vũ Điểm thật ngoan, làm máy bay nhỏ thật đẹp mắt." Cô giáo cầm lấy chiếc máy bay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, nhìn lại những đứa trẻ khác cũng không thấy gấp được chiếc nào, chỉ có trước mặt đứa trẻ này có một chiếc.
Cô bé dường như thực thông minh.
Tiểu Vũ Điểm cười ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ đáng yêu, trong sáng, ngay cả mái tóc ngắn ngủn giờ tóc hiện càng đen, thật là một tiểu gia hỏa xinh đẹp, cô giáo xoa nhẹ đầu tóc Tiểu Vũ Điểm, thật là càng nhìn càng thích.Đứa nhỏ này thật đúng là thực ngoan, không làm cho bọn họ quá hao tổn tâm sức.
"Cái gì ngoan, rõ ràng chính là ngu ngốc." Một âm thanh trào phúng vang lên, tay cô giáo đặt trên đầu Tiểu Vũ Điểm thu về, quay đầu, thấy được một thân Lý phu nhân cao quý, cô vội vàng đứng lên: "Thực xin lỗi, Lý phu nhân, tôi không nhìn đến ngài."
Bà Lý nâng cằm, khẽ hừ một tiếng, sau đó đi vào cầm chiếc máy bay nhỏ được gập tốt lên, chỉ là bà vừa mới cầm lại bị một đôi tay nhỏ giữ chặt.
Tiểu Vũ Điểm mở đôi mắt to, tay nhỏ gắt gao nắm chặt máy bay, đó vì bé không thích cho người khác động vào
Tiểu Vũ Điểm mở to một đôi mắt, tay nhỏ gắt gao bắt lấy giấy phi cơ, đó là nàng, không cho người khác động.
Chỉ là anh phải trả một cái giá rất đắt. Tổng Uyển dựa đầu vào vai Sở Giang, thật là cái giá quá đắt, bà đau lòng cho con trai, cái gì cũng tốt nhưng tình cảm lại biến đổi quá bất ngờ.
Sở Luật dừng xe, đi nhanh đến hướng bệnh viện, xem đồng hồ, hôm nay hẹn gặp bác sĩ thời điểm lần trước hiến tuỷ. Bác sĩ nói thân thể anh dường như có chút dị thường, dặn dò anh tốt nhất nên làm lại kiểm tra toàn diện một lần, bởi vì xảy ra quá nhiều chuyện, thế nên anh lại quên mất chuyện này.
Anh ngồi trong phòng kiểm tra, hôm nay kết quả đã có, anh cũng không có cảm giác chính mình có gì không thích hợp, thân thể anh rất tốt cũng cực ít khi mắc bệnh.
"Sở tiên sinh, tôi có thể hỏi anh một vấn đề hay không?" Bác sĩ lật xem ca bệnh, ngẩng đầu hỏi Sở Luật ngồi phía đối diện, mà ấn đường anh nhẹ nhành nhướng lên, dường như là có chuyện gì đã bối rối anh một thời gian rất lâu.
"Anh hỏi đi." Sở Luật nhàn nhạt lên tiếng, chân trái vắt tuỳ ý lên chân phải, môi dùng sức nhấc lên, mà biểu cảm trên mặt lúc này của anh lộ ra mọit tầng sống nguội chi vị ra tới.
"Sở tiên sinh, mấy năm gần đây vẫn luôn dùng loại dược vật đặc biệt gì?" Nói như là hoãn tâm tình linh tinh.
Sở Luật lắc đầu: "Không có, tôi rất ít mắc bệnh, không có việc gì ai lại đi uống thuốc." Thân thể anh từ bé đã rất tốt, đến bệnh viện cũng cực ít, ăn thảo dược cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
"Không đúng, Sở tiên sinh, anh nhất định có dùng, chúng tôi điều tra ra anh vẫn luôn dùng một loại dược vật có thể làm giảm sức ép." Bác sĩ cảm thấy phán đoán mình không sai.
"Nếu, chúng ta tra không có sai nói, ngươi phục loại này dược thời gian, đã là không sai biệt lắm bốn năm thời gian, loại này dược là có giảm bớt áp lực tác dụng, đó là, lại cũng là có nhất định tác dụng phụ."
Bác sĩ nói một chút cũng không giống như đang đùa giỡn, mà anh vốn dĩ không phải đùa vui, loại chuyện này ai dám lấy ra nói giỡn.
"Đó là loại tác dụng phụ gì?" Sở Luật khí khẩn tay mình, tự nhiên bên người anh sinh cảm giác đáng sợ, thế nhưng anh bất tri bất giác trên người lại có hạ dược, cho anh hạ dược, hơn nữa lạn còn bốn năm, tuy rằng giải áp, nhưng như này là bị tính kế anh thực sự chán ghét.
Bác sĩ đứng lên, thật sự là không biết chuyện này, không biết làm thế nào nói cho anh.
"Nói đi" Sở Luật buông chân, Sở Luật không hổ là Sở Luật, nếu đổi thành người khác chỉ sợ là đã nhảy dựng lên, mag anh hiện tại vẫn có thể ngồi ở chỗ nàu nhàn nhạt nói một câu, nói đi.
"Sở tiên sinh, xin anh hiện tại nhất định phải bình tĩnh." Mà vị bác sĩ vừa thấy bộ dáng của Sở Luật, sửng sốt một chút, cảm giác chính mình nói một câu vô nghĩa, vị Sở tiên sinh này hiện tại thoạt nhìn như là bộ dáng không đủ bình tĩnh sao?
Khuôn mặt vốn dĩ đã lãnh đạm muốn mạng người khác, hiện tại trên mặt càng không có biểu tình làm cho người khác có cảm giác đáng sợ.
Sở Luật cười lạnh một tiếng, anh có thể yên tâm, Sở Luật anh tiếp thu năng lực sẽ không kém như vậy, nếu không anh đã không phải là Sở Luật.
"Là như thế này Sở tiên sinh, loại dược này có một loại thành phần, nếu là phụ nữ uống, thời gian dài, sẽ có thời kì hành kinh hỗn loạn, rồi sau đó không dựng"
"Vậy nếu đàn ông uống?" Đôi mắt đen của Sở Luật lúc này không có một chút ánh sáng, mơ hồ gian, anh có một loại cảm giác tin tức này anh không thích, thậm chí là sẽ hủy hoại anh.
"Nếu là đàn ông..." Giọng nói bác sĩ hơi khốn đốn một hồi, ở đôi mắt anh thẳng tắp nhìn đôi mắt của Sở Luật không khỏi có chút co rúm lại, lúc này mới tiếp tục mở miệng nói: "Loại dược này thời gian ăn đã quá lâu rồi, sẽ làm người đàn ông cái kia tồn tại suất rơi chậm lại, Sở tiên sinh, anh nói rõ ràng cho tôi thế nào? Anh ăn thời gian quá dài cho nên hiện tại anh..."
"Anh nói là tôi mất đi khả năng ham muốn?". Sở Luật bỗng nhiên đứng lên, rốt cuộc cũng không có phương pháp duy trì sự bình tĩnh vừa rồi, tính là người lãnh khốc như Sở Luật mà gặp loại chuyện như vậy cũng không có khả năng bình tĩnh.
Tin tưởng không ai có thể làm được.
Mất đi khả năng ham muốn, đây khong phải việc nhỏ mà đây là đoạn tuyệt tử tôn.
***
Bà Lý thắt eo đi đến nhà trẻ, xuyên qua hoa hòe lộng lẫy, đem mình giống như cô gái mười tám tuổi, mấy năm nay, đem mình giống như cô gái nhỏ mười tám tuổi, bà cũng đầu tư không ít tiền trên mặt, bảo dưỡng khuôn mặt thực tốt, xác thật là so với tuổi thật thoạt nhìn trông trẻ hơn nhiều, bất quá bà nheo mắt nếp nhăn trên khóe mắt vẫn cứ rõ một đường, kể cả khi trang điểm cũng không có khả năng mười tám nhưng chính là tự mình an ủi thôi.
Bà không thích tới nơi này, bất quá vì là để cho người khác xem, bà muốn người khác biết bà là người có một tình yêu nhân sĩ*, cho nên định kì sẽ đến đây nhìn xem những bạn nhỏ đáng yêu.
*nhân sĩ: người trí thức có danh vọng, có tư tưởng tiến bộ.
Mà hôm nay bà đã hẹn con gái, còn có bà thông gia đi mua đồ cho cháu ngoại còn chưa sinh, chỉ cần tưởng tượng đến đây bà liền một chút tâm tình cũng không có, hơn nữa Sở Luật vẫn cứ kiên trì chuyển nhượng nửa tài sản cho người phụ nữ kia, bà hiện giờ vẫn ôm một bụng tức chưa có chỗ phát tiết đây.
Bà dừng lại, nhìn đứa trẻ đang ngồi trên ghế xếp gấp giấy, là đứa bé kia, sắc mặt bà trầm một chút, lại là đứa trẻ đáng ghét kia, thật sự không biết ai sinh ra một tí đáng yêu cũng không có.
"Tiểu Vũ Điểm thật ngoan, làm máy bay nhỏ thật đẹp mắt." Cô giáo cầm lấy chiếc máy bay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, nhìn lại những đứa trẻ khác cũng không thấy gấp được chiếc nào, chỉ có trước mặt đứa trẻ này có một chiếc.
Cô bé dường như thực thông minh.
Tiểu Vũ Điểm cười ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ đáng yêu, trong sáng, ngay cả mái tóc ngắn ngủn giờ tóc hiện càng đen, thật là một tiểu gia hỏa xinh đẹp, cô giáo xoa nhẹ đầu tóc Tiểu Vũ Điểm, thật là càng nhìn càng thích.Đứa nhỏ này thật đúng là thực ngoan, không làm cho bọn họ quá hao tổn tâm sức.
"Cái gì ngoan, rõ ràng chính là ngu ngốc." Một âm thanh trào phúng vang lên, tay cô giáo đặt trên đầu Tiểu Vũ Điểm thu về, quay đầu, thấy được một thân Lý phu nhân cao quý, cô vội vàng đứng lên: "Thực xin lỗi, Lý phu nhân, tôi không nhìn đến ngài."
Bà Lý nâng cằm, khẽ hừ một tiếng, sau đó đi vào cầm chiếc máy bay nhỏ được gập tốt lên, chỉ là bà vừa mới cầm lại bị một đôi tay nhỏ giữ chặt.
Tiểu Vũ Điểm mở đôi mắt to, tay nhỏ gắt gao nắm chặt máy bay, đó vì bé không thích cho người khác động vào
Tiểu Vũ Điểm mở to một đôi mắt, tay nhỏ gắt gao bắt lấy giấy phi cơ, đó là nàng, không cho người khác động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.