Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 567: Chương 576: Chúng ta đi ngủ đi
Hạ Nhiễm Tuyết
15/07/2018
Cô không muốn dùng tiền của Cao Dật, không phải bài xích, Cao Dật cấp, cô vẫn nhận, nhưng mà cô muốn có sự nghiệp của riêng mình, cô không phải muốn làm việc gì to lớn, kiếm nhiều tiền, mà cô chỉ muốn có cuộc sống ổn định cùng con gái.
Khi đi ra thấy Cao Dật vẫn ngồi trên ghế sô pha, Hạ Nhược Tâm biết anh vẫn đang đợi cô.
"Nhược Tâm, lại đây." Quả nhiên Cao Dật vừa thấy cô đi đến liền vươn tay hướng phía cô.
Hạ Nhược Tâm đi qua ngồi bện cạnh anh, cô đặt tay lên đầu gối trông hơi giam cầm, Cao Dật buồn cười. Khuôn mặt bỗng chốc đỏ ửng, Hạ Nhược Tâm thật muốn che mặt lại.
Tuổi cũng lớn vậy rồi, da mặt lại mỏng như vậy.
"Ha ha......" Một trận âm thanh vang lên, Hạ Nhược Tâm càng thêm cảm thấy mặt đỏ tai hồng, gần như mặt đỏ tía tai.
Cao Dật cũng không rời tay đi, câu được câu không chỉnh lại mái tóc dài đến lỗ tai của cô, tóc dài sẽ thật đẹp, kì thật Hạ Nhược Tâm thật sự thích hợp với tóc dài, cô tóc dài sẽ rất thanh tú, dịu đang, cười rộ lên giống đoá hoa lê tươi sắc, nhưng lại giả dạng làm một cô gái mạnh mẽ, cười thẹn thùng như vậy sao làm cô gái mạnh mẽ được.
"Nhược Tâm..." Giọng nói của anh mang theo khàn khàn mê hoặc.
Tay Hạ Nhược Tâm đặt trên đầu gối nắm càng chặt, đườn nhiên cô cũng nghe thấy âm thanh ái muội, không biết trận gió từ đâu thổi tới làm cô đứng bật dậy: "Cửa sổ mở, em đi đóng cửa lại."
Cô đi tới bên cửa cổ, quả nhiên vẫn chưa đóng lại, bị gió thổi mở ra, gió mua đông thổi vào mật màn theo hơi lạnh, nhưng lại thổi khuôn mặt đang khô nóng của cô bình thường trở lại, cô rùng mình, người cũng thanh tỉnh.
Lúc này một bàn tay duỗi lại đây, đóng cửa sổ lại, cũng kéo rèm xuống.
"Nhược Tâm..." Cao Dật dựa cằm trên vai Hạ Nhược Tâm, âm thanh nhẹ nhàng nỉ non vô cùng mê hoặc.
"Ừm...." Hạ Nhược Tâm giống như chỉ có thể phát ra một từ đơn như vậy, xong rồi, mặt cô lại nóng rồi, cô lại cảm thấy xấu hổ với gương mặt của mình, kst nhất Cao Dật cũng không nhìn được, nhưng mà nghĩ đến đỏ tới tận lỗ tai anh cũng nhìn được.
"Chúng ta đi ngủ đi." Giọng nói người đàn ông ấm áp làm toàn bộ máu của Hạ Nhược Tâm xông lên đỉnh đầu.
Ngủ, ngủ?
Ngủ......
Giấc ngủ?
"Đi ngủ đi," Cao Dật đẩy Hạ Nhược Tâm vào trong phòng, một hồi kia khả năng nhóc con sẽ đá chăn.
Cho đến khi cửa phòng được đóng lại, trên mặt Hạ Nhược Tâm vẫn đỏ ửng, cô che mặt, cô đã nghĩ tới cái gì. Lúc này nhóc con trên giường duỗi chân ra ngoài, có thể bé nóng, đá chăn xuống tận dưới, một đôi chân nhỏ trắng trắng mịn màng đặt trên chăn, dáng ngủ hình chữ X, tiểu gia hoả này cái cũng tốt, ngoài cái hiện tại sẽ đá chăn, ngủ không thành thật, thật may bên bé vẫn luôn có người, bằng không còn không biết thời điểm buổi tối có thể rớt xuống giường hay không nữa.
Hạ Nhược Tâm đi đến đắp lại chăn cho con, lôi lôi kéo kéo, kéo được búp bê ra đặt trên tủ đầu giường để tiểu gia hoả sáng mai tỉnh dậy có thể nhìn thấy búp bê của bé.
Cô vào bên trong toilet, mở vòi nước ra, hất một làn nước lạnh lên mặt, mát lạnh tiêu không ít gương mặt đang nóng bỏng của cô.
Cô vỗ vỗ khuôn mặt, làm cái cổ khô nóng kia đi ra ngoài.
Đến khi cô ra ngoài, sắc mặt vốn đỏ ửng lúc nãy đã hơi tái nhợt.
Cô kì thật rất sợ những chuyện đó, chính là chuyện giữa nam và nữ, như thế nào cũng sẽ đi đến một bước kia, cô cũng sẽ không cho rằng Cao Dật muốn tình yêu thuần khiết, anh là đàn ông, cô là phụ nữ.
Sở dĩ một đôi nam nữ ở cùng một chỗ, trừ bỏ tâm lí gẫn gũi, thân thể cũng sẽ cùng nhau.
Chính là...
Cô nắm chặt đôi tay đặt hai bên cạnh nắm chặt thành quyền, cô không muốn làm loại chuyện này, mặc kệ là cùng Sở Luật hay là Cao Dật, cô đối với Sở Luật là chán ghét, nhưng đối với Cao Dật là sợ hãi.
Một người phụ nữ ghét loại sự tình này, như vậy có thể làm sao bây giờ. Cả đời này chẳng lẽ phải độc thân tự xử sao, nhưng mà không có khả năng.
Cô ngồi ở mép giương, vỗ về khuôn mặt non nớt mềm mịn của con, Tiểu Vũ Điểm an tâm ngủ ấm áp trong chăn, cơ thể nhỏ bé yếu ớt, tuy rằng bên ngoài tuyết rơi rét lạnh nhưng trong nhà lại ấm như mùa xuân, cho nên Tiểu Vũ Điểm mới ngủ yên tâm như vậy.
Không bao giờ sợ lạnh, không bao giờ sẽ đau.
Cô kéo tay con, nhéo nhèo bàn tay mềm mại, cũng chỉ có lúc này cô mới cảm giác tất cả đã qua rồi, cho dù ngày mai xảy ra chuyện gì, ít nhất giờ khắc này, cô chỉ cần Tiểu Vũ Điểm, như vậy cô cũng cảm thấy mĩ mãn.
Chân nhỏ Tiểu Vũ Điểm lại duỗi ra, Hạ Nhược Tâm lại than một tiếng, chỉ có thể đem chân con nhét trở lại trong chăn, sau đó cô cũng nằm xuống, ngủ đi, ngày mai có lẽ cũng sẽ là một ngày trời nắng.
Cô vẫn đang ngủ mơ mơ màng màng, trên người giống như có một con chuột cứ bò qua bò lại.
Cô đặt tay ở trước mắt, miễn cưỡng mở đôi mắt đang cay xè ra, thấy Tiểu Vũ Điểm đang nhúc nhích, bò tới bò lui không biết lấy cái gì.
"Búp bê hư, không được làm phiền mẹ, mẹ mệt rồi."
Tiểu Vũ Điểm ôm búp bê ngồi xổm trên giường, tay cầm lược trải tóc cho búp bê, bên trong cái miệng nhỏ lẩm bẩm, hiện tại còn chưa đến 7 giờ bé đã ngủ dậy rồi, nhưng bé cũng thật ngoan, tự mặc quần áo rồi ngồi chơi một mình, không làm phiền người khác.
Hạ Nhược Tâm ngồi dậy, xoa đỉnh đầu con gái.
"Có đói bụng không?" Cô nâng khuôn mặt con lên, hỏi.
"Có, bụng đói!" Tiểu Vũ Điểm bổ nhào vào lồng ngực mẹ, kì thật đã sớm đói bụng nhưng thấy mẹ mệt mỏi nên bé không muốn quấy rầy mẹ.
"Chờ mẹ." Hạ Nhược Tâm nhéo khuôn mặt con, xuống giường pha cho bé một bình sữa bột, buổi sáng uống sữa không cần ăn cơm.
"Ngoan ngoãn uống," Hạ Nhược Tâm đặt bình sữa lên tay Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm bĩu môi, uỷ khuất ôm bình sữa, uống một ngụm rồi một ngụm, nhưng đôi mắt to tròn kia lại làm như mẹ bắt nạt bé, bộ dáng nhỏ nhắn thật sự làm người ta muốn cắn.
"Hôm nay anh mang con đến bệnh viện, thuận tiện để con kiểm tra thân thể." Cao Dật ngồi xổm xuống giúp Tiểu Vũ Điểm đội chiếc mũ con thỏ màu hồng nhạt, hai cái tai nho nhỏ quả thực giống một con thỏ đột nhiên nhảy tới.
Tiểu Vũ Điểm thu nhỏ thân mình, sau đó xoay người bổ nhào vào trong lòng mẹ, không nói.
Khi đi ra thấy Cao Dật vẫn ngồi trên ghế sô pha, Hạ Nhược Tâm biết anh vẫn đang đợi cô.
"Nhược Tâm, lại đây." Quả nhiên Cao Dật vừa thấy cô đi đến liền vươn tay hướng phía cô.
Hạ Nhược Tâm đi qua ngồi bện cạnh anh, cô đặt tay lên đầu gối trông hơi giam cầm, Cao Dật buồn cười. Khuôn mặt bỗng chốc đỏ ửng, Hạ Nhược Tâm thật muốn che mặt lại.
Tuổi cũng lớn vậy rồi, da mặt lại mỏng như vậy.
"Ha ha......" Một trận âm thanh vang lên, Hạ Nhược Tâm càng thêm cảm thấy mặt đỏ tai hồng, gần như mặt đỏ tía tai.
Cao Dật cũng không rời tay đi, câu được câu không chỉnh lại mái tóc dài đến lỗ tai của cô, tóc dài sẽ thật đẹp, kì thật Hạ Nhược Tâm thật sự thích hợp với tóc dài, cô tóc dài sẽ rất thanh tú, dịu đang, cười rộ lên giống đoá hoa lê tươi sắc, nhưng lại giả dạng làm một cô gái mạnh mẽ, cười thẹn thùng như vậy sao làm cô gái mạnh mẽ được.
"Nhược Tâm..." Giọng nói của anh mang theo khàn khàn mê hoặc.
Tay Hạ Nhược Tâm đặt trên đầu gối nắm càng chặt, đườn nhiên cô cũng nghe thấy âm thanh ái muội, không biết trận gió từ đâu thổi tới làm cô đứng bật dậy: "Cửa sổ mở, em đi đóng cửa lại."
Cô đi tới bên cửa cổ, quả nhiên vẫn chưa đóng lại, bị gió thổi mở ra, gió mua đông thổi vào mật màn theo hơi lạnh, nhưng lại thổi khuôn mặt đang khô nóng của cô bình thường trở lại, cô rùng mình, người cũng thanh tỉnh.
Lúc này một bàn tay duỗi lại đây, đóng cửa sổ lại, cũng kéo rèm xuống.
"Nhược Tâm..." Cao Dật dựa cằm trên vai Hạ Nhược Tâm, âm thanh nhẹ nhàng nỉ non vô cùng mê hoặc.
"Ừm...." Hạ Nhược Tâm giống như chỉ có thể phát ra một từ đơn như vậy, xong rồi, mặt cô lại nóng rồi, cô lại cảm thấy xấu hổ với gương mặt của mình, kst nhất Cao Dật cũng không nhìn được, nhưng mà nghĩ đến đỏ tới tận lỗ tai anh cũng nhìn được.
"Chúng ta đi ngủ đi." Giọng nói người đàn ông ấm áp làm toàn bộ máu của Hạ Nhược Tâm xông lên đỉnh đầu.
Ngủ, ngủ?
Ngủ......
Giấc ngủ?
"Đi ngủ đi," Cao Dật đẩy Hạ Nhược Tâm vào trong phòng, một hồi kia khả năng nhóc con sẽ đá chăn.
Cho đến khi cửa phòng được đóng lại, trên mặt Hạ Nhược Tâm vẫn đỏ ửng, cô che mặt, cô đã nghĩ tới cái gì. Lúc này nhóc con trên giường duỗi chân ra ngoài, có thể bé nóng, đá chăn xuống tận dưới, một đôi chân nhỏ trắng trắng mịn màng đặt trên chăn, dáng ngủ hình chữ X, tiểu gia hoả này cái cũng tốt, ngoài cái hiện tại sẽ đá chăn, ngủ không thành thật, thật may bên bé vẫn luôn có người, bằng không còn không biết thời điểm buổi tối có thể rớt xuống giường hay không nữa.
Hạ Nhược Tâm đi đến đắp lại chăn cho con, lôi lôi kéo kéo, kéo được búp bê ra đặt trên tủ đầu giường để tiểu gia hoả sáng mai tỉnh dậy có thể nhìn thấy búp bê của bé.
Cô vào bên trong toilet, mở vòi nước ra, hất một làn nước lạnh lên mặt, mát lạnh tiêu không ít gương mặt đang nóng bỏng của cô.
Cô vỗ vỗ khuôn mặt, làm cái cổ khô nóng kia đi ra ngoài.
Đến khi cô ra ngoài, sắc mặt vốn đỏ ửng lúc nãy đã hơi tái nhợt.
Cô kì thật rất sợ những chuyện đó, chính là chuyện giữa nam và nữ, như thế nào cũng sẽ đi đến một bước kia, cô cũng sẽ không cho rằng Cao Dật muốn tình yêu thuần khiết, anh là đàn ông, cô là phụ nữ.
Sở dĩ một đôi nam nữ ở cùng một chỗ, trừ bỏ tâm lí gẫn gũi, thân thể cũng sẽ cùng nhau.
Chính là...
Cô nắm chặt đôi tay đặt hai bên cạnh nắm chặt thành quyền, cô không muốn làm loại chuyện này, mặc kệ là cùng Sở Luật hay là Cao Dật, cô đối với Sở Luật là chán ghét, nhưng đối với Cao Dật là sợ hãi.
Một người phụ nữ ghét loại sự tình này, như vậy có thể làm sao bây giờ. Cả đời này chẳng lẽ phải độc thân tự xử sao, nhưng mà không có khả năng.
Cô ngồi ở mép giương, vỗ về khuôn mặt non nớt mềm mịn của con, Tiểu Vũ Điểm an tâm ngủ ấm áp trong chăn, cơ thể nhỏ bé yếu ớt, tuy rằng bên ngoài tuyết rơi rét lạnh nhưng trong nhà lại ấm như mùa xuân, cho nên Tiểu Vũ Điểm mới ngủ yên tâm như vậy.
Không bao giờ sợ lạnh, không bao giờ sẽ đau.
Cô kéo tay con, nhéo nhèo bàn tay mềm mại, cũng chỉ có lúc này cô mới cảm giác tất cả đã qua rồi, cho dù ngày mai xảy ra chuyện gì, ít nhất giờ khắc này, cô chỉ cần Tiểu Vũ Điểm, như vậy cô cũng cảm thấy mĩ mãn.
Chân nhỏ Tiểu Vũ Điểm lại duỗi ra, Hạ Nhược Tâm lại than một tiếng, chỉ có thể đem chân con nhét trở lại trong chăn, sau đó cô cũng nằm xuống, ngủ đi, ngày mai có lẽ cũng sẽ là một ngày trời nắng.
Cô vẫn đang ngủ mơ mơ màng màng, trên người giống như có một con chuột cứ bò qua bò lại.
Cô đặt tay ở trước mắt, miễn cưỡng mở đôi mắt đang cay xè ra, thấy Tiểu Vũ Điểm đang nhúc nhích, bò tới bò lui không biết lấy cái gì.
"Búp bê hư, không được làm phiền mẹ, mẹ mệt rồi."
Tiểu Vũ Điểm ôm búp bê ngồi xổm trên giường, tay cầm lược trải tóc cho búp bê, bên trong cái miệng nhỏ lẩm bẩm, hiện tại còn chưa đến 7 giờ bé đã ngủ dậy rồi, nhưng bé cũng thật ngoan, tự mặc quần áo rồi ngồi chơi một mình, không làm phiền người khác.
Hạ Nhược Tâm ngồi dậy, xoa đỉnh đầu con gái.
"Có đói bụng không?" Cô nâng khuôn mặt con lên, hỏi.
"Có, bụng đói!" Tiểu Vũ Điểm bổ nhào vào lồng ngực mẹ, kì thật đã sớm đói bụng nhưng thấy mẹ mệt mỏi nên bé không muốn quấy rầy mẹ.
"Chờ mẹ." Hạ Nhược Tâm nhéo khuôn mặt con, xuống giường pha cho bé một bình sữa bột, buổi sáng uống sữa không cần ăn cơm.
"Ngoan ngoãn uống," Hạ Nhược Tâm đặt bình sữa lên tay Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm bĩu môi, uỷ khuất ôm bình sữa, uống một ngụm rồi một ngụm, nhưng đôi mắt to tròn kia lại làm như mẹ bắt nạt bé, bộ dáng nhỏ nhắn thật sự làm người ta muốn cắn.
"Hôm nay anh mang con đến bệnh viện, thuận tiện để con kiểm tra thân thể." Cao Dật ngồi xổm xuống giúp Tiểu Vũ Điểm đội chiếc mũ con thỏ màu hồng nhạt, hai cái tai nho nhỏ quả thực giống một con thỏ đột nhiên nhảy tới.
Tiểu Vũ Điểm thu nhỏ thân mình, sau đó xoay người bổ nhào vào trong lòng mẹ, không nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.