Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 576: Anh nguyện ý
Hạ Nhiễm Tuyết
19/07/2018
Chờ tới khi Cao Dật đi khỏi, Đỗ Tĩnh Đường mới đặt mông ngồi trên ghế:
"Anh, anh và bác sĩ Cao kia có thù oán sao, sao không khí lại căng thẳng như vậy?"
Sở Luật xoa nắn bả vai, không trả lời vấn đề này.
"Em quen anh ta?"
Mà anh nhớ đến vừa rồi Đỗ Tĩnh Đường cùng Cao Dật chào hỏi nhau, bộ dáng rất thân thiện.
"Cũng không phải." Đỗ Tĩnh Đường cầm quả táo trên bàn, tiện cắn một miếng: "Em quen con gái anh ấy, lớn lên rất xinh đẹp nha, em thích bé đáng yêu như thiên sứ đó, anh nói xem sao nhà người ta có thể sinh ra một cô bé xinh đẹp như vậy." Anh lại cắn một miếng: "Nhưng tiếc là hôm nay không gặp được bé đang yêu đó."
Sở Luật trầm mặc nhắm mắt lại, có chút nặng nề lan tràn từ đáy mắt cho đến toàn thân.
Liệu anh còn có cơ hội sao? Anh không biết, nhưng anh thật sự không cam lòng.
Cao Dật trở về nhà, một cô bé nhỏ chạy về phía anh, nếu không phải anh nhanh tay ôn lấy cơ thể nhỏ, sợ rằng cô bé nhỏ này đã biến thành quả bóng cao su lăn trên mặt đất rồi.
Cẩn thận, Cao Dật ngồi xổm xuống đỡ cái cục thịt bé nhỏ này.
"Một ngày không gặp, còn tưởng bố không về." Cao Dật phát hiện anh yêu muốn chết Tiểu Vũ Điểm. Không biết vì sao, rõ ràng không phải ruột thịt, nhưng lại cùng đứa nhỏ này hợp ý, chính là thích, thiệt tình yêu thương bé.
"Tiểu Vũ Điểm nhớ bố." Tiểu Vũ Điểm dùng sức hôn lên mặt Cao Dật một cái.
Trái tim của Cao Dật dịu lại, anh bế nhóc con lên khỏi mặt đất, lại thấy bé nặng hơn một ít, trong lòng được an ủi, mũm mĩm là tốt rồi, mũm mĩm đại diện cho sức khoẻ tốt, không hề bị suy nhược.
Hạ Nhược Tâm mang đồ ăn từ trong bếp ra, vừa thấy Cao Dật cùng Tiểu Vũ Điểm chơi vui vẻ, tự nhiên nở nụ cười.
"Ăn cơm thôi." Cô dọn bát đũa xong để hai bố con lại đây ăn cơm.
"Cục cưng, chúng ta đi ăn cơm thôi." Cao Dật bế Tiểu Vũ Điểm lên, đặt bé lên trên ghế, anh cũng ngồi xuống theo, ba món ăn một món canh, hương gạo trắng thơm thơm, là món ăn yêu thích nhất của Tiểu Vũ Điểm.
Bé cầm thìa nhỏ tự xúc cơm, Hạ Nhược Tâm cẩn thận loại bỏ xương bên trong thịt cá cho vào cái miệng nhỏ của bé, cái miệng nhỏ bé không ngừng nhai, lại dùng thìa nhỏ của mình xúc cơm ăn, sau một hồi một nửa bát cơm đã được bé cho vào bụng.
Hạ Nhược Tâm ngẩng mặt lên: "Làm sao vậy, có phải đồ ăn không hợp khẩu vị của anh?"
"Không phải, em biết đấy." Cao Dật lại gắp thức ăn lên miệng: "Em làm đồ ăn rất ngon, những năm trước đây anh không có chỗ ở cố định, ba bữa cũng ăn linh tinh. Từ khi bắt đầu ăn cơm em nấu anh làm việc và nghỉ ngơi đều theo quy luật." Anh là bác sĩ, có khi bận cũng không ăn, trước kia chỉ biết bgay nào hay ngày đó, nhưng hiện giờ đã khác, kì thật trên đời này thứ bổ thân thể nhất chính là ngày ba bữa cơm.
Hạ Nhược Tâm nấu ăn rất ngon, ngày thường nấu ăn cho anh đều theo khẩu vị của anh mà làm, có thịt có trứng, kết hợp dinh dưỡng vô cùng tốt, mỗi lần ăn cơm đều là hưởng thụ.
Cho nên màu sắc thực phẩm, anh mỗi ngày đều thực sự thích ăn, cũng là chờ mong bữa tiếp theo sẽ ăn món gì?
Anh tự nhiên nói không phải có ý này.
Ha, khoé môi Hạ Nhược Tâm khẽ nhếch lên, ý cười kia không lan trong mắt, sao anh ta không chết, người như vậy sống trên đời làm gì, không biết sẽ hại bao nhiêu người.
Cao Dật đang ăn cơm mà không biết mùi vị gì, kì thật anh cũng không muốn Hạ Nhược Tâm có tình cảm đột ngột đối với Sở Luật, hận cũng thế, yêu cũng vậy, nhưng hiển nhiên tuy Hạ Nhược Tâm không biết nhưng ngôn ngữ bên trong cô luôn có chút chán ghét đối với người đàn ông kia, mà sự chán ghét bên trong cô có lẽ do trong lòng đã tích tụ oán hận lâu.
Tiểu Vũ Điểm nhìn bên này lại nhìn bên kia, có thể cảm giác không khí không tốt, cho nên bé chỉ ngoan ngoãn xúc cơm vào miệng ăn cho đến khi bé xúc hết cơm vào bên trong cái miệng nhỏ.
"Ăn xong rồi?" Hạ Nhược Tâm cầm lấy bát của con gái, quả nhiên một bát cơm đã đi vào hết bụng con, một bát nhỏ là giới hạn cực hạn của Tiểu Vũ Điểm, không thể ăn tiếp nữa, ăn nữa sợ là bụng nhỏ của bé sẽ nổ tung mất.
"Vâng, ăn no rồi ạ, ợ..." Tiểu Vũ Điểm vừa nói liền trực tiếp vỗ vỗ cái bung no tròn. Cao Dật bế bé lên: "Đi nào, bố mang con đi tiêu cơm."
Tiểu Vũ Điểm chớp một đôi mắt, giống như không biết chính mình đã ăn no căng. Cao Dật dắt tay con, đưa ra ngoài đi vài vòng. Lúc trở về thì ôm trở lại, con nhỏ rất ngoan, không nghĩ đi ra ngoài là có thể ăn vạ trong lồng ngực của bố.
"Ngủ nào." Cao Dật đặt con trong lồng ngực lên trên giường, đắp chăn cho bé, một ngày ít nhất Tiểu Vũ Điểm ngủ nửa ngày, cũng vì nguyên nhân cơ thể Tiểu Vũ Điểm không tốt lắm, con mũm mĩm hơn thì tốt rồi.
Bên trong bệnh viên. Ngoài mùi nước sát trùng ở ngoài, các nơi các đều tràn ngập mùi thức ăn. Lúc này là đúng giờ ăn trưa, Đỗ Tĩnh Đường mang một ít đồ ăn tới, xem anh đáng thương không, hiện tại chẳng những toàn bộ công ty đè ở trên vai anh, sắp ép anh hộc máu, lại còn phải một ngày đưa cơm ba bữa cho anh họ.
"Anh, anh bị thương ở bả vai chứ không phải chân, tại sao không tự đi ăn cơm?" Anh oán giận nói, mỗi ngày phải chạy như vậy, anh sắp gầy vài cân thịt rồi được không!
"Anh nguyện ý." Sở Luật đang cầm đũa ăn cơm, cũng không cảm thấy ngon miệng, nhưng ăn chỉ để no thôi.
Đỗ Tĩnh Đường xoa mũi, anh chỉ vào bả vai Sở Luật: "Anh, anh có thể xuất viện không?"
"Anh nguyện ý."
Sở Luật vẫn cứ một câu này.
"Anh nguyện ý, anh nguyện ý, nhưng em không muốn đâu!"
Sở Luật xoa nắn bả vai, không trả lời vấn đề này.
"Em quen anh ta?"
Mà anh nhớ đến vừa rồi Đỗ Tĩnh Đường cùng Cao Dật chào hỏi nhau, bộ dáng rất thân thiện.
"Cũng không phải." Đỗ Tĩnh Đường cầm quả táo trên bàn, tiện cắn một miếng: "Em quen con gái anh ấy, lớn lên rất xinh đẹp nha, em thích bé đáng yêu như thiên sứ đó, anh nói xem sao nhà người ta có thể sinh ra một cô bé xinh đẹp như vậy." Anh lại cắn một miếng: "Nhưng tiếc là hôm nay không gặp được bé đang yêu đó."
Sở Luật trầm mặc nhắm mắt lại, có chút nặng nề lan tràn từ đáy mắt cho đến toàn thân.
Liệu anh còn có cơ hội sao? Anh không biết, nhưng anh thật sự không cam lòng.
Cao Dật trở về nhà, một cô bé nhỏ chạy về phía anh, nếu không phải anh nhanh tay ôn lấy cơ thể nhỏ, sợ rằng cô bé nhỏ này đã biến thành quả bóng cao su lăn trên mặt đất rồi.
Cẩn thận, Cao Dật ngồi xổm xuống đỡ cái cục thịt bé nhỏ này.
"Một ngày không gặp, còn tưởng bố không về." Cao Dật phát hiện anh yêu muốn chết Tiểu Vũ Điểm. Không biết vì sao, rõ ràng không phải ruột thịt, nhưng lại cùng đứa nhỏ này hợp ý, chính là thích, thiệt tình yêu thương bé.
"Tiểu Vũ Điểm nhớ bố." Tiểu Vũ Điểm dùng sức hôn lên mặt Cao Dật một cái.
Trái tim của Cao Dật dịu lại, anh bế nhóc con lên khỏi mặt đất, lại thấy bé nặng hơn một ít, trong lòng được an ủi, mũm mĩm là tốt rồi, mũm mĩm đại diện cho sức khoẻ tốt, không hề bị suy nhược.
Hạ Nhược Tâm mang đồ ăn từ trong bếp ra, vừa thấy Cao Dật cùng Tiểu Vũ Điểm chơi vui vẻ, tự nhiên nở nụ cười.
"Ăn cơm thôi." Cô dọn bát đũa xong để hai bố con lại đây ăn cơm.
"Cục cưng, chúng ta đi ăn cơm thôi." Cao Dật bế Tiểu Vũ Điểm lên, đặt bé lên trên ghế, anh cũng ngồi xuống theo, ba món ăn một món canh, hương gạo trắng thơm thơm, là món ăn yêu thích nhất của Tiểu Vũ Điểm.
Bé cầm thìa nhỏ tự xúc cơm, Hạ Nhược Tâm cẩn thận loại bỏ xương bên trong thịt cá cho vào cái miệng nhỏ của bé, cái miệng nhỏ bé không ngừng nhai, lại dùng thìa nhỏ của mình xúc cơm ăn, sau một hồi một nửa bát cơm đã được bé cho vào bụng.
Hạ Nhược Tâm ngẩng mặt lên: "Làm sao vậy, có phải đồ ăn không hợp khẩu vị của anh?"
"Không phải, em biết đấy." Cao Dật lại gắp thức ăn lên miệng: "Em làm đồ ăn rất ngon, những năm trước đây anh không có chỗ ở cố định, ba bữa cũng ăn linh tinh. Từ khi bắt đầu ăn cơm em nấu anh làm việc và nghỉ ngơi đều theo quy luật." Anh là bác sĩ, có khi bận cũng không ăn, trước kia chỉ biết bgay nào hay ngày đó, nhưng hiện giờ đã khác, kì thật trên đời này thứ bổ thân thể nhất chính là ngày ba bữa cơm.
Hạ Nhược Tâm nấu ăn rất ngon, ngày thường nấu ăn cho anh đều theo khẩu vị của anh mà làm, có thịt có trứng, kết hợp dinh dưỡng vô cùng tốt, mỗi lần ăn cơm đều là hưởng thụ.
Cho nên màu sắc thực phẩm, anh mỗi ngày đều thực sự thích ăn, cũng là chờ mong bữa tiếp theo sẽ ăn món gì?
Anh tự nhiên nói không phải có ý này.
Ha, khoé môi Hạ Nhược Tâm khẽ nhếch lên, ý cười kia không lan trong mắt, sao anh ta không chết, người như vậy sống trên đời làm gì, không biết sẽ hại bao nhiêu người.
Cao Dật đang ăn cơm mà không biết mùi vị gì, kì thật anh cũng không muốn Hạ Nhược Tâm có tình cảm đột ngột đối với Sở Luật, hận cũng thế, yêu cũng vậy, nhưng hiển nhiên tuy Hạ Nhược Tâm không biết nhưng ngôn ngữ bên trong cô luôn có chút chán ghét đối với người đàn ông kia, mà sự chán ghét bên trong cô có lẽ do trong lòng đã tích tụ oán hận lâu.
Tiểu Vũ Điểm nhìn bên này lại nhìn bên kia, có thể cảm giác không khí không tốt, cho nên bé chỉ ngoan ngoãn xúc cơm vào miệng ăn cho đến khi bé xúc hết cơm vào bên trong cái miệng nhỏ.
"Ăn xong rồi?" Hạ Nhược Tâm cầm lấy bát của con gái, quả nhiên một bát cơm đã đi vào hết bụng con, một bát nhỏ là giới hạn cực hạn của Tiểu Vũ Điểm, không thể ăn tiếp nữa, ăn nữa sợ là bụng nhỏ của bé sẽ nổ tung mất.
"Vâng, ăn no rồi ạ, ợ..." Tiểu Vũ Điểm vừa nói liền trực tiếp vỗ vỗ cái bung no tròn. Cao Dật bế bé lên: "Đi nào, bố mang con đi tiêu cơm."
Tiểu Vũ Điểm chớp một đôi mắt, giống như không biết chính mình đã ăn no căng. Cao Dật dắt tay con, đưa ra ngoài đi vài vòng. Lúc trở về thì ôm trở lại, con nhỏ rất ngoan, không nghĩ đi ra ngoài là có thể ăn vạ trong lồng ngực của bố.
"Ngủ nào." Cao Dật đặt con trong lồng ngực lên trên giường, đắp chăn cho bé, một ngày ít nhất Tiểu Vũ Điểm ngủ nửa ngày, cũng vì nguyên nhân cơ thể Tiểu Vũ Điểm không tốt lắm, con mũm mĩm hơn thì tốt rồi.
Bên trong bệnh viên. Ngoài mùi nước sát trùng ở ngoài, các nơi các đều tràn ngập mùi thức ăn. Lúc này là đúng giờ ăn trưa, Đỗ Tĩnh Đường mang một ít đồ ăn tới, xem anh đáng thương không, hiện tại chẳng những toàn bộ công ty đè ở trên vai anh, sắp ép anh hộc máu, lại còn phải một ngày đưa cơm ba bữa cho anh họ.
"Anh, anh bị thương ở bả vai chứ không phải chân, tại sao không tự đi ăn cơm?" Anh oán giận nói, mỗi ngày phải chạy như vậy, anh sắp gầy vài cân thịt rồi được không!
"Anh nguyện ý." Sở Luật đang cầm đũa ăn cơm, cũng không cảm thấy ngon miệng, nhưng ăn chỉ để no thôi.
Đỗ Tĩnh Đường xoa mũi, anh chỉ vào bả vai Sở Luật: "Anh, anh có thể xuất viện không?"
"Anh nguyện ý."
Sở Luật vẫn cứ một câu này.
"Anh nguyện ý, anh nguyện ý, nhưng em không muốn đâu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.