Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 100: Cô đã làm sai điều gì?
Hạ Nhiễm Tuyết
19/03/2018
Editor: Quỷ Quỷ
Anh cắn nhẹ bánh hamburger đã nguội ngắt, mẹ đã nói không được bỏ phí lương thực, cho nên nguội rồi vẫn phải ăn.
Anh đột nhiên ngừng ăn, đầu óc nghĩ vòng vo một chút, nếu ăn đồ lạnh vào bị lạnh bụng thì làm thế nào, không phải là càng lãng phí hơn sao, rốt cuộc cũng tự tìm được một lý do cho mình, anh thẳng tay ném cái bánh vào thùng rác, sau đó đứng một bên, nhìn chằm chằm vào thang máy, nhưng không có ý định lại gần.
Mẹ nói, giúp người thì giúp cho chót, anh đành phải làm người tốt một lần thôi.
Dựa lưng vào tường, trên gương mặt anh không còn chút bông đùa nào.
“Anh họ, có lúc anh thật tàn nhẫn, giết người có rất nhiều cách, nhưng anh lại chọn cách tàn nhẫn nhất, hủy diệt tình yêu của người ta, anh mới thật là đáng chết.”
Vừa than thở, anh mím chặt môi mình, trong mắt lóe lên tia đồng tình.
Thang máy đi lên rất nhanh, Hạ Nhược Tâm tựa lưng vào tường, có cảm giác mất trọng lực, đinh một tiếng, thang máy đã ngừng, cô đặt tay lên ngực, không hiểu sao hôm nay trong người cảm thấy rất khó chịu.
Cô vừa đặt chân lên tầng 18, liền thấy một phòng làm việc rất lớn, được bao quanh bằng cửa kính trong suốt, có thể nhìn rõ vào bên trong.
Cô đi vào, bên ngoài có một cô gái đi tới, lễ phép cười nói với cô, “Tổng giám đốc ở bên trong, cô có thể vào, phó tổng giám đốc đã phân phó,”Cô gái rất khách khí, nhưng trên mặt lại có chút không tự nhiên, nếu không phải đã được dặn dò, chuyện này sẽ không liên quan đến cô, cô cũng sẽ không để bất cứ ai bước vào đây.
“Cảm ơn cô.” Hạ Nhược Tâm cười đáp lại, sau đó đi tới cánh cửa lớn, khi hai tay cô chạm vào nắm cửa vẫn không hề nhận ra vẻ mặt lo lắng và kỳ quái trên mặt cô gái thư ký nọ.
Vừa đẩy cửa ra, Hạ Nhược Tâm liền có cảm giác ai đó vừa giáng cho cô một cái tát thật đau.
Mặt cô nóng lên, trong lòng lại phát lạnh.
Trước mặt cô lúc này là một đôi đang quấn quýt ôm hôn nhau rất khít khao.
Một người phụ nữ đang ngồi lên đùi Sở Luật, anh đang say mê hôn người phụ nữ trong lòng, thậm chí Hạ Nhược Tâm còn có thể nhìn rõ môi lưỡi bọn họ duyện chặt vào nhau, gương mặt người phụ nữ xinh đẹp đỏ ửng lên.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, người phụ nữ vội vàng đẩy Sở Luật ra, khiếp sợ nhìn người đang đứng ở cửa, trên mặt đầy sự lúng túng.
“Cút ra ngoài!” Sự nhiệt tình bị cắt ngang, Sở Luật liền nhận ra người phụ nữ phờ phạc đứng ở cửa, con ngươi đột nhiên co rút, nóng nảy cầm lấy văn kiện trên bàn, không một lời ném thẳng tới trước.
Phanh một tiếng.
Hàng mi Hạ Nhược Tâm run rẩy, trước mắt cô vẫn là một màu trắng, không hiểu sao lúc này lại biến thành màu đỏ, trên trán cô đau nhói, nhưng không đáng kể gì so với nỗi đau trong tim cô.
Cô đưa tay lên trán, hóa ra là máu.
Người phụ nữ nhìn thấy máu trên trán Hạ Nhược Tâm, sắc mặt liền trắng bệch, chỉ biết nép sâu hơn vào ngực Sở Luật.
“Đừng sợ, Mạn Ny, có anh ở đây.” Cảm thấy sự hoảng sợ của người phụ nữ trong lòng, anh chỉ càng siết chặt cô hơn, lại có cảm giác hít thở không thông, không biết là vì máu trên đầu Nhược Tâm, hay một nỗi sợ mơ hồ trong lòng.
Một nỗi đau không thể hình dung trỗi dậy như muốn cướp đi hơi thở của anh.
“Tại sao?” Hạ Nhược Tâm vẫn nắm chặt tay nắm cửa, nếu không cô sớm đã khuỵu ngã, máu vẫn chảy khiến mắt cô nhòe đi, giọng cô nhẹ hẫng như không khí, không thể ngờ rằng sự đau khổ chào đón cô bằng một màn như thế này.
Anh cắn nhẹ bánh hamburger đã nguội ngắt, mẹ đã nói không được bỏ phí lương thực, cho nên nguội rồi vẫn phải ăn.
Anh đột nhiên ngừng ăn, đầu óc nghĩ vòng vo một chút, nếu ăn đồ lạnh vào bị lạnh bụng thì làm thế nào, không phải là càng lãng phí hơn sao, rốt cuộc cũng tự tìm được một lý do cho mình, anh thẳng tay ném cái bánh vào thùng rác, sau đó đứng một bên, nhìn chằm chằm vào thang máy, nhưng không có ý định lại gần.
Mẹ nói, giúp người thì giúp cho chót, anh đành phải làm người tốt một lần thôi.
Dựa lưng vào tường, trên gương mặt anh không còn chút bông đùa nào.
“Anh họ, có lúc anh thật tàn nhẫn, giết người có rất nhiều cách, nhưng anh lại chọn cách tàn nhẫn nhất, hủy diệt tình yêu của người ta, anh mới thật là đáng chết.”
Vừa than thở, anh mím chặt môi mình, trong mắt lóe lên tia đồng tình.
Thang máy đi lên rất nhanh, Hạ Nhược Tâm tựa lưng vào tường, có cảm giác mất trọng lực, đinh một tiếng, thang máy đã ngừng, cô đặt tay lên ngực, không hiểu sao hôm nay trong người cảm thấy rất khó chịu.
Cô vừa đặt chân lên tầng 18, liền thấy một phòng làm việc rất lớn, được bao quanh bằng cửa kính trong suốt, có thể nhìn rõ vào bên trong.
Cô đi vào, bên ngoài có một cô gái đi tới, lễ phép cười nói với cô, “Tổng giám đốc ở bên trong, cô có thể vào, phó tổng giám đốc đã phân phó,”Cô gái rất khách khí, nhưng trên mặt lại có chút không tự nhiên, nếu không phải đã được dặn dò, chuyện này sẽ không liên quan đến cô, cô cũng sẽ không để bất cứ ai bước vào đây.
“Cảm ơn cô.” Hạ Nhược Tâm cười đáp lại, sau đó đi tới cánh cửa lớn, khi hai tay cô chạm vào nắm cửa vẫn không hề nhận ra vẻ mặt lo lắng và kỳ quái trên mặt cô gái thư ký nọ.
Vừa đẩy cửa ra, Hạ Nhược Tâm liền có cảm giác ai đó vừa giáng cho cô một cái tát thật đau.
Mặt cô nóng lên, trong lòng lại phát lạnh.
Trước mặt cô lúc này là một đôi đang quấn quýt ôm hôn nhau rất khít khao.
Một người phụ nữ đang ngồi lên đùi Sở Luật, anh đang say mê hôn người phụ nữ trong lòng, thậm chí Hạ Nhược Tâm còn có thể nhìn rõ môi lưỡi bọn họ duyện chặt vào nhau, gương mặt người phụ nữ xinh đẹp đỏ ửng lên.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, người phụ nữ vội vàng đẩy Sở Luật ra, khiếp sợ nhìn người đang đứng ở cửa, trên mặt đầy sự lúng túng.
“Cút ra ngoài!” Sự nhiệt tình bị cắt ngang, Sở Luật liền nhận ra người phụ nữ phờ phạc đứng ở cửa, con ngươi đột nhiên co rút, nóng nảy cầm lấy văn kiện trên bàn, không một lời ném thẳng tới trước.
Phanh một tiếng.
Hàng mi Hạ Nhược Tâm run rẩy, trước mắt cô vẫn là một màu trắng, không hiểu sao lúc này lại biến thành màu đỏ, trên trán cô đau nhói, nhưng không đáng kể gì so với nỗi đau trong tim cô.
Cô đưa tay lên trán, hóa ra là máu.
Người phụ nữ nhìn thấy máu trên trán Hạ Nhược Tâm, sắc mặt liền trắng bệch, chỉ biết nép sâu hơn vào ngực Sở Luật.
“Đừng sợ, Mạn Ny, có anh ở đây.” Cảm thấy sự hoảng sợ của người phụ nữ trong lòng, anh chỉ càng siết chặt cô hơn, lại có cảm giác hít thở không thông, không biết là vì máu trên đầu Nhược Tâm, hay một nỗi sợ mơ hồ trong lòng.
Một nỗi đau không thể hình dung trỗi dậy như muốn cướp đi hơi thở của anh.
“Tại sao?” Hạ Nhược Tâm vẫn nắm chặt tay nắm cửa, nếu không cô sớm đã khuỵu ngã, máu vẫn chảy khiến mắt cô nhòe đi, giọng cô nhẹ hẫng như không khí, không thể ngờ rằng sự đau khổ chào đón cô bằng một màn như thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.