Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 219: Cô lừa gạt trẻ con
Hạ Nhiễm Tuyết
15/05/2018
Tiểu Vũ Điểm chớp chớp hai mắt, sau đó ôm chặt Hạ Nhược Tâm cổ.
“Mẹ, thật sự chỉ đau một chút thôi sao?” Bé chui vào lòng ngực của Hạ Nhược Tâm, bởi vì, nếu như đau, bé sẽ khóc đó.
“Ừ, tin tưởng mẹ, mẹ từ trước đến nay chưa từng lừa gạt Tiểu Vũ Điểm, thật sự chỉ đau một chút mà thôi” Hạ Nhược Tâm đau lòng vuốt vuốt tóc của con gái, cũng là lừa nó, cô nhịn xuống dòng nước mắt đang rưng trên khóe mi, kỳ thật chính là cô lừa gạt con nít, sao có thể chỉ đau một chút được, đau như vậy, người lớn còn chịu không nổi, huống chi là đứa bé ba tuổi.
Thả bé con trong lòng xuống, Hạ Nhược Tâm ngồi xổm trên mặt đất, dùng sức cong cong khóe môi, muốn cho bé con một nụ cười trấn an, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc con gái phải chịu loại phương pháp trị liệu này, cô liền cười không nổi, cô biết chuyện này sẽ ảnh hưởng như thế nào đối với đứa nhỏ.
Nhưng mà, cô không thể không làm.
“Tiểu Vũ Điểm, mẹ sẽ ở bên ngoài, chỉ cần con ngẩng đầu là có thể nhìn thấy mẹ.” Tay cô đặt trên gương mặt nhỏ của bé, khuôn mắt này bé như vậy, còn không có bằng một bàn tay của cô, đứa bé còn nhỏ như vậy, tại sao lại phải chịu cái loại khổ hình này.
Tiểu Vũ Điểm ôm chặt oa oa, bé trộm nhìn qua bác sĩ, đôi mắt thoáng đỏ, sau đó bé giơ oa oa lên, đặt vào trong lòng ngực của Hạ Nhược Tâm.
“Mẹ, mẹ giúp con ôm oa oa nha, nếu không oa oa sẽ sợ” thanh âm non nớt, khuôn mặt nhỏ ủy khuất, làm Hạ Nhược Tâm chỉ có thể cúi đầu, để mặc cho nước mắt rơi xuống trên người oa oa.
Oa oa sợ hãi, kỳ thật bé cũng sợ hãi.
Đứa nhỏ đáng thương.
Bác sĩ bế Tiểu Xũ Điểm lên khỏi mặt đất, Tiểu Vũ Điểm vươn tay, nho nhỏ hô một tiếng me, bé sợ, bé thực sự rất sợ.
“Tiểu Vũ Điểm……” Hạ Nhược Tâm định bước về phía trước một bước thì một cánh cửa đã đóng sầm lại, nhốt cô ở bên ngoài.
“Tiểu Vũ Điểm, không phải sợ, mẹ ở đây, mẹ sẽ luôn ở đây với con, Tiểu Vũ Điểm……” Cô chỉ có thể kêu tên con gái, tay chặt chẽ nắm chặt trước cánh cửa lớn, oa oa trong lòng ngực phịch một tiếng rơi xuống đất, cũng cơ hồ là tiếng vỡ nát của một tâm hồn không quá kiên cường.
Thân thể của cô chậm rãi trượt xuống, bên cánh cửa, thân thể cô run lên bần bật, nàng cô nhặt oa oa lên, dùng sức ôm, tựa hồ chỉ có như vậy, cô mới có thể đủ kiên trì, mà không đến mức hỏng mất.
Cô thỉnh thoảng nghẹn ngào, nhưng dù không cũng không thể phát ra dù là một tiếng nấc, Tiểu Vũ Điểm của cô, con gái của cô.
Mà ở ngoại quốc xa xăm, ấn đường của Sở Luật đột nhiên nhíu chặt, anh đem tay đặt ở phía trên ngực, không biết vì cái gì, chỗ này lại đau nhói, sôi sục, thậm chí đau đớn đến lạnh người, cái loại run rẩy này, co rút đau.
“Luật, anh làm sao vậy?” Lý Mạn Ni vội vàng đi đến, tay đặt ở trên trán Sở Luật, anh làm sao vậy, lúc nãy vẫn còn tốt mà.
Không có việc gì, Sở Luật dạt bàn tay của Lý Mạn Ni ra, trong mắt hiện lên một chút cảm xúc khó nói, có một phần hơi hơi mất mát, anh luôn luôn cảm thấy có thứ gì đó cách anh rất xa, khiến anh không thể nào chạm tay tới.
“Luật……” cánh tay Lý Mạn Ni lại lần nữa nâng lên, gắt gao ôm eo của Sở Luật, “Luật, đừng rời khỏi em, em yêu anh, thật sự rất yêu anh” nàng cô đem đầu mình vùi vào lòng của Sở Luật, vì cái gì mà sau khi cô gặp người phụ nữ đó, cô lại bất an như vậy, vì sao mà sau khi biết người phụ nữ kia có một đứa con gái, cô luôn là sợ mất đi, cô cưỡng bách chính mình, nói mọi việc đều là giả, cho dù cô ta có con gái, cũng không nhất định là con của Sở Luật, nhưng mà, lớ như là thật thì sao, nếu như vậy, cô phải làm sao bây giờ?
“Mẹ, thật sự chỉ đau một chút thôi sao?” Bé chui vào lòng ngực của Hạ Nhược Tâm, bởi vì, nếu như đau, bé sẽ khóc đó.
“Ừ, tin tưởng mẹ, mẹ từ trước đến nay chưa từng lừa gạt Tiểu Vũ Điểm, thật sự chỉ đau một chút mà thôi” Hạ Nhược Tâm đau lòng vuốt vuốt tóc của con gái, cũng là lừa nó, cô nhịn xuống dòng nước mắt đang rưng trên khóe mi, kỳ thật chính là cô lừa gạt con nít, sao có thể chỉ đau một chút được, đau như vậy, người lớn còn chịu không nổi, huống chi là đứa bé ba tuổi.
Thả bé con trong lòng xuống, Hạ Nhược Tâm ngồi xổm trên mặt đất, dùng sức cong cong khóe môi, muốn cho bé con một nụ cười trấn an, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc con gái phải chịu loại phương pháp trị liệu này, cô liền cười không nổi, cô biết chuyện này sẽ ảnh hưởng như thế nào đối với đứa nhỏ.
Nhưng mà, cô không thể không làm.
“Tiểu Vũ Điểm, mẹ sẽ ở bên ngoài, chỉ cần con ngẩng đầu là có thể nhìn thấy mẹ.” Tay cô đặt trên gương mặt nhỏ của bé, khuôn mắt này bé như vậy, còn không có bằng một bàn tay của cô, đứa bé còn nhỏ như vậy, tại sao lại phải chịu cái loại khổ hình này.
Tiểu Vũ Điểm ôm chặt oa oa, bé trộm nhìn qua bác sĩ, đôi mắt thoáng đỏ, sau đó bé giơ oa oa lên, đặt vào trong lòng ngực của Hạ Nhược Tâm.
“Mẹ, mẹ giúp con ôm oa oa nha, nếu không oa oa sẽ sợ” thanh âm non nớt, khuôn mặt nhỏ ủy khuất, làm Hạ Nhược Tâm chỉ có thể cúi đầu, để mặc cho nước mắt rơi xuống trên người oa oa.
Oa oa sợ hãi, kỳ thật bé cũng sợ hãi.
Đứa nhỏ đáng thương.
Bác sĩ bế Tiểu Xũ Điểm lên khỏi mặt đất, Tiểu Vũ Điểm vươn tay, nho nhỏ hô một tiếng me, bé sợ, bé thực sự rất sợ.
“Tiểu Vũ Điểm……” Hạ Nhược Tâm định bước về phía trước một bước thì một cánh cửa đã đóng sầm lại, nhốt cô ở bên ngoài.
“Tiểu Vũ Điểm, không phải sợ, mẹ ở đây, mẹ sẽ luôn ở đây với con, Tiểu Vũ Điểm……” Cô chỉ có thể kêu tên con gái, tay chặt chẽ nắm chặt trước cánh cửa lớn, oa oa trong lòng ngực phịch một tiếng rơi xuống đất, cũng cơ hồ là tiếng vỡ nát của một tâm hồn không quá kiên cường.
Thân thể của cô chậm rãi trượt xuống, bên cánh cửa, thân thể cô run lên bần bật, nàng cô nhặt oa oa lên, dùng sức ôm, tựa hồ chỉ có như vậy, cô mới có thể đủ kiên trì, mà không đến mức hỏng mất.
Cô thỉnh thoảng nghẹn ngào, nhưng dù không cũng không thể phát ra dù là một tiếng nấc, Tiểu Vũ Điểm của cô, con gái của cô.
Mà ở ngoại quốc xa xăm, ấn đường của Sở Luật đột nhiên nhíu chặt, anh đem tay đặt ở phía trên ngực, không biết vì cái gì, chỗ này lại đau nhói, sôi sục, thậm chí đau đớn đến lạnh người, cái loại run rẩy này, co rút đau.
“Luật, anh làm sao vậy?” Lý Mạn Ni vội vàng đi đến, tay đặt ở trên trán Sở Luật, anh làm sao vậy, lúc nãy vẫn còn tốt mà.
Không có việc gì, Sở Luật dạt bàn tay của Lý Mạn Ni ra, trong mắt hiện lên một chút cảm xúc khó nói, có một phần hơi hơi mất mát, anh luôn luôn cảm thấy có thứ gì đó cách anh rất xa, khiến anh không thể nào chạm tay tới.
“Luật……” cánh tay Lý Mạn Ni lại lần nữa nâng lên, gắt gao ôm eo của Sở Luật, “Luật, đừng rời khỏi em, em yêu anh, thật sự rất yêu anh” nàng cô đem đầu mình vùi vào lòng của Sở Luật, vì cái gì mà sau khi cô gặp người phụ nữ đó, cô lại bất an như vậy, vì sao mà sau khi biết người phụ nữ kia có một đứa con gái, cô luôn là sợ mất đi, cô cưỡng bách chính mình, nói mọi việc đều là giả, cho dù cô ta có con gái, cũng không nhất định là con của Sở Luật, nhưng mà, lớ như là thật thì sao, nếu như vậy, cô phải làm sao bây giờ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.