Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 620: Cô muốn gặp người có lí lẽ
Hạ Nhiễm Tuyết
30/07/2018
Cho tới hiện tại thậm chí một câu tâm sự cũng không có, một thân cao
sang giàu có cũng vô ích, có cái gì dùng. Ngay cả Tống Uyển, không phải
nói nhận nuôi một đứa bé sao, sao hôm nay lại không ở mà trông cháu mà
chạy đến chỗ bà uống trà.
Tống Uyển cười khổ một tiếng: "Ý Quân, bà còn không nói cho tôi đi?"
Thẩm Ý Quân cười cười, khoé mắt lại hằn lên mấy đường hoa văn.
"Nói cho bà cái gì?" Bà nhấc chén lên, một ngụm trà xuống bụng, vị chua chua ngòn ngọt, sao bà chỉ nếm được vị chua, không có vị ngọt, chẳng lẽ bởi vì mua trà hoa quả quá chua, sợ là lấy vị chua che lấp hết vị ngọt.
"Ý Quân, bà biết, tôi có một đứa cháu gái phải không?" Tống Uyển đột nhiên kéo tay Thẩm Ý Quân. Đôi tay Thẩm Ý Quân không tự chủ dừng một chút, sau bà dường như không có việc gì đặt cái chén ở trên bàn.
Bà cười cười, có chút khoảng cách chắn giữa hai người.
"Cháu gái bà không phải ở nhà bà sao?"
"Bà biết không phải vậy, Ý Quân." Tống Uyển đột nhiêm ôm mặt, cứ như vậy khóc thành tiếng, có lẽ rất lâu bà không đi làm càn rồi khóc như thế, thân phận của bọn họ, gia thế của bọn họ không cho phép phát sinh những chuyện như vậy.
Bọn họ coi trọng lợi ích cũng như coi trọng thân phận, mà tuỳ ý phát tiết, khóc lớn như vậy lại không được cho phép.
Thầm Ý Quân đột nhiên hoài nghi, khi những năm tháng bà chưa gả đến nhà họ Hạ, lúc đó bà và Tâm Tâm sống nương tựa lẫn nhau, khổ bà có thể khóc, ngọt bà có thể cười, có thể chảy nước mắt. Nhưng lúc ở nơi này, ngay cả nước mắt cũng không chảy, bà thật cẩn thật tồn tại, bồi dưỡng tuổi già, cũng là cả đời bồi dưỡng con gái, kết quả đổi lấy lại là một viễn cảnh như vậy, giá trị sao, hơn hai mười năm nơm nớp lo sợ, mỗi ngày như đi trên băng mỏng, thật sự đáng giá sao.
Bà nâng chén, uống một ngụm trà mật hoa. Rốt cục Tống Uyển khóc cũng đủ rồi, bà vội vàng lau nước mắt.
"Thực xin lỗi, tôi chỉ có chút nhịn không được cho nên thất lễ rồi." Bà nghẹn ngào: "Bà không biết, tôi chỉ có một đứa con trai là A Luật, tuy rằng tôi biết nó không tốt, nó đã làm rất nhiều chuyện sai, nhưng nguyên nhân bắt nguồn thật sự là nó sai sao?"
"Không phải lỗi của nó, cũng không làm gì sai", Thẩm Ý Quân ở trong lòng lẩm nhẩm một câu, bà đem tầm mắt đặt trên cái chén, mặc kệ ai đúng ai sai, đều đã là kết quả này.
"Ý Quân, Nhược Tâm sinh một đứa trẻ, bà biết không?" Tống Uyển đột nhiên nắm chặt tay Thẩm Ý Quân: "Là một bé gái, là cháu gái tôi, nhưng trước đây tôi chưa từng được gặp bé. Làm sao bây giờ, Ý Quân, Nhược Tâm cô ấy không cho tôi gặp cháu gái còn đem đứa bé giấu đi, bà nói, làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ..." Bà lại ôm mặt khóc. Chỉ là một màn như vậy ở trong mắt Thẩm Ý Quân lại như đã từng quen thuộc, quen thuộc làm bà thất vọng buồn lòng, bà ấy cũng giống như người bạn của Thẩm Ý Quân này, đang ích kỉ, cũng như đang oán trách.
Bà vươn tay vỗ vai Tống Uyển.
"Tôi và bà giống nhau, chúng ta đều không có tư cách, lúc đứa bé kia chưa sinh ra, người Sở gia không cần, tôi cũng không cần. Lúc đứa bé kia bị bệnh, người Sở gia không cứu, tôi cũng không cứu. Cho nên, chúng ta không có tư cách có được cháu gái, cũng như không có tư cách gặp mặt đứa bé kia."
Tống Uyển buông thõng tay, rồi sau đó suy sụp vô lực cúi đầu, chua xót nếm đắng cay.
Có một số việc, Tống Uyển còn chưa biết. Cho nên bà có lòng chờ mong những sự tình đó bị rằng xé ra từ quá khứ, như vậy bà ấy còn mặt mũi, còn có lí do gì để đứa bé kia kêu bà ấy một tiếng bà nội, một câu bà nội kia máu chảy đầm đìa, bà ấy dám chấp nhận không?
Mà lại một lần nữa, Hạ Nhược Tâm và Đỗ Tĩnh Đường ngồi đối diện nhau, hai người vẫn gọi một ấm Thiết Quan Âm, mặc cho hương trà mờ mịt giữa hai mắt bọn họ.
"Chị Nhược Tâm, em có thể cầu xin chị một việc không?"
Đỗ Tính Đường tự hỏi nửa ngày, cũng do dự, cuối cùng vẫn mặt dày đem chuyện này nói ra.
"Bọn họ muốn gặp đứa bé?" Đôi tay Hạ Nhược Tâm ôm chén trà, nghe trong chén hương trà nhàn nhạt sâu kín, cũng là cảm giác tâm tư của chính mình, lặng yên trầm định lắng xuống.
"Haizzz..." Đỗ Tĩnh Đường than một tiếng: "Em cũng biết việc này làm khó chị. Chỉ là, chị Nhược Tâm, xin chị thông cảm cho bác gái và bác trai em đi, bọn họ lớn tuổi, cũng chỉ có duy nhất một đứa con trai, hơn nữa chị có thể đã biết, anh họ em bị cho uống thuốc bốn năm, anh ấy kì thật đã gặp báo ứng, như vậy còn chưa đủ sao?"
Một câu bị cho uống thuốc bốn năm kia, nghe tới tai Hạ Nhược Tâm cực kì châm chọc.
Anh ta trân trọng người phụ nữ kia, nhưng cô ta lại vì hắn mà rửa tay phóng độc.
Phải, Đỗ Tĩnh Đường nói đây là báo ứng, nhưng vẫn chưa phải báo ứng tới.
"Chị Nhược Tâm..." Vào lúc Đỗ Tĩnh Đường muốn khuyên, Hạ Nhược Tâm đem chén trà nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, rồi sau đó từng tiếng từng tiếng đinh nhẹ nhàng, làm trái tim Đỗ Tĩnh Đường như vậy thôi mà đã run rẩy.
Chị ấy không đồng ý sao?
"Cậu thật sự quyết định?" Thâtm Vi đang nằm trên ghế bập bênh, có vẻ như không có vấn đề gì khi nhìn thấy Hạ Nhược Tâm, cô đều là một bộ dáng lười biếng như vậy. Nhưng mỗi lần giơ tay nhấc chân lười biếng lại pha trộn tiểu thư khuê các và uỷ mị phong trần nữ giới một cách kì quái. Cô không phong trần nhưng lại cũng không có cảm giác trên người có khí chất cao quý. Nhu hoà quá nhiều không xác định nhân tố của cô, kì thật giống như một đoá hoa anh túc, dễ ngửi nhưng cũng rất độc.
"Ừm, quyết định." Hạ Nhược Tâm xoa đầu nhỏ của con gái, mà đứa bé trong lòng cô vẻ mặt ngây thơ: "Cao Dật đã nói bé con dù sao cũng là cháu nhà họ Sở, máu mủ không có cách nào phủ nhận, nhưng mình sẽ không đem con gái giao cho nhà họ Sở."
"Ồu..." Thẩm Vi nhắm mắt, kì thật rất muốn hỏi một câu, nếu người nhà họ Sở không trả đứa bé còn cô ấy phải làm sao bây giờ, năm đó cô ấy có thể bị người nhà họ Sở bức đi đầu đường, mà giống như bây giờ lại đến một lần nữa, chỉ là cô không hỏi ra, cũng không có nói ra.
Thứ bản chất con người này, cô cũng phải nhìn xem rốt cuộc tốt bao nhiêu.
Kì thật bất luận kẻ nào đều không lay động được Hạ Nhược Tâm, nói là lay động Hạ Nhược Tâm, là một cái quỳ kia của Tống Uyển. Trong ấn tượng của cô, đây là một vị phu nhân ưu nhã, cho dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, bà đều có thể thong dong ứng đối, chỉ là hiện giờ, bà giống như một người phụ nữ bình thường, quỳ cầu xin một người kém tuổi, một quỳ này thật sự cô chịu không nổi.
Mà làm cô thay đổi chủ ý, kì thật chính là một phần tình thương của người mẹ.
Cô yêu thương Tiểu Vũ Điểm, Tống Uyển yêu thương Sở Luật.
Cô cự tuyệt không được một tình thương của người mẹ, bởi vì cô cũng là một người mẹ.
"Tôi đáp ứng dì." Cho đến khi cô nói ra câu này, kì thật ngược lại cô cảm thấy thư giãn, Tiểu Vũ Điểm rất muốn có ông bà nội, như vậy không phải càng tốt sao?
Edit: Maru
Tống Uyển cười khổ một tiếng: "Ý Quân, bà còn không nói cho tôi đi?"
Thẩm Ý Quân cười cười, khoé mắt lại hằn lên mấy đường hoa văn.
"Nói cho bà cái gì?" Bà nhấc chén lên, một ngụm trà xuống bụng, vị chua chua ngòn ngọt, sao bà chỉ nếm được vị chua, không có vị ngọt, chẳng lẽ bởi vì mua trà hoa quả quá chua, sợ là lấy vị chua che lấp hết vị ngọt.
"Ý Quân, bà biết, tôi có một đứa cháu gái phải không?" Tống Uyển đột nhiên kéo tay Thẩm Ý Quân. Đôi tay Thẩm Ý Quân không tự chủ dừng một chút, sau bà dường như không có việc gì đặt cái chén ở trên bàn.
Bà cười cười, có chút khoảng cách chắn giữa hai người.
"Cháu gái bà không phải ở nhà bà sao?"
"Bà biết không phải vậy, Ý Quân." Tống Uyển đột nhiêm ôm mặt, cứ như vậy khóc thành tiếng, có lẽ rất lâu bà không đi làm càn rồi khóc như thế, thân phận của bọn họ, gia thế của bọn họ không cho phép phát sinh những chuyện như vậy.
Bọn họ coi trọng lợi ích cũng như coi trọng thân phận, mà tuỳ ý phát tiết, khóc lớn như vậy lại không được cho phép.
Thầm Ý Quân đột nhiên hoài nghi, khi những năm tháng bà chưa gả đến nhà họ Hạ, lúc đó bà và Tâm Tâm sống nương tựa lẫn nhau, khổ bà có thể khóc, ngọt bà có thể cười, có thể chảy nước mắt. Nhưng lúc ở nơi này, ngay cả nước mắt cũng không chảy, bà thật cẩn thật tồn tại, bồi dưỡng tuổi già, cũng là cả đời bồi dưỡng con gái, kết quả đổi lấy lại là một viễn cảnh như vậy, giá trị sao, hơn hai mười năm nơm nớp lo sợ, mỗi ngày như đi trên băng mỏng, thật sự đáng giá sao.
Bà nâng chén, uống một ngụm trà mật hoa. Rốt cục Tống Uyển khóc cũng đủ rồi, bà vội vàng lau nước mắt.
"Thực xin lỗi, tôi chỉ có chút nhịn không được cho nên thất lễ rồi." Bà nghẹn ngào: "Bà không biết, tôi chỉ có một đứa con trai là A Luật, tuy rằng tôi biết nó không tốt, nó đã làm rất nhiều chuyện sai, nhưng nguyên nhân bắt nguồn thật sự là nó sai sao?"
"Không phải lỗi của nó, cũng không làm gì sai", Thẩm Ý Quân ở trong lòng lẩm nhẩm một câu, bà đem tầm mắt đặt trên cái chén, mặc kệ ai đúng ai sai, đều đã là kết quả này.
"Ý Quân, Nhược Tâm sinh một đứa trẻ, bà biết không?" Tống Uyển đột nhiên nắm chặt tay Thẩm Ý Quân: "Là một bé gái, là cháu gái tôi, nhưng trước đây tôi chưa từng được gặp bé. Làm sao bây giờ, Ý Quân, Nhược Tâm cô ấy không cho tôi gặp cháu gái còn đem đứa bé giấu đi, bà nói, làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ..." Bà lại ôm mặt khóc. Chỉ là một màn như vậy ở trong mắt Thẩm Ý Quân lại như đã từng quen thuộc, quen thuộc làm bà thất vọng buồn lòng, bà ấy cũng giống như người bạn của Thẩm Ý Quân này, đang ích kỉ, cũng như đang oán trách.
Bà vươn tay vỗ vai Tống Uyển.
"Tôi và bà giống nhau, chúng ta đều không có tư cách, lúc đứa bé kia chưa sinh ra, người Sở gia không cần, tôi cũng không cần. Lúc đứa bé kia bị bệnh, người Sở gia không cứu, tôi cũng không cứu. Cho nên, chúng ta không có tư cách có được cháu gái, cũng như không có tư cách gặp mặt đứa bé kia."
Tống Uyển buông thõng tay, rồi sau đó suy sụp vô lực cúi đầu, chua xót nếm đắng cay.
Có một số việc, Tống Uyển còn chưa biết. Cho nên bà có lòng chờ mong những sự tình đó bị rằng xé ra từ quá khứ, như vậy bà ấy còn mặt mũi, còn có lí do gì để đứa bé kia kêu bà ấy một tiếng bà nội, một câu bà nội kia máu chảy đầm đìa, bà ấy dám chấp nhận không?
Mà lại một lần nữa, Hạ Nhược Tâm và Đỗ Tĩnh Đường ngồi đối diện nhau, hai người vẫn gọi một ấm Thiết Quan Âm, mặc cho hương trà mờ mịt giữa hai mắt bọn họ.
"Chị Nhược Tâm, em có thể cầu xin chị một việc không?"
Đỗ Tính Đường tự hỏi nửa ngày, cũng do dự, cuối cùng vẫn mặt dày đem chuyện này nói ra.
"Bọn họ muốn gặp đứa bé?" Đôi tay Hạ Nhược Tâm ôm chén trà, nghe trong chén hương trà nhàn nhạt sâu kín, cũng là cảm giác tâm tư của chính mình, lặng yên trầm định lắng xuống.
"Haizzz..." Đỗ Tĩnh Đường than một tiếng: "Em cũng biết việc này làm khó chị. Chỉ là, chị Nhược Tâm, xin chị thông cảm cho bác gái và bác trai em đi, bọn họ lớn tuổi, cũng chỉ có duy nhất một đứa con trai, hơn nữa chị có thể đã biết, anh họ em bị cho uống thuốc bốn năm, anh ấy kì thật đã gặp báo ứng, như vậy còn chưa đủ sao?"
Một câu bị cho uống thuốc bốn năm kia, nghe tới tai Hạ Nhược Tâm cực kì châm chọc.
Anh ta trân trọng người phụ nữ kia, nhưng cô ta lại vì hắn mà rửa tay phóng độc.
Phải, Đỗ Tĩnh Đường nói đây là báo ứng, nhưng vẫn chưa phải báo ứng tới.
"Chị Nhược Tâm..." Vào lúc Đỗ Tĩnh Đường muốn khuyên, Hạ Nhược Tâm đem chén trà nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, rồi sau đó từng tiếng từng tiếng đinh nhẹ nhàng, làm trái tim Đỗ Tĩnh Đường như vậy thôi mà đã run rẩy.
Chị ấy không đồng ý sao?
"Cậu thật sự quyết định?" Thâtm Vi đang nằm trên ghế bập bênh, có vẻ như không có vấn đề gì khi nhìn thấy Hạ Nhược Tâm, cô đều là một bộ dáng lười biếng như vậy. Nhưng mỗi lần giơ tay nhấc chân lười biếng lại pha trộn tiểu thư khuê các và uỷ mị phong trần nữ giới một cách kì quái. Cô không phong trần nhưng lại cũng không có cảm giác trên người có khí chất cao quý. Nhu hoà quá nhiều không xác định nhân tố của cô, kì thật giống như một đoá hoa anh túc, dễ ngửi nhưng cũng rất độc.
"Ừm, quyết định." Hạ Nhược Tâm xoa đầu nhỏ của con gái, mà đứa bé trong lòng cô vẻ mặt ngây thơ: "Cao Dật đã nói bé con dù sao cũng là cháu nhà họ Sở, máu mủ không có cách nào phủ nhận, nhưng mình sẽ không đem con gái giao cho nhà họ Sở."
"Ồu..." Thẩm Vi nhắm mắt, kì thật rất muốn hỏi một câu, nếu người nhà họ Sở không trả đứa bé còn cô ấy phải làm sao bây giờ, năm đó cô ấy có thể bị người nhà họ Sở bức đi đầu đường, mà giống như bây giờ lại đến một lần nữa, chỉ là cô không hỏi ra, cũng không có nói ra.
Thứ bản chất con người này, cô cũng phải nhìn xem rốt cuộc tốt bao nhiêu.
Kì thật bất luận kẻ nào đều không lay động được Hạ Nhược Tâm, nói là lay động Hạ Nhược Tâm, là một cái quỳ kia của Tống Uyển. Trong ấn tượng của cô, đây là một vị phu nhân ưu nhã, cho dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, bà đều có thể thong dong ứng đối, chỉ là hiện giờ, bà giống như một người phụ nữ bình thường, quỳ cầu xin một người kém tuổi, một quỳ này thật sự cô chịu không nổi.
Mà làm cô thay đổi chủ ý, kì thật chính là một phần tình thương của người mẹ.
Cô yêu thương Tiểu Vũ Điểm, Tống Uyển yêu thương Sở Luật.
Cô cự tuyệt không được một tình thương của người mẹ, bởi vì cô cũng là một người mẹ.
"Tôi đáp ứng dì." Cho đến khi cô nói ra câu này, kì thật ngược lại cô cảm thấy thư giãn, Tiểu Vũ Điểm rất muốn có ông bà nội, như vậy không phải càng tốt sao?
Edit: Maru
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.