Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 1300: Cô ta muốn rất nhiều đồ
Hạ Nhiễm Tuyết
10/07/2019
"Cô, cô không được làm thương tổn Hương Hương của tôi." Tống Uyển cũng bị doạ ra một thân mồ hôi lạnh.
"Có thể!" Hạ Dĩ Hiên thu hồi di động, lại nhặt vỏ dao lên, đặt dao gọt trái cây ở bên trong, sắc bén như vậy, đủ để đâm chết người. Mà Tống Uyển đối với cảm giác này, hẳn là sẽ không xa lạ, bởi vì bụng cũng từng bị đâm một dao, hiện tại có thể vết sẹo vẫn còn ở đây.
"Giao đứa trẻ trong tay bà cho tôi, tôi sẽ thả Sở Tương ra, nếu không tôi sẽ cắt vỡ cổ họng của nó, làm cho nó biến thành một chiếc giày thối."
Hạ Dĩ Hiên cười gằn, cô ta vẫn luôn thù hận nhìn đứa nhỏ luôn được Tống Uyển lôi kéo tay nhỏ.
Lớn lên giống tiện nhân Hạ Nhược Tâm như đúc. Gương mặt này thật sự làm cho cô ta chán ghét, cô ta hận không thể như lúc trước phá huỷ gương mặt đó của Hạ Nhược Tâm, trực tiếp phá hủy gương mặt này cho nát bét.
Tống Uyển có chút do dự, dù sao Tiểu Vũ Điểm cũng là cháu gái mình, hơn nữa cũng đứa con gái duy nhất của con trai, bà không dám lấy tính mạng Tiểu Vũ Điểm ra đùa giỡn, nhưng mà hiện tại Sở Tương đang gặp nguy hiểm.
Hạ Dĩ Hiên là một người điên, nhất định cô ta sẽ làm hại tới Sở Tương.
Nhưng mà dường như bà đã quên, Sở Tương rơi vào trong tay Hạ Dĩ Hiên sẽ gặp nguy hiểm, vậy chẳng lẽ Tiểu Vũ Điểm rơi vào tay cô ta không có nguy hiểm sao?
"Nhanh một chút!" Hạ Dĩ Hiên thúc giục, cô ta đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
Trái tim Tống Uyển nhảy lên một cái, cuối cùng chỉ có thể cắn răng, bà cúi đầu nhìn Tiểu Vũ Điểm, sau đó đặt tay mình lên gương mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, nhưng Tiểu Vũ Điểm lại xoay gương mặt nhỏ của mình sang chỗ khác, không cho bà chạm vào.
"Tiểu Vũ Điểm không sợ, bà nội sẽ không để cho cháu gặp chuyện."
Chỉ là bà mở miệng nói bảo đảm nhưng lại vô cùng yếu ớt vô lực, sẽ không, bà lấy cái gì bảo đảm, bà dựa vào cái gì bảo đảm, bà lại lấy cái gì hứa hẹn.
Hạ Dĩ Hiên đẩy Sở Tương một cái, đưa tay ra trực tiếp kéo tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, sau đó thô lỗ ôm lấy thân thể nho nhỏ của cô bé, xoay người chạy đi. Tống Uyển vừa mới nắm lấy Sở Tương, khi bà ngẩng mặt lên lần nữa thì đã không còn nhìn thấy Hạ Dĩ Hiên, ngay cả túi xách của bà cũng bị Hạ Dĩ Hiên lấy đi, bà ngẩn người tại đó, cả người như bị dội một thùng nước lạnh từ đầu đến chân.
Tay bà run run không ngừng mò mẫm trên người mình, tìm điện thoại di động, muốn gọi điện thoại cho con trai, nhưng rồi lại nhớ đến, điện thoại di động của bà vẫn ở trong túi xách, túi xách của bà cũng đã bị Hạ Dĩ Hiên lấy đi.
"Bà nội..."
Thân thể Sở Tương không ngừng run rẩy, dùng đầu của mình đụng vào chân Tống Uyển.
Lúc này đây Tống Uyển mới nghĩ tới, hiện tại thì Sở Tương vẫn đang bị trói, bà vội vã mở dây thừng cho Sở Tương, mới vừa lấy vải rách trong miệng Sở Tương ra, Sở Tương đã gào lên.
Bây giờ đúng là Tống Uyển cũng không có thời gian dỗ dành con bé, lôi kéo cô bé bỏ chạy.
Kết quả Sở Tương bị trói thời gian quá dài, chân vẫn phát run, lại thêm khi nãy vừa tiểu ướt quần, giày cũng bị ướt theo cho nên trong khoảng thời gian ngắn không chú ý, lập tức bị ngã.
Sở Tương bị ngã đau, lần này tiếng khóc càng lớn hơn, hầu như là kéo căng cả cổ họng.
Tống Uyển lại càng vội vàng đỡ cô bé đứng lên.
"Hương Hương, không khóc, hiện tại bà nội muốn về nhà trước." Tống Uyển cũng bị gấp đến phát khóc, bà ôm lấy Sở Tương chạy đi, nhưng Sở Tương hiện tại đã là học sinh tiểu học, hơn nữa rõ ràng ăn quá nhiều dinh dưỡng, gần đây mập lên rất nhiều. Tống Uyển ôm một hồi thì không thể ôm nữa, nơi này không có một chiếc xe để bà ngồi, bây giờ trên người bà càng không có một chút tiền...
Sở Tương đang khóc, bà cũng khóc lớn...
Hạ Dĩ Hiên phịch một tiếng, vứt Tiểu Vũ Điểm xuống, Tiểu Vũ Điểm bị ngã đau, cô bé sờ sờ cánh tay của mình, gương mặt giống mẹ như đúc, càng làm cho trong lòng Hạ Dĩ Hiên thêm oán hận.
Hạ Dĩ Hiên ngồi xổm thân thể xuống, đưa tay ra dùng sức véo một cái lên gương mặt nhỏ bé non mềm có thể bấm ra nước của đứa trẻ.
"Giống như đúc người mẹ tiện nhân của mày, thật xấu."
Tiểu Vũ Điểm bị Hạ Dĩ Hiên dùng sức đẩy một cái, nhưng vẫn không có khóc.
Cũng còn tốt, cô bé không khóc, nếu không sẽ bị Hạ Dĩ Hiên nạo một lớp da, không chỉ bị bấm một cái lên mặt, có thể là bị quyền đấm cước đá. Hạ Dĩ Hiên dùng sức ngắt gương mặt nhỏ của đứa trẻ, nhưng Tiểu Vũ Điểm lại không rên một tiếng.
Cô bé ôm chặt môi nhỏ của mình, không lâu sau, toàn bộ gương mặt nhỏ đều đỏ lên, đặc biệt là nơi bị người ta cấu véo.
Hạ Dĩ Hiên buông lỏng tay ra, cảm giác rất không có gì hay, cô ta đứng lên, sau đó cầm lấy một sợi dây thừng, trói bé gái lại.
Chỉ là cô ta vừa nhìn thấy đứa nhỏ này, trong lòng càng thêm bất bình, hiện tại một đứa bé cô ta cũng không có nhưng Hạ Nhược Tâm lại có một đứa con gái lớn như vậy, còn là con của anh Luật.
Rõ ràng anh Luật là của cô ta, anh vẫn luôn là của cô ta, đều là của Hạ Dĩ Hiên cô ta.
Nếu như không phải năm đó cô ta nghĩ không thoáng rồi rời đi, làm sao có thể đến phiên con tiện nhân Hạ Nhược Tâm này gả cho anh Luật, lại sinh ra tiểu dã chủng này chứ.
"Tiểu dã chủng..."
Hạ Dĩ Hiên đột nhiên giơ chân lên, dùng sức đá cô bé, Tiểu Vũ Điểm hấp cái mũi nhỏ, đau, nhưng bất động, cũng không kêu đau.
"Đúng là mày có chút thông minh đấy."
Gương mặt của Hạ Dĩ Hiên vặn vẹo nở nụ cười, sau đó cô ta ngồi xổm người xuống, vỗ vỗ lên gương mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm đã bị cô ta cấu véo đến đầy vết đỏ: "Nhớ kỹ, không được nói chuyện, nếu không, tao sẽ khâu miệng của mày lại. Tao ghét nhất là trẻ con nói chuyện, còn có lúc bọn nó khóc."
Tiểu Vũ Điểm buông mi, cúi đầu, thật sự không nói lời nào.
Hạ Dĩ Hiên ngáp một cái, cô ta cầm lấy túi xách của Tống Uyển, sau đó đổ đồ vật bên trong ra.
Người nhà họ Sở, quả nhiên là có tiền, trong ví tiền đặt một đống thẻ, hiện tại trong tay cô ta cũng chỉ có một tấm thẻ do Hạ Minh Chính cho cô ta, là chiếm được từ chỗ Trầm Ý Quân. Nhưng mà tấm thẻ kia có tác dụng chó gì, cô ta muốn chính là một đống tiền, còn có một cặp thẻ.
Cô ta muốn hàng xa xỉ, muốn châu báu, muốn nhiều thứ hơn.
Chỉ với một tấm thẻ kia làm sao có thể thỏa mãn cô ta được.
Vốn những thứ này, đều là của cô ta, đúng, đều là của cô ta, chỉ là, chết tiệt là cô ta lại từ bỏ, cuối cùng mới để cho người khác chiếm tiện nghi, còn sinh ra một tiểu dã chủng.
Cô ta đổ ra toàn bộ đồ đạc Tống Uyển để trong túi xách, sau đó lại ném những tấm thẻ kia, muốn cũng vô dụng, dù cho bên trong có núi vàng núi bạc cô ta cũng không thể lấy ra một đồng.
"Thật nghèo!" Cô ta lấy ra toàn bộ tiền mà Tống Uyển có trong túi, không phải là nghèo, số tiền là mấy trăm, nhưng dường như cô ta đã quên, khi cô ta vẫn là Đại tiểu thư nhà học Hạ, tiền trong túi của cô ta, làm gì có tiền mặt, không phải đều là một đống thẻ hay sao.
Cô ta vứt túi xách đi, sau đó cầm lấy điện thoại di động của Tống Uyển, đi ra ngoài.
Mà lúc này, Tiểu Vũ Điểm ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, gương mặt nhỏ bị cấu véo đỏ ửng, đau quá, nóng rát, miệng bé mếu máo, mũi sụt sịt, nhịn những giọt nước mắt sắp rơi xuống.
"Có thể!" Hạ Dĩ Hiên thu hồi di động, lại nhặt vỏ dao lên, đặt dao gọt trái cây ở bên trong, sắc bén như vậy, đủ để đâm chết người. Mà Tống Uyển đối với cảm giác này, hẳn là sẽ không xa lạ, bởi vì bụng cũng từng bị đâm một dao, hiện tại có thể vết sẹo vẫn còn ở đây.
"Giao đứa trẻ trong tay bà cho tôi, tôi sẽ thả Sở Tương ra, nếu không tôi sẽ cắt vỡ cổ họng của nó, làm cho nó biến thành một chiếc giày thối."
Hạ Dĩ Hiên cười gằn, cô ta vẫn luôn thù hận nhìn đứa nhỏ luôn được Tống Uyển lôi kéo tay nhỏ.
Lớn lên giống tiện nhân Hạ Nhược Tâm như đúc. Gương mặt này thật sự làm cho cô ta chán ghét, cô ta hận không thể như lúc trước phá huỷ gương mặt đó của Hạ Nhược Tâm, trực tiếp phá hủy gương mặt này cho nát bét.
Tống Uyển có chút do dự, dù sao Tiểu Vũ Điểm cũng là cháu gái mình, hơn nữa cũng đứa con gái duy nhất của con trai, bà không dám lấy tính mạng Tiểu Vũ Điểm ra đùa giỡn, nhưng mà hiện tại Sở Tương đang gặp nguy hiểm.
Hạ Dĩ Hiên là một người điên, nhất định cô ta sẽ làm hại tới Sở Tương.
Nhưng mà dường như bà đã quên, Sở Tương rơi vào trong tay Hạ Dĩ Hiên sẽ gặp nguy hiểm, vậy chẳng lẽ Tiểu Vũ Điểm rơi vào tay cô ta không có nguy hiểm sao?
"Nhanh một chút!" Hạ Dĩ Hiên thúc giục, cô ta đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
Trái tim Tống Uyển nhảy lên một cái, cuối cùng chỉ có thể cắn răng, bà cúi đầu nhìn Tiểu Vũ Điểm, sau đó đặt tay mình lên gương mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, nhưng Tiểu Vũ Điểm lại xoay gương mặt nhỏ của mình sang chỗ khác, không cho bà chạm vào.
"Tiểu Vũ Điểm không sợ, bà nội sẽ không để cho cháu gặp chuyện."
Chỉ là bà mở miệng nói bảo đảm nhưng lại vô cùng yếu ớt vô lực, sẽ không, bà lấy cái gì bảo đảm, bà dựa vào cái gì bảo đảm, bà lại lấy cái gì hứa hẹn.
Hạ Dĩ Hiên đẩy Sở Tương một cái, đưa tay ra trực tiếp kéo tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, sau đó thô lỗ ôm lấy thân thể nho nhỏ của cô bé, xoay người chạy đi. Tống Uyển vừa mới nắm lấy Sở Tương, khi bà ngẩng mặt lên lần nữa thì đã không còn nhìn thấy Hạ Dĩ Hiên, ngay cả túi xách của bà cũng bị Hạ Dĩ Hiên lấy đi, bà ngẩn người tại đó, cả người như bị dội một thùng nước lạnh từ đầu đến chân.
Tay bà run run không ngừng mò mẫm trên người mình, tìm điện thoại di động, muốn gọi điện thoại cho con trai, nhưng rồi lại nhớ đến, điện thoại di động của bà vẫn ở trong túi xách, túi xách của bà cũng đã bị Hạ Dĩ Hiên lấy đi.
"Bà nội..."
Thân thể Sở Tương không ngừng run rẩy, dùng đầu của mình đụng vào chân Tống Uyển.
Lúc này đây Tống Uyển mới nghĩ tới, hiện tại thì Sở Tương vẫn đang bị trói, bà vội vã mở dây thừng cho Sở Tương, mới vừa lấy vải rách trong miệng Sở Tương ra, Sở Tương đã gào lên.
Bây giờ đúng là Tống Uyển cũng không có thời gian dỗ dành con bé, lôi kéo cô bé bỏ chạy.
Kết quả Sở Tương bị trói thời gian quá dài, chân vẫn phát run, lại thêm khi nãy vừa tiểu ướt quần, giày cũng bị ướt theo cho nên trong khoảng thời gian ngắn không chú ý, lập tức bị ngã.
Sở Tương bị ngã đau, lần này tiếng khóc càng lớn hơn, hầu như là kéo căng cả cổ họng.
Tống Uyển lại càng vội vàng đỡ cô bé đứng lên.
"Hương Hương, không khóc, hiện tại bà nội muốn về nhà trước." Tống Uyển cũng bị gấp đến phát khóc, bà ôm lấy Sở Tương chạy đi, nhưng Sở Tương hiện tại đã là học sinh tiểu học, hơn nữa rõ ràng ăn quá nhiều dinh dưỡng, gần đây mập lên rất nhiều. Tống Uyển ôm một hồi thì không thể ôm nữa, nơi này không có một chiếc xe để bà ngồi, bây giờ trên người bà càng không có một chút tiền...
Sở Tương đang khóc, bà cũng khóc lớn...
Hạ Dĩ Hiên phịch một tiếng, vứt Tiểu Vũ Điểm xuống, Tiểu Vũ Điểm bị ngã đau, cô bé sờ sờ cánh tay của mình, gương mặt giống mẹ như đúc, càng làm cho trong lòng Hạ Dĩ Hiên thêm oán hận.
Hạ Dĩ Hiên ngồi xổm thân thể xuống, đưa tay ra dùng sức véo một cái lên gương mặt nhỏ bé non mềm có thể bấm ra nước của đứa trẻ.
"Giống như đúc người mẹ tiện nhân của mày, thật xấu."
Tiểu Vũ Điểm bị Hạ Dĩ Hiên dùng sức đẩy một cái, nhưng vẫn không có khóc.
Cũng còn tốt, cô bé không khóc, nếu không sẽ bị Hạ Dĩ Hiên nạo một lớp da, không chỉ bị bấm một cái lên mặt, có thể là bị quyền đấm cước đá. Hạ Dĩ Hiên dùng sức ngắt gương mặt nhỏ của đứa trẻ, nhưng Tiểu Vũ Điểm lại không rên một tiếng.
Cô bé ôm chặt môi nhỏ của mình, không lâu sau, toàn bộ gương mặt nhỏ đều đỏ lên, đặc biệt là nơi bị người ta cấu véo.
Hạ Dĩ Hiên buông lỏng tay ra, cảm giác rất không có gì hay, cô ta đứng lên, sau đó cầm lấy một sợi dây thừng, trói bé gái lại.
Chỉ là cô ta vừa nhìn thấy đứa nhỏ này, trong lòng càng thêm bất bình, hiện tại một đứa bé cô ta cũng không có nhưng Hạ Nhược Tâm lại có một đứa con gái lớn như vậy, còn là con của anh Luật.
Rõ ràng anh Luật là của cô ta, anh vẫn luôn là của cô ta, đều là của Hạ Dĩ Hiên cô ta.
Nếu như không phải năm đó cô ta nghĩ không thoáng rồi rời đi, làm sao có thể đến phiên con tiện nhân Hạ Nhược Tâm này gả cho anh Luật, lại sinh ra tiểu dã chủng này chứ.
"Tiểu dã chủng..."
Hạ Dĩ Hiên đột nhiên giơ chân lên, dùng sức đá cô bé, Tiểu Vũ Điểm hấp cái mũi nhỏ, đau, nhưng bất động, cũng không kêu đau.
"Đúng là mày có chút thông minh đấy."
Gương mặt của Hạ Dĩ Hiên vặn vẹo nở nụ cười, sau đó cô ta ngồi xổm người xuống, vỗ vỗ lên gương mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm đã bị cô ta cấu véo đến đầy vết đỏ: "Nhớ kỹ, không được nói chuyện, nếu không, tao sẽ khâu miệng của mày lại. Tao ghét nhất là trẻ con nói chuyện, còn có lúc bọn nó khóc."
Tiểu Vũ Điểm buông mi, cúi đầu, thật sự không nói lời nào.
Hạ Dĩ Hiên ngáp một cái, cô ta cầm lấy túi xách của Tống Uyển, sau đó đổ đồ vật bên trong ra.
Người nhà họ Sở, quả nhiên là có tiền, trong ví tiền đặt một đống thẻ, hiện tại trong tay cô ta cũng chỉ có một tấm thẻ do Hạ Minh Chính cho cô ta, là chiếm được từ chỗ Trầm Ý Quân. Nhưng mà tấm thẻ kia có tác dụng chó gì, cô ta muốn chính là một đống tiền, còn có một cặp thẻ.
Cô ta muốn hàng xa xỉ, muốn châu báu, muốn nhiều thứ hơn.
Chỉ với một tấm thẻ kia làm sao có thể thỏa mãn cô ta được.
Vốn những thứ này, đều là của cô ta, đúng, đều là của cô ta, chỉ là, chết tiệt là cô ta lại từ bỏ, cuối cùng mới để cho người khác chiếm tiện nghi, còn sinh ra một tiểu dã chủng.
Cô ta đổ ra toàn bộ đồ đạc Tống Uyển để trong túi xách, sau đó lại ném những tấm thẻ kia, muốn cũng vô dụng, dù cho bên trong có núi vàng núi bạc cô ta cũng không thể lấy ra một đồng.
"Thật nghèo!" Cô ta lấy ra toàn bộ tiền mà Tống Uyển có trong túi, không phải là nghèo, số tiền là mấy trăm, nhưng dường như cô ta đã quên, khi cô ta vẫn là Đại tiểu thư nhà học Hạ, tiền trong túi của cô ta, làm gì có tiền mặt, không phải đều là một đống thẻ hay sao.
Cô ta vứt túi xách đi, sau đó cầm lấy điện thoại di động của Tống Uyển, đi ra ngoài.
Mà lúc này, Tiểu Vũ Điểm ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, gương mặt nhỏ bị cấu véo đỏ ửng, đau quá, nóng rát, miệng bé mếu máo, mũi sụt sịt, nhịn những giọt nước mắt sắp rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.