Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 767: Đồ vô dụng
Hạ Nhiễm Tuyết
03/07/2019
Nhưng bé chạy đi đâu cô cũng không lo lắng, bên
ngoài vẫn còn một người, tuy rằng người đó rất vô dụng nhưng một đứa trẻ thì vẫn có thể trông được, không thì anh ta có thể làm được gì.
Nếu người đàn ông ở ngoài biết trong mắt Hạ Nhược Tâm anh chỉ là một người vô dụng thì không biết anh sẽ nghĩ gì.
Đường đường là tổng giám đốc một tập đoàn lớn, quyết đoán sát phạt, hành động lại càng cương quyết, ai dám nói anh vô dụng, sợ là cũng chỉ có Hạ Nhược Tâm.
Quả nhiên sau đó không lâu Sở Luật ôm Tiểu Vũ Điểm đi vào. Anh một tay ôm con gái còn một tay vẫn cầm cái bán có hình hoạt hình, trong bát đã không còn gì. Ăn xong rồi, một hạt cơm cũng không còn.
“Mẹ.” Tiểu Vũ Điểu giãy trong lòng Sở Luật tụt xuống dưới, sau đó chạy tới ôm lấy chân mẹ.
Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, nhéo nhéo mặt bầu bĩnh của con gái: “Đã ăn cơm xong rồi?”
“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm gật đầu rồi toét miệng cười. Khuôn mặt nhỏ hồng hào hiện tại rất khỏe mạnh, một chút cũng khó tưởng tượng được không lâu trước đây bé còn phải nằm bệnh viện, gầy gò giống một con khỉ con.
“Thật ngoan, Tiểu Vũ Điểm thật lợi hại.” Hạ Nhược Tâm khen con gái: “Một bát cơm lớn như vậy đã ăn xong rồi.”
Tiểu Vũ Điểm vươn tay chỉ Sở Luật ở phía sau: “Chú thật ngoan, một bát cơm lớn vậy đã ăn xong rồi.”
Hạ Nhược Tâm: …
Sở Luật: …
Trẻ con không nên bóc mẽ cha như vậy, biết không?
Sở Luật đứng xấu hổ, vẻ mặt hơi quẫn bách, trong tay lại cầm một cái bát, trong bụng anh đã ăn đồ ăn của con gái. Anh đây là không thiếu tiền nhưng lại thiếu cơm.
Hạ Nhược Tâm muốn bế con gái lên, kết quả một bàn tay lại vươn tới.
“Để anh, tay em không tiện.”
Câu không tiện kia vừa nói ra anh liền phát hiện Hạ Nhược Tâm nheo lại hai mắt, mang theo nhè nhẹ ý vị khinh thường.
Ai tạo nghiệt?
Ai đánh?
Ai làm?
Có điều lúc này cô cũng không ngăn cản, muốn ôm thì ôm đi. Cô nghĩ thông suốt, coi như bảo mẫu miễn phí, cũng không lo bắt cóc con gái cô.
“Đưa tôi.” Cô hướng Sở Luật vươn tay.
Sở Luật khó hiểu: “Cái gì?”
Hạ Nhược Tâm hiện tại không hiểu chỉ số thông minh của Sở Luật là bao nhiêu nữa, thật càng lúc càng đần.
Cô trực tiếp lấy cái bát ngộ nghĩnh trong tay Sở Luật, lấy cả cái thìa, rồi đi vào phòng bếp đem rửa sạch sẽ, sau đó mới đặt lên bàn.
“Bé còn chưa ăn, anh ngồi đây cho bé ăn một chút. Anh muốn cho bé ăn gì thì tùy.”
Nói xong cô vào trong phòng trong rồi đóng cửa lại.
Đúng vậy, hiện tại cô không thích người đàn ông này, cũng hy vọng anh có thể cách xa một chút, nhưng cô lại tin tưởng anh, cho nên cô có thể yên tâm đem Tiểu Vũ Điểm giao cho anh.
Quen biết hơn hai mươi năm, cô tin rằng mình hiểu về người đàn ông này.
Tuyệt tình lại không phải hết yêu.
Thủ đoạn tàn nhẫn không phải sẽ không thân thương với người nhà.
Bên ngoài Sở Luật mừng rỡ ôm con gái lên, sau đó hôn nồng nhiệt vào khuôn mặt bầu bĩnh của bé: “Bảo bối, ba… không, chú rất vui, có thể cùng Tiểu Vũ Điểm ăn cơm.”
Tiểu Vũ Điểm có chút không hiểu, bé hoang mang ngọ nguậy đầu mình, nhìn cánh cửa đã đóng, lại nhìn Sở Luật. Nhưng khi Sở Luật đem thìa cơm đặt ở cái miểng nhỏ của bé thì bé liền há to miệng. Mặc kệ là ai cho bé sẽ há mồm ăn ngon.
Hạ Nhược Tâm vốn nấu không nhiều cơm, chỉ đủ để hai mẹ con con, cho nên khi Sở Luật cho con gái ăn no rồi thì cũng chỉ còn một ít cơm thừa canh cặn cho anh, nhưng dẫu coi là vậy anh cũng ăn hết chỗ cơm thừa canh cặn này.
Hạ Nhược Tâm thật sự rất bận, cô còn thiếu người khác mấy chục tranh vẽ minh họa, sắp tới phải tăng ca mới được. Hơn nữa cô nghĩ có lẽ nên vay một chút tiền rồi mua một ngôi nhà nhỏ, sau đó cô sẽ chậm rãi trả dần.
Rốt cuộc đây cũng chỉ là một phòng nhỏ, ở quả thật không tiện, lại còn xa xôi. Lúc này con còn nhỏ thì không sao, nhưng sau này con đi học thì đi lại không tiện lắm. Lúc trời quang mây tạnh thì không sao, nếu là trời mưa hoặc lạnh, cô lại không có xe thì phải làm sao bây giờ.
Con người vẫn luôn cần tính toán cho tương lai, phải không?
Mà cô không có chút suy nghĩ nào tới Sở Luật, anh ta là anh ta, cô là cô, cùng Sở gia có quan hệ gì, cùng Sở Luật có quan hệ gì. Cô đang ngồi suy nghĩ thì nghe ‘choang’ một tiếng, hình như có cái gì bị quăng ra đất.
Cô buông bút vẽ vội vàng đi ra ngoài, âm thanh này hình như từ bếp tới. Khi cô đi vào cảm giác choáng vàng.
“Sở Luật!”
“Sao?”
“Anh ra ngoài cho tôi.” Cô chỉ ra bên ngoài, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào, muốn bốc hỏa.
“Xin lỗi, anh chỉ muốn giúp.” Sở Luật tủi thân trong phòng bếp, một tay anh vẫn ôm Tiểu Vũ Điểm. Tiểu Vũ Điểm cũng đưa tay cắn lên miệng cắn, biết mình đã phạm sai lầm lớn.
Phòng bếp vốn đã nhỏ hẹp, chỉ một người đã có chút khó khăn, vậy mà hiện giờ ba người đang đứng chen chúc bên trong. Tuy rằng Tiểu Vũ Điểm không lớn lắm, nhưng người đàn ông này phải to gấp đôi cô, phòng bếp của cô vốn không cao, hiện tại anh phải cúi xống mới có thể đứng được ở trong này.
Trên mặt đất đầy mảnh nhỏ, trong tay của anh còn đầy bọt nước rửa bát chưa sạch.
Tổng giám đốc Sở không phải lần đầu tiên rửa bát nhưng vẫn nhận lấy thất bại. Trước kia anh không làm vỡ bát bởi vì anh làm rơi không vỡ, anh dùng bát nhựa.
Anh tổng cộng làm vỡ hai cái bát, ba cái đĩa, ngoại trừ bát ngộ nghĩnh của Tiểu Vũ Điểm làm bằng nhựa ra thì tất cả đều vỡ nát.
“Đi ra ngoài.” Hạ Nhược Tâm ôm lấy Tiểu Vũ Điểm trong lòng anh, lại tới cửa đặt bé ra bên ngoài. Tiểu Vũ Điểm hơi sợ ôm lấy búp bê ngồi ngoan ngoãn không nói gì.
Trên quần áo Sở Luật còn chất tẩy rửa, nửa trên thân người cũng bị ướt. Anh cứ vậy bị đuổi ra khỏi cửa nhưng vẫn không chút tức giận.
Xoạch một tiếng, Hạ Nhược Tâm đem người chỉ biết quấy rối này nhốt ngoài cửa nhà. Mắt không thấy tâm không phiền.
Cô chống tay vào eo, dùng sức thở như cố nén điều gì, đến lúc cô bớt tức giận mới đi vào bếp dọn dẹp sạch các mảnh vỡ. Chỉ là mấy bát đĩa cô có đã vị vỡ sạch, buổi tối chẳng lẽ sẽ dùng tay ăn cơm lấy nồi thay bát.
Đến khi cô dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ cũng không biết đã bao lâu rồi.
Nếu người đàn ông ở ngoài biết trong mắt Hạ Nhược Tâm anh chỉ là một người vô dụng thì không biết anh sẽ nghĩ gì.
Đường đường là tổng giám đốc một tập đoàn lớn, quyết đoán sát phạt, hành động lại càng cương quyết, ai dám nói anh vô dụng, sợ là cũng chỉ có Hạ Nhược Tâm.
Quả nhiên sau đó không lâu Sở Luật ôm Tiểu Vũ Điểm đi vào. Anh một tay ôm con gái còn một tay vẫn cầm cái bán có hình hoạt hình, trong bát đã không còn gì. Ăn xong rồi, một hạt cơm cũng không còn.
“Mẹ.” Tiểu Vũ Điểu giãy trong lòng Sở Luật tụt xuống dưới, sau đó chạy tới ôm lấy chân mẹ.
Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, nhéo nhéo mặt bầu bĩnh của con gái: “Đã ăn cơm xong rồi?”
“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm gật đầu rồi toét miệng cười. Khuôn mặt nhỏ hồng hào hiện tại rất khỏe mạnh, một chút cũng khó tưởng tượng được không lâu trước đây bé còn phải nằm bệnh viện, gầy gò giống một con khỉ con.
“Thật ngoan, Tiểu Vũ Điểm thật lợi hại.” Hạ Nhược Tâm khen con gái: “Một bát cơm lớn như vậy đã ăn xong rồi.”
Tiểu Vũ Điểm vươn tay chỉ Sở Luật ở phía sau: “Chú thật ngoan, một bát cơm lớn vậy đã ăn xong rồi.”
Hạ Nhược Tâm: …
Sở Luật: …
Trẻ con không nên bóc mẽ cha như vậy, biết không?
Sở Luật đứng xấu hổ, vẻ mặt hơi quẫn bách, trong tay lại cầm một cái bát, trong bụng anh đã ăn đồ ăn của con gái. Anh đây là không thiếu tiền nhưng lại thiếu cơm.
Hạ Nhược Tâm muốn bế con gái lên, kết quả một bàn tay lại vươn tới.
“Để anh, tay em không tiện.”
Câu không tiện kia vừa nói ra anh liền phát hiện Hạ Nhược Tâm nheo lại hai mắt, mang theo nhè nhẹ ý vị khinh thường.
Ai tạo nghiệt?
Ai đánh?
Ai làm?
Có điều lúc này cô cũng không ngăn cản, muốn ôm thì ôm đi. Cô nghĩ thông suốt, coi như bảo mẫu miễn phí, cũng không lo bắt cóc con gái cô.
“Đưa tôi.” Cô hướng Sở Luật vươn tay.
Sở Luật khó hiểu: “Cái gì?”
Hạ Nhược Tâm hiện tại không hiểu chỉ số thông minh của Sở Luật là bao nhiêu nữa, thật càng lúc càng đần.
Cô trực tiếp lấy cái bát ngộ nghĩnh trong tay Sở Luật, lấy cả cái thìa, rồi đi vào phòng bếp đem rửa sạch sẽ, sau đó mới đặt lên bàn.
“Bé còn chưa ăn, anh ngồi đây cho bé ăn một chút. Anh muốn cho bé ăn gì thì tùy.”
Nói xong cô vào trong phòng trong rồi đóng cửa lại.
Đúng vậy, hiện tại cô không thích người đàn ông này, cũng hy vọng anh có thể cách xa một chút, nhưng cô lại tin tưởng anh, cho nên cô có thể yên tâm đem Tiểu Vũ Điểm giao cho anh.
Quen biết hơn hai mươi năm, cô tin rằng mình hiểu về người đàn ông này.
Tuyệt tình lại không phải hết yêu.
Thủ đoạn tàn nhẫn không phải sẽ không thân thương với người nhà.
Bên ngoài Sở Luật mừng rỡ ôm con gái lên, sau đó hôn nồng nhiệt vào khuôn mặt bầu bĩnh của bé: “Bảo bối, ba… không, chú rất vui, có thể cùng Tiểu Vũ Điểm ăn cơm.”
Tiểu Vũ Điểm có chút không hiểu, bé hoang mang ngọ nguậy đầu mình, nhìn cánh cửa đã đóng, lại nhìn Sở Luật. Nhưng khi Sở Luật đem thìa cơm đặt ở cái miểng nhỏ của bé thì bé liền há to miệng. Mặc kệ là ai cho bé sẽ há mồm ăn ngon.
Hạ Nhược Tâm vốn nấu không nhiều cơm, chỉ đủ để hai mẹ con con, cho nên khi Sở Luật cho con gái ăn no rồi thì cũng chỉ còn một ít cơm thừa canh cặn cho anh, nhưng dẫu coi là vậy anh cũng ăn hết chỗ cơm thừa canh cặn này.
Hạ Nhược Tâm thật sự rất bận, cô còn thiếu người khác mấy chục tranh vẽ minh họa, sắp tới phải tăng ca mới được. Hơn nữa cô nghĩ có lẽ nên vay một chút tiền rồi mua một ngôi nhà nhỏ, sau đó cô sẽ chậm rãi trả dần.
Rốt cuộc đây cũng chỉ là một phòng nhỏ, ở quả thật không tiện, lại còn xa xôi. Lúc này con còn nhỏ thì không sao, nhưng sau này con đi học thì đi lại không tiện lắm. Lúc trời quang mây tạnh thì không sao, nếu là trời mưa hoặc lạnh, cô lại không có xe thì phải làm sao bây giờ.
Con người vẫn luôn cần tính toán cho tương lai, phải không?
Mà cô không có chút suy nghĩ nào tới Sở Luật, anh ta là anh ta, cô là cô, cùng Sở gia có quan hệ gì, cùng Sở Luật có quan hệ gì. Cô đang ngồi suy nghĩ thì nghe ‘choang’ một tiếng, hình như có cái gì bị quăng ra đất.
Cô buông bút vẽ vội vàng đi ra ngoài, âm thanh này hình như từ bếp tới. Khi cô đi vào cảm giác choáng vàng.
“Sở Luật!”
“Sao?”
“Anh ra ngoài cho tôi.” Cô chỉ ra bên ngoài, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào, muốn bốc hỏa.
“Xin lỗi, anh chỉ muốn giúp.” Sở Luật tủi thân trong phòng bếp, một tay anh vẫn ôm Tiểu Vũ Điểm. Tiểu Vũ Điểm cũng đưa tay cắn lên miệng cắn, biết mình đã phạm sai lầm lớn.
Phòng bếp vốn đã nhỏ hẹp, chỉ một người đã có chút khó khăn, vậy mà hiện giờ ba người đang đứng chen chúc bên trong. Tuy rằng Tiểu Vũ Điểm không lớn lắm, nhưng người đàn ông này phải to gấp đôi cô, phòng bếp của cô vốn không cao, hiện tại anh phải cúi xống mới có thể đứng được ở trong này.
Trên mặt đất đầy mảnh nhỏ, trong tay của anh còn đầy bọt nước rửa bát chưa sạch.
Tổng giám đốc Sở không phải lần đầu tiên rửa bát nhưng vẫn nhận lấy thất bại. Trước kia anh không làm vỡ bát bởi vì anh làm rơi không vỡ, anh dùng bát nhựa.
Anh tổng cộng làm vỡ hai cái bát, ba cái đĩa, ngoại trừ bát ngộ nghĩnh của Tiểu Vũ Điểm làm bằng nhựa ra thì tất cả đều vỡ nát.
“Đi ra ngoài.” Hạ Nhược Tâm ôm lấy Tiểu Vũ Điểm trong lòng anh, lại tới cửa đặt bé ra bên ngoài. Tiểu Vũ Điểm hơi sợ ôm lấy búp bê ngồi ngoan ngoãn không nói gì.
Trên quần áo Sở Luật còn chất tẩy rửa, nửa trên thân người cũng bị ướt. Anh cứ vậy bị đuổi ra khỏi cửa nhưng vẫn không chút tức giận.
Xoạch một tiếng, Hạ Nhược Tâm đem người chỉ biết quấy rối này nhốt ngoài cửa nhà. Mắt không thấy tâm không phiền.
Cô chống tay vào eo, dùng sức thở như cố nén điều gì, đến lúc cô bớt tức giận mới đi vào bếp dọn dẹp sạch các mảnh vỡ. Chỉ là mấy bát đĩa cô có đã vị vỡ sạch, buổi tối chẳng lẽ sẽ dùng tay ăn cơm lấy nồi thay bát.
Đến khi cô dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ cũng không biết đã bao lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.