Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 1279: Đứa bé bệnh rất nặng
Hạ Nhiễm Tuyết
10/07/2019
“Lên xe.” Cô nói với Hứa Tự Như, rồi kéo cánh cửa ghế phụ ra leo vào trong xe.
Hứa Tự Như do dự một hồi rồi cũng chịu ngồi vào, xe sang trọng như vậy, liệu có bị anh ta làm dơ hay không?
“Nhà anh ở đâu?” Hạ Nhược Tâm thắt chặt dây an toàn, hỏi Hứa Tự Như.
Lúc này Hứa Tự Như mới tin là Hạ Nhược Tâm thật sự muốn anh ta về nhà, lại cho anh quá giang nữa, anh vội vàng nói địa chỉ, sốt ruột muốn nhanh chóng được gặp con gái.
Sở Luật không hỏi lý do, chuyện mà Hạ Nhược Tâm muốn làm chắc chắn đều có lý do của mình.
Xe nhanh chóng đỗ trước cửa của một khu chung cư nhỏ, trông khu chung cư này có vẻ đã lâu năm, ngay cả bảo vệ gác khu cũng không có.
Hứa Tự Như bước xuống xe xong liền cúi thấp người với Hạ Nhược Tâm: "Cám ơn Lục tổng." Dứt lời, anh ta lập tức chạy thẳng vào nhà.
“Chúng ta cũng đi xem thử đi.” Hạ Nhược Tâm không yên tâm lắm, nếu đứa bé thật sự có chuyện ở một chỗ như thế này thì dù Hứa Tự Như có muốn bắt xe cũng không được.
"Được." Sở Luật cũng chẳng hề nghĩ tới lúc này đã là mấy giờ, xuống xe đi theo Hạ Nhược Tâm.
Họ đi theo bóng lưng của Hứa Tự Như, lúc nãy Hứa Tự Như đã nói về chỗ ở của anh ta nên Hạ Nhược Tâm và Sở Luật chẳng tốn nhiều công sức để tìm.
Cửa không đóng, có lẽ vội quá nên ngay cả cửa cũng không khép lại.
Vừa bước vào đã thấy bên trong là những đồ gia dụng đơn giản, cũ kỹ, cũng may là căn nhà được quét dọn, sàn nhà được chà sạch bong, so với chỗ lúc trước Hạ Nhược Tâm và Tiểu Vũ Điểm từng ở thì chỗ này tốt hơn nhiều, đương nhiên là Sở Luật cũng đã ở một thời gian, do đó anh không hề cảm thấy chỗ này không tốt.
“Manh Manh, Manh Manh...” Bên trong vọng ra tiếng gọi của Hứa Tự Như, chắc là đang gọi đứa bé.
Sở Luật vội vàng bước vào, liền thấy một đứa bé lớn cỡ Tiểu Vũ Điểm đang nằm trên giường, sắc mặt của cô bé đã tái nhợt, dù Hứa Tự Như có gọi thế nào đi nữa thì cô bé cũng không chịu tỉnh dậy.
Sở Luật bước tới, đưa tay sờ lên mặt cô bé, không ổn rồi, cô bé bị sốt cao quá, hình như đã bị hôn mê, anh liền bế cô bé lên, vừa bế lên đã nhận ra cô bé này có cân nặng như Tiểu Vũ Điểm.
Một mình anh chăm sóc con gái hơn một năm trời, lúc đó Tiểu Vũ Điểm vừa trở về, rất dễ mắc bệnh, hầu như cứ ba ngày là bệnh hai lần khiến Gia Hân Bảo phải ở lại nhà anh một năm trời, đối với sức khoẻ của trẻ con, tuy anh không bằng bác sĩ chuyên nghiệp nhưng hiểu biết cũng không tệ lắm, do đó anh vừa nhìn đã biết ngay cô bé không ổn.
Anh lạnh lùng liếc Hứa Tự Như.
Ngay cả mạng sống của con gái mình cũng không lo, không xứng đáng làm bố.
“Sao vậy?” Hạ Nhược Tâm vội chạy tới, sắc mặt của cô bé không tốt lắm, bệnh rồi sao?
“Ừ, sốt mê man rồi, chắc là không ổn lắm.” Hứa Tự Như vừa nghe thấy, sắc mặt đã tái nhợt, sốt mê man luôn rồi, nghiêm trọng đến vậy sao?
"Đến bệnh viện trước đã." Sở Luật thấy không nên đứng ở đây nữa, giờ cô bé bệnh rồi thì nên để bác sĩ khám vẫn tốt hơn, giờ đây năng lực của bọn họ đã chẳng phải quyết được chuyện này rồi.
Sở Luật bế đứa trẻ lên xe, sau đó đưa cho Hạ Nhược Tâm bế, cô bé này vừa gầy vừa ốm yếu, tội nghiệp quá!
Trông lớn cỡ Tiểu Vũ Điểm, Sở Luật bắt đầu lái xe, vốn không hề đợi Hứa Tự Như, anh không muốn để ý một ông bố như vậy, con gái của mình bệnh đến mức này mà vẫn không biết.
Hạ Nhược Tâm sờ lên trán đứa bé, nóng quá, không biết cô bé đã bao nhiêu tuổi rồi, nhìn bề ngoài thì có lẽ đã lên năm rồi, những đứa trẻ cùng tuổi với Tiểu Vũ Điểm đều nhỏ hơn con bé nhiều, chắc có lẽ cô bé này bằng tuổi Tiểu Vũ Điểm rồi.
Sở Luật lái xe rất nhanh, lúc tới bệnh viện, anh liền bế đứa bé lên, đôi chân dài của anh bước cực kỳ nhanh, nếu Hạ Nhược Tâm không mang giày đế bằng thì có lẽ đã không đuổi kịp anh rồi.
Bác sĩ vừa thấy tình trạng của đứa bé đã mắng họ một trận, đứa bé sốt đến mức này mà cũng không biết đưa tới bệnh viện nữa, Sở Luật và Hạ Nhược Tâm đều im lặng không giải thích gì cả.
Một lúc sau, kết quả kiểm tra cho thấy cô bé sốt cao 40 độ, bị sốt đến mức viêm phổi luôn rồi, hơn nữa trái tim của đứa bé lại không khoẻ, rất nguy hiểm, lỡ làm không tốt thì chắc sẽ mất mạng.
“Bệnh có nặng lắm không?” Hạ Nhược Tâm hỏi bác sĩ, bệnh tim có rất nhiều loại, nhưng không biết đứa bé này bị nặng đến mức nào, là do bẩm sinh hay do sau này mới bị.
“Hai người không phải phụ huynh của đứa bé sao?” Bác sĩ cảm thấy kỳ quặc, bệnh của con mình mà mình lại không rõ, phải đi hỏi người ngoài, làm bố mẹ kiểu gì thế này?
“Không phải.” Sao Hạ Nhược Tâm lại có thể không biết bệnh tình của con mình, Tiểu Vũ Điểm lúc nhỏ rất hay bị bệnh, cô rất nghèo, nên rất tiết kiệm, không tiêu xài hoang phí bao giờ,nhưng, một khi con gái bị bệnh thì cô chẳng tiếc một xu nào cả, do đó, tuy Tiểu Vũ Điểm hay bị bệnh nhưng chưa bao giờ bệnh nặng tới mức này.
“Lát nữa bố của đứa bé sẽ tới đây.” Hạ Nhược Tâm xem đồng hồ, họ đi gấp quá nên quên mất Hứa Tự Như, nhưng thật ra thì có thể nói là Sở Luật đã cố tình làm vậy.
“Cô bé bị sao vậy?” Sở Luật bế đứa bé suốt chặng đường mà chẳng hề thấy anh thở dốc cái nào, sắc mặt anh trông không tốt lắm, chắc là đang nghĩ tới Tiểu Vũ Điểm.
Nếu con gái anh bệnh đến mức này, chắc anh sẽ giết người mất.
“Không tốt lắm.” Bác sĩ lật giở báo cáo khám nghiệm, “Sau khi kiểm tra thì mọi chỉ số của cô bé đều thấp hơn người bình thường, không chỉ tim mạch mà các cơ quan khác đều bị suy nhược, lần này bị viêm phổi vốn không phải chuyện lớn nhưng do đứa bé bị bệnh tim, thì cách giải quyết tốt nhất là làm phẫu thuật, nhưng loại phẫu thuật này ngoài tính nguy hiểm cao thì chi phí cũng rất cao."
Hạ Nhược Tâm đã hiểu tại sao Hứa Tự Như lại quyết tâm kiếm tiền đến như vậy, ngay cả con gái bị bệnh cũng không dám về xem, bởi vì anh ta phải kiếm tiền chữa bệnh cho con gái, mà loại phẫu thuật này, một là rất nguy hiểm, hai là rất đắt tiền, gia cảnh bình thường thì sẽ không chi nổi.
Sở Luật trầm mặc, anh mím đôi môi của mình lại: “Khi nào có thể làm phẫu thuật?”
Hứa Tự Như do dự một hồi rồi cũng chịu ngồi vào, xe sang trọng như vậy, liệu có bị anh ta làm dơ hay không?
“Nhà anh ở đâu?” Hạ Nhược Tâm thắt chặt dây an toàn, hỏi Hứa Tự Như.
Lúc này Hứa Tự Như mới tin là Hạ Nhược Tâm thật sự muốn anh ta về nhà, lại cho anh quá giang nữa, anh vội vàng nói địa chỉ, sốt ruột muốn nhanh chóng được gặp con gái.
Sở Luật không hỏi lý do, chuyện mà Hạ Nhược Tâm muốn làm chắc chắn đều có lý do của mình.
Xe nhanh chóng đỗ trước cửa của một khu chung cư nhỏ, trông khu chung cư này có vẻ đã lâu năm, ngay cả bảo vệ gác khu cũng không có.
Hứa Tự Như bước xuống xe xong liền cúi thấp người với Hạ Nhược Tâm: "Cám ơn Lục tổng." Dứt lời, anh ta lập tức chạy thẳng vào nhà.
“Chúng ta cũng đi xem thử đi.” Hạ Nhược Tâm không yên tâm lắm, nếu đứa bé thật sự có chuyện ở một chỗ như thế này thì dù Hứa Tự Như có muốn bắt xe cũng không được.
"Được." Sở Luật cũng chẳng hề nghĩ tới lúc này đã là mấy giờ, xuống xe đi theo Hạ Nhược Tâm.
Họ đi theo bóng lưng của Hứa Tự Như, lúc nãy Hứa Tự Như đã nói về chỗ ở của anh ta nên Hạ Nhược Tâm và Sở Luật chẳng tốn nhiều công sức để tìm.
Cửa không đóng, có lẽ vội quá nên ngay cả cửa cũng không khép lại.
Vừa bước vào đã thấy bên trong là những đồ gia dụng đơn giản, cũ kỹ, cũng may là căn nhà được quét dọn, sàn nhà được chà sạch bong, so với chỗ lúc trước Hạ Nhược Tâm và Tiểu Vũ Điểm từng ở thì chỗ này tốt hơn nhiều, đương nhiên là Sở Luật cũng đã ở một thời gian, do đó anh không hề cảm thấy chỗ này không tốt.
“Manh Manh, Manh Manh...” Bên trong vọng ra tiếng gọi của Hứa Tự Như, chắc là đang gọi đứa bé.
Sở Luật vội vàng bước vào, liền thấy một đứa bé lớn cỡ Tiểu Vũ Điểm đang nằm trên giường, sắc mặt của cô bé đã tái nhợt, dù Hứa Tự Như có gọi thế nào đi nữa thì cô bé cũng không chịu tỉnh dậy.
Sở Luật bước tới, đưa tay sờ lên mặt cô bé, không ổn rồi, cô bé bị sốt cao quá, hình như đã bị hôn mê, anh liền bế cô bé lên, vừa bế lên đã nhận ra cô bé này có cân nặng như Tiểu Vũ Điểm.
Một mình anh chăm sóc con gái hơn một năm trời, lúc đó Tiểu Vũ Điểm vừa trở về, rất dễ mắc bệnh, hầu như cứ ba ngày là bệnh hai lần khiến Gia Hân Bảo phải ở lại nhà anh một năm trời, đối với sức khoẻ của trẻ con, tuy anh không bằng bác sĩ chuyên nghiệp nhưng hiểu biết cũng không tệ lắm, do đó anh vừa nhìn đã biết ngay cô bé không ổn.
Anh lạnh lùng liếc Hứa Tự Như.
Ngay cả mạng sống của con gái mình cũng không lo, không xứng đáng làm bố.
“Sao vậy?” Hạ Nhược Tâm vội chạy tới, sắc mặt của cô bé không tốt lắm, bệnh rồi sao?
“Ừ, sốt mê man rồi, chắc là không ổn lắm.” Hứa Tự Như vừa nghe thấy, sắc mặt đã tái nhợt, sốt mê man luôn rồi, nghiêm trọng đến vậy sao?
"Đến bệnh viện trước đã." Sở Luật thấy không nên đứng ở đây nữa, giờ cô bé bệnh rồi thì nên để bác sĩ khám vẫn tốt hơn, giờ đây năng lực của bọn họ đã chẳng phải quyết được chuyện này rồi.
Sở Luật bế đứa trẻ lên xe, sau đó đưa cho Hạ Nhược Tâm bế, cô bé này vừa gầy vừa ốm yếu, tội nghiệp quá!
Trông lớn cỡ Tiểu Vũ Điểm, Sở Luật bắt đầu lái xe, vốn không hề đợi Hứa Tự Như, anh không muốn để ý một ông bố như vậy, con gái của mình bệnh đến mức này mà vẫn không biết.
Hạ Nhược Tâm sờ lên trán đứa bé, nóng quá, không biết cô bé đã bao nhiêu tuổi rồi, nhìn bề ngoài thì có lẽ đã lên năm rồi, những đứa trẻ cùng tuổi với Tiểu Vũ Điểm đều nhỏ hơn con bé nhiều, chắc có lẽ cô bé này bằng tuổi Tiểu Vũ Điểm rồi.
Sở Luật lái xe rất nhanh, lúc tới bệnh viện, anh liền bế đứa bé lên, đôi chân dài của anh bước cực kỳ nhanh, nếu Hạ Nhược Tâm không mang giày đế bằng thì có lẽ đã không đuổi kịp anh rồi.
Bác sĩ vừa thấy tình trạng của đứa bé đã mắng họ một trận, đứa bé sốt đến mức này mà cũng không biết đưa tới bệnh viện nữa, Sở Luật và Hạ Nhược Tâm đều im lặng không giải thích gì cả.
Một lúc sau, kết quả kiểm tra cho thấy cô bé sốt cao 40 độ, bị sốt đến mức viêm phổi luôn rồi, hơn nữa trái tim của đứa bé lại không khoẻ, rất nguy hiểm, lỡ làm không tốt thì chắc sẽ mất mạng.
“Bệnh có nặng lắm không?” Hạ Nhược Tâm hỏi bác sĩ, bệnh tim có rất nhiều loại, nhưng không biết đứa bé này bị nặng đến mức nào, là do bẩm sinh hay do sau này mới bị.
“Hai người không phải phụ huynh của đứa bé sao?” Bác sĩ cảm thấy kỳ quặc, bệnh của con mình mà mình lại không rõ, phải đi hỏi người ngoài, làm bố mẹ kiểu gì thế này?
“Không phải.” Sao Hạ Nhược Tâm lại có thể không biết bệnh tình của con mình, Tiểu Vũ Điểm lúc nhỏ rất hay bị bệnh, cô rất nghèo, nên rất tiết kiệm, không tiêu xài hoang phí bao giờ,nhưng, một khi con gái bị bệnh thì cô chẳng tiếc một xu nào cả, do đó, tuy Tiểu Vũ Điểm hay bị bệnh nhưng chưa bao giờ bệnh nặng tới mức này.
“Lát nữa bố của đứa bé sẽ tới đây.” Hạ Nhược Tâm xem đồng hồ, họ đi gấp quá nên quên mất Hứa Tự Như, nhưng thật ra thì có thể nói là Sở Luật đã cố tình làm vậy.
“Cô bé bị sao vậy?” Sở Luật bế đứa bé suốt chặng đường mà chẳng hề thấy anh thở dốc cái nào, sắc mặt anh trông không tốt lắm, chắc là đang nghĩ tới Tiểu Vũ Điểm.
Nếu con gái anh bệnh đến mức này, chắc anh sẽ giết người mất.
“Không tốt lắm.” Bác sĩ lật giở báo cáo khám nghiệm, “Sau khi kiểm tra thì mọi chỉ số của cô bé đều thấp hơn người bình thường, không chỉ tim mạch mà các cơ quan khác đều bị suy nhược, lần này bị viêm phổi vốn không phải chuyện lớn nhưng do đứa bé bị bệnh tim, thì cách giải quyết tốt nhất là làm phẫu thuật, nhưng loại phẫu thuật này ngoài tính nguy hiểm cao thì chi phí cũng rất cao."
Hạ Nhược Tâm đã hiểu tại sao Hứa Tự Như lại quyết tâm kiếm tiền đến như vậy, ngay cả con gái bị bệnh cũng không dám về xem, bởi vì anh ta phải kiếm tiền chữa bệnh cho con gái, mà loại phẫu thuật này, một là rất nguy hiểm, hai là rất đắt tiền, gia cảnh bình thường thì sẽ không chi nổi.
Sở Luật trầm mặc, anh mím đôi môi của mình lại: “Khi nào có thể làm phẫu thuật?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.