Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 843: Đừng nói gì
Hạ Nhiễm Tuyết
04/07/2019
Lâm thanh đi tới ngồi xổm xuống, Tiểu Vũ Điểm
ngẩng mặt lên, đôi mắt đã sưng húp, lông mi rất dài cũng đang ướt át,
miệng bé vẫn mếu máo, nước mắt không ngừng chảy ra theo gò má rơi xuống.
“Tới ăn cơm.” Lâm Thanh cầm cái thìa xúc một miếng cơm đưa tới trước mặt Tiểu Vũ Điểm. Tiểu Vũ Điểm há to miệng, muốn ăn cơm, nhưng đột nhiên Lâm Thanh lại thu tay lại.
Lâm Thanh nắm chặt cái thìa trong tay, lại xúc một miếng đặt trước mặt Tiểu Vũ Điểm. Sau đó từng thìa lại từng thìa cho bé, Tiểu Vũ ngoan ngoãn ăn cơm. Bé nhìn qua một bên muốn uống nước, nước mắt rơi lại càng nhiều.
Lâm Thanh cho bé ăn cơm xong rồi vào bếp không thấy trở ra. Nó lấy cho mình một bát cơm, ăn một miếng rồi vội vàng phun ra.
“Như vậy mà cũng có thể nuốt được, ngu chính là ngu.”
Tiểu Vũ Điểm đứng lên, bé ôm lấy búp bê đi tới bình nước ở phía trước. Bé kiễng chân, kết quả tay đè vào vòi nước nóng, bé khóc òa vì tay nhỏ đã bị nước làm bỏng.
Lâm Thanh nghe thấy nhưng cũng không làm gì.
Tiểu Vũ Điểm đưa tay trước mặt mình thổi phù phù, sau đó bé chạy vào toilet vặn vòi nước, bé lấy hai tay vốc một ít nước rồi uống vào.
Nước rất lạnh, bé vẫn đang khóc.
Sở Luật mở cửa, thấy Lâm Thanh đang kể chuyện cổ tích cho Tiểu Vũ Điểm. Tiểu Vũ Điểm lại không nghe, vẻ mặt có chút hốt hoảng.
“Chú, chú đã về.” Lâm Thanh đứng lên đem chắn Tiểu Vũ Điểm phía sau mình, nhưng Sở Luật đã đi thẳng tới bé, vươn tay bế bé lên.
Tiểu Vũ Điểm chớp chớp đôi mắt vẫn sưng, bé dựa vào bờ vai của Sở Luật.
“Chú, Tiểu Vũ Điểm muốn mẹ.”
“Ừ, chú biết rồi. Chú nhất định sẽ tìm mẹ Tiểu Vũ Điểm về.”
Anh cầm tay con gái lại phát hiện trên tay của con dường như có vết bỏng.
“Đây là bị làm sao?” Anh quay sang hỏi Lâm Thanh.
Lâm Thanh lắc đầu: “Không biết, lúc chú Tĩnh Đường đi đã bị như thế này.”
Sở Luật ôm con gái đi vào, anh một lòng đều chú ý tới trên người con gái nên không phát hiện phía sau Lâm Thanh nở một nụ cười có chút châm chọc.
“Không sao cả, chú ý đừng để bé chạm vào nước là được.” Bác sĩ cẩn thận bôi cho Tiểu Vũ Điểm một ít thuốc. Tiểu Vũ Điểm rất ngoan, bé không ngọ nguậy cũng không khóc, bé chỉ cúi đầu nhìn búp bê trong lòng mình.
“Cảm ơn.” Sở Luật đứng lên, ôm con gái liền đi.
Anh lấy điện thoại gọi đi một cuộc.
“A lô, ba ạ. Ba đến đây một chút, đừng để mẹ biết.”
Nói xong anh cất lại điện thoại vào trong túi, sau đó để cằm của mình lên cái trán nho nhỏ của con gái. Đừng sợ, ba sẽ giúp Tiểu Vũ Điểm tìm thấy mẹ, nhất định sẽ, ba bảo đảm.
Trong thoáng chốc dường như ánh sáng trong mắt Tiểu Vũ Điểm nhiều hơn một ít nhưng lại thật mau ảm đạm xuống.
Không lâu sau Sở Giang tới, vừa thấy cháu gái mình ông đã hoảng sợ. Ông vội vàng tiếp nhận Tiểu Vũ Điểm từ lòng Sở Luật.
“Sao lại khóc thành như vậy, mắt đã sưng lên rồi.”
“Không thấy Nhược Tâm đâu, bé khóc đòi mẹ.” Sở Luật dựa vào một bên, anh cũng có chút mệt mỏi.
Gần đây anh đã dốc toàn sức, vận dụng các mỗi quan hệ có thể vận dụng, người có thể dùng cũng đã dùng, anh đã tìm kiếm khắp thành phố này vẫn không thấy Hạ Nhược Tâm đâu. Điện thoại của cô được tìm thấy ở một phòng khám nhỏ, theo như bác sĩ ở phòng khám nói ngày đó đúng là có một cô gái mang theo một cô gái khác tới đây chữa trị, mà cô gái kia bị thương ở bụng, phải làm tiểu phẫu. Bởi vì người bệnh không thể lộn xộn cho nên ông đã để bọn họ ở trong phòng khám cả đêm, nhưng ngày hôm sau người đã không thấy, chỉ còn một cái túi da cùng một chiếc điện thoại di động trên mặt đất.
Ông xem xét điện thoại của Hạ Nhược Tâm thấy rất bình thường, cuối cùng ông bấm gọi tới số liên lạc gần nhất thì gặp đúng Đỗ Tĩnh Đường. Đỗ Tĩnh Đường cũng nói chuyện này với anh, bọn họ xem xét điện thoại của cô thấy có một số lạ liên lạc, anh tra nhưng không ra chủ nhân dãy số là ai.
Hình như giống như được lực lượng bí hiểm nào đó bảo vệ, thế lực của anh ở đây không phải nhỏ nhưng vẫn không tra ra được số điện thoại kia là của ai thì có thể khẳng định được như vậy.
Hạ Nhược Tâm thật sự là mất tích. Anh vỗ vỗ trán mình, nhẹ nhàng tựa gáy vào mặt tường phía sau.
‘Bộp bộp’ vài tiếng, anh vỗ trán khiến mình bình tĩnh trở lại.
“Ba! Con cần đi ra ngoài mấy ngày. Tiểu Vũ Điểm mong ba chăm sóc.”
“Yên tâm đi.” Sở Giang đau lòng xoa xoa khuôn mặt của cháu gái. “Đây là cháu gái ba, tất nhiên ba sẽ chăm sóc cẩn thận. Mẹ con bên kia con cũng đừng quan tâm, tìm Hạ Nhược Tâm về trước đã. Ba sẽ ở đây với cháu gái.”
“Cảm ơn ba.” Sở Luật nói xong liền đi ra. Thật sự đã lâu anh không được nghỉ ngơi, hai con mắt đã tràn đầy tơ máu, nhưng anh biết anh còn chưa thể ngủ.
Anh lấy điện thoại đặt lên tai.
“A lô, đội trưởng Hồ, là tôi, Sở Luật. Chuyện tôi nhờ anh tra anh đã tra ra chưa?”
***
Đây là ngày thứ năm Hạ Nhược Tâm mất tích.
Sở Giang cho cháu gái ăn cơm, mắt của tiểu gia hỏa vẫn luôn rũ xuống. Dù buổi tối lúc ngủ bé sẽ khóc nhưng hiện tại bé vẫn ngoan, sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, sẽ ngoan ngoãn ngủ, chỉ là bé vẫn luôn đòi có mẹ.
“Tới đây ăn cơm.”
Sở Giang lại đút vào cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Vũ Điểm một miếng cơm. Ông rất đau lòng cháu gái, cũng rất khó chịu. Có mẹ thì trẻ giống như báu vật, không có mẹ trẻ chính là cỏ dại.
Con trai ông nhất định phải tìm được Nhược Tâm về, bằng không Tiểu Vũ Điểm biết phải làm sao bây giờ? Bọn họ sao có thể đối xử tốt với đứa bé này bằng mẹ, chính là trẻ con sao có thể thiếu được mẹ.
Lúc này trên một chiếc thuyền rất to, ngoại trừ các thùng hàng hóa được vận chuyển đặt ở bên ngoài còn có một đám người còn sống toàn là phụ nữ.
Một người đàn ông đi tới, những người phụ nữ đều co rúm thân mình lại. Hạ Nhược Tâm cũng vậy, Thẩm Vi nắm chặt lấy tay cô.
“Cúi đầu, đừng nói gì.”
Hạ Nhược Tâm hiểu rõ, cô vùi đầu mình vào đầu gối, thân thể không ngừng run rẩy. Một người đàn ông bước tới, bước chân ngày càng tới gần chỗ các cô. Đột nhiện gã nắm chặt tóc Hạ Nhược Tâm, da đầu bị kéo lên như sắp rách làm Hạ Nhược Tâm khó chịu nhăn mi lại. Mặt cô toàn đất bẩn, lại còn được vẽ như bị rỗ, nháy mắt khiến người đàn ông này thấy chán ghét.
“Tới ăn cơm.” Lâm Thanh cầm cái thìa xúc một miếng cơm đưa tới trước mặt Tiểu Vũ Điểm. Tiểu Vũ Điểm há to miệng, muốn ăn cơm, nhưng đột nhiên Lâm Thanh lại thu tay lại.
Lâm Thanh nắm chặt cái thìa trong tay, lại xúc một miếng đặt trước mặt Tiểu Vũ Điểm. Sau đó từng thìa lại từng thìa cho bé, Tiểu Vũ ngoan ngoãn ăn cơm. Bé nhìn qua một bên muốn uống nước, nước mắt rơi lại càng nhiều.
Lâm Thanh cho bé ăn cơm xong rồi vào bếp không thấy trở ra. Nó lấy cho mình một bát cơm, ăn một miếng rồi vội vàng phun ra.
“Như vậy mà cũng có thể nuốt được, ngu chính là ngu.”
Tiểu Vũ Điểm đứng lên, bé ôm lấy búp bê đi tới bình nước ở phía trước. Bé kiễng chân, kết quả tay đè vào vòi nước nóng, bé khóc òa vì tay nhỏ đã bị nước làm bỏng.
Lâm Thanh nghe thấy nhưng cũng không làm gì.
Tiểu Vũ Điểm đưa tay trước mặt mình thổi phù phù, sau đó bé chạy vào toilet vặn vòi nước, bé lấy hai tay vốc một ít nước rồi uống vào.
Nước rất lạnh, bé vẫn đang khóc.
Sở Luật mở cửa, thấy Lâm Thanh đang kể chuyện cổ tích cho Tiểu Vũ Điểm. Tiểu Vũ Điểm lại không nghe, vẻ mặt có chút hốt hoảng.
“Chú, chú đã về.” Lâm Thanh đứng lên đem chắn Tiểu Vũ Điểm phía sau mình, nhưng Sở Luật đã đi thẳng tới bé, vươn tay bế bé lên.
Tiểu Vũ Điểm chớp chớp đôi mắt vẫn sưng, bé dựa vào bờ vai của Sở Luật.
“Chú, Tiểu Vũ Điểm muốn mẹ.”
“Ừ, chú biết rồi. Chú nhất định sẽ tìm mẹ Tiểu Vũ Điểm về.”
Anh cầm tay con gái lại phát hiện trên tay của con dường như có vết bỏng.
“Đây là bị làm sao?” Anh quay sang hỏi Lâm Thanh.
Lâm Thanh lắc đầu: “Không biết, lúc chú Tĩnh Đường đi đã bị như thế này.”
Sở Luật ôm con gái đi vào, anh một lòng đều chú ý tới trên người con gái nên không phát hiện phía sau Lâm Thanh nở một nụ cười có chút châm chọc.
“Không sao cả, chú ý đừng để bé chạm vào nước là được.” Bác sĩ cẩn thận bôi cho Tiểu Vũ Điểm một ít thuốc. Tiểu Vũ Điểm rất ngoan, bé không ngọ nguậy cũng không khóc, bé chỉ cúi đầu nhìn búp bê trong lòng mình.
“Cảm ơn.” Sở Luật đứng lên, ôm con gái liền đi.
Anh lấy điện thoại gọi đi một cuộc.
“A lô, ba ạ. Ba đến đây một chút, đừng để mẹ biết.”
Nói xong anh cất lại điện thoại vào trong túi, sau đó để cằm của mình lên cái trán nho nhỏ của con gái. Đừng sợ, ba sẽ giúp Tiểu Vũ Điểm tìm thấy mẹ, nhất định sẽ, ba bảo đảm.
Trong thoáng chốc dường như ánh sáng trong mắt Tiểu Vũ Điểm nhiều hơn một ít nhưng lại thật mau ảm đạm xuống.
Không lâu sau Sở Giang tới, vừa thấy cháu gái mình ông đã hoảng sợ. Ông vội vàng tiếp nhận Tiểu Vũ Điểm từ lòng Sở Luật.
“Sao lại khóc thành như vậy, mắt đã sưng lên rồi.”
“Không thấy Nhược Tâm đâu, bé khóc đòi mẹ.” Sở Luật dựa vào một bên, anh cũng có chút mệt mỏi.
Gần đây anh đã dốc toàn sức, vận dụng các mỗi quan hệ có thể vận dụng, người có thể dùng cũng đã dùng, anh đã tìm kiếm khắp thành phố này vẫn không thấy Hạ Nhược Tâm đâu. Điện thoại của cô được tìm thấy ở một phòng khám nhỏ, theo như bác sĩ ở phòng khám nói ngày đó đúng là có một cô gái mang theo một cô gái khác tới đây chữa trị, mà cô gái kia bị thương ở bụng, phải làm tiểu phẫu. Bởi vì người bệnh không thể lộn xộn cho nên ông đã để bọn họ ở trong phòng khám cả đêm, nhưng ngày hôm sau người đã không thấy, chỉ còn một cái túi da cùng một chiếc điện thoại di động trên mặt đất.
Ông xem xét điện thoại của Hạ Nhược Tâm thấy rất bình thường, cuối cùng ông bấm gọi tới số liên lạc gần nhất thì gặp đúng Đỗ Tĩnh Đường. Đỗ Tĩnh Đường cũng nói chuyện này với anh, bọn họ xem xét điện thoại của cô thấy có một số lạ liên lạc, anh tra nhưng không ra chủ nhân dãy số là ai.
Hình như giống như được lực lượng bí hiểm nào đó bảo vệ, thế lực của anh ở đây không phải nhỏ nhưng vẫn không tra ra được số điện thoại kia là của ai thì có thể khẳng định được như vậy.
Hạ Nhược Tâm thật sự là mất tích. Anh vỗ vỗ trán mình, nhẹ nhàng tựa gáy vào mặt tường phía sau.
‘Bộp bộp’ vài tiếng, anh vỗ trán khiến mình bình tĩnh trở lại.
“Ba! Con cần đi ra ngoài mấy ngày. Tiểu Vũ Điểm mong ba chăm sóc.”
“Yên tâm đi.” Sở Giang đau lòng xoa xoa khuôn mặt của cháu gái. “Đây là cháu gái ba, tất nhiên ba sẽ chăm sóc cẩn thận. Mẹ con bên kia con cũng đừng quan tâm, tìm Hạ Nhược Tâm về trước đã. Ba sẽ ở đây với cháu gái.”
“Cảm ơn ba.” Sở Luật nói xong liền đi ra. Thật sự đã lâu anh không được nghỉ ngơi, hai con mắt đã tràn đầy tơ máu, nhưng anh biết anh còn chưa thể ngủ.
Anh lấy điện thoại đặt lên tai.
“A lô, đội trưởng Hồ, là tôi, Sở Luật. Chuyện tôi nhờ anh tra anh đã tra ra chưa?”
***
Đây là ngày thứ năm Hạ Nhược Tâm mất tích.
Sở Giang cho cháu gái ăn cơm, mắt của tiểu gia hỏa vẫn luôn rũ xuống. Dù buổi tối lúc ngủ bé sẽ khóc nhưng hiện tại bé vẫn ngoan, sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, sẽ ngoan ngoãn ngủ, chỉ là bé vẫn luôn đòi có mẹ.
“Tới đây ăn cơm.”
Sở Giang lại đút vào cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Vũ Điểm một miếng cơm. Ông rất đau lòng cháu gái, cũng rất khó chịu. Có mẹ thì trẻ giống như báu vật, không có mẹ trẻ chính là cỏ dại.
Con trai ông nhất định phải tìm được Nhược Tâm về, bằng không Tiểu Vũ Điểm biết phải làm sao bây giờ? Bọn họ sao có thể đối xử tốt với đứa bé này bằng mẹ, chính là trẻ con sao có thể thiếu được mẹ.
Lúc này trên một chiếc thuyền rất to, ngoại trừ các thùng hàng hóa được vận chuyển đặt ở bên ngoài còn có một đám người còn sống toàn là phụ nữ.
Một người đàn ông đi tới, những người phụ nữ đều co rúm thân mình lại. Hạ Nhược Tâm cũng vậy, Thẩm Vi nắm chặt lấy tay cô.
“Cúi đầu, đừng nói gì.”
Hạ Nhược Tâm hiểu rõ, cô vùi đầu mình vào đầu gối, thân thể không ngừng run rẩy. Một người đàn ông bước tới, bước chân ngày càng tới gần chỗ các cô. Đột nhiện gã nắm chặt tóc Hạ Nhược Tâm, da đầu bị kéo lên như sắp rách làm Hạ Nhược Tâm khó chịu nhăn mi lại. Mặt cô toàn đất bẩn, lại còn được vẽ như bị rỗ, nháy mắt khiến người đàn ông này thấy chán ghét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.