Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 922: Em không phải Hạ Nhược Tâm của anh
Hạ Nhiễm Tuyết
05/07/2019
Cô gái đứng lên, dáng người nhỏ xinh, đặc biệt với người đàn ông trước mặt dường như chỉ tới bờ vai anh.
Cô vươn tay cầm lấy cổ tay anh, tức khắc có mùi hương truyền đến. Anh không biết trên người cô là mùi hương gì, lan hương, liên hương hay là loại gì, mà loại hương này làm bước chân anh dừng một chút.
Người đàn ông cao lớn mang theo cô gái mỹ lệ rời đi, không biết là hoàng tử chờ được cô bé lọ lem hay là người đẹp cùng quái vật tương ngộ. Lúc này gã vừa bị chặt cánh tay vẫn còn quỷ khóc sói gào gọi mẹ.
Tam ca đi tới, đá đá người nằm trên mặt đất kia: “Đem thứ này quăng ra ngoài cho ta.”
Sau đó không lâu liền có mấy người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn đem gã vẫn đăng lăn lộn gào khóc trên mặt đất ném ra bên ngoài, cũng không có lưu một tia tình cảm.
Đồ không có mắt, dám tranh phụ nữ cùng Sở Luật, trước tiên phải học đầu thai cho tốt đi.
Tam ca xử lý đại sảnh xong mới về tới một căn phòng u tĩnh, lúc này Thẩm Vi theo thói quen nằm ở ghế bập bệnh của mình, cũng không biết nghĩ đến cái gì.
Tam ca đi tới ngồi trước mặt cô.
“Đây là chuyện gì? Sao Hạ Nhược Tâm lại ở đây?”
Hạ Nhược Tâm không có khả năng xuất hiện ở chỗ này, nhưng người kia thật đúng là Hạ Nhược Tâm, không sai được. Cũng không ngoài khả năng có người giống người trên đời này, tuy rằng hành vi cử chỉ có chút khác biệt so với trước nhưng anh có thể đảm bảo người kia xác thật chính là Hạ Nhược Tâm.
“Tam ca, kia không phải Hạ Nhược Tâm.” Thẩm Vi mở hai mắt, lại lấy chăn quấn chặt người mình. “Cho nên Tam ca không cần nhận sai, cô ấy không phải Nhược Tâm, cô ấy chỉ có quan hệ xã hội với nơi này của chúng ta, có thể cho chúng ta kiếm chút tiền.”
“Tam ca, anh không vui sao?” Đột nhiên cô như một đứa trẻ chu môi lên, sau đó đặt ngón tay trên ngực Tam ca, cố ý vô tình giống như đang khiêu khích, Tam ca đột nhiên thấy miệng lưỡi mình khô lên.
Cô gái này đang câu dẫn anh sao?
Yết hầu anh giật giật, sau đó kéo tay cô nhét lại vào trong chăn, đồng thời cũng quấn chăn lại bọc cô kín mít.
“Đừng xằng bậy.”
Thẩm Vi lại cong khóe môi, cô nhắm mắt lại, đi ngủ.
“Tam ca…”
“Ừ, anh đây.” Tam ca nhẹ nhàng xoa trán của mình, cũng thật sự không biết hai cô gái này đang làm cái quỷ gì.
“Chuyện của bọn họ anh không cần phải lo.”
Tam ca sửng sốt một chút, nhưng cuối cùng anh chỉ có thể gật đầu. Kỳ thật liền tính anh muốn xen vào cũng không quản đến được Sở Luật, nhưng anh lại nợ Sở Luật một lần, người như bọn họ không cần đề cập tới cái khác, có nợ sẽ luôn trả.
Nếu thật sự có chuyện anh sẽ không mặc kệ ngồi xem, ít nhất sẽ không khiến cuộc đời Sở Luật thật sự bị bỏ ở trên người cô gái này.
Thẩm Vi đã ngủ rồi, ghế bập bênh thỉnh thoảng kẽo kẹt, tiếng thở của cô cũng đều đều. Tam ca ngồi xuống cẩn thận ôm cô lên, tất nhiên sau lần từ bãi vang trở về cô cũng chưa nặng hơn là bao, vốn đã mảnh khảnh hiện giờ dường như gió thổi qua cũng bay. Cô lại đang nghĩ tới người đàn ông kia đi, cho nên vẫn không có tâm tư dương thân thể của mình.
Anh ôm Thẩm Vi về phòng của cô, tắt đèn, bên trong nháy mắt tối đen lại. Tối chính là thích hợp để ngủ, tối kỳ thật cũng là không thấy ánh mặt trời.
“Chừng nào em mới có thể quên hắn?” Tam ca hỏi Thẩm Vi, cũng là hỏi chính mình.
“5 năm vẫn chưa quên sao?”
Mà anh không biết, lúc này khóe môi Thẩm Vi khẽ động một chút.
“Lúc có thể quên có lẽ đã không còn trí nhớ…”
Cửa nhẹ nhàng được đóng lại, Thẩm Vi ôm chặt chăn trên người, cọ mặt vào chiếc gối mềm mại, dần dần cô thật sự ngủ rồi.
Lúc này chiếc xe đen sang trọng đang lao đi rất nhanh, cuối cùng dừng lại ở một khách sạn xa hoa cao cấp.
Sau đó không lâu bọn họ đã tới trong một phòng.
Từ phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào, còn Sở Luật đang đứng ở cửa sổ, vẻ mặt phức tạp.
“Nhược Tâm, em không thể không như vậy sao?”
Lúc này phòng tắm bị mở ra, một phụ nữ mặc một chiếc áo ngủ bạc đơn giản, da cô trắng nõn mịn màng, đặc biệt khi mới tắm xong ửng hồng tinh tế, tin rằng không người đàn ông nào không muốn âu yếm.
Sở Luật cũng vậy, cổ họng anh khô lại, phía dưới cũng không khỏi có phản ứng. Mấy năm nay anh chính là khổ hạnh qua ngày, đã thật lâu chưa từng có phụ nữ, thậm chí dục vọng đàn ông của anh cũng ít hơn trước kia rất nhiều. Không phải anh giữ mình trong sạch mà căn bản là anh không thấy hứng thú, đôi khi anh có cảm giác có phải chẳng những mình bị vô sinh mà ngay cả năng lực đàn ông cũng mất đi. Nhưng là anh biết không phải vậy, giữa nhiều phụ nữ anh chỉ có hứng thú với một người, cũng sẽ chỉ hành động với một người.
Lúc này liền có một cánh tay trắng nõn tinh tế từ sau lưng ôm lấy anh.
“Anh cứ đứng như vậy, không muốn làm chút gì sao? Một trăm vạn chẳng lẽ muốn bạch hoa?” Người cô gái toát ra mùi hương hấp dẫn, đôi mắt tròn xoe chớp chớp vừa đáng yêu vừa hoang dại. Hoang dại cùng yêu kiều đều dung hợp trên người cô gái này, không có mâu thuẫn, cũng không có đột ngột.
Người Sở Luật cứng lại, hai bàn tay bên cạnh nắm chặt mới khiến mình không lập tức biến thành sói nhào tới.
“Nhược Tâm, vì cái gì…”
Anh xoay người lại, lại phát hiện cô lúc này chỉ mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, mà bên trong thật sự không mặc thêm gì.
“Nhược Tâm?” Cô khẽ nói. “Em vẫn luôn hỏi vì sao anh lại luôn gọi cái tên này, hóa ra là anh nhận sai người. Em không phải là Nhược Tâm.” Tay cô xoa ngực anh, hơi thở thơm tho cũng quện lấy hơi thở của anh.
“Em là Daisy.”
“Tiên sinh, nhớ kỹ tên em, em là Daisy.”
“Daisy…” Sở Luật lẩm bẩm gọi tên này, anh vươn tay đặt lên mặt cô gái đứng phía trước. Không phải, đây là Nhược Tâm của anh, anh nhớ kỹ đôi mắt cô, cũng nhớ kỹ mùi hương của thân thể cô. Trên đời này không có khả năng có hai người giống hệt nhau, cũng không có khả năng có hai chiếc lá giống hệt nhau.
Cho nên anh biết đây là Hạ Nhược Tâm của anh, nhưng vì điều gì mà cô lại không thừa nhận, cũng không muốn nhận anh, lại còn phải bịa ra một thân phận cho mình như vậy.
Nhưng dẫu không có quan hệ, chỉ cần là cô thì tốt rồi, chỉ cần là cô thì tốt rồi.
Anh vươn tay ôm chặt cô gái trong lòng mình, không phát hiện sắc mặt cô gái thoáng lạnh lại.
Cô vươn tay cầm lấy cổ tay anh, tức khắc có mùi hương truyền đến. Anh không biết trên người cô là mùi hương gì, lan hương, liên hương hay là loại gì, mà loại hương này làm bước chân anh dừng một chút.
Người đàn ông cao lớn mang theo cô gái mỹ lệ rời đi, không biết là hoàng tử chờ được cô bé lọ lem hay là người đẹp cùng quái vật tương ngộ. Lúc này gã vừa bị chặt cánh tay vẫn còn quỷ khóc sói gào gọi mẹ.
Tam ca đi tới, đá đá người nằm trên mặt đất kia: “Đem thứ này quăng ra ngoài cho ta.”
Sau đó không lâu liền có mấy người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn đem gã vẫn đăng lăn lộn gào khóc trên mặt đất ném ra bên ngoài, cũng không có lưu một tia tình cảm.
Đồ không có mắt, dám tranh phụ nữ cùng Sở Luật, trước tiên phải học đầu thai cho tốt đi.
Tam ca xử lý đại sảnh xong mới về tới một căn phòng u tĩnh, lúc này Thẩm Vi theo thói quen nằm ở ghế bập bệnh của mình, cũng không biết nghĩ đến cái gì.
Tam ca đi tới ngồi trước mặt cô.
“Đây là chuyện gì? Sao Hạ Nhược Tâm lại ở đây?”
Hạ Nhược Tâm không có khả năng xuất hiện ở chỗ này, nhưng người kia thật đúng là Hạ Nhược Tâm, không sai được. Cũng không ngoài khả năng có người giống người trên đời này, tuy rằng hành vi cử chỉ có chút khác biệt so với trước nhưng anh có thể đảm bảo người kia xác thật chính là Hạ Nhược Tâm.
“Tam ca, kia không phải Hạ Nhược Tâm.” Thẩm Vi mở hai mắt, lại lấy chăn quấn chặt người mình. “Cho nên Tam ca không cần nhận sai, cô ấy không phải Nhược Tâm, cô ấy chỉ có quan hệ xã hội với nơi này của chúng ta, có thể cho chúng ta kiếm chút tiền.”
“Tam ca, anh không vui sao?” Đột nhiên cô như một đứa trẻ chu môi lên, sau đó đặt ngón tay trên ngực Tam ca, cố ý vô tình giống như đang khiêu khích, Tam ca đột nhiên thấy miệng lưỡi mình khô lên.
Cô gái này đang câu dẫn anh sao?
Yết hầu anh giật giật, sau đó kéo tay cô nhét lại vào trong chăn, đồng thời cũng quấn chăn lại bọc cô kín mít.
“Đừng xằng bậy.”
Thẩm Vi lại cong khóe môi, cô nhắm mắt lại, đi ngủ.
“Tam ca…”
“Ừ, anh đây.” Tam ca nhẹ nhàng xoa trán của mình, cũng thật sự không biết hai cô gái này đang làm cái quỷ gì.
“Chuyện của bọn họ anh không cần phải lo.”
Tam ca sửng sốt một chút, nhưng cuối cùng anh chỉ có thể gật đầu. Kỳ thật liền tính anh muốn xen vào cũng không quản đến được Sở Luật, nhưng anh lại nợ Sở Luật một lần, người như bọn họ không cần đề cập tới cái khác, có nợ sẽ luôn trả.
Nếu thật sự có chuyện anh sẽ không mặc kệ ngồi xem, ít nhất sẽ không khiến cuộc đời Sở Luật thật sự bị bỏ ở trên người cô gái này.
Thẩm Vi đã ngủ rồi, ghế bập bênh thỉnh thoảng kẽo kẹt, tiếng thở của cô cũng đều đều. Tam ca ngồi xuống cẩn thận ôm cô lên, tất nhiên sau lần từ bãi vang trở về cô cũng chưa nặng hơn là bao, vốn đã mảnh khảnh hiện giờ dường như gió thổi qua cũng bay. Cô lại đang nghĩ tới người đàn ông kia đi, cho nên vẫn không có tâm tư dương thân thể của mình.
Anh ôm Thẩm Vi về phòng của cô, tắt đèn, bên trong nháy mắt tối đen lại. Tối chính là thích hợp để ngủ, tối kỳ thật cũng là không thấy ánh mặt trời.
“Chừng nào em mới có thể quên hắn?” Tam ca hỏi Thẩm Vi, cũng là hỏi chính mình.
“5 năm vẫn chưa quên sao?”
Mà anh không biết, lúc này khóe môi Thẩm Vi khẽ động một chút.
“Lúc có thể quên có lẽ đã không còn trí nhớ…”
Cửa nhẹ nhàng được đóng lại, Thẩm Vi ôm chặt chăn trên người, cọ mặt vào chiếc gối mềm mại, dần dần cô thật sự ngủ rồi.
Lúc này chiếc xe đen sang trọng đang lao đi rất nhanh, cuối cùng dừng lại ở một khách sạn xa hoa cao cấp.
Sau đó không lâu bọn họ đã tới trong một phòng.
Từ phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào, còn Sở Luật đang đứng ở cửa sổ, vẻ mặt phức tạp.
“Nhược Tâm, em không thể không như vậy sao?”
Lúc này phòng tắm bị mở ra, một phụ nữ mặc một chiếc áo ngủ bạc đơn giản, da cô trắng nõn mịn màng, đặc biệt khi mới tắm xong ửng hồng tinh tế, tin rằng không người đàn ông nào không muốn âu yếm.
Sở Luật cũng vậy, cổ họng anh khô lại, phía dưới cũng không khỏi có phản ứng. Mấy năm nay anh chính là khổ hạnh qua ngày, đã thật lâu chưa từng có phụ nữ, thậm chí dục vọng đàn ông của anh cũng ít hơn trước kia rất nhiều. Không phải anh giữ mình trong sạch mà căn bản là anh không thấy hứng thú, đôi khi anh có cảm giác có phải chẳng những mình bị vô sinh mà ngay cả năng lực đàn ông cũng mất đi. Nhưng là anh biết không phải vậy, giữa nhiều phụ nữ anh chỉ có hứng thú với một người, cũng sẽ chỉ hành động với một người.
Lúc này liền có một cánh tay trắng nõn tinh tế từ sau lưng ôm lấy anh.
“Anh cứ đứng như vậy, không muốn làm chút gì sao? Một trăm vạn chẳng lẽ muốn bạch hoa?” Người cô gái toát ra mùi hương hấp dẫn, đôi mắt tròn xoe chớp chớp vừa đáng yêu vừa hoang dại. Hoang dại cùng yêu kiều đều dung hợp trên người cô gái này, không có mâu thuẫn, cũng không có đột ngột.
Người Sở Luật cứng lại, hai bàn tay bên cạnh nắm chặt mới khiến mình không lập tức biến thành sói nhào tới.
“Nhược Tâm, vì cái gì…”
Anh xoay người lại, lại phát hiện cô lúc này chỉ mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, mà bên trong thật sự không mặc thêm gì.
“Nhược Tâm?” Cô khẽ nói. “Em vẫn luôn hỏi vì sao anh lại luôn gọi cái tên này, hóa ra là anh nhận sai người. Em không phải là Nhược Tâm.” Tay cô xoa ngực anh, hơi thở thơm tho cũng quện lấy hơi thở của anh.
“Em là Daisy.”
“Tiên sinh, nhớ kỹ tên em, em là Daisy.”
“Daisy…” Sở Luật lẩm bẩm gọi tên này, anh vươn tay đặt lên mặt cô gái đứng phía trước. Không phải, đây là Nhược Tâm của anh, anh nhớ kỹ đôi mắt cô, cũng nhớ kỹ mùi hương của thân thể cô. Trên đời này không có khả năng có hai người giống hệt nhau, cũng không có khả năng có hai chiếc lá giống hệt nhau.
Cho nên anh biết đây là Hạ Nhược Tâm của anh, nhưng vì điều gì mà cô lại không thừa nhận, cũng không muốn nhận anh, lại còn phải bịa ra một thân phận cho mình như vậy.
Nhưng dẫu không có quan hệ, chỉ cần là cô thì tốt rồi, chỉ cần là cô thì tốt rồi.
Anh vươn tay ôm chặt cô gái trong lòng mình, không phát hiện sắc mặt cô gái thoáng lạnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.