Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 690: Giả phụ tử, thật cha con
Hạ Nhiễm Tuyết
02/07/2019
“Anh có thể cưới chỉ có Lạc Âm, còn cô gái này…”
Ông chỉ vào Hạ Nhược Tâm: “Cô gái này không biết từ nơi nào đến, tôi sẽ
không đồng ý, còn đứa bé kia tôi lại càng không đồng ý.” Diện mạo đứa
nhỏ này vừa thấy là biết là con gái của người phụ nữ kia, lại không
giống Cao Dật chút nào, cho nên không phải là con của Cao Dật, ông có
thể khẳng định. Ông đã chọn người cho Cao Dật, sao ông lại để cho anh đi cưới phụ nữ khác, nuôi con của người khác được.
Hạ Nhược Tâm cúi đầu, cha của Cao Dật không che dấu sự khinh bỉ làm cô khổ sở cúi đầu. Ánh mắt này cô đã thấy nhiều, cũng trải qua nhiều, chỉ là lại một lần nữa gặp phải cô vẫn thấy khó chịu.
Trước mắt cô có chút hơi mông lung, rồi phát hiện tay Cao Dật nắm cô càng thêm chặt. Cô ngẩng đầu nhìn anh, thấy được trong mắt anh một sự oán giận trước nay cô chưa từng thấy. Cô rất ít khi thấy anh nổi giận, đến nỗi cô thật sự cho rằng anh không hề biết giận.
Hiện tại xem ra là không đúng, anh đang tức giận, hơn nữa cực kỳ tức giận, một loại tức giận không cách nào nhẫn nhịn.
Từ trên người anh cơ bắp vẫn đang gồng lên.
“Tôi chỉ trở về nói với mẹ tôi, không phải ông. Ông làm ai cưới Bạch Lạc Âm đều có thể, nhưng tuyệt đối không phải tôi.” Cao Dật kiên trì, cũng là cố chấp. Hai người đàn ông giống như hai kẻ thù, không ai nhường nhịn ai quyết định của chính mình, mà trong mắt hai người đều kiên định không có một tia thỏa hiệp.
“Nếu anh muốn cưới người phụ nữ kia cũng được, vậy thì cút ra ngoài cho ta.” Sự nóng giận của người đàn ông trung niên bộc phát, ông không tin rằng Cao Dật vì một người phụ nữ sẽ không cần mẹ của mình, không cần em trai của mình, còn có cái nhà này nữa.
“Được.” Cao Dật lạnh lùng cười. “Tôi đã rời đi ba năm, có rời đi ba mươi năm nữa cũng không sao. Hơn nữa tôi chỉ tới gặp mẹ tôi, không có quan hệ gì với ông.” Anh ôm chặt Tiểu Vũ Điểm, kéo tay Hạ Nhược Tâm đi ra ngoài. Hạ Nhược Tâm chỉ có thể cười xin lỗi với Vệ Lan, sau đó để mặc Cao Dật lôi ra bên ngoài. Bên trong vài ánh mắt khác nhau nhìn cô chằm chằm như nhìn vào một cái động lớn, khiến khó chịu muốn bệnh giống như bị kim đâm vào lưng.
Cô luôn cảm thấy mọi người trong gia đình này có chút kỳ lạ nhưng lại không biết kỳ lạ ở nơi nào. Người đàn ông trung niên kia là cha của Cao Dật sao, nhưng có gì đó rất không giống. Quan hệ của hai người này không giống như cha con, sự thật là như thế nào có lẽ cô chỉ có thể đợi Cao Dật giải thích.
Vệ Lan có thể là xấu hổ, cũng có khả năng là nhát gan, bà chỉ thở dài một hơi đối với chuyện này thật sự bất lực. Tính tình Cao Dật như nào bà rất rõ, nếu anh dễ dàng thỏa hiệp như vậy thì lúc trước đã không rời đi tận ba năm. Hiện tại phải làm sao, cuối cùng phải làm sao bây giờ.
Người đàn ông trung niên lúc này bị chọc tức đến toàn thân run lên, ông đột ngột chỉ tay về phía Vệ Lan: “Bà xem, đều là bà dạy ra con trai tốt. Tôi mặc kệ nó muốn thế nào, nó nhất định phải cưới Lạc Âm, có chết cũng phải cưới.” Ông không nể tình gào lớn với Vệ Lan.
Vệ Lan nhắm lại hai mắt, Cao Hân tiến lên tay đặt trên vai của mẹ. trên mặt anh hiện lên vẻ phẫn nộ phải nhẫn nhịn. Ông ta cái gì cũng có thể làm, có thể không coi anh cùng anh trai như con, dẫu sao cũng vốn không phải. Nhưng tuyệt đối không thể làm nhục mẹ anh như vậy, anh cùng anh trai có thể chịu đựng mọi thứ, nhưng tuyệt đối không để mẹ bọn họ chịu tủi thân.
“Cao Hân, ánh mắt của anh là gì, đừng quên ta là cha của anh.” Sắc mặt người đàn ông trung niên càng thêm đen, đứa lớn đã như vậy, đứa nhỏ cũng lại như này, chúng nó đều làm phản phải không, không còn đem ông là chủ nhà đặt ở trong mắt.
“Ông biết rõ là không phải.” Cao Hân cười lạnh lùng nói. “Chúng tôi họ Cao, không phải ông họ Bạch sao?”
Anh còn chưa nói xong sắc mặt người đàn ông trung niêm đỏ lên, ông trực tiếp cầm cái ly ném tới.
Cao Hân nhanh nhẹn kéo mẹ né sang một bên, chén trà cứ như vậy quăng rơi trên mặt đất, âm thanh vỡ vụn bên tai khiến lòng Vệ Lan vỡ vụn theo.
Tay Cao Hân nắm thật chặt. May mắn bây giờ anh vẫn còn ở đây, nếu không nơi này chỉ có một mình mẹ, như vậy thì thật biết bao khổ sở.
“Đừng nói nữa, Tiểu Hân.” Vệ Lan vỗ vỗ vai con trai trấn an, đã trải qua nhiều chục năm như vậy bà đã sớm nghĩ thông suốt, cũng đã quen.
Bà hướng về phía người đàn ông trung niên, cười mệt mỏi: “Thần Phong, ông không cần tức giận như vậy, tôi sẽ tìm con nói chuyện.”
Bà đi ra ngoài nhưng nước mắt liên tiếp rơi xuống. Bà đã già rồi, vẫn còn vì thái độ của ông mà khóc sao? Đã vài chục năm đi qua còn chưa đủ sao? Thậm chí còn làm liên lụy hai đứa con, một đứa phải rời đi ba năm, một đứa mới mười chín tuổi trên người cũng phải chịu quá nhiều gánh nặng.
Cao Hân đi theo ra ngoài, không nhìn tới người đàn ông trung niên phía sau một cái, anh đuổi theo mẹ của mình.
Trong phòng khách trống rỗng lúc này chỉ có một cô gái tức phát điên. Người đàn ông trung niên dùng sức ngồi xuống ghế tựa, gương mặt lạnh băng, ông là chúa tể của cái nhà này, mọi người đều phải nghe theo ông.
Bạch Lạc Âm đi tới, khuôn mặt kiều mỹ lúc này cũng có chút vặn vẹo.
“Ba, con phải gả cho Cao Dật, nếu không thì con còn ở cái nhà này làm gì?”
“Con yên tâm,” Người đàn ông trung niên nắm chặt tay Bạch Lạc Âm, “Những gì con muốn ba đều sẽ giúp con có được. Cả đời này Cao Dật cũng đừng mong chạy ra khỏi lòng bàn tay ba.”
Con người đều có điểm yếu để có thể uy hiếp, mà ông lại biết rõ điều này, cho nên Bạch Lạc Âm, Cao Dật dù muốn hay không cũng phải cưới. Còn mang theo một người phụ nữ lai lịch không rõ ràng, nó muốn cưới, trừ phi Bạch Thần Phong ta chết.
Bạch lạc Âm hơi hơi cúi đầu, khóe môi cũng lộ ra một vẻ lạnh băng. Cô biết mình nhất định phải gả cho Cao Dật, không có người phụ nữ nào có thể cùng cô tranh đoạt, cho dù là Hạ Nhược Tâm không biết từ đâu ra kia. Cô đã để lỡ một lần, liền sẽ không để lỡ lần thứ hai.
Những gì cô muốn trước nay đều không thể không có, mà lúc này cũng vậy.
Hạ Nhược Tâm cúi đầu, cha của Cao Dật không che dấu sự khinh bỉ làm cô khổ sở cúi đầu. Ánh mắt này cô đã thấy nhiều, cũng trải qua nhiều, chỉ là lại một lần nữa gặp phải cô vẫn thấy khó chịu.
Trước mắt cô có chút hơi mông lung, rồi phát hiện tay Cao Dật nắm cô càng thêm chặt. Cô ngẩng đầu nhìn anh, thấy được trong mắt anh một sự oán giận trước nay cô chưa từng thấy. Cô rất ít khi thấy anh nổi giận, đến nỗi cô thật sự cho rằng anh không hề biết giận.
Hiện tại xem ra là không đúng, anh đang tức giận, hơn nữa cực kỳ tức giận, một loại tức giận không cách nào nhẫn nhịn.
Từ trên người anh cơ bắp vẫn đang gồng lên.
“Tôi chỉ trở về nói với mẹ tôi, không phải ông. Ông làm ai cưới Bạch Lạc Âm đều có thể, nhưng tuyệt đối không phải tôi.” Cao Dật kiên trì, cũng là cố chấp. Hai người đàn ông giống như hai kẻ thù, không ai nhường nhịn ai quyết định của chính mình, mà trong mắt hai người đều kiên định không có một tia thỏa hiệp.
“Nếu anh muốn cưới người phụ nữ kia cũng được, vậy thì cút ra ngoài cho ta.” Sự nóng giận của người đàn ông trung niên bộc phát, ông không tin rằng Cao Dật vì một người phụ nữ sẽ không cần mẹ của mình, không cần em trai của mình, còn có cái nhà này nữa.
“Được.” Cao Dật lạnh lùng cười. “Tôi đã rời đi ba năm, có rời đi ba mươi năm nữa cũng không sao. Hơn nữa tôi chỉ tới gặp mẹ tôi, không có quan hệ gì với ông.” Anh ôm chặt Tiểu Vũ Điểm, kéo tay Hạ Nhược Tâm đi ra ngoài. Hạ Nhược Tâm chỉ có thể cười xin lỗi với Vệ Lan, sau đó để mặc Cao Dật lôi ra bên ngoài. Bên trong vài ánh mắt khác nhau nhìn cô chằm chằm như nhìn vào một cái động lớn, khiến khó chịu muốn bệnh giống như bị kim đâm vào lưng.
Cô luôn cảm thấy mọi người trong gia đình này có chút kỳ lạ nhưng lại không biết kỳ lạ ở nơi nào. Người đàn ông trung niên kia là cha của Cao Dật sao, nhưng có gì đó rất không giống. Quan hệ của hai người này không giống như cha con, sự thật là như thế nào có lẽ cô chỉ có thể đợi Cao Dật giải thích.
Vệ Lan có thể là xấu hổ, cũng có khả năng là nhát gan, bà chỉ thở dài một hơi đối với chuyện này thật sự bất lực. Tính tình Cao Dật như nào bà rất rõ, nếu anh dễ dàng thỏa hiệp như vậy thì lúc trước đã không rời đi tận ba năm. Hiện tại phải làm sao, cuối cùng phải làm sao bây giờ.
Người đàn ông trung niên lúc này bị chọc tức đến toàn thân run lên, ông đột ngột chỉ tay về phía Vệ Lan: “Bà xem, đều là bà dạy ra con trai tốt. Tôi mặc kệ nó muốn thế nào, nó nhất định phải cưới Lạc Âm, có chết cũng phải cưới.” Ông không nể tình gào lớn với Vệ Lan.
Vệ Lan nhắm lại hai mắt, Cao Hân tiến lên tay đặt trên vai của mẹ. trên mặt anh hiện lên vẻ phẫn nộ phải nhẫn nhịn. Ông ta cái gì cũng có thể làm, có thể không coi anh cùng anh trai như con, dẫu sao cũng vốn không phải. Nhưng tuyệt đối không thể làm nhục mẹ anh như vậy, anh cùng anh trai có thể chịu đựng mọi thứ, nhưng tuyệt đối không để mẹ bọn họ chịu tủi thân.
“Cao Hân, ánh mắt của anh là gì, đừng quên ta là cha của anh.” Sắc mặt người đàn ông trung niên càng thêm đen, đứa lớn đã như vậy, đứa nhỏ cũng lại như này, chúng nó đều làm phản phải không, không còn đem ông là chủ nhà đặt ở trong mắt.
“Ông biết rõ là không phải.” Cao Hân cười lạnh lùng nói. “Chúng tôi họ Cao, không phải ông họ Bạch sao?”
Anh còn chưa nói xong sắc mặt người đàn ông trung niêm đỏ lên, ông trực tiếp cầm cái ly ném tới.
Cao Hân nhanh nhẹn kéo mẹ né sang một bên, chén trà cứ như vậy quăng rơi trên mặt đất, âm thanh vỡ vụn bên tai khiến lòng Vệ Lan vỡ vụn theo.
Tay Cao Hân nắm thật chặt. May mắn bây giờ anh vẫn còn ở đây, nếu không nơi này chỉ có một mình mẹ, như vậy thì thật biết bao khổ sở.
“Đừng nói nữa, Tiểu Hân.” Vệ Lan vỗ vỗ vai con trai trấn an, đã trải qua nhiều chục năm như vậy bà đã sớm nghĩ thông suốt, cũng đã quen.
Bà hướng về phía người đàn ông trung niên, cười mệt mỏi: “Thần Phong, ông không cần tức giận như vậy, tôi sẽ tìm con nói chuyện.”
Bà đi ra ngoài nhưng nước mắt liên tiếp rơi xuống. Bà đã già rồi, vẫn còn vì thái độ của ông mà khóc sao? Đã vài chục năm đi qua còn chưa đủ sao? Thậm chí còn làm liên lụy hai đứa con, một đứa phải rời đi ba năm, một đứa mới mười chín tuổi trên người cũng phải chịu quá nhiều gánh nặng.
Cao Hân đi theo ra ngoài, không nhìn tới người đàn ông trung niên phía sau một cái, anh đuổi theo mẹ của mình.
Trong phòng khách trống rỗng lúc này chỉ có một cô gái tức phát điên. Người đàn ông trung niên dùng sức ngồi xuống ghế tựa, gương mặt lạnh băng, ông là chúa tể của cái nhà này, mọi người đều phải nghe theo ông.
Bạch Lạc Âm đi tới, khuôn mặt kiều mỹ lúc này cũng có chút vặn vẹo.
“Ba, con phải gả cho Cao Dật, nếu không thì con còn ở cái nhà này làm gì?”
“Con yên tâm,” Người đàn ông trung niên nắm chặt tay Bạch Lạc Âm, “Những gì con muốn ba đều sẽ giúp con có được. Cả đời này Cao Dật cũng đừng mong chạy ra khỏi lòng bàn tay ba.”
Con người đều có điểm yếu để có thể uy hiếp, mà ông lại biết rõ điều này, cho nên Bạch Lạc Âm, Cao Dật dù muốn hay không cũng phải cưới. Còn mang theo một người phụ nữ lai lịch không rõ ràng, nó muốn cưới, trừ phi Bạch Thần Phong ta chết.
Bạch lạc Âm hơi hơi cúi đầu, khóe môi cũng lộ ra một vẻ lạnh băng. Cô biết mình nhất định phải gả cho Cao Dật, không có người phụ nữ nào có thể cùng cô tranh đoạt, cho dù là Hạ Nhược Tâm không biết từ đâu ra kia. Cô đã để lỡ một lần, liền sẽ không để lỡ lần thứ hai.
Những gì cô muốn trước nay đều không thể không có, mà lúc này cũng vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.