Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 1028: Giống ai
Hạ Nhiễm Tuyết
07/07/2019
“Đồ ngốc, mạng anh là em cứu trở về, còn phải nói cảm ơn gì nữa.” Cao Dật vuốt tóc ngắn ngủn của cô: “Thật vất vả mới nuôi được dài, hiện tại lại cắn ngắn, tiếc lắm không?”
Hạ Nhược Tâm lắc đầu: “Không đáng tiếc, cắt ngắn rồi cũng sẽ dài ra.” Cô nhắm mắt lại, vốn đang muốn nói thêm mấy lời nhưng cuối cùng vẫn là ngủ rồi, kỳ thật vết thương của cô rất đau, nhưng cô mệt nên sẽ ngủ, mà ngủ rồi sẽ không thấy đau nữa.
Chỉ là, một lát sau cô lại mở hai mắt, trong mắt kia lại bịt kín một tầng sương.
“Cao Dật, anh nói xem, Tiểu Vũ Điểm lúc ấy cũng đau như vậy sao?”
Ngón tay Cao Dật hơi ngừng một chút, anh nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm đang đặt ở bên ngoài chăn, tay cô rất lạnh.
“Sẽ không, trẻ con sẽ ít đau hơn người lớn một ít, cho nên sẽ không quá đau, bé không đau như em đâu.”
“Phải không? Vậy là tốt rồi.”
Hạ Nhược Tâm lại ngủ, có lẽ khi cô tỉnh lại sẽ là rất lâu sau, mà thời gian lâu một chút cũng tốt, trong lúc ngủ sẽ không đau.
Cao Dật đứng lên lấy thuốc mình để bên cạnh, lấy ống tiêm tiêm vào cho Hạ Nhược Tâm. Có thể cho cô ngủ nhiều một chút, nhiều thêm một phút đồng hồ cũng đáng.
***
“Cẩm Vinh.”
Lục Khả Ân gọi tên con trai.
Lục Cẩm Vinh đi tới, toàn bộ da đầu đều căng ra, vừa rồi thật vất vả mới khuyên được Giản Thanh Doanh muốn tìm con gái đừng vội về, hiện tại lại là ba của anh. Khó trách người khác luôn nói rằng không nên nói dối, nếu không chỉ nói dối một điều sẽ kéo theo hàng trăm ngàn điều khác cần nói dối theo.
“Ba, ba tìm con?” Anh vững vàng đứng trước mặt Lục Khả Ân. Giản Thanh Doanh thì dễ nói dối nhưng ba của anh thì không dễ chút nào.
“Tiểu Hoa rốt cuộc làm sao vậy?” Lục Khả Ân vẫn luôn chịu đựng không truy mọi chuyện ra lẽ có lẽ là vì còn vợ mình, nhưng hiện tại vẫn không nói thật cho ông sao. Tuy rằng đứa trẻ kia không phải Tiểu Hoa chân chính nhà họ nhưng hiện tại ông đã thật sự coi đó là con gái mình rồi.
Không thấy con gái mình đâu, là người cha có thể không lo lắng, không nóng nảy sao?
“Ba, con…” Lục Cẩm Vinh kỳ thật cũng không biết có nên nói hay không. Cuối cùng thì bọn họ cũng phải biết, Giản Thanh Doanh còn có thể giấu thêm mấy ngày nhưng Lục Khả Ân nơi này thật khó khăn.
“Nói đi.” Lục Khả Ân rót một ly trà xanh, đặt trước mặt mình. “Sóng to gió lớn ba cũng gặp qua, con không cần xem ta giống như khối đậu hũ.”
Được rồi, Lục Cẩm Vinh tiến lên một bước, lúc này mới hạ thấp giong nói:
“Ba, Tiểu Hoa đang ở trong bệnh viện.”
Cái ly trong tay Lục Khả Ân hơi chao đảo, ông lại uống một ngụm: “Sao rồi?” Nhìn thì giống như không có việc gì nhưng tay ông đang nắm chặt cái ly, hiện tại vẫn hơi run rẩy.
“Không sao rồi ạ.” Lục Cẩm Vinh cảm thay may mắn vì lúc trước mình không nói, nói cách khác sợ Lục Khả Ân cũng thật sự không chịu nổi.
“Ba có thể đi thăm nó không?” Ông hỏi con trai, nghe là một chuyện nhưng ông muốn tự mình trông thấy con gái mới có thể thật sự yên tâm.
“Có thể đến.” Lục Cẩm Vinh nghĩ nghĩ, lúc này mới nói: “Nhưng đừng để mẹ biết, chờ đến khi Tiểu Hoa tốt hơn một ít, lúc ấy mẹ mới có thể chấp nhận.”
“Ba hiểu.” Lục Khả Ân lo lắng nhưng cũng vẫn nghĩ cẩn thận, cho nên chuyện của con gái ông đều không lộ ra ngoài, ngay cả mấy hôm trước người Hạ gia mỗi ngày tới đây khủng bố cũng không có bất cứ ai nói ra ngoài.
Hạ Nhược Tâm mở to hai mắt, cô nhàn nhạt nhìn chằm chằm cửa số được mở bung trước mặt, ánh nắng xuyên qua cửa số chiếu vào chiết xạ qua kính cũng không quá mãnh liệt, nhẹ nhàng ấm áp, nhất định rất thoải mái.
Cô vươn tay muốn chạm vào một ít, nhưng lại thật sự cảm giác ánh nắng còn ở quá xa cô.
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Lục Cẩm Vinh đi đến, theo phía sau anh là Lục Khả Ân.
“Ba, ba đã đến rồi…” Hạ Nhược Tâm khẽ cười với Lục Khả Ân, nụ cười kia không biết vì sao lại khiến hốc mắt ông đỏ hoe.
Ông đi tới, đưa tay đặt lên trê trán Hạ Nhược Tâm:
“Con đau lắm không?”
Câu nói này làm mũi Hạ Nhược Tâm cay cay, cô nhịn xuống sự chua xót trong lòng, nhưng sương mù trước mắt cô lại càng thêm mông lung.
“Ba, yên tâm đi, con không đau. Vết thương nhỏ, không quan trọng.”
Ngón tay Lục Khả Ân hơi run lên.
"Đứa nhỏ ngốc này, vết thương nhỏ cái gì, mổ bụng có thể coi là việc nhỏ sao?"
Hạ Nhược Tâm lên tinh thần, nói chuyện cùng Lục Khả Ân chốc lát nhưng ngậm miệng không nói về vấn đề bị thương của mình, không lâu sau cô lại cũng ngủ rồi. Lục Khả Ân không dám quấy rầy cô, ông đánh giá phòng bệnh một chút, cũng xem như vừa lòng, bằng không chắc chắn ông sẽ chuyển viện cho Hạ Nhược Tâm.
Xem ra con gái ông tuy rằng là nguy hiểm nhưng còn xem như hữu kinh vô hiểm, cuối cùng cũng chỉ có thể chờ hồi phục.
“Có phải có quan hệ với Hạ gia không?” Lục Khả Ân hỏi con trai. Ông không phải kẻ ngốc, đây tám chín phần mười sẽ là như vậy. Giỏi, Hạ Minh Chính thật giỏi, ông còn chưa tới tính toán sổ sách, ông ta lại dám tìm tới cửa khiến ông phải mang trà ngon ra hầu hạ, uống hết cả túi trà chính ông ngày thường còn luyến tiếc không uống.
Hiện tại con gái ông ta bình an không có việc gì, chờ làm cô dâu, còn con gái ông thì sao, ở bệnh viện bao ngày, lại còn bị mổ bụng. Việc này không để yên được.
Đừng nói bọn họ làm thông gia với Sở gia, liền tính có hai Sở gia ông cũng nói một tiếng là phải sợ.
“Tiểu Hoa không chịu nói.” Lục Cẩm Vinh có chút bất lực không thể giải đáp. Hạ Nhược Tâm ngậm miệng không đề cập tới chuyện này, bọn họ cũng cạy không ra lời, nhưng trong lòng bọn họ đều biết chắc chắn có liên hệ với những người một nhà kia, hơn nữa thân phận trước đây của Tiểu Hoa cũng vậy.
Lục Khả Ân cảm giác đầu mình tê rần.
“Ba nói nói tính tình Tiểu Hoa là theo ai?”
“Có giống ba không?”
Lục Cẩm Vinh nói không sai, điểm nào đó trong tính cách Hạ Nhược Tâm xác thật rất giống Lục Khả Ân, cô rất cứng đầu, rất mạnh nhưng kỳ thật cũng rất mềm lòng.
Nếu không phải chính mắt anh thấy em gái chết anh sẽ thật sự cho rằng đây chính là em gái mình, nếu không chính là ba mẹ đã sinh thêm một đứa em gái. Chỉ là thực đáng tiếc, mặc kệ có bao nhiêu giả thuyết thì trong trí nhớ của Lục Khả Ân cũng chỉ có một đứa con gái, đứa con gái này cũng tuyệt đối không phải Lục Tiêu Họa hiện tại.
Hạ Nhược Tâm lắc đầu: “Không đáng tiếc, cắt ngắn rồi cũng sẽ dài ra.” Cô nhắm mắt lại, vốn đang muốn nói thêm mấy lời nhưng cuối cùng vẫn là ngủ rồi, kỳ thật vết thương của cô rất đau, nhưng cô mệt nên sẽ ngủ, mà ngủ rồi sẽ không thấy đau nữa.
Chỉ là, một lát sau cô lại mở hai mắt, trong mắt kia lại bịt kín một tầng sương.
“Cao Dật, anh nói xem, Tiểu Vũ Điểm lúc ấy cũng đau như vậy sao?”
Ngón tay Cao Dật hơi ngừng một chút, anh nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm đang đặt ở bên ngoài chăn, tay cô rất lạnh.
“Sẽ không, trẻ con sẽ ít đau hơn người lớn một ít, cho nên sẽ không quá đau, bé không đau như em đâu.”
“Phải không? Vậy là tốt rồi.”
Hạ Nhược Tâm lại ngủ, có lẽ khi cô tỉnh lại sẽ là rất lâu sau, mà thời gian lâu một chút cũng tốt, trong lúc ngủ sẽ không đau.
Cao Dật đứng lên lấy thuốc mình để bên cạnh, lấy ống tiêm tiêm vào cho Hạ Nhược Tâm. Có thể cho cô ngủ nhiều một chút, nhiều thêm một phút đồng hồ cũng đáng.
***
“Cẩm Vinh.”
Lục Khả Ân gọi tên con trai.
Lục Cẩm Vinh đi tới, toàn bộ da đầu đều căng ra, vừa rồi thật vất vả mới khuyên được Giản Thanh Doanh muốn tìm con gái đừng vội về, hiện tại lại là ba của anh. Khó trách người khác luôn nói rằng không nên nói dối, nếu không chỉ nói dối một điều sẽ kéo theo hàng trăm ngàn điều khác cần nói dối theo.
“Ba, ba tìm con?” Anh vững vàng đứng trước mặt Lục Khả Ân. Giản Thanh Doanh thì dễ nói dối nhưng ba của anh thì không dễ chút nào.
“Tiểu Hoa rốt cuộc làm sao vậy?” Lục Khả Ân vẫn luôn chịu đựng không truy mọi chuyện ra lẽ có lẽ là vì còn vợ mình, nhưng hiện tại vẫn không nói thật cho ông sao. Tuy rằng đứa trẻ kia không phải Tiểu Hoa chân chính nhà họ nhưng hiện tại ông đã thật sự coi đó là con gái mình rồi.
Không thấy con gái mình đâu, là người cha có thể không lo lắng, không nóng nảy sao?
“Ba, con…” Lục Cẩm Vinh kỳ thật cũng không biết có nên nói hay không. Cuối cùng thì bọn họ cũng phải biết, Giản Thanh Doanh còn có thể giấu thêm mấy ngày nhưng Lục Khả Ân nơi này thật khó khăn.
“Nói đi.” Lục Khả Ân rót một ly trà xanh, đặt trước mặt mình. “Sóng to gió lớn ba cũng gặp qua, con không cần xem ta giống như khối đậu hũ.”
Được rồi, Lục Cẩm Vinh tiến lên một bước, lúc này mới hạ thấp giong nói:
“Ba, Tiểu Hoa đang ở trong bệnh viện.”
Cái ly trong tay Lục Khả Ân hơi chao đảo, ông lại uống một ngụm: “Sao rồi?” Nhìn thì giống như không có việc gì nhưng tay ông đang nắm chặt cái ly, hiện tại vẫn hơi run rẩy.
“Không sao rồi ạ.” Lục Cẩm Vinh cảm thay may mắn vì lúc trước mình không nói, nói cách khác sợ Lục Khả Ân cũng thật sự không chịu nổi.
“Ba có thể đi thăm nó không?” Ông hỏi con trai, nghe là một chuyện nhưng ông muốn tự mình trông thấy con gái mới có thể thật sự yên tâm.
“Có thể đến.” Lục Cẩm Vinh nghĩ nghĩ, lúc này mới nói: “Nhưng đừng để mẹ biết, chờ đến khi Tiểu Hoa tốt hơn một ít, lúc ấy mẹ mới có thể chấp nhận.”
“Ba hiểu.” Lục Khả Ân lo lắng nhưng cũng vẫn nghĩ cẩn thận, cho nên chuyện của con gái ông đều không lộ ra ngoài, ngay cả mấy hôm trước người Hạ gia mỗi ngày tới đây khủng bố cũng không có bất cứ ai nói ra ngoài.
Hạ Nhược Tâm mở to hai mắt, cô nhàn nhạt nhìn chằm chằm cửa số được mở bung trước mặt, ánh nắng xuyên qua cửa số chiếu vào chiết xạ qua kính cũng không quá mãnh liệt, nhẹ nhàng ấm áp, nhất định rất thoải mái.
Cô vươn tay muốn chạm vào một ít, nhưng lại thật sự cảm giác ánh nắng còn ở quá xa cô.
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Lục Cẩm Vinh đi đến, theo phía sau anh là Lục Khả Ân.
“Ba, ba đã đến rồi…” Hạ Nhược Tâm khẽ cười với Lục Khả Ân, nụ cười kia không biết vì sao lại khiến hốc mắt ông đỏ hoe.
Ông đi tới, đưa tay đặt lên trê trán Hạ Nhược Tâm:
“Con đau lắm không?”
Câu nói này làm mũi Hạ Nhược Tâm cay cay, cô nhịn xuống sự chua xót trong lòng, nhưng sương mù trước mắt cô lại càng thêm mông lung.
“Ba, yên tâm đi, con không đau. Vết thương nhỏ, không quan trọng.”
Ngón tay Lục Khả Ân hơi run lên.
"Đứa nhỏ ngốc này, vết thương nhỏ cái gì, mổ bụng có thể coi là việc nhỏ sao?"
Hạ Nhược Tâm lên tinh thần, nói chuyện cùng Lục Khả Ân chốc lát nhưng ngậm miệng không nói về vấn đề bị thương của mình, không lâu sau cô lại cũng ngủ rồi. Lục Khả Ân không dám quấy rầy cô, ông đánh giá phòng bệnh một chút, cũng xem như vừa lòng, bằng không chắc chắn ông sẽ chuyển viện cho Hạ Nhược Tâm.
Xem ra con gái ông tuy rằng là nguy hiểm nhưng còn xem như hữu kinh vô hiểm, cuối cùng cũng chỉ có thể chờ hồi phục.
“Có phải có quan hệ với Hạ gia không?” Lục Khả Ân hỏi con trai. Ông không phải kẻ ngốc, đây tám chín phần mười sẽ là như vậy. Giỏi, Hạ Minh Chính thật giỏi, ông còn chưa tới tính toán sổ sách, ông ta lại dám tìm tới cửa khiến ông phải mang trà ngon ra hầu hạ, uống hết cả túi trà chính ông ngày thường còn luyến tiếc không uống.
Hiện tại con gái ông ta bình an không có việc gì, chờ làm cô dâu, còn con gái ông thì sao, ở bệnh viện bao ngày, lại còn bị mổ bụng. Việc này không để yên được.
Đừng nói bọn họ làm thông gia với Sở gia, liền tính có hai Sở gia ông cũng nói một tiếng là phải sợ.
“Tiểu Hoa không chịu nói.” Lục Cẩm Vinh có chút bất lực không thể giải đáp. Hạ Nhược Tâm ngậm miệng không đề cập tới chuyện này, bọn họ cũng cạy không ra lời, nhưng trong lòng bọn họ đều biết chắc chắn có liên hệ với những người một nhà kia, hơn nữa thân phận trước đây của Tiểu Hoa cũng vậy.
Lục Khả Ân cảm giác đầu mình tê rần.
“Ba nói nói tính tình Tiểu Hoa là theo ai?”
“Có giống ba không?”
Lục Cẩm Vinh nói không sai, điểm nào đó trong tính cách Hạ Nhược Tâm xác thật rất giống Lục Khả Ân, cô rất cứng đầu, rất mạnh nhưng kỳ thật cũng rất mềm lòng.
Nếu không phải chính mắt anh thấy em gái chết anh sẽ thật sự cho rằng đây chính là em gái mình, nếu không chính là ba mẹ đã sinh thêm một đứa em gái. Chỉ là thực đáng tiếc, mặc kệ có bao nhiêu giả thuyết thì trong trí nhớ của Lục Khả Ân cũng chỉ có một đứa con gái, đứa con gái này cũng tuyệt đối không phải Lục Tiêu Họa hiện tại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.