Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 774: Hai công việc
Hạ Nhiễm Tuyết
03/07/2019
Anh chỉ luyến tiếc các cô phải vất vả, Sở Luật anh kiếm nhiều tiền
như vậy, anh đường đường là tổng giám đốc một tập đoàn lớn, nếu để người phụ nữ mình yêu, còn có thêm con gái của mình đi ngoài đường tìm việc
thì còn mặt mũi nào nữa.
Hạ Nhược Tâm hơi sửng sốt một chút, Tiểu Vũ Điểm, môi cô khẽ giật lẩm bẩm tên con gái. Tiểu Vũ Điểm vẫn tò mò dựa vào mẹ đứng, một hồi nhìn mẹ rồi lại nhìn Sở Luật.
Lông mi thật dài thỉnh thoảng lóe, đôi mắt to trắng đen rõ ràng đặc biệt thiên chân vô tà.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng nắm tay Tiểu Vũ Điểm, không thể không nói một câu này của Sở Luật quả thật khiến cô dừng bước. Cô nhớ tới lúc trước khi mình làm việc khuân vác, Tiểu Vũ Điểm cũng ở hoàn cảnh đó lớn lên, bé luôn ngồi một mình an tĩnh nhìn bọn họ đi tới đi lui, đến khi cô có thể mang bé về nhà thì bé mới lộ vẻ tươi cười.
Thật sự Tiểu Vũ Điểm rất muốn có người chơi cùng, bé vẫn luôn rất cô đơn cho nên mới yêu búp bê của bé như vậy. Hiện tại búp bê vẫn được bé ôm trong ngực.
“Nhược Tâm.” Sở Luật nhẹ nhàng hít một hơi, mười ngón tay anh đang nắm lấy cánh tay của cô thi thoảng buông lỏng lại nắm chặt. Anh vẫn luôn nghĩ cách thuyết phục người phụ nữ này, cô thật cứng đầu, để thuyết phục được anh phải đau đầu rồi.
“Nhược Tâm! Em yên tâm, Sở thị không phải không có việc cho em. Em dẫu làm ở đó cũng không thể đến trễ, không thể về sớm, công việc này không vì quan hệ của chúng ta, em vẫn là dùng chính đôi tay mình nuôi sống bản thân, còn có… Tiểu Vũ Điểm. Hơn nữa, nơi đó còn có anh, à không…” Môi anh khẽ mấp máy gấp gáp: “Nơi đó còn có Đỗ Tĩnh Đường, nó có thể chiếu cố Tiểu Vũ Điểm. Cậu ấy vẫn luôn thương yêu Tiểu Vũ Điểm, chăm sóc cho Tiểu Vũ Điểm. Em thấy như vậy không tốt sao?”
Hạ Nhược Tâm rốt cuộc buông lỏng tay Tiểu Vũ Điểm. Cô ngẩng đầu nhìn Sở Luật, cô suy nghĩ đồng thời do dự, anh nói đúng, cô thể nào cũng được, việc gì cũng có thể làm.
Nhưng Tiểu Vũ Điểm lại khác.
Tiểu Vũ Điểm chính là nhược điểm của cô, nhưng cô dường như quên mất, thân là ba của bé, Sở Luật cũng rất yêu đứa nhỏ này.
Cô có thể cố chấp, có thể giữ lại phần tự tôn kia của mình. Nhưng cô muốn dối mình dối người để làm gì, cô cần chính là tiền để có thể nuôi sống con gái. Hơn nữa nếu có công việc bọn họ sẽ có thể ở nhà mới.
Cô biết Tiểu Vũ Điểm rất thích nhà mới kia, sau khi về đây mấy ngày cô đều không thấy bé cười nhiều. Nếu có thể cho con gái một cuộc sống tốt thì vì cái gì cô lại từ chối, vì cái gì lại cố chấp giữ phần tự tôn kia lại.
Hơn nữa, ngần ấy năm đã đi qua, cô đã sớm không có cái gọi là tự tôn.
Cô cúi đầu, nhẹ nhàng xoa tóc con gái, sau đó ngẩng mặt lên nghiêm túc hỏi Sở Luật.
“Tôi muốn hỏi, công việc anh có thể cho tôi là gì?”
“Chúng ta ngồi xuống nói đi.” Sở Luật đi tới sô pha ngồi xuống.
Hạ Nhược tâm cầm tay con gái, cũng ngồi xuống đối diện anh. Cô ôm Tiểu Vũ ĐIểm vào trong lòng, để bé tự chơi một mình, còn cô muốn thương lượng về hợp đồng, về tương lai của mình.
“Có hai vị trí tùy em lựa chọn.”
Sở Luật quả nhiên là một doanh nhân, trong thời gian ngắn như vậy liền cho cô hai công việc để lựa chọn.
“Tôi đang nghe, mời nói.”
Hạ Nhược Tâm rũ lông mi xuống, cảm giác khó chịu của người không thể không cúi đầu. Rõ ràng không muốn có liên quan gì tới người đàn ông này, cuối cùng lại luôn không thể không liên quan.
Sở Luật vươn tay hướng Tiểu Vũ Điểm: “Bảo bối lại đây, tới chú cho con mấy thứ này.”
Tiểu Vũ Điểm không giống những đứa trẻ khác vừa nghe được cho đồ sẽ chạy tới. Bé nhìn mẹ, ngón tay nho nhỏ xoa lấy nhau.
Bé có thể đi không?
“Đi đi.” Hạ Nhược Tâm buông con gái xuống để bé đi tới.
Sở Luật là cha ruột Tiểu Vũ Điểm, tóm lại sẽ không mua thuốc diệt chuột tới đây hạ độc Tiểu Vũ Điểm.
Tiểu Vũ Điểm đi tới trước mặt Sở Luật, khuôn mặt bầu bĩnh tràn đầy chờ mong. Dù trưởng thành sớm nhưng vẫn là một đứa trẻ, một đứa bé còn chưa tới bốn tuổi, vóc dáng gầy nhỏ, khuôn mặt nho nhỏ, tay nho nhỏ, dường như nhéo một cái là có thể nát.
Sở Luật lúc này mới lấy ra đồ vật mình mang đến ở trên mặt đất. Mở túi ra, bên trong là những đồ Tiểu Vũ Điểm thích ăn mà lần trước đi siêu thị anh đã ghi nhớ.
Túi đồ ăn vặt tuy rất lớn nhưng bên trong đều là không khí, Tiểu Vũ Điểm ôm một túi đã có cảm giác to hơn cả người bé.
“Cảm ơn chú.” Tiểu Vũ Điểm ôm lấy đồ ăn vặt của mình, đôi mắt to tròn đã tít mắt vui vẻ.
“Con tự chơi đi, chú cùng mẹ có chuyện cần nói.”
“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm ôm túi đồ ăn vặt lớn chạy tới ôm thêm búp bê rồi đi vào trong nhà.
Mỗi lần Sở Luật nghe từ ‘chú’ đều thấy vô số chua xót ở trong lòng. Rõ ràng anh mới là cha đứa bé, nhưng để bé gọi mình một tiếng ba lại không có cơ hội nào.
Thôi, nói chuyện chính đi.
Anh vắt chéo hai chân lại, sô pha nhỏ này thật khiến anh ngồi có chút khó chịu. Lúc anh muốn nói chuyện nghiêm túc trước nay đều sẽ không nói nhiều điều vô nghĩa.
“Anh hiện tại có hai công việc cho em.”
Anh giơ một ngón tay: “Làm việc dọn vệ sinh cho công ty, một tháng hai ngàn, ba ngày nghỉ, thêm phụ cấp ba trăm, mỗi ngày làm mười hai giờ, không bao cơm, không có phúc lợi khác.”
Hạ Nhược Tâm trầm mặt, cô nhẫn.
“Cái thứ hai,” anh đưa hai ngón tay. “Chỗ anh có một công việc mới. Bọn anh có hợp tác bên lĩnh vực thi họa, ngày thường thì chỉ sao chụp một ít văn bản, làm chân chạy vặt. Một tháng tám ngàn, có bảo hiểm, ngày nghỉ theo luật, tiền lương gấp ba, mỗi ngày làm tám giờ, bao ăn ba bữa một ngày, có phụ cấp nhà ở đi lại, nghỉ đông mười ngày.”
“Chính anh cần?”
Sở Luật nâng khóe môi: “Anh cho em một ngày suy nghĩ.”
“Không cần suy nghĩ.” Hạ Nhược Tâm không ngốc, hiện tại cô thật sự cần tiền. Cô miễn cưỡng quay mặt qua: “Tôi chọn việc thứ hai.” Hơn nữa, cái trợ cấp nhà ở kia xác thật tác động tới cô.
Phần trợ cấp nhà ở này cô có thể trả cho ngân hàng, như vậy lại có thể dọn về nhà mới. Tuy rằng không biết trợ cấp này là bao nhiêu, nhưng nhỏ thì cũng là thịt, chỉ phần tiền lương đã khiến cô thật sự động tâm.
Vẫn là công việc thi họa, với cô mà nói hẳn không xa lạ.
“Vậy được.” Sở Luật đứng lên. “Ngày mai em có thể đến công ty, cứ đến trực tiếp báo lên cho anh là được.”
“Cảm ơn.” Mà câu cảm ơn của cô lại làm tâm Sở Luật nặng thêm một chút.
Nhưng cũng còn may, cuối cùng cũng an bài được cô vào công ty.
Hạ Nhược Tâm hơi sửng sốt một chút, Tiểu Vũ Điểm, môi cô khẽ giật lẩm bẩm tên con gái. Tiểu Vũ Điểm vẫn tò mò dựa vào mẹ đứng, một hồi nhìn mẹ rồi lại nhìn Sở Luật.
Lông mi thật dài thỉnh thoảng lóe, đôi mắt to trắng đen rõ ràng đặc biệt thiên chân vô tà.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng nắm tay Tiểu Vũ Điểm, không thể không nói một câu này của Sở Luật quả thật khiến cô dừng bước. Cô nhớ tới lúc trước khi mình làm việc khuân vác, Tiểu Vũ Điểm cũng ở hoàn cảnh đó lớn lên, bé luôn ngồi một mình an tĩnh nhìn bọn họ đi tới đi lui, đến khi cô có thể mang bé về nhà thì bé mới lộ vẻ tươi cười.
Thật sự Tiểu Vũ Điểm rất muốn có người chơi cùng, bé vẫn luôn rất cô đơn cho nên mới yêu búp bê của bé như vậy. Hiện tại búp bê vẫn được bé ôm trong ngực.
“Nhược Tâm.” Sở Luật nhẹ nhàng hít một hơi, mười ngón tay anh đang nắm lấy cánh tay của cô thi thoảng buông lỏng lại nắm chặt. Anh vẫn luôn nghĩ cách thuyết phục người phụ nữ này, cô thật cứng đầu, để thuyết phục được anh phải đau đầu rồi.
“Nhược Tâm! Em yên tâm, Sở thị không phải không có việc cho em. Em dẫu làm ở đó cũng không thể đến trễ, không thể về sớm, công việc này không vì quan hệ của chúng ta, em vẫn là dùng chính đôi tay mình nuôi sống bản thân, còn có… Tiểu Vũ Điểm. Hơn nữa, nơi đó còn có anh, à không…” Môi anh khẽ mấp máy gấp gáp: “Nơi đó còn có Đỗ Tĩnh Đường, nó có thể chiếu cố Tiểu Vũ Điểm. Cậu ấy vẫn luôn thương yêu Tiểu Vũ Điểm, chăm sóc cho Tiểu Vũ Điểm. Em thấy như vậy không tốt sao?”
Hạ Nhược Tâm rốt cuộc buông lỏng tay Tiểu Vũ Điểm. Cô ngẩng đầu nhìn Sở Luật, cô suy nghĩ đồng thời do dự, anh nói đúng, cô thể nào cũng được, việc gì cũng có thể làm.
Nhưng Tiểu Vũ Điểm lại khác.
Tiểu Vũ Điểm chính là nhược điểm của cô, nhưng cô dường như quên mất, thân là ba của bé, Sở Luật cũng rất yêu đứa nhỏ này.
Cô có thể cố chấp, có thể giữ lại phần tự tôn kia của mình. Nhưng cô muốn dối mình dối người để làm gì, cô cần chính là tiền để có thể nuôi sống con gái. Hơn nữa nếu có công việc bọn họ sẽ có thể ở nhà mới.
Cô biết Tiểu Vũ Điểm rất thích nhà mới kia, sau khi về đây mấy ngày cô đều không thấy bé cười nhiều. Nếu có thể cho con gái một cuộc sống tốt thì vì cái gì cô lại từ chối, vì cái gì lại cố chấp giữ phần tự tôn kia lại.
Hơn nữa, ngần ấy năm đã đi qua, cô đã sớm không có cái gọi là tự tôn.
Cô cúi đầu, nhẹ nhàng xoa tóc con gái, sau đó ngẩng mặt lên nghiêm túc hỏi Sở Luật.
“Tôi muốn hỏi, công việc anh có thể cho tôi là gì?”
“Chúng ta ngồi xuống nói đi.” Sở Luật đi tới sô pha ngồi xuống.
Hạ Nhược tâm cầm tay con gái, cũng ngồi xuống đối diện anh. Cô ôm Tiểu Vũ ĐIểm vào trong lòng, để bé tự chơi một mình, còn cô muốn thương lượng về hợp đồng, về tương lai của mình.
“Có hai vị trí tùy em lựa chọn.”
Sở Luật quả nhiên là một doanh nhân, trong thời gian ngắn như vậy liền cho cô hai công việc để lựa chọn.
“Tôi đang nghe, mời nói.”
Hạ Nhược Tâm rũ lông mi xuống, cảm giác khó chịu của người không thể không cúi đầu. Rõ ràng không muốn có liên quan gì tới người đàn ông này, cuối cùng lại luôn không thể không liên quan.
Sở Luật vươn tay hướng Tiểu Vũ Điểm: “Bảo bối lại đây, tới chú cho con mấy thứ này.”
Tiểu Vũ Điểm không giống những đứa trẻ khác vừa nghe được cho đồ sẽ chạy tới. Bé nhìn mẹ, ngón tay nho nhỏ xoa lấy nhau.
Bé có thể đi không?
“Đi đi.” Hạ Nhược Tâm buông con gái xuống để bé đi tới.
Sở Luật là cha ruột Tiểu Vũ Điểm, tóm lại sẽ không mua thuốc diệt chuột tới đây hạ độc Tiểu Vũ Điểm.
Tiểu Vũ Điểm đi tới trước mặt Sở Luật, khuôn mặt bầu bĩnh tràn đầy chờ mong. Dù trưởng thành sớm nhưng vẫn là một đứa trẻ, một đứa bé còn chưa tới bốn tuổi, vóc dáng gầy nhỏ, khuôn mặt nho nhỏ, tay nho nhỏ, dường như nhéo một cái là có thể nát.
Sở Luật lúc này mới lấy ra đồ vật mình mang đến ở trên mặt đất. Mở túi ra, bên trong là những đồ Tiểu Vũ Điểm thích ăn mà lần trước đi siêu thị anh đã ghi nhớ.
Túi đồ ăn vặt tuy rất lớn nhưng bên trong đều là không khí, Tiểu Vũ Điểm ôm một túi đã có cảm giác to hơn cả người bé.
“Cảm ơn chú.” Tiểu Vũ Điểm ôm lấy đồ ăn vặt của mình, đôi mắt to tròn đã tít mắt vui vẻ.
“Con tự chơi đi, chú cùng mẹ có chuyện cần nói.”
“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm ôm túi đồ ăn vặt lớn chạy tới ôm thêm búp bê rồi đi vào trong nhà.
Mỗi lần Sở Luật nghe từ ‘chú’ đều thấy vô số chua xót ở trong lòng. Rõ ràng anh mới là cha đứa bé, nhưng để bé gọi mình một tiếng ba lại không có cơ hội nào.
Thôi, nói chuyện chính đi.
Anh vắt chéo hai chân lại, sô pha nhỏ này thật khiến anh ngồi có chút khó chịu. Lúc anh muốn nói chuyện nghiêm túc trước nay đều sẽ không nói nhiều điều vô nghĩa.
“Anh hiện tại có hai công việc cho em.”
Anh giơ một ngón tay: “Làm việc dọn vệ sinh cho công ty, một tháng hai ngàn, ba ngày nghỉ, thêm phụ cấp ba trăm, mỗi ngày làm mười hai giờ, không bao cơm, không có phúc lợi khác.”
Hạ Nhược Tâm trầm mặt, cô nhẫn.
“Cái thứ hai,” anh đưa hai ngón tay. “Chỗ anh có một công việc mới. Bọn anh có hợp tác bên lĩnh vực thi họa, ngày thường thì chỉ sao chụp một ít văn bản, làm chân chạy vặt. Một tháng tám ngàn, có bảo hiểm, ngày nghỉ theo luật, tiền lương gấp ba, mỗi ngày làm tám giờ, bao ăn ba bữa một ngày, có phụ cấp nhà ở đi lại, nghỉ đông mười ngày.”
“Chính anh cần?”
Sở Luật nâng khóe môi: “Anh cho em một ngày suy nghĩ.”
“Không cần suy nghĩ.” Hạ Nhược Tâm không ngốc, hiện tại cô thật sự cần tiền. Cô miễn cưỡng quay mặt qua: “Tôi chọn việc thứ hai.” Hơn nữa, cái trợ cấp nhà ở kia xác thật tác động tới cô.
Phần trợ cấp nhà ở này cô có thể trả cho ngân hàng, như vậy lại có thể dọn về nhà mới. Tuy rằng không biết trợ cấp này là bao nhiêu, nhưng nhỏ thì cũng là thịt, chỉ phần tiền lương đã khiến cô thật sự động tâm.
Vẫn là công việc thi họa, với cô mà nói hẳn không xa lạ.
“Vậy được.” Sở Luật đứng lên. “Ngày mai em có thể đến công ty, cứ đến trực tiếp báo lên cho anh là được.”
“Cảm ơn.” Mà câu cảm ơn của cô lại làm tâm Sở Luật nặng thêm một chút.
Nhưng cũng còn may, cuối cùng cũng an bài được cô vào công ty.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.