Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 1211: Hai người đều không thấy
Hạ Nhiễm Tuyết
09/07/2019
Đúng vậy, không sợ, hiện tại cô ở rất gần mặt đất, chỉ cần Bạch Lạc Âm vươn tay là có thể kéo cô lên.
Nhưng Bạch Lạc Âm lại đứng tại chỗ, cô không động, cũng không vươn tay.
Lục Tiêu Họa nhìn chằm chằm Bạch Lạc Âm, người của cô lại trượt xuống dưới một chút.
“Kéo tôi lên, tôi xin cô.” Cô vươn cánh tay trái lên, hai tay nắm chặt nhánh cây kia. Cô không muốn chết, ai cũng không muốn chết, cho nên cô cầu xin cô ta. Cô còn chưa nhớ lại chuyện trước kia, cô còn chưa nhớ lại con gái của mình, cho nên cô không chết được.
Bạch Lạc Âm lùi về phía sau một bước, trên gương mặt của cô không phải là vẻ sợ hãi mà là lạnh nhạt, lúc này môi cô khẽ mấp máy, dường như nói ra hai chữ.
Đúng vậy, chính là hai chữ, không phải ba chữ.
Không phải ‘thực xin lỗi’, mà là…
“Chết đi.”
Đôt nhiên tay Lục Tiêu Họa kịch liệt đau đớn, cơ thể cô nhanh chóng trượt xuống dưới, thậm chí ngay cả một câu cứu mạng cô cũng không kịp nói đã thấy đầu mình đau, rồi sau đó ý thức cũng đã không còn, trong nháy mắt cô biết đầu mình hình như va vào gì đó.
Bạch Lạc Âm phủi quần áo một chút, coi như không có việc gì bèn quay trở về.
Cô không giết người, cô tự nói với mình như vậy. Đúng vậy, cô không giết người, là Lục Tiêu Họa tự ngã xuống, không có liên quan gì tới cô.
Trở về chỗ tập trung, cô ngồi xuống bên cạnh Cao Dật, sau đó vẫn cùng Cao Dật nói nói cười cười, đến khi trưởng nhóm thu dọn đồ đạc, kiểm kê thành viên trong đoàn mới phát hiện thiếu hai người.
“Thiếu hai người.” Trưởng nhóm nói với những người khác.
Thân thể Cao Dật bỗng nhiên cứng đờ, anh đưa mắt đảo qua mọi người, cuối cùng đầu óc ‘ong’ một tiếng, không thấy Tiểu Hoa.
“Chúng ta mau đi tìm.” Trưởng nhóm vội vàng nói, mang theo vài người đi tìm xung quanh, sắc mặt Cao Dật cũng trắng bệch, tay anh không khỏi run rẩy, trong lòng sợ hãi.
Anh đây là làm sao vậy, sao lại không chú ý Tiểu Hoa không quay lại.
Cô đã đi đâu, có phải đã xảy ra chuyện gì?
“Nơi này có ba lô.” Một người trong đoàn nhặt lên một chiếc ba lô từ trên mặt đất, chiếc ba lô này có phần đặc sắc, trong đoàn mười mấy người cũng chỉ có Lục Tiêu Họa mới có ba lô như vậy. Nhưng ba lô ở đây còn người đâu.
“Tiểu Hoa… Tiểu Hoa…”
Cao Dật đưa tay lên miệng bắc loa gọi lớn.
“Lục Tiêu Họa…”
“Ngô Sa…”
Những người khác cũng gọi to tìm người, cũng bị thiếu còn có Ngô Sa.
Bạch Lạc Âm đi tới một chỗ sườn dốc, cô ngốc ngốc nhìn xuống phía dưới.
Cao Dật vội vàng đi qua kéo Bạch Lạc Âm lại: “Lạc Âm, em ở đó làm gì, nguy hiểm.”
Bạch Lạc Âm nhìn thoáng qua anh, sau đó vươn ngón tay chỉ xuống chỗ vừa rồi mình đứng: “Nơi đó hình như có người trượt xuống?”
Đầu óc Cao Dật mông lung, anh từng bước tiến đến, Bạch Lạc Âm nắm lấy tay áo anh. Khi Cao Dật đứng ở chỗ vừa rồi Bạch Lạc Âm đứng liền thấy có dấu vết chỗ sườn núi, hiển như như theo lời của Bạch Lạc Âm, nhánh cây bị bẻ gãy, nhìn xuống dưới còn có dấu vết như có người bị trượt xuống.
“Tiểu Hoa!” Anh vội vàng muốn đi xuống nhưng Bạch Lạc Âm đã ôm chặt eo anh từ phía sau.
“Dật. Anh đừng xuống, bằng không anh cũng có thể bị mất mạng.”
“Buông ra.” Mắt Cao Dật đã hồng, lúc này anh không nghĩ gì cả, cũng không dám suy đoán điều gì, anh chỉ biết Lục Tiêu Họa ở dưới, có khả năng cô đã bị thương ở đâu đó, cô cần chữa trị, cô cần bác sĩ.
Anh lại muốn leo xuống thì có vài người túm anh lên, nhóm trưởng vội vàng tiến tới đặt tay lên vai Cao Dật, dùng sức nắm chặt: “Đừng nóng vội, chúng ta chờ đội cứu hộ tới, cậu mà xuống dưới có khi lại có thêm một người cần được cứu.”
“Nơi này không có sóng.” Một người trong đoàn nhỏ giọng nói, không có sóng điện thoại thì biết gọi cứu hộ như thế nào, liên lạc với bên ngoài là không có khả năng.
“Tôi đã nói rồi.” Nhóm trưởng nói. “Chúng ta có điện thoại vệ tinh.”
“Trước tiên quay lại đã.” Nhóm trưởng xoay người chuẩn bị về lại chỗ bọn họ vừa nghỉ ngơi, nơi đó rất khô ráo, hơn nữa tầm nhìn cũng tốt, nơi này quá nhiều cỏ dại, cũng không biết còn xuất hiện thêm nguy hiểm gì.
Cao Dật đứng đó, anh không muốn quay lại, con mắt hồng vẫn nhìn chằm chằm dấu vết trượt xuống kia, mà phía dưới dốc lại không biết là cái gì, chỉ biết kia hẳn rất sâu, rất nguy hiểm. Có thể ở dưới đó tích ngàn năm vạn năm lá cây, cũng có thể là đá tảng, càng có thể là sông suối mà bọn họ không biết, nhưng mặc kệ là loại nào muốn tìm được người rơi xuống đó thật không dễ dàng.
“Dật, chúng ta quay lại đã, xem nhóm trưởng giải quyết như thế nào, bọn họ có kinh nghiệm hơn chúng ta.” Bạch Lạc Âm nắm chặt tay Cao Dật, nhưng vừa mới đi một bước cô liền cảm thấy bụng mình đau.
“Dật, em đau bụng.” Cô buông tay Cao Dật ôm lấy bụng mình, thật sự đau chứ không phải gạt người.
Cao Dật quay đầu lại thấy trán cô đổ mồ hôi lạnh, cũng chỉ có thể để cô dựa vào vai mình, sau đó dìu cô quay lại nơi bọn họ vừa tập hợp. Còn chưa tới gần đã nghe được nhóm trưởng đang nói to:
“Chúng tôi đang ở chỗ này, hiện tại vị trí cụ thể còn chưa rõ ràng lắm, chúng tôi có hai người mất tích, có lẽ là rơi xuống vực, chúng tôi cần giúp đỡ.”
Bên kia có lẽ đã nghe rõ cho nên đội trưởng mới thả điện thoại vệ tinh trong tay xuống, nhưng vừa mới buông lại nghĩ tới cái gì: “Quên mất, không đọc tọa độ cụ thể cho bọn họ.” Anh cầm lại điện thoại lúc nãy, lúc này gọi đi vài lần nhưng hình như tín hiệu không tốt lắm.
“Lát nữa gọi lại xem sao.” Với tình huống này có vẻ anh cũng không ngạc nhiên, có thể thấy được điện thoại vệ tinh là như thế nào, cũng có khả năng sẽ mất liên lạc giống như điện thoại bình thường.
“Chúng ta lại đi tìm một chút.” Nhóm trưởng đứng lên. “Tất cả mọi người đều theo tôi, theo sát, cẩn thận đừng đi lạc.”
Những người khác đều đồng ý, khi đội cứu hộ còn chưa tới thì bọn họ sẽ tận lực tìm kiếm, không chừng bọn họ có thể tìm được. Tuy rằng biết rõ khả năng này cực kỳ nhỏ bé nhưng bọn họ đều muốn thử một chút.
Bọn họ để lại một người trông ba lô, còn những người khác đều đi tìm người.
“Em cũng ở lại đi.” Cao Dật thấy sắc mặt Bạch Lạc Âm không tốt lắm, cũng không định để cô đi.
“Được.” Bạch Lạc Âm vẫn ôm lấy bụng mình, cô nắm chặt tay Cao Dật, an ủi anh: “Anh yên tâm, nhất định sẽ không có chuyện gì, chúng ta sẽ tìm được bọn họ.”
Nhưng Bạch Lạc Âm lại đứng tại chỗ, cô không động, cũng không vươn tay.
Lục Tiêu Họa nhìn chằm chằm Bạch Lạc Âm, người của cô lại trượt xuống dưới một chút.
“Kéo tôi lên, tôi xin cô.” Cô vươn cánh tay trái lên, hai tay nắm chặt nhánh cây kia. Cô không muốn chết, ai cũng không muốn chết, cho nên cô cầu xin cô ta. Cô còn chưa nhớ lại chuyện trước kia, cô còn chưa nhớ lại con gái của mình, cho nên cô không chết được.
Bạch Lạc Âm lùi về phía sau một bước, trên gương mặt của cô không phải là vẻ sợ hãi mà là lạnh nhạt, lúc này môi cô khẽ mấp máy, dường như nói ra hai chữ.
Đúng vậy, chính là hai chữ, không phải ba chữ.
Không phải ‘thực xin lỗi’, mà là…
“Chết đi.”
Đôt nhiên tay Lục Tiêu Họa kịch liệt đau đớn, cơ thể cô nhanh chóng trượt xuống dưới, thậm chí ngay cả một câu cứu mạng cô cũng không kịp nói đã thấy đầu mình đau, rồi sau đó ý thức cũng đã không còn, trong nháy mắt cô biết đầu mình hình như va vào gì đó.
Bạch Lạc Âm phủi quần áo một chút, coi như không có việc gì bèn quay trở về.
Cô không giết người, cô tự nói với mình như vậy. Đúng vậy, cô không giết người, là Lục Tiêu Họa tự ngã xuống, không có liên quan gì tới cô.
Trở về chỗ tập trung, cô ngồi xuống bên cạnh Cao Dật, sau đó vẫn cùng Cao Dật nói nói cười cười, đến khi trưởng nhóm thu dọn đồ đạc, kiểm kê thành viên trong đoàn mới phát hiện thiếu hai người.
“Thiếu hai người.” Trưởng nhóm nói với những người khác.
Thân thể Cao Dật bỗng nhiên cứng đờ, anh đưa mắt đảo qua mọi người, cuối cùng đầu óc ‘ong’ một tiếng, không thấy Tiểu Hoa.
“Chúng ta mau đi tìm.” Trưởng nhóm vội vàng nói, mang theo vài người đi tìm xung quanh, sắc mặt Cao Dật cũng trắng bệch, tay anh không khỏi run rẩy, trong lòng sợ hãi.
Anh đây là làm sao vậy, sao lại không chú ý Tiểu Hoa không quay lại.
Cô đã đi đâu, có phải đã xảy ra chuyện gì?
“Nơi này có ba lô.” Một người trong đoàn nhặt lên một chiếc ba lô từ trên mặt đất, chiếc ba lô này có phần đặc sắc, trong đoàn mười mấy người cũng chỉ có Lục Tiêu Họa mới có ba lô như vậy. Nhưng ba lô ở đây còn người đâu.
“Tiểu Hoa… Tiểu Hoa…”
Cao Dật đưa tay lên miệng bắc loa gọi lớn.
“Lục Tiêu Họa…”
“Ngô Sa…”
Những người khác cũng gọi to tìm người, cũng bị thiếu còn có Ngô Sa.
Bạch Lạc Âm đi tới một chỗ sườn dốc, cô ngốc ngốc nhìn xuống phía dưới.
Cao Dật vội vàng đi qua kéo Bạch Lạc Âm lại: “Lạc Âm, em ở đó làm gì, nguy hiểm.”
Bạch Lạc Âm nhìn thoáng qua anh, sau đó vươn ngón tay chỉ xuống chỗ vừa rồi mình đứng: “Nơi đó hình như có người trượt xuống?”
Đầu óc Cao Dật mông lung, anh từng bước tiến đến, Bạch Lạc Âm nắm lấy tay áo anh. Khi Cao Dật đứng ở chỗ vừa rồi Bạch Lạc Âm đứng liền thấy có dấu vết chỗ sườn núi, hiển như như theo lời của Bạch Lạc Âm, nhánh cây bị bẻ gãy, nhìn xuống dưới còn có dấu vết như có người bị trượt xuống.
“Tiểu Hoa!” Anh vội vàng muốn đi xuống nhưng Bạch Lạc Âm đã ôm chặt eo anh từ phía sau.
“Dật. Anh đừng xuống, bằng không anh cũng có thể bị mất mạng.”
“Buông ra.” Mắt Cao Dật đã hồng, lúc này anh không nghĩ gì cả, cũng không dám suy đoán điều gì, anh chỉ biết Lục Tiêu Họa ở dưới, có khả năng cô đã bị thương ở đâu đó, cô cần chữa trị, cô cần bác sĩ.
Anh lại muốn leo xuống thì có vài người túm anh lên, nhóm trưởng vội vàng tiến tới đặt tay lên vai Cao Dật, dùng sức nắm chặt: “Đừng nóng vội, chúng ta chờ đội cứu hộ tới, cậu mà xuống dưới có khi lại có thêm một người cần được cứu.”
“Nơi này không có sóng.” Một người trong đoàn nhỏ giọng nói, không có sóng điện thoại thì biết gọi cứu hộ như thế nào, liên lạc với bên ngoài là không có khả năng.
“Tôi đã nói rồi.” Nhóm trưởng nói. “Chúng ta có điện thoại vệ tinh.”
“Trước tiên quay lại đã.” Nhóm trưởng xoay người chuẩn bị về lại chỗ bọn họ vừa nghỉ ngơi, nơi đó rất khô ráo, hơn nữa tầm nhìn cũng tốt, nơi này quá nhiều cỏ dại, cũng không biết còn xuất hiện thêm nguy hiểm gì.
Cao Dật đứng đó, anh không muốn quay lại, con mắt hồng vẫn nhìn chằm chằm dấu vết trượt xuống kia, mà phía dưới dốc lại không biết là cái gì, chỉ biết kia hẳn rất sâu, rất nguy hiểm. Có thể ở dưới đó tích ngàn năm vạn năm lá cây, cũng có thể là đá tảng, càng có thể là sông suối mà bọn họ không biết, nhưng mặc kệ là loại nào muốn tìm được người rơi xuống đó thật không dễ dàng.
“Dật, chúng ta quay lại đã, xem nhóm trưởng giải quyết như thế nào, bọn họ có kinh nghiệm hơn chúng ta.” Bạch Lạc Âm nắm chặt tay Cao Dật, nhưng vừa mới đi một bước cô liền cảm thấy bụng mình đau.
“Dật, em đau bụng.” Cô buông tay Cao Dật ôm lấy bụng mình, thật sự đau chứ không phải gạt người.
Cao Dật quay đầu lại thấy trán cô đổ mồ hôi lạnh, cũng chỉ có thể để cô dựa vào vai mình, sau đó dìu cô quay lại nơi bọn họ vừa tập hợp. Còn chưa tới gần đã nghe được nhóm trưởng đang nói to:
“Chúng tôi đang ở chỗ này, hiện tại vị trí cụ thể còn chưa rõ ràng lắm, chúng tôi có hai người mất tích, có lẽ là rơi xuống vực, chúng tôi cần giúp đỡ.”
Bên kia có lẽ đã nghe rõ cho nên đội trưởng mới thả điện thoại vệ tinh trong tay xuống, nhưng vừa mới buông lại nghĩ tới cái gì: “Quên mất, không đọc tọa độ cụ thể cho bọn họ.” Anh cầm lại điện thoại lúc nãy, lúc này gọi đi vài lần nhưng hình như tín hiệu không tốt lắm.
“Lát nữa gọi lại xem sao.” Với tình huống này có vẻ anh cũng không ngạc nhiên, có thể thấy được điện thoại vệ tinh là như thế nào, cũng có khả năng sẽ mất liên lạc giống như điện thoại bình thường.
“Chúng ta lại đi tìm một chút.” Nhóm trưởng đứng lên. “Tất cả mọi người đều theo tôi, theo sát, cẩn thận đừng đi lạc.”
Những người khác đều đồng ý, khi đội cứu hộ còn chưa tới thì bọn họ sẽ tận lực tìm kiếm, không chừng bọn họ có thể tìm được. Tuy rằng biết rõ khả năng này cực kỳ nhỏ bé nhưng bọn họ đều muốn thử một chút.
Bọn họ để lại một người trông ba lô, còn những người khác đều đi tìm người.
“Em cũng ở lại đi.” Cao Dật thấy sắc mặt Bạch Lạc Âm không tốt lắm, cũng không định để cô đi.
“Được.” Bạch Lạc Âm vẫn ôm lấy bụng mình, cô nắm chặt tay Cao Dật, an ủi anh: “Anh yên tâm, nhất định sẽ không có chuyện gì, chúng ta sẽ tìm được bọn họ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.