Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 241: Hận đến chết
Hạ Nhiễm Tuyết
25/05/2018
Không biết lí do vì sao, tay chân của cô bắt đầu trở nên lạnh cứng như băng.
Cúi đầu xuống, cô dùng ngón tay nho nhỏ vuốt hàng lông mi thật dài của con gái, khóe môi có chút nhếch lên:
- Tiểu Vũ Điểm, mặc kệ bố của con hận mẹ như thế nào cũng được, mẹ cũng sẽ khiến cho ông ấy cứu được con. - Cô nhẹ nhàng hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái một. Sau đó mới kéo tắt đèn đầu giường.
Bên trong một không gian tối tăm, không thể nào chứng kiến được rằng, trên một chiếc giường nhỏ, cô cẩn thận ôm con gái, chỉ sợ làm cho cô bé ngủ không thoải mái.
Lý Mạn Ni thỉnh thoảng chú ý Sở luật đang ở bên cạnh, trên mặt có chút mờ ám, hôm nay anh rất kỳ quái, dường như còn lạnh lùng hơn cả bình thường, cô ấy cảm thấy như đang cách xa người đàn ông này cả hàng vạn dặm vậy.
-Luật... - Lý Mạn Ni hơi mấp máy đôi môi đỏ mọng, sau đó từ phía sau lưng ôm lấy anh:
-Luật, anh làm sao vậy? Tại sao tinh thần lại không tập trung như vậy?
Thân thể Sở luật cứng ngắc, lúc Lý Mạn Ni vòng tay ngang hông mình, anh có chút tránh né, nhắm nghiền đôi mắt phiền muộn, đến lúc mở mắt ra, trong mắt đã thành công che giấu tất cả tâm tình, anh xoay người lại, ôm lấy thân thể Lý Mạn Ni ở trong ngực của mình, rõ ràng trong ngực mình là một cô gái, nhưng mà, chính vì mỗi lần như thế, càng gần, càng cảm giác trống rỗng, càng gần, rồi lại càng muốn rời xa.
Anh đặt cằm trên mái tóc của Lý Mạn Ni, nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài là luồng ánh sáng mỏng manh yếu ớt.
-Không có chuyện gì đâu, đi ngủ thôi. - Anh thắt chặt cánh tay của mình, nhưng cũng không biết rằng trên mặt Lý Mạn Ni đột nhiên ảm đạm đến lạ.Mỗi một lần như vậy anh đều như thế, cho tới bây giờ đều chưa từng nói với cô về chuyện của anh, không có chuyện gì, không có chuyện gì, coi như là có chuyện đi chăng nữa cũng chỉ là một câu như vậy: không có chuyện gì. Anh cho cô cuộc sống đầy đủ, anh đang bị tổn thương, tổn thương như một đứa trẻ, vậy mà, tâm sự của anh, cho tới bây giờ cô cũng không biết, như vậy cũng gọi là yêu sao?
Cô ấy cười cay đắng, anh thực sự có biết, một cô gái muốn nhất là cái gì, yêu đến tột cùng là cái gì?
Không có việc gì, không có việc gì, nếu mà như vậy còn gọi không có việc gì, như vậy, cô đã không biết là có việc rồi nhỉ?
Cô ngẩng đầu, ngón tay nhẹ nhàng mô tả gương mặt tuấn tú của người đàn ông đó, ánh mắt của anh hết sức lãnh đạm, thậm chí coi như là hai người bọn họ đang trên giường, làm những cử chỉ thân mật, nàng chưa từng gặp qua thấy anh chủ động, mỗi một lần, cô mơ màng, anh thanh tỉnh, cô điên cuồng, mà anh lại tỉnh táo, cô nắm chặt tay của mình, chủ động hôn lên đôi môi mỏng của anh, trên môi của ah có chút mùi thuốc lá nhàn nhạt, rất tươi mát, cũng không khó để nghe thấy.
Thân thể Sở luật hơi nghiêng một chút, xúc cảm trên đôi môi mềm mại cũng chỉ để làm cho ánh mắt anh trở nên u tối, mê đắm, anh rất thanh tỉnh, sau đó anh lơ đãng xoay mặt sang, ôm lấy đầu Lý Mạn Ni áp vào lồng ngực mình.
-Được rồi, đi ngủ nhé. - Anh vỗ vào bả vai Lý Mạn Ni, mà mặt của anh, trái tim của anh đang rất bình tĩnh. Hôm nay, anh không muốn, tuyệt đối không muốn, không có nổi hứng thú, cũng không có tâm trạng.
Khuôn mặt Lý Mạn Ni tái nhợt đi, mỗi lúc cô chủ động gần gũi, anh đều cự tuyệt, anh còn nói, anh không có chuyện gì sao?
Đêm về khuya, trong ngực Sở luật là một nữ một cô gái, nhưng không có ai biết rằng, lúc này, anh muốn ở bên một cô gái khác, một cô gái nhếch nhác, mà quần áo của cô đã thể hiện tất cả.
Cô cười với một người đàn ông, lại uống rượu cùng một người đàn ông khác, như vậy cũng đủ khiến anh để bụng, cũng làm cho anh hận thù, anh hận cô như vậy, nhưng mà, anh càng hận loại con gái như thế, hận - nhưng anh vẫn nhớ cô, hận - vì cô mà cảm xúc của anh trở nên hỗn độn, phẫn nộ, gắt gỏng, thậm chí là muốn một lần nữa tiêu diệt, hận đến chết cũng không ngớt.
Cúi đầu xuống, cô dùng ngón tay nho nhỏ vuốt hàng lông mi thật dài của con gái, khóe môi có chút nhếch lên:
- Tiểu Vũ Điểm, mặc kệ bố của con hận mẹ như thế nào cũng được, mẹ cũng sẽ khiến cho ông ấy cứu được con. - Cô nhẹ nhàng hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái một. Sau đó mới kéo tắt đèn đầu giường.
Bên trong một không gian tối tăm, không thể nào chứng kiến được rằng, trên một chiếc giường nhỏ, cô cẩn thận ôm con gái, chỉ sợ làm cho cô bé ngủ không thoải mái.
Lý Mạn Ni thỉnh thoảng chú ý Sở luật đang ở bên cạnh, trên mặt có chút mờ ám, hôm nay anh rất kỳ quái, dường như còn lạnh lùng hơn cả bình thường, cô ấy cảm thấy như đang cách xa người đàn ông này cả hàng vạn dặm vậy.
-Luật... - Lý Mạn Ni hơi mấp máy đôi môi đỏ mọng, sau đó từ phía sau lưng ôm lấy anh:
-Luật, anh làm sao vậy? Tại sao tinh thần lại không tập trung như vậy?
Thân thể Sở luật cứng ngắc, lúc Lý Mạn Ni vòng tay ngang hông mình, anh có chút tránh né, nhắm nghiền đôi mắt phiền muộn, đến lúc mở mắt ra, trong mắt đã thành công che giấu tất cả tâm tình, anh xoay người lại, ôm lấy thân thể Lý Mạn Ni ở trong ngực của mình, rõ ràng trong ngực mình là một cô gái, nhưng mà, chính vì mỗi lần như thế, càng gần, càng cảm giác trống rỗng, càng gần, rồi lại càng muốn rời xa.
Anh đặt cằm trên mái tóc của Lý Mạn Ni, nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài là luồng ánh sáng mỏng manh yếu ớt.
-Không có chuyện gì đâu, đi ngủ thôi. - Anh thắt chặt cánh tay của mình, nhưng cũng không biết rằng trên mặt Lý Mạn Ni đột nhiên ảm đạm đến lạ.Mỗi một lần như vậy anh đều như thế, cho tới bây giờ đều chưa từng nói với cô về chuyện của anh, không có chuyện gì, không có chuyện gì, coi như là có chuyện đi chăng nữa cũng chỉ là một câu như vậy: không có chuyện gì. Anh cho cô cuộc sống đầy đủ, anh đang bị tổn thương, tổn thương như một đứa trẻ, vậy mà, tâm sự của anh, cho tới bây giờ cô cũng không biết, như vậy cũng gọi là yêu sao?
Cô ấy cười cay đắng, anh thực sự có biết, một cô gái muốn nhất là cái gì, yêu đến tột cùng là cái gì?
Không có việc gì, không có việc gì, nếu mà như vậy còn gọi không có việc gì, như vậy, cô đã không biết là có việc rồi nhỉ?
Cô ngẩng đầu, ngón tay nhẹ nhàng mô tả gương mặt tuấn tú của người đàn ông đó, ánh mắt của anh hết sức lãnh đạm, thậm chí coi như là hai người bọn họ đang trên giường, làm những cử chỉ thân mật, nàng chưa từng gặp qua thấy anh chủ động, mỗi một lần, cô mơ màng, anh thanh tỉnh, cô điên cuồng, mà anh lại tỉnh táo, cô nắm chặt tay của mình, chủ động hôn lên đôi môi mỏng của anh, trên môi của ah có chút mùi thuốc lá nhàn nhạt, rất tươi mát, cũng không khó để nghe thấy.
Thân thể Sở luật hơi nghiêng một chút, xúc cảm trên đôi môi mềm mại cũng chỉ để làm cho ánh mắt anh trở nên u tối, mê đắm, anh rất thanh tỉnh, sau đó anh lơ đãng xoay mặt sang, ôm lấy đầu Lý Mạn Ni áp vào lồng ngực mình.
-Được rồi, đi ngủ nhé. - Anh vỗ vào bả vai Lý Mạn Ni, mà mặt của anh, trái tim của anh đang rất bình tĩnh. Hôm nay, anh không muốn, tuyệt đối không muốn, không có nổi hứng thú, cũng không có tâm trạng.
Khuôn mặt Lý Mạn Ni tái nhợt đi, mỗi lúc cô chủ động gần gũi, anh đều cự tuyệt, anh còn nói, anh không có chuyện gì sao?
Đêm về khuya, trong ngực Sở luật là một nữ một cô gái, nhưng không có ai biết rằng, lúc này, anh muốn ở bên một cô gái khác, một cô gái nhếch nhác, mà quần áo của cô đã thể hiện tất cả.
Cô cười với một người đàn ông, lại uống rượu cùng một người đàn ông khác, như vậy cũng đủ khiến anh để bụng, cũng làm cho anh hận thù, anh hận cô như vậy, nhưng mà, anh càng hận loại con gái như thế, hận - nhưng anh vẫn nhớ cô, hận - vì cô mà cảm xúc của anh trở nên hỗn độn, phẫn nộ, gắt gỏng, thậm chí là muốn một lần nữa tiêu diệt, hận đến chết cũng không ngớt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.