Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 1072: Kẻ lang thang xấu xa
Hạ Nhiễm Tuyết
07/07/2019
Cao Dật biết cô đang né tránh.
Có khi như vậy mới cảm giác chân thật, trước kia anh còn sẽ nghĩ cô đối với anh có lẽ có một chút cảm tình, nhưng hiện tại mới phát hiện cô đối với anh không đến mức xa lạ nhưng cũng không thân thiết như người của Lục gia.
Người của Lục gia với cô là người thân, là chỗ trống trong cuộc đời của cô nên cô dễ dàng tiếp nhận, cũng là tiếp nhận đầu tiên. Còn anh chỉ là bác sĩ điều trị không có chút liên quan gì.
Vừa mới ra khỏi cửa, ánh nắng chiếu lên người Lục Tiêu Họa, cô nhắm mắt lại có chút chua xót nơi khóe mắt.
Cô đưa tay che trước đôi mắt, ngẩng đầu lên hứng lấy ánh nắng ấp áp từ mặt trời.
Lại cũng sắp hoàng hôn.
Một chú chó chăn cừu dài gần một mét chạy tới sủa với cô, thỉnh thoảng còn lăn trên mặt đất, phe phẩy cái đuôi.
“Charlie?” Lục Tiêu Họa ngồi xổm thân mình xuống, trong trí nhớ dường như thật sự có cái tên này, một con chó chăn cừu cực lớn được gọi như vậy.
“Đúng vậy, nó chính là Charlie, em còn nhớ rõ?”
Cao Dật ngồi xổm thân mình xuống, đưa tay đặt lên đầu Charlie, Charlie không để ý tới anh chỉ hướng về phía Lục Tiêu Họa sủa vang.
Lục Tiêu Họa ngồi xổm người xuống, bàn tay cũng đưa ra đặt lên trên đầu Charlie, tay cô vừa chạm vào Charlie liền tự động ngã ra trên mặt đất, giống như lăn lộn làm nũng, cặp mắt chú chó ướt ướt.
“Ha ha…” Lục Tiêu Họa lại sờ đầu chú chó, Charlie liếm tay cô, vui vẻ vẫy đuôi của mình.
“Có lẽ tôi thật sự là người Lục gia.” Cô lầm bầm lầu bầu nói. Cao Dật nghe được, mắt anh hơi ám một chút, liền tính bọn họ hủy diệt ký ức cô đã có, cho cô một thân phận mới, cũng là thân phận thích hợp nhất. Có lẽ là bất cứ ai chỉ cần gặp tình huống như vậy đều sẽ không nghi ngờ, vậy mà cô vẫn nghi ngờ, có lẽ tới lúc này cô mói hoàn toàn tin tưởng thân phận mới của mình.
“Nhược Tâm…”
Cao Dật nhẹ than một tiếng khiến Lục Tiêu Họa ngẩng mặt lên có chút mờ mịt. Cô chớp đôi mắt, khuôn mặt có chút trống rỗng, cũng có chút mê mang, còn có một tia giằng co mà có lẽ chính cô cũng không giải thích được.
“Anh vừa nói gì?”
Lục Tiêu Họa hình như nghe được Cao Dật nói hai chữ, chỉ là giọng anh có chút nhỏ khiến nhất thời cô nghe không rõ.
“Không có gì.” Cao Dật cúi đầu, nhẹ nhàng vỗ về lưng Charlie.
“Em có thích cuộc sống hiện tại không?” Anh cũng không biết vì cái gì lại hỏi một câu có chút kỳ quái như vậy.
“Thích.” Lục Tiêu Họa nghiêng mặt đi nhìn thẳng vào tai của Charlie, tai Charlie giật giật, đầu hơi cúi xuống như muốn gối lên đùi chủ nhân.
Con chó này không có mấy nhiệt tình với đàn ông, trước khi có Lục Tiêu Họa nó cũng lười vận động, lúc nào cũng uể oải ỉu xìu, cơm không ăn nước không uống, vậy mà vừa thấy nữ chủ nhân bắt đầu hăng hái, khiến Cao Dật còn có lúc cho rằng con chó này bị bệnh sắp chết, hóa ra chỉ là nó muốn gặp chủ nhân.
Lục Tiêu Họa lấy đồ ăn cho chó và nước cho Charlie ăn, Charlie thấy đồ ăn cho chó không phải quá thích nhưng cuối cùng vẫn sủa vài tiếng, ăn hết bát thức ăn cho chó, sau đó dựa vào chân cô chủ nằm phơi nắng.
Lục Tiêu Họa nằm trên ghế bập bênh, Charlie bên cạnh an tĩnh ghé bên chân cô chủ, thi thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn xem chủ nhân, sau đó lại ngủ, chiếc đuôi thi thoảng khẽ vẫy vẫy.
Giống như bị quên mất một ít tình, có chút không mấy vui vẻ.
Cô nhẹ nhàng mở hai mắt, bên trong đôi mắt có chút mờ mờ sương mù, lộ ra chút lạnh lẽo. Lục Tiêu Họa ngồi dậy, đưa tay lên huyệt thái dương nhẹ nhàng xoa xoa, đây là phương pháp Cao Dật chỉ giúp cô giảm căng thẳng.
Giấc ngủ của cô vẫn luôn không tốt lắm, buổi tối rất dễ bừng tỉnh, nhưng cô lại không nói với bất cứ ai ngoại trừ với bác sĩ của mình là Cao Dật. Cao Dật đối với điều này tỏ vẻ có chút không thể nề hà, cô bị mất ngủ như thế này từ lâu anh tra không ra, có khả năng chính là có chút ám khí trong lòng, bởi vì không có ý ức lúc trước cho nên vẫn có bất an. Cao Dật cho cô vài loại thuốc giúp dễ ngủ, nếu thật sự không ổn thì cô uống một viên, chờ đến khi thời gian qua đi nói không chừng sẽ quen được giấc ngủ buổi tối, lúc ấy sẽ không cần uống thuốc nữa.
Cô lấy cho mình một ly nước, ngón tay cũng nắm chặt cái ly, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc nhỏ, từ bên trong đổ ra một viên đặt vào miệng mình.
Thuốc cùng nước ấm trôi xuống bụng, thuốc vẫn chưa phát huy tác dụng, cô vẫn rất tỉnh táo.
Cô buông ly nước xuống, sau đó mở tủ quần áo ra lấy con búp bê bên trong ôm vào lòng ngực mình. Cơn buồn ngủ dần dần kéo đến nhưng cô vẫn ít nhiều không có cảm giác an toàn.
Đến khi tác dụng của thuốc rốt cục chiến thắng ý chí của cô, cô mới mơ hồ ngủ được.
***
Mưa vẫn rơi, không khí dường như tràn ngập mùi bùn đất.
Trong đêm tối, một bàn tay nho nhỏ vươn ra bới trong thùng rác nửa ngày mới tìm được một ít đồ ăn bỏ đi của người khác, sau đó là một thân thể nhỏ nhỏ, là một đứa bé gái, bé chạy vào một góc không có ai, sau đó đưa lên miệng ăn.
Đứa bé này thật sự rất nhỏ, đại khái chỉ khoảng bốn năm tuổi, vóc dáng cũng lại càng nhỏ chỉ như ba bốn tuổi.
Lúc này một người đàn ông đi qua, trên tay cầm một cái bánh bột ngô vừa đi vừa ăn, chỉ là đang ăn cũng không biết vì sao cái bánh trong tay rơi xuống đất, người kia chỉ nhàn nhạt liếc qua một cái, cũng không nhặt lên mà tiếp tục đi về phía trước.
Bé gái trốn trong góc tường chạy ra, vươn tay nắm lấy chiếc bánh bột ngô rơi trên mắt đất, kết quả tay nhỏ vừa thì đến thì một bàn tay lớn hơn lại duỗi ra, sau đó một gã lang thang liền đá chân vào người bé gái.
“Cút ngay, của tao.” Gã lang thang nhặt lấy chiếc bánh bột ngô trên mặt đất, từng miếng từng miếng nhét vào miệng.
Bé gái bò từ mặt đất lên, lại tránh vào góc tường không dám đi ra.
Đôi mắt gã lang thang vẫn luôn nhìn chằm chằm vào góc tường, hắn ăn xong chiếc bánh bột ngô trong tay, sau đó đi tới vươn tay kéo bé gái từ trong góc tường ra. Đôi mắt gã mờ mịt, cũng lộ ra một ít ánh sáng không phải quá tốt.
Hắn nhìn từ trên xuống dưới đứa bé đáng thương này, tay cũng duỗi ra sờ soạng thân thể đứa bé gầy yếu chỉ còn da bọc xương.
Có khi như vậy mới cảm giác chân thật, trước kia anh còn sẽ nghĩ cô đối với anh có lẽ có một chút cảm tình, nhưng hiện tại mới phát hiện cô đối với anh không đến mức xa lạ nhưng cũng không thân thiết như người của Lục gia.
Người của Lục gia với cô là người thân, là chỗ trống trong cuộc đời của cô nên cô dễ dàng tiếp nhận, cũng là tiếp nhận đầu tiên. Còn anh chỉ là bác sĩ điều trị không có chút liên quan gì.
Vừa mới ra khỏi cửa, ánh nắng chiếu lên người Lục Tiêu Họa, cô nhắm mắt lại có chút chua xót nơi khóe mắt.
Cô đưa tay che trước đôi mắt, ngẩng đầu lên hứng lấy ánh nắng ấp áp từ mặt trời.
Lại cũng sắp hoàng hôn.
Một chú chó chăn cừu dài gần một mét chạy tới sủa với cô, thỉnh thoảng còn lăn trên mặt đất, phe phẩy cái đuôi.
“Charlie?” Lục Tiêu Họa ngồi xổm thân mình xuống, trong trí nhớ dường như thật sự có cái tên này, một con chó chăn cừu cực lớn được gọi như vậy.
“Đúng vậy, nó chính là Charlie, em còn nhớ rõ?”
Cao Dật ngồi xổm thân mình xuống, đưa tay đặt lên đầu Charlie, Charlie không để ý tới anh chỉ hướng về phía Lục Tiêu Họa sủa vang.
Lục Tiêu Họa ngồi xổm người xuống, bàn tay cũng đưa ra đặt lên trên đầu Charlie, tay cô vừa chạm vào Charlie liền tự động ngã ra trên mặt đất, giống như lăn lộn làm nũng, cặp mắt chú chó ướt ướt.
“Ha ha…” Lục Tiêu Họa lại sờ đầu chú chó, Charlie liếm tay cô, vui vẻ vẫy đuôi của mình.
“Có lẽ tôi thật sự là người Lục gia.” Cô lầm bầm lầu bầu nói. Cao Dật nghe được, mắt anh hơi ám một chút, liền tính bọn họ hủy diệt ký ức cô đã có, cho cô một thân phận mới, cũng là thân phận thích hợp nhất. Có lẽ là bất cứ ai chỉ cần gặp tình huống như vậy đều sẽ không nghi ngờ, vậy mà cô vẫn nghi ngờ, có lẽ tới lúc này cô mói hoàn toàn tin tưởng thân phận mới của mình.
“Nhược Tâm…”
Cao Dật nhẹ than một tiếng khiến Lục Tiêu Họa ngẩng mặt lên có chút mờ mịt. Cô chớp đôi mắt, khuôn mặt có chút trống rỗng, cũng có chút mê mang, còn có một tia giằng co mà có lẽ chính cô cũng không giải thích được.
“Anh vừa nói gì?”
Lục Tiêu Họa hình như nghe được Cao Dật nói hai chữ, chỉ là giọng anh có chút nhỏ khiến nhất thời cô nghe không rõ.
“Không có gì.” Cao Dật cúi đầu, nhẹ nhàng vỗ về lưng Charlie.
“Em có thích cuộc sống hiện tại không?” Anh cũng không biết vì cái gì lại hỏi một câu có chút kỳ quái như vậy.
“Thích.” Lục Tiêu Họa nghiêng mặt đi nhìn thẳng vào tai của Charlie, tai Charlie giật giật, đầu hơi cúi xuống như muốn gối lên đùi chủ nhân.
Con chó này không có mấy nhiệt tình với đàn ông, trước khi có Lục Tiêu Họa nó cũng lười vận động, lúc nào cũng uể oải ỉu xìu, cơm không ăn nước không uống, vậy mà vừa thấy nữ chủ nhân bắt đầu hăng hái, khiến Cao Dật còn có lúc cho rằng con chó này bị bệnh sắp chết, hóa ra chỉ là nó muốn gặp chủ nhân.
Lục Tiêu Họa lấy đồ ăn cho chó và nước cho Charlie ăn, Charlie thấy đồ ăn cho chó không phải quá thích nhưng cuối cùng vẫn sủa vài tiếng, ăn hết bát thức ăn cho chó, sau đó dựa vào chân cô chủ nằm phơi nắng.
Lục Tiêu Họa nằm trên ghế bập bênh, Charlie bên cạnh an tĩnh ghé bên chân cô chủ, thi thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn xem chủ nhân, sau đó lại ngủ, chiếc đuôi thi thoảng khẽ vẫy vẫy.
Giống như bị quên mất một ít tình, có chút không mấy vui vẻ.
Cô nhẹ nhàng mở hai mắt, bên trong đôi mắt có chút mờ mờ sương mù, lộ ra chút lạnh lẽo. Lục Tiêu Họa ngồi dậy, đưa tay lên huyệt thái dương nhẹ nhàng xoa xoa, đây là phương pháp Cao Dật chỉ giúp cô giảm căng thẳng.
Giấc ngủ của cô vẫn luôn không tốt lắm, buổi tối rất dễ bừng tỉnh, nhưng cô lại không nói với bất cứ ai ngoại trừ với bác sĩ của mình là Cao Dật. Cao Dật đối với điều này tỏ vẻ có chút không thể nề hà, cô bị mất ngủ như thế này từ lâu anh tra không ra, có khả năng chính là có chút ám khí trong lòng, bởi vì không có ý ức lúc trước cho nên vẫn có bất an. Cao Dật cho cô vài loại thuốc giúp dễ ngủ, nếu thật sự không ổn thì cô uống một viên, chờ đến khi thời gian qua đi nói không chừng sẽ quen được giấc ngủ buổi tối, lúc ấy sẽ không cần uống thuốc nữa.
Cô lấy cho mình một ly nước, ngón tay cũng nắm chặt cái ly, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc nhỏ, từ bên trong đổ ra một viên đặt vào miệng mình.
Thuốc cùng nước ấm trôi xuống bụng, thuốc vẫn chưa phát huy tác dụng, cô vẫn rất tỉnh táo.
Cô buông ly nước xuống, sau đó mở tủ quần áo ra lấy con búp bê bên trong ôm vào lòng ngực mình. Cơn buồn ngủ dần dần kéo đến nhưng cô vẫn ít nhiều không có cảm giác an toàn.
Đến khi tác dụng của thuốc rốt cục chiến thắng ý chí của cô, cô mới mơ hồ ngủ được.
***
Mưa vẫn rơi, không khí dường như tràn ngập mùi bùn đất.
Trong đêm tối, một bàn tay nho nhỏ vươn ra bới trong thùng rác nửa ngày mới tìm được một ít đồ ăn bỏ đi của người khác, sau đó là một thân thể nhỏ nhỏ, là một đứa bé gái, bé chạy vào một góc không có ai, sau đó đưa lên miệng ăn.
Đứa bé này thật sự rất nhỏ, đại khái chỉ khoảng bốn năm tuổi, vóc dáng cũng lại càng nhỏ chỉ như ba bốn tuổi.
Lúc này một người đàn ông đi qua, trên tay cầm một cái bánh bột ngô vừa đi vừa ăn, chỉ là đang ăn cũng không biết vì sao cái bánh trong tay rơi xuống đất, người kia chỉ nhàn nhạt liếc qua một cái, cũng không nhặt lên mà tiếp tục đi về phía trước.
Bé gái trốn trong góc tường chạy ra, vươn tay nắm lấy chiếc bánh bột ngô rơi trên mắt đất, kết quả tay nhỏ vừa thì đến thì một bàn tay lớn hơn lại duỗi ra, sau đó một gã lang thang liền đá chân vào người bé gái.
“Cút ngay, của tao.” Gã lang thang nhặt lấy chiếc bánh bột ngô trên mặt đất, từng miếng từng miếng nhét vào miệng.
Bé gái bò từ mặt đất lên, lại tránh vào góc tường không dám đi ra.
Đôi mắt gã lang thang vẫn luôn nhìn chằm chằm vào góc tường, hắn ăn xong chiếc bánh bột ngô trong tay, sau đó đi tới vươn tay kéo bé gái từ trong góc tường ra. Đôi mắt gã mờ mịt, cũng lộ ra một ít ánh sáng không phải quá tốt.
Hắn nhìn từ trên xuống dưới đứa bé đáng thương này, tay cũng duỗi ra sờ soạng thân thể đứa bé gầy yếu chỉ còn da bọc xương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.