Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 238: Không đủ hận thù
Hạ Nhiễm Tuyết
24/05/2018
-Không liên quan đến chuyện của tôi? Hạ Nhược Tâm, cô không được quên rằng, là cô lấy đi Dĩ Hiên của tôi, là cô huy hoại hạnh phúc của tôi, tôi còn không đủ hận cô sao?
Hơi thở ấm nóng của hắn phả vào mặt cô, nhưng giọng của hắn lại lạnh như băng, hận ý đến như vậy, gần như đã phủ kín trời đất.
-Không phải anh đã có hạnh phúc rồi sao, anh đã có vợ con, còn tôi đã mất tất cả, vậ còn chưa đủ hay sao? - Cảm giác đau đớn trên cằm cô cũng không thể so sánh với nỗi đau trong lòng cô bây giờ. Cô cũng lạnh lùng cười, cũng không sợ mà hỏi ngược lại hắn, dường như, người bất hạnh mãi mãi là Hạ Nhược Tâm chứ không phải là Sở Luật, coi như cô sai, nhưng cô chịu đựng đến vậy còn chưa đủ hay sao?
Một trái tim, một cánh tay trái, bây giờ còn có danh dự, thân thể của cô, tính mạng của con gái cô, như vậy còn chưa đủ hay sao?
-Đúng vậy, tôi có vợ... - Sở Luật khẽ cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng dường như hiện lên thứ gì, giọng càng lúc càng trở nên lạnh lùng:
-Coi như là tôi đã có vợ đi, nhưng mà, cô vẫn nợ tôi một mạng người đấy, cô có thể đưa Dĩ Hiên trở về cho tôi sao?
Câu chữ đấy như đâm thẳng vào màng nhĩ Hạ Nhược Tâm, là vì Hạ Dĩ Hiên hay là vì cô, giữa bọn cô rõ ràng không có bất cứ quan hệ gì, rõ ràng là, cho tới bâ giờ cô không có thiếu nợ ai thứ gì, vì cái gì mà cô phải trả giá nhiều như vậy, mẹ, người anh kia, cả cô và Tiểu Vũ Điểm bé nhỏ của cô nữa?
Nghĩ đến điều này, cô lại kiềm chế nỗi thù hận trong lòng, nhưng cũng không thể nào che giấu được, cô nắm chặt hai bàn tay, mỗi câu mỗi chữ cô đều thốt ra rõ ràng rành mạch:
-Cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ thừa nhận, cái chết của Dĩ Hiên là tại tôi, là do mấy người đem tội danh ấy đổ lên đầu tôi, là chính cô ấy mượn tên tôi mà ra, tôi làm gì sai, làm gì sai chứ?
Hạ Nhược Tâm đột nhiên đẩy Sở Luật ra:
-Thực xin lỗi, Sở tiên sinh,tôi còn phải làm việc, xin ngài tránh ra cho.
Hắn lạnh lùng, cô cũng có thể lạnh lùng, chỉ là sau khi thấy người đàn ông này, sự lạnh lùng đó khiến cho cô hoàn toàn như sụp đổ, bất kể là bốn năm trước hay bốn năm sau, hắn đều là kẻ cướp lớn nhất trong kiếp sinh mệnh của cô.
Thân thể Sở Luật nghiêng qua một chút, bởi vì một câu "Sở tiên sinh" lạ lẫm kia, hắn buông tay xuống, nhường cửa cho cô đi ra, nhưng trên mặt cũng hiển hiện vẻ bí hiểm.
Cô còn chưa chết, rất tốt, như vậy, thời gian ngày đêm hắn chìm trong nỗi thù hận không phải sẽ có thể trả lại cho cô rồi sao?
Quả nhiên là một người con gái hèn mạt, vĩnh viễn không biết được tự trọng là cái gì.
Đôi môi mỏng của hắn lại thốt ra câu nói tàn nhẫn, một hồi lâu mới ra được bên ngoài, mà cô gái đứng ở cửa chờ đi toilet, nhìn Sở Luật khó hiểu, rồi lại nhìn lên bảng hướng dẫn trên cửa, rõ ràng là toilet nữa mà, tại sao lai có người đàn ông đi ra. Cô ta đã tưởng mình nhìn nhầm, nhưng rồi lại cười mờ ám, vừa rồi hình như còn có một cô gái vừa đi ra, chắc hẳn bọn họ đã làm điều gì mờ ám bên trong rồi, nhưng loại con gái ấy vốn là để làm việc đó mà. Con gái làm việc ở đây thì có người nào là trong sạch chứ.
Hơi thở ấm nóng của hắn phả vào mặt cô, nhưng giọng của hắn lại lạnh như băng, hận ý đến như vậy, gần như đã phủ kín trời đất.
-Không phải anh đã có hạnh phúc rồi sao, anh đã có vợ con, còn tôi đã mất tất cả, vậ còn chưa đủ hay sao? - Cảm giác đau đớn trên cằm cô cũng không thể so sánh với nỗi đau trong lòng cô bây giờ. Cô cũng lạnh lùng cười, cũng không sợ mà hỏi ngược lại hắn, dường như, người bất hạnh mãi mãi là Hạ Nhược Tâm chứ không phải là Sở Luật, coi như cô sai, nhưng cô chịu đựng đến vậy còn chưa đủ hay sao?
Một trái tim, một cánh tay trái, bây giờ còn có danh dự, thân thể của cô, tính mạng của con gái cô, như vậy còn chưa đủ hay sao?
-Đúng vậy, tôi có vợ... - Sở Luật khẽ cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng dường như hiện lên thứ gì, giọng càng lúc càng trở nên lạnh lùng:
-Coi như là tôi đã có vợ đi, nhưng mà, cô vẫn nợ tôi một mạng người đấy, cô có thể đưa Dĩ Hiên trở về cho tôi sao?
Câu chữ đấy như đâm thẳng vào màng nhĩ Hạ Nhược Tâm, là vì Hạ Dĩ Hiên hay là vì cô, giữa bọn cô rõ ràng không có bất cứ quan hệ gì, rõ ràng là, cho tới bâ giờ cô không có thiếu nợ ai thứ gì, vì cái gì mà cô phải trả giá nhiều như vậy, mẹ, người anh kia, cả cô và Tiểu Vũ Điểm bé nhỏ của cô nữa?
Nghĩ đến điều này, cô lại kiềm chế nỗi thù hận trong lòng, nhưng cũng không thể nào che giấu được, cô nắm chặt hai bàn tay, mỗi câu mỗi chữ cô đều thốt ra rõ ràng rành mạch:
-Cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ thừa nhận, cái chết của Dĩ Hiên là tại tôi, là do mấy người đem tội danh ấy đổ lên đầu tôi, là chính cô ấy mượn tên tôi mà ra, tôi làm gì sai, làm gì sai chứ?
Hạ Nhược Tâm đột nhiên đẩy Sở Luật ra:
-Thực xin lỗi, Sở tiên sinh,tôi còn phải làm việc, xin ngài tránh ra cho.
Hắn lạnh lùng, cô cũng có thể lạnh lùng, chỉ là sau khi thấy người đàn ông này, sự lạnh lùng đó khiến cho cô hoàn toàn như sụp đổ, bất kể là bốn năm trước hay bốn năm sau, hắn đều là kẻ cướp lớn nhất trong kiếp sinh mệnh của cô.
Thân thể Sở Luật nghiêng qua một chút, bởi vì một câu "Sở tiên sinh" lạ lẫm kia, hắn buông tay xuống, nhường cửa cho cô đi ra, nhưng trên mặt cũng hiển hiện vẻ bí hiểm.
Cô còn chưa chết, rất tốt, như vậy, thời gian ngày đêm hắn chìm trong nỗi thù hận không phải sẽ có thể trả lại cho cô rồi sao?
Quả nhiên là một người con gái hèn mạt, vĩnh viễn không biết được tự trọng là cái gì.
Đôi môi mỏng của hắn lại thốt ra câu nói tàn nhẫn, một hồi lâu mới ra được bên ngoài, mà cô gái đứng ở cửa chờ đi toilet, nhìn Sở Luật khó hiểu, rồi lại nhìn lên bảng hướng dẫn trên cửa, rõ ràng là toilet nữa mà, tại sao lai có người đàn ông đi ra. Cô ta đã tưởng mình nhìn nhầm, nhưng rồi lại cười mờ ám, vừa rồi hình như còn có một cô gái vừa đi ra, chắc hẳn bọn họ đã làm điều gì mờ ám bên trong rồi, nhưng loại con gái ấy vốn là để làm việc đó mà. Con gái làm việc ở đây thì có người nào là trong sạch chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.