Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 1148: Không nhớ rõ cũng tốt
Hạ Nhiễm Tuyết
08/07/2019
Nhưng đúng là một người đàn ông trầm lạnh. Anh đang ôm một bé gái, bé gái khoảng bốn năm tuổi, tóc rất dài, có thể thấy được tóc bé uốn lọn
cùng vài nơi được nhuộm màu vàng kim.
Đây là, đứa bé kia? Lục Tiêu Họa không khỏi chú ý đứa bé đang được người đàn ông kia ôm vào lòng, người đàn ông không khỏi nhấp khẩn môi, đem đứa bé trong lòng ôm chặt thêm một ít.
“Đã lâu không gặp, Lục tiểu thư.”
Lục Tiêu Họa lại ngẩng đầu đưa mắt nhìn gương mặt người đàn ông.
“Anh quen tôi?” Cô khó hiểu, hỏi. Nhưng trong ký ức của cô lại không có bất cứ ấn tượng nào về anh.
“Lục tiểu thư quả nhiên là quý nhân hay quên.” Sở Luật vươn tay đặt lên đầu con gái, cũng là để bảo vệ thân mình nhỏ bé của bé.
“Xin lỗi.” Lục Tiêu Họa nhẹ nhàng nhíu lông mày. “Hơn một năm trước tôi bị bệnh nặng, rất nhiều chuyện tôi không nhớ. Xin hỏi chúng ta thật sự quen nhau sao?”
Người đàn ông này có chút âm u, theo lẽ thường cô sẽ muốn cách xa nhưng không biết vì cái gì hiện tại vẫn không rời đi, có lẽ là bởi đứa trẻ anh ta đang ôm trong lòng, còn có sự yêu thương của anh ta đối với bé cũng khiến cô có chút cảm động.
Một người đàn ông âm trầm đáng sợ như vậy hóa ra vẫn là một người cha tốt.
“Không nhớ rõ?” Sở Luật nhàn nhạt nói. “Quên mất cũng tốt, nhớ những chuyện đó thì có gì tốt.”
Anh ôm con gái liền rời đi, không muốn lại có quan hệ gì với Lục Tiêu Họa. Giữa bọn họ không có bắt cứ cái gì liên quan, cô ấy muốn báo thù cho Hạ Nhược Tâm, thù đã báo, nhớ cũng tốt không nhớ cũng tốt, không phải điều gì nhớ rõ cũng thấy hạnh phúc, có một số việc nhớ kỹ không bằng quên đi.
Lục Tiêu Họa nhìn chằm chằm bóng dáng Sở Luật đang dần xa, không biết vì cái gì bàn tay của cô lại nắm chặt lại, đó là cảm giác gì cô cũng không rõ, nhất thời các loại cảm xúc chạy loạn trong ngực cô khiến cô có cảm giác áp bách khó thở.
Cô nhắm mắt lại, hít thật sâu một hơi sau đó xoa xoa mặt mình để sắc mặt mình tốt một chút, rồi lúc này mới bước ra ngoài cùng Giản Thanh Doanh đi dạo phố.
Chỉ là rốt cuộc có cái gì đè nặng trong lòng cô, cô không nghĩ ra được. Hiện tại cô thực sự muốn biết vì sao mình lại bị mất một phần ký ức.
***
Trong bóng đêm, Lục Tiêu Họa nắm chặt chăn trên người, cô giống như đã ngủ nhưng lại giống như bóng đè, mặt cô nhăn nhó, trên trán cũng đổ ra một tầng mồ hôi.
Bỗng nhiên cô ngồi dậy thở dốc.
Cô đưa tay sờ lấy cánh tay trái, tình huống trong mơ tới hiện tại vẫn khiến cô cảm thấy kinh hãi.
Vì cái gì cô lại có cảm giác cánh tay trái của mình không phải bị ngã mà là bị người ta đánh gãy, cái loại xương dập nát đau đớn liền tồn tại trong trí nhớ cô. Tay cô lại sờ soạng trong chăn, cuối cùng kéo búp bê ra.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô lùa tay vào đầu mình, từng sợi từng sợi siết lại đau nhức.
Cánh tay trái của cô rõ ràng không có thương tổn, nhưng vì cái gì cô vẫn có cảm giác rất đau, đau tới mức cô sắp… không thở được.
***
Dương Nhược Lâm nắm tay Tiểu Vũ Điểm đi tới nhưng gương mặt bé rất bình thường, giống như không có chút vui vẻ. Phía sau có bảo mẫu đi theo, trong lòng bà còn mang theo một đống đồ vật.
Tiểu Vũ Điểm thỉnh thoảng muốn rút cánh tay ra nhưng Dương Nhược Lâm cúi đầu nhìn bé, tróng ánh mắt có sự cảnh cáo khiến bé đành phải cúi đầu, chân vẫn đưa về phía trước.
Lúc này một người phụ nữ đi tới, có mùi hương nhàn nhạt nhưng khí chất rất thanh nhã. Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên, vừa thấy người kia liền giằng mạnh rút tay ra khỏi tay Dương Nhược Lâm.
Nhất thời Dương Nhược Lâm không nắm chặt khiến Tiểu Vũ Điểm thoát ra.
“Mẹ, mẹ…” Tiểu Vũ Điểm chạy về phía trước khiến bảo mẫu phía sau hoảng sợ vội vàng đuổi theo.
Lục Tiêu Họa đang gọi điện liền cảm giác chân mình bị níu lại, cúi đầu liền nhìn thấy đứa bé đang ôm chặt hai chân của mình.
“Vâng, con về sẽ cùng mẹ nói.” Cô nói xong liền ngắt điện thoại, đem điện thoại của mình nhét vào trong túi xách, sau đó cô nguồi xuống nhìn chằm chằm đứa bé nho nhỏ này.
“Tiểu Vũ Điểm, dì không phải mẹ, sao cháu lại nhận sai người?” Cô vén lại tóc cho bé, rồi chỉnh lại chiếc mũ trên đầu của bé.
“Là mẹ, là mẹ…” Tiểu Vũ Điểm vươn tay ôm cổ Lục Tiêu Họa, bé đem mặt mình chôn trên cổ của cô. Bé kiễng chân, cái mũi hít hít ngủi mùi hương trên người Lục Tiêu Họa. Là mẹ, là mẹ của Tiểu Vũ Điểm, là mùi hương của mẹ, bé nhớ rõ mùi hương của mẹ, đúng là như vậy.
Bé sụt sịt mũi rất đáng thương, từng giọt nước mắt nhỏ xuống ướt cổ Lục Tiêu Họa.
Lục Tiêu Họa có chút không đành lòng, không biết vì cái gì cô cũng muốn khóc. Cô vươn tay ôm chặt đứa bé trên mặt đất, ngón tay cũng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bé, cô không thể cự tuyệt một đứa trẻ như này.
“Có thể trả lại con gái cho tôi không?” Dương Nhược Lâm đã đi tới, cô cảm thấy nguy cơ đồ vật của mình bị người khác đoạt lấy. Tính tình con gái Sở Luật rất giống ba, rất cổ quái cũng không thích tiếp xúc với người khác, càng không chủ động để người khác ôm, nhưng hiện tại con bé lại nguyện ý tiếp cận một người phụ nữ, còn gọi cô ta là mẹ.
Cho dù là cô có gương mặt giống Hạ Nhược Tâm kia tới tám phần nhưng Tiểu Vũ Điểm gọi cô một tiếng ‘mẹ’ cũng rất khó.
“Xin lỗi.” Lục Tiêu Họa muốn đứng lên nhưng Tiểu Vũ Điểm lại ôm bé chặt hơn. Cô không muốn làm đau đứa trẻ, cũng chỉ có thể ôm đứa bé này lên.
“Đưa lại cho tôi.” Dương Nhược Lâm vươn tay.
Lục Tiêu Họa vỗ vỗ lưng đứa bé trong lòng đỗ dành: “Tiểu Vũ Điểm ngoan, đến với mẹ đi.”
Tiểu Vũ Điểm lắc đầu. “Đấy không phải mẹ, mẹ mới là mẹ của Tiểu Vũ Điểm.”
Dương Nhược Lâm cảm giác mặt mình như bị đánh liền nhào đến muốn đoạt đứa bé trong lòng Lục Tiêu Họa, Lục Tiêu Họa lui về phía sau một bước khiến tay Dương Nhược Lâm rơi vào khoảng không.
“Xin lỗi.” Lục Tiêu Họa lại xin lỗi, cô xác thật có chút bất lực với đứa bé này. Cô lại ngồi xổm xuống để Tiểu Vũ Điểm giẫm lên mặt đất, sau đó đưa hai tay áp lên mặt bé.
“Tiểu Vũ Điểm là một bé ngoan biết nghe lời đúng không?”
Tiểu Vũ Điểm gật đầu một cái, bé sẽ nghe lời, bé sẽ ngoan, nhưng bé cũng muốn mẹ.
Đây là, đứa bé kia? Lục Tiêu Họa không khỏi chú ý đứa bé đang được người đàn ông kia ôm vào lòng, người đàn ông không khỏi nhấp khẩn môi, đem đứa bé trong lòng ôm chặt thêm một ít.
“Đã lâu không gặp, Lục tiểu thư.”
Lục Tiêu Họa lại ngẩng đầu đưa mắt nhìn gương mặt người đàn ông.
“Anh quen tôi?” Cô khó hiểu, hỏi. Nhưng trong ký ức của cô lại không có bất cứ ấn tượng nào về anh.
“Lục tiểu thư quả nhiên là quý nhân hay quên.” Sở Luật vươn tay đặt lên đầu con gái, cũng là để bảo vệ thân mình nhỏ bé của bé.
“Xin lỗi.” Lục Tiêu Họa nhẹ nhàng nhíu lông mày. “Hơn một năm trước tôi bị bệnh nặng, rất nhiều chuyện tôi không nhớ. Xin hỏi chúng ta thật sự quen nhau sao?”
Người đàn ông này có chút âm u, theo lẽ thường cô sẽ muốn cách xa nhưng không biết vì cái gì hiện tại vẫn không rời đi, có lẽ là bởi đứa trẻ anh ta đang ôm trong lòng, còn có sự yêu thương của anh ta đối với bé cũng khiến cô có chút cảm động.
Một người đàn ông âm trầm đáng sợ như vậy hóa ra vẫn là một người cha tốt.
“Không nhớ rõ?” Sở Luật nhàn nhạt nói. “Quên mất cũng tốt, nhớ những chuyện đó thì có gì tốt.”
Anh ôm con gái liền rời đi, không muốn lại có quan hệ gì với Lục Tiêu Họa. Giữa bọn họ không có bắt cứ cái gì liên quan, cô ấy muốn báo thù cho Hạ Nhược Tâm, thù đã báo, nhớ cũng tốt không nhớ cũng tốt, không phải điều gì nhớ rõ cũng thấy hạnh phúc, có một số việc nhớ kỹ không bằng quên đi.
Lục Tiêu Họa nhìn chằm chằm bóng dáng Sở Luật đang dần xa, không biết vì cái gì bàn tay của cô lại nắm chặt lại, đó là cảm giác gì cô cũng không rõ, nhất thời các loại cảm xúc chạy loạn trong ngực cô khiến cô có cảm giác áp bách khó thở.
Cô nhắm mắt lại, hít thật sâu một hơi sau đó xoa xoa mặt mình để sắc mặt mình tốt một chút, rồi lúc này mới bước ra ngoài cùng Giản Thanh Doanh đi dạo phố.
Chỉ là rốt cuộc có cái gì đè nặng trong lòng cô, cô không nghĩ ra được. Hiện tại cô thực sự muốn biết vì sao mình lại bị mất một phần ký ức.
***
Trong bóng đêm, Lục Tiêu Họa nắm chặt chăn trên người, cô giống như đã ngủ nhưng lại giống như bóng đè, mặt cô nhăn nhó, trên trán cũng đổ ra một tầng mồ hôi.
Bỗng nhiên cô ngồi dậy thở dốc.
Cô đưa tay sờ lấy cánh tay trái, tình huống trong mơ tới hiện tại vẫn khiến cô cảm thấy kinh hãi.
Vì cái gì cô lại có cảm giác cánh tay trái của mình không phải bị ngã mà là bị người ta đánh gãy, cái loại xương dập nát đau đớn liền tồn tại trong trí nhớ cô. Tay cô lại sờ soạng trong chăn, cuối cùng kéo búp bê ra.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô lùa tay vào đầu mình, từng sợi từng sợi siết lại đau nhức.
Cánh tay trái của cô rõ ràng không có thương tổn, nhưng vì cái gì cô vẫn có cảm giác rất đau, đau tới mức cô sắp… không thở được.
***
Dương Nhược Lâm nắm tay Tiểu Vũ Điểm đi tới nhưng gương mặt bé rất bình thường, giống như không có chút vui vẻ. Phía sau có bảo mẫu đi theo, trong lòng bà còn mang theo một đống đồ vật.
Tiểu Vũ Điểm thỉnh thoảng muốn rút cánh tay ra nhưng Dương Nhược Lâm cúi đầu nhìn bé, tróng ánh mắt có sự cảnh cáo khiến bé đành phải cúi đầu, chân vẫn đưa về phía trước.
Lúc này một người phụ nữ đi tới, có mùi hương nhàn nhạt nhưng khí chất rất thanh nhã. Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên, vừa thấy người kia liền giằng mạnh rút tay ra khỏi tay Dương Nhược Lâm.
Nhất thời Dương Nhược Lâm không nắm chặt khiến Tiểu Vũ Điểm thoát ra.
“Mẹ, mẹ…” Tiểu Vũ Điểm chạy về phía trước khiến bảo mẫu phía sau hoảng sợ vội vàng đuổi theo.
Lục Tiêu Họa đang gọi điện liền cảm giác chân mình bị níu lại, cúi đầu liền nhìn thấy đứa bé đang ôm chặt hai chân của mình.
“Vâng, con về sẽ cùng mẹ nói.” Cô nói xong liền ngắt điện thoại, đem điện thoại của mình nhét vào trong túi xách, sau đó cô nguồi xuống nhìn chằm chằm đứa bé nho nhỏ này.
“Tiểu Vũ Điểm, dì không phải mẹ, sao cháu lại nhận sai người?” Cô vén lại tóc cho bé, rồi chỉnh lại chiếc mũ trên đầu của bé.
“Là mẹ, là mẹ…” Tiểu Vũ Điểm vươn tay ôm cổ Lục Tiêu Họa, bé đem mặt mình chôn trên cổ của cô. Bé kiễng chân, cái mũi hít hít ngủi mùi hương trên người Lục Tiêu Họa. Là mẹ, là mẹ của Tiểu Vũ Điểm, là mùi hương của mẹ, bé nhớ rõ mùi hương của mẹ, đúng là như vậy.
Bé sụt sịt mũi rất đáng thương, từng giọt nước mắt nhỏ xuống ướt cổ Lục Tiêu Họa.
Lục Tiêu Họa có chút không đành lòng, không biết vì cái gì cô cũng muốn khóc. Cô vươn tay ôm chặt đứa bé trên mặt đất, ngón tay cũng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bé, cô không thể cự tuyệt một đứa trẻ như này.
“Có thể trả lại con gái cho tôi không?” Dương Nhược Lâm đã đi tới, cô cảm thấy nguy cơ đồ vật của mình bị người khác đoạt lấy. Tính tình con gái Sở Luật rất giống ba, rất cổ quái cũng không thích tiếp xúc với người khác, càng không chủ động để người khác ôm, nhưng hiện tại con bé lại nguyện ý tiếp cận một người phụ nữ, còn gọi cô ta là mẹ.
Cho dù là cô có gương mặt giống Hạ Nhược Tâm kia tới tám phần nhưng Tiểu Vũ Điểm gọi cô một tiếng ‘mẹ’ cũng rất khó.
“Xin lỗi.” Lục Tiêu Họa muốn đứng lên nhưng Tiểu Vũ Điểm lại ôm bé chặt hơn. Cô không muốn làm đau đứa trẻ, cũng chỉ có thể ôm đứa bé này lên.
“Đưa lại cho tôi.” Dương Nhược Lâm vươn tay.
Lục Tiêu Họa vỗ vỗ lưng đứa bé trong lòng đỗ dành: “Tiểu Vũ Điểm ngoan, đến với mẹ đi.”
Tiểu Vũ Điểm lắc đầu. “Đấy không phải mẹ, mẹ mới là mẹ của Tiểu Vũ Điểm.”
Dương Nhược Lâm cảm giác mặt mình như bị đánh liền nhào đến muốn đoạt đứa bé trong lòng Lục Tiêu Họa, Lục Tiêu Họa lui về phía sau một bước khiến tay Dương Nhược Lâm rơi vào khoảng không.
“Xin lỗi.” Lục Tiêu Họa lại xin lỗi, cô xác thật có chút bất lực với đứa bé này. Cô lại ngồi xổm xuống để Tiểu Vũ Điểm giẫm lên mặt đất, sau đó đưa hai tay áp lên mặt bé.
“Tiểu Vũ Điểm là một bé ngoan biết nghe lời đúng không?”
Tiểu Vũ Điểm gật đầu một cái, bé sẽ nghe lời, bé sẽ ngoan, nhưng bé cũng muốn mẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.