Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 928: Không thích thì cút
Hạ Nhiễm Tuyết
05/07/2019
Bát canh được uống, hết Sở Luật cuối cùng mới thở dài nhẹ nhõm một
hơi, rồi sau đó lấy tay áo mình lau khóe miệng cô, một chút cũng không
ngại quần áo trên người mình có thể đáng giá hàng trăm vạn. Lúc này đàu
tóc của anh có chút hỗn độn, cà vạt cũng lệch đi, trên quần áo còn có
chút mùi không tốt lắm, ngay cả trên quần áo cũng có thể tìm ra một ít
lông gà.
“Còn muốn thêm không?” Sở Luật buông bát, lại lấy một cái chăn choàng lên cho cô. Ngón tay anh rất ấm, sắc mặt cũng khó có thể thấy được sự liên hệ với người đàn ông lạnh băng trước kia.
Hạ Nhược Tâm lắc đầu, cô muốn cười với anh nhưng lại không nặn ra được bất cứ ý cười nào. Cô đem cằm dựa lên vai anh, nếu không có những chuyện đó phát sinh thì thật tốt.
“Nhược Tâm, đừng đi nữa được không? Em muốn cái gì anh sẽ cho em cái đó.” Sở Luật nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm: “Đồng ý với anh được không?”
Hạ Nhược Tâm vẫn dựa trên vai anh, cô vẫn nhìn đăm đăm về phía trước cho đến khi hai mắt cô ướt ướt, rồi từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
Sở Luật cho rằng cô muốn ngủ thì lại nghe tiếng thở dài của cô.
“Được.”
Sở Luật nắm chặt tay cô, áp lực trong lòng cuối cùng cũng được thả lỏng.
Lúc này ánh sáng hơi ám, bóng đêm đã chảy xuống dần dần, bên ngoài đèn đã rực rỡ, kỳ thật bọn họ cũng không cần sống quá nhiều về đêm, cứ như vậy làm bạn là được, cho dù là vô thanh vô tức.
Hạ Nhược Tâm nói không đi liền thật sự không đi. Ngày hôm sau cô vẫn ở đó truyền thuốc, trên mạch máu của cô đã sớm đâm hai kim tiêm. Sở Luật cẩn thận đặt tay cô vào trong lòng bàn tay mình, như vậy cô sẽ không lạnh.
Gia Hân Bảo ở bên còn âm thầm cảm thán, ai nói tổng tài Sở thị là vô tâm không phổi, anh có thể thấy rõ người đàn ông này thật sự là một kẻ si tình.
Anh đứng lên xoa xoa bụng mình, vội vàng chạy vào bếp xem có đồ ăn không. Sở Luật mời một người giúp việc theo giờ, ngoài trừ dọn dẹp phòng ngoài thì việc chính là nấu một ngày ba bữa, hơn nữa sẽ có một món canh hầm. Canh hầm uống rất ngon, hơn nữa lại nhiều dinh dưỡng, đây vốn là Sở Luật cho người phụ nữ của mình tẩm bổ nhưng thật sự phần lớn canh lại đi vào bụng anh.
“Dì Mễ, còn đồ ăn không?” Anh vừa đi vừa hỏi, muốn chuẩn bị ăn cơm.
Đúng rồi, người làm theo giờ này họ Mễ, bọn họ đều gọi là dì Mễ. Con dì Mễ cũng trạc tuổi Gia Hân Bảo cho nên đặc biệt chiếu cố anh một chút, thường thường sẽ cho Gia Hân bảo thêm một hai khúc thịt, mà Hân Bảo nhà ta cảm giác nếu cứ tiếp tục như vậy một hai sẽ béo chết không chừng, nhưng không có biện pháp nào cả, ai bảo anh không quản được cái miệng cứ há ra này.
“Sở Luật đâu, cậu ấy muốn canh dì đã nấu xong rồi.”
Dì Mễ nhỏ giọng hỏi Gia Hân Bảo, cũng rất cảm thán vị Sở tiên sinh này rốt cuộc có bao nhiêu yêu thương vị Hạ tiểu thư kia. Người trẻ bây giờ khi yêu vào thật đúng là đáng sợ.
“Vẫn bên trong.” Gia Hân bảo chỉ vào phòng trong. “Một lát cháu sẽ thay thuốc, Hạ tiểu thư ngủ rồi nhưng cô ấy chỉ cần ngửi được mùi canh sẽ liền lại tỉnh, canh dì Mễ nấu dẫu có thần tiên gặp cũng một hai phải uống cho bằng sạch.”
“Miệng của cháu thật đúng là ngọt.” Dì Mễ không khỏi cười thành tiếng. Hiển nhiên những lời dễ nghe mặc kệ là nam nay nữ, già hay trẻ đều thích nghe. Gia Hân Bảo vốn có khuôn mặt rất trẻ, lại có thêm cái miệng ngọt, dì Mễ không nảy sinh chút tình thương của mẹ thật cũng khó.
Hạ Nhược Tâm mở hai mắt, cô co co ngón tay mình, lúc này một bàn tay to liền duỗi đến áp vào hai má có chút lạnh của cô truyền hơi ấm.
“Có phải đói bụng rồi không?” Anh hỏi, tay cũng xoa xoa mặt cô, muốn đem hơi ấm của mình truyền cho cô, cho dù truyền hết cũng được.
“Vâng, có chút.” Cô ngồi dậy, cũng thật đói bụng.
“Anh đi lấy.” Sở Luật đứng lên đi ra ngoài, không biết ánh mắt Hạ Nhược Tâm nhìn anh có chút phức tạp.
Cô hơi rũ mắt xuống, cũng lộ ra một ít mông lung.
Sau đó không lâu Sở Luật lại tiến vào, trong tay bê một cái bát, trong bát là canh rất ngon miệng.
Canh dùng các loại thuốc hầm ra, kĩ thuật hầm canh của dì Mễ giống như của gia truyền, rất bổ nhưng lại không quá mức. Đương nhiên chi phí thuê dì Mễ cũng không quá thấp.
Hạ Nhược Tâm muốn cầm muỗng thì Sở Luật lại đẩy tay cô xuống.
“Để anh.” Nói, anh liền lấy muỗng một ngụm một ngụm đút cho cô.
Anh cho một ngụm Hạ Nhược Tâm liền uống một ngụm, không lâu sau một bát canh đã ăn xong.
Lúc này điện thoại của anh vang lên, anh lấy điện thoại trong túi, là Đỗ Tĩnh Đường gọi đến.
“Ừ, anh biết rồi, lát nữa anh sẽ qua.” Anh buông điện thoại xuống liền thấy Hạ Nhược Tâm mở to đôi mắt nhìn anh chằm chằm không chớp. Thật sự Sở Luật không muốn đi, cô còn như vậy anh sao có thể yên tâm?
“Có muốn đi cùng?” Anh vươn tay xoa đỉnh đầu cô. “Nhân viên ở công ty vẫn còn làm việc, vừa lúc qua kiểm tra một chút.”
“Được.” Hạ Nhược Tâm cười cười, cô kéo chăn ra khỏi người, không ai biết khóe môi cô khẽ cong lên có một chút quái dị.
Một chiếc xe dừng ở cửa tập đoàn Sở Thị. Sở Luật nắm tay Hạ Nhược Tâm đi vào, kết quả khiến bảo vệ bị dọa tới, tổng tài vậy mà mang theo phụ nữ. Tất cả mọi người đều biết đã mấy năm bên cạnh Sở Luật chưa từng có động vật giống cái nào, ngay cả anh nuôi một con mèo cũng là một con mèo đực.
Vậy mà hiện tại anh cầm tay một cô gái, còn có cô gái này rất gầy yếu nhưng cực kỳ xinh đẹp, đặc biệt là quần áo bay bay có chút cảm giác mờ mịt nói không nên lời.
Bảo vệ vẫn như cũ, mắt nhìn thẳng đứng thẳng tắp ở cửa, cũng thực hiện nhiệm vụ của mình.
Hạ Nhược Tâm vừa đi tới trước mặt bọn họ lại ngừng lại.
“Làm sao vậy?” Sở Luật cũng ngừng lại theo, nhìn theo ánh mắt của cô liền thấy cô đang nhàn nhạt nhìn mấy nhân viên bảo vệ phía trước.
Hạ Nhược Tâm ngoảnh mặt qua, môi đỏ khẽ nâng một chút: “Em không thích bọn họ.”
Cô nói, làm vài viên bảo vệ lập tức sửng sốt, giống như bị một thùng nước lạnh tưới từ đầu xuống chân bọn họ.
“À…” Sở Luật tiến đến vén tóc cô ra sau vành tai. “Không thích thì khiến họ cút đi là được.”
“Được.” Hạ Nhược Tâm lại khẽ nói, đôi mắt dường như cũng nở nụ cười. Đúng vậy, cút đi là được. Trước kia chính là cô nói lời hay cho nên tất cả mọi người đều cho rằng cô là bánh bao mềm sao, tùy tiện có thể ấn, thậm chí còn đem cô bóp chết. Hiện tại cô trở về, cô muốn bắt đầu báo thù.
“Còn muốn thêm không?” Sở Luật buông bát, lại lấy một cái chăn choàng lên cho cô. Ngón tay anh rất ấm, sắc mặt cũng khó có thể thấy được sự liên hệ với người đàn ông lạnh băng trước kia.
Hạ Nhược Tâm lắc đầu, cô muốn cười với anh nhưng lại không nặn ra được bất cứ ý cười nào. Cô đem cằm dựa lên vai anh, nếu không có những chuyện đó phát sinh thì thật tốt.
“Nhược Tâm, đừng đi nữa được không? Em muốn cái gì anh sẽ cho em cái đó.” Sở Luật nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm: “Đồng ý với anh được không?”
Hạ Nhược Tâm vẫn dựa trên vai anh, cô vẫn nhìn đăm đăm về phía trước cho đến khi hai mắt cô ướt ướt, rồi từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
Sở Luật cho rằng cô muốn ngủ thì lại nghe tiếng thở dài của cô.
“Được.”
Sở Luật nắm chặt tay cô, áp lực trong lòng cuối cùng cũng được thả lỏng.
Lúc này ánh sáng hơi ám, bóng đêm đã chảy xuống dần dần, bên ngoài đèn đã rực rỡ, kỳ thật bọn họ cũng không cần sống quá nhiều về đêm, cứ như vậy làm bạn là được, cho dù là vô thanh vô tức.
Hạ Nhược Tâm nói không đi liền thật sự không đi. Ngày hôm sau cô vẫn ở đó truyền thuốc, trên mạch máu của cô đã sớm đâm hai kim tiêm. Sở Luật cẩn thận đặt tay cô vào trong lòng bàn tay mình, như vậy cô sẽ không lạnh.
Gia Hân Bảo ở bên còn âm thầm cảm thán, ai nói tổng tài Sở thị là vô tâm không phổi, anh có thể thấy rõ người đàn ông này thật sự là một kẻ si tình.
Anh đứng lên xoa xoa bụng mình, vội vàng chạy vào bếp xem có đồ ăn không. Sở Luật mời một người giúp việc theo giờ, ngoài trừ dọn dẹp phòng ngoài thì việc chính là nấu một ngày ba bữa, hơn nữa sẽ có một món canh hầm. Canh hầm uống rất ngon, hơn nữa lại nhiều dinh dưỡng, đây vốn là Sở Luật cho người phụ nữ của mình tẩm bổ nhưng thật sự phần lớn canh lại đi vào bụng anh.
“Dì Mễ, còn đồ ăn không?” Anh vừa đi vừa hỏi, muốn chuẩn bị ăn cơm.
Đúng rồi, người làm theo giờ này họ Mễ, bọn họ đều gọi là dì Mễ. Con dì Mễ cũng trạc tuổi Gia Hân Bảo cho nên đặc biệt chiếu cố anh một chút, thường thường sẽ cho Gia Hân bảo thêm một hai khúc thịt, mà Hân Bảo nhà ta cảm giác nếu cứ tiếp tục như vậy một hai sẽ béo chết không chừng, nhưng không có biện pháp nào cả, ai bảo anh không quản được cái miệng cứ há ra này.
“Sở Luật đâu, cậu ấy muốn canh dì đã nấu xong rồi.”
Dì Mễ nhỏ giọng hỏi Gia Hân Bảo, cũng rất cảm thán vị Sở tiên sinh này rốt cuộc có bao nhiêu yêu thương vị Hạ tiểu thư kia. Người trẻ bây giờ khi yêu vào thật đúng là đáng sợ.
“Vẫn bên trong.” Gia Hân bảo chỉ vào phòng trong. “Một lát cháu sẽ thay thuốc, Hạ tiểu thư ngủ rồi nhưng cô ấy chỉ cần ngửi được mùi canh sẽ liền lại tỉnh, canh dì Mễ nấu dẫu có thần tiên gặp cũng một hai phải uống cho bằng sạch.”
“Miệng của cháu thật đúng là ngọt.” Dì Mễ không khỏi cười thành tiếng. Hiển nhiên những lời dễ nghe mặc kệ là nam nay nữ, già hay trẻ đều thích nghe. Gia Hân Bảo vốn có khuôn mặt rất trẻ, lại có thêm cái miệng ngọt, dì Mễ không nảy sinh chút tình thương của mẹ thật cũng khó.
Hạ Nhược Tâm mở hai mắt, cô co co ngón tay mình, lúc này một bàn tay to liền duỗi đến áp vào hai má có chút lạnh của cô truyền hơi ấm.
“Có phải đói bụng rồi không?” Anh hỏi, tay cũng xoa xoa mặt cô, muốn đem hơi ấm của mình truyền cho cô, cho dù truyền hết cũng được.
“Vâng, có chút.” Cô ngồi dậy, cũng thật đói bụng.
“Anh đi lấy.” Sở Luật đứng lên đi ra ngoài, không biết ánh mắt Hạ Nhược Tâm nhìn anh có chút phức tạp.
Cô hơi rũ mắt xuống, cũng lộ ra một ít mông lung.
Sau đó không lâu Sở Luật lại tiến vào, trong tay bê một cái bát, trong bát là canh rất ngon miệng.
Canh dùng các loại thuốc hầm ra, kĩ thuật hầm canh của dì Mễ giống như của gia truyền, rất bổ nhưng lại không quá mức. Đương nhiên chi phí thuê dì Mễ cũng không quá thấp.
Hạ Nhược Tâm muốn cầm muỗng thì Sở Luật lại đẩy tay cô xuống.
“Để anh.” Nói, anh liền lấy muỗng một ngụm một ngụm đút cho cô.
Anh cho một ngụm Hạ Nhược Tâm liền uống một ngụm, không lâu sau một bát canh đã ăn xong.
Lúc này điện thoại của anh vang lên, anh lấy điện thoại trong túi, là Đỗ Tĩnh Đường gọi đến.
“Ừ, anh biết rồi, lát nữa anh sẽ qua.” Anh buông điện thoại xuống liền thấy Hạ Nhược Tâm mở to đôi mắt nhìn anh chằm chằm không chớp. Thật sự Sở Luật không muốn đi, cô còn như vậy anh sao có thể yên tâm?
“Có muốn đi cùng?” Anh vươn tay xoa đỉnh đầu cô. “Nhân viên ở công ty vẫn còn làm việc, vừa lúc qua kiểm tra một chút.”
“Được.” Hạ Nhược Tâm cười cười, cô kéo chăn ra khỏi người, không ai biết khóe môi cô khẽ cong lên có một chút quái dị.
Một chiếc xe dừng ở cửa tập đoàn Sở Thị. Sở Luật nắm tay Hạ Nhược Tâm đi vào, kết quả khiến bảo vệ bị dọa tới, tổng tài vậy mà mang theo phụ nữ. Tất cả mọi người đều biết đã mấy năm bên cạnh Sở Luật chưa từng có động vật giống cái nào, ngay cả anh nuôi một con mèo cũng là một con mèo đực.
Vậy mà hiện tại anh cầm tay một cô gái, còn có cô gái này rất gầy yếu nhưng cực kỳ xinh đẹp, đặc biệt là quần áo bay bay có chút cảm giác mờ mịt nói không nên lời.
Bảo vệ vẫn như cũ, mắt nhìn thẳng đứng thẳng tắp ở cửa, cũng thực hiện nhiệm vụ của mình.
Hạ Nhược Tâm vừa đi tới trước mặt bọn họ lại ngừng lại.
“Làm sao vậy?” Sở Luật cũng ngừng lại theo, nhìn theo ánh mắt của cô liền thấy cô đang nhàn nhạt nhìn mấy nhân viên bảo vệ phía trước.
Hạ Nhược Tâm ngoảnh mặt qua, môi đỏ khẽ nâng một chút: “Em không thích bọn họ.”
Cô nói, làm vài viên bảo vệ lập tức sửng sốt, giống như bị một thùng nước lạnh tưới từ đầu xuống chân bọn họ.
“À…” Sở Luật tiến đến vén tóc cô ra sau vành tai. “Không thích thì khiến họ cút đi là được.”
“Được.” Hạ Nhược Tâm lại khẽ nói, đôi mắt dường như cũng nở nụ cười. Đúng vậy, cút đi là được. Trước kia chính là cô nói lời hay cho nên tất cả mọi người đều cho rằng cô là bánh bao mềm sao, tùy tiện có thể ấn, thậm chí còn đem cô bóp chết. Hiện tại cô trở về, cô muốn bắt đầu báo thù.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.