Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 1089: Là bọn họ?
Hạ Nhiễm Tuyết
07/07/2019
“Tôi nghĩ có một việc có lẽ ông không biết?” Giọng Sở Luật không nặng nhưng nghe vào tai cục trưởng khiến trái tim ông khẽ nhảy một chút.
“Không biết cái gì?”
Sở Luật ném điếu thuốc trong tay vào thùng rác bên cạnh, sau đó anh vươn tay vỗ vào mặt cục trưởng: “Ông như vậy mà có thể lên được chức cục trưởng? Ông không hỏi lý do vì sao Trần Lập Bình vốn đồng ý phẫu thuật nhưng lại không làm khiến Chu Sa Lệ một hai phải tìm phòng khám chui?”
Mặt cục trưởng nóng lên, tuy rằng động tác của Sở Luật không mạnh nhưng mặt ông thật sự bị đánh sưng.
Môi Sở Luật khẽ nhếch lên khiên khuôn mặt anh thêm vài phần lạnh lẽo.
“Cục trưởng Đường, con gái của tôi vốn dĩ chỉ có một quả thận.”
Đôi mắt cục trưởng lập tức trợn tròn.
Cái này ông không biết, thật sự ông không biết, nếu như vậy Trần gia thật sự xong rồi, loại này theo lý lẽ hay đạo đức, cho dù là tình cảm ông cũng không thể cầu xin cho.
Lúc này, ở trong một phòng giam, Chu Sa Lệ không ngừng ho khan, người cũng thật vất vả mới tỉnh táo lại.
“Mai Mai, Mai Mai đâu…” Cô mở trợn mắt, câu đầu tiên lên tiếng chính là tìm con gái của mình.
“Yên tâm đi, con không có việc gì.” Trần Lập An an ủi Chu Sa Lệ.
“Anh, anh tới đây xem cho Chu Sa Lệ đi.” Trần Lập An vội vàng nói với Trần Lập Bình, nhưng Trần Lập Bình lại ngồi ở một góc rất xa bọn họ, ngay cả đôi mắt cũng không mở ra.
“Anh.” Trần Lập An lại gọi một tiếng nhưng Trần Lập Bình vẫn không nhúc nhích.
Chu Sa Lệ vẫn không ngừng ho khan, cảm giác đều muốn ho cả phổi ra.
“Lập An, em xin lỗi anh.” Chu Sa Lệ rốt cục cũng khóc thành tiếng. “Em thật sự xin lỗi anh.”
Cô rốt cục cũng sợ hãi, cũng biết mình đã làm gì. Cô chỉ muốn cứu con gái, nhưng vì cái gì mà chuyện lại biến thành như vậy, ca phẫu thuật còn chưa thực hiện một nhà bọn họ lại bị bắt vào đây, còn Mai Mai vẫn đang mang bệnh.
Trần Lập An nhẹ nhàng vỗ bả vai Chu Sa Lệ, anh cũng không biết phải an ủi cô như thế nào.
“Lập An, anh nói xem chúng ta sẽ bị phán tội gì?” Chu Sa Lệ cẩn thận hỏi. “Có nghiêm trọng không?”
“Không nghiêm trong?” Lời này không phải Trần Lập An trả lời mà là Trần Lập Bình. Kỳ thật lúc cục trưởng tới đây tìm anh anh liền biết chuyện không tốt. Cục trưởng còn mờ mịt nói với anh, đây là nhân vật không thể chọc vào, nếu không phải lúc trước anh đã cứu cục trưởng một mạng thì ngay cả câu cảnh báo ông cũng sẽ không dám mở miệng với anh.
Trần Lập An thở dài nhẹ nhõm: “Không nghiêm trọng à, không nghiêm trọng là tốt rồi.”
Trần Lập Bình cười lạnh, không nghe được lời anh nói là có ý hỏi sao, là bỏ thêm dấu châm hỏi sao, chẳng lẽ còn phải muốn anh viết ra, nhiều năm học ngữ văn như vậy đã chạy đi đâu, ngữ điệu hỏi như vậy còn không thấy rõ ràng sao?
Trần Lập An hiện tại không còn mặt mũi nhìn anh trai mình, đều là anh không tốt đã đem chính mình bị nhốt nơi này, ngay cả anh trai mình cũng bị. Chị dâu trong nhà lại mới mang thai, vợ chồng bọn họ đã hơn mười năm mới có được một đứa con, mà anh có thể tưởng tượng được nếu chị dâu biết thì về sau quan hệ hai nhà cũng không có khả năng hàn gắn.
Trần Lập Bình đứng lên, sau đó đi tới trước mặt Chu Sa Lệ, ngồi xổm thân mình. Chu Sa Lệ vẫn còn đau bụng, lại vội vàng nói: “Anh, gã kia đá vào bụng em, anh xem giúp em có phải xương cốt đã bị gãy hay nội tạng bị thương, hiện tại rất không thoải mái.”
Nhưng trả lời cho cô không phải là Trần Lập Bình thăm khám mà ‘bốp’ một tiếng.
“Anh…” Trần Lập An vội vàng muốn ngăn lại nhưng đã chậm. Trần Lập Bình tát một cái thật mạnh lên mặt Chu Sa Lệ.
“Chu Sa Lệ, cô còn nói không nghiêm trọng?” Trần Lập Bình thật sự muốn cho thêm ả đàn bà này một cái tát nhưng sợ ô uế chính tay mình. “Cô muốn chết thì cứ tìm chết, vì sao phải kéo anh em chúng ta vào. Tôi đã nói, đứa trẻ kia chỉ có một quả thận, không thể cho con gái cô thận, nếu cắt ra đứa trẻ kia sẽ chết. Vì sao cô còn thực hiện ca phẫu thuật đó? Đây là gì cô biết không? Đây là cố ý giết người, cố ý giết người đấy.”
Chu Sa Lệ bị Trần Lập Bình dọa chết, cô không ngừng lui về sau trốn tránh, lúc ấy cô cũng không nghĩ nhiều như vậy, thật sự cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Trần Lập An muốn che chở cho Chu Sa Lệ nhưng bởi vì ánh mắt lạnh băng của Trần Lập Bình, tay anh vô lực buông thõng.
“Anh, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Làm sao bây giờ?” Trần Lập Bình cũng muốn biết phải làm sao bây giờ?
“Lúc này chúng ta đều xong đời rồi.”
Anh lại đi tới góc tường, sự nghiệm của anh, đời của anh, còn có gia đình của anh đều đã bị Chu Sa Lệ hủy hoại. Anh có cảm giác không tốt, chuyện này sợ không đơn giản được bỏ qua như vậy, thậm chí có lẽ không có khả năng bỏ qua.
Cửa phòng giam truyền đến tiếng mở khóa, mắt Chu Sa Lệ mở to, đây có phải muốn thả bọn họ ra ngoài. Tốt, tốt, chẳng phải cô đã nói không có việc gì, nhất định là không có việc gì đúng không? Rốt cuộc bọn họ còn chưa làm bị thương đứa bé, đứa bé kia không phải không chết sao, hiện tại có vấn đề chính là Mai Mai của cô, Mai Mai của cô khóc khổ sở như vậy, lần này thật sự bị hoảng sợ rồi. Cô thật sự muốn lao ra ngoài để sớm chút nhìn thấy con gái.
Bọn họ bị đưa tới một gian phòng rất lớn, cũng rất trống trải. Bên trong hoàn toàn là màu đen, bọn họ không nhìn thấy cái gì, cũng không nhìn thấy nhau, bóng đen bao trùm cùng cảm giác sợ khiến tim bọn họ đập thình thịch, hơi thở cũng gấp gáp hơn.
‘Tách’ một tiếng, ánh sáng chói lòa trước mắt khiến ba người theo bản năng đưa tay chắn lấy, ánh sáng rất mạnh khiến mắt bọn họ có chút đau nhức. Đến khi đôi mắt có thể quen với ánh sáng mới phát hiện một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo gió đen đang ngồi bên trong. Người đàn ông này hai mé đầu đã điểm bạc, gương mặt góc cạnh rõ ràng thập phần quý khí, lại ít nói ít cười. Theo nhân tướng học người đàn ông có tướng mạo như này thông thường đều là cứng rắn vô tình.
Bên cạnh anh còn có một đứa trẻ khoảng mười tuổi, đứa trẻ cũng đang gồng người, đôi mắt nhìn bọn họ đầy hận ý.
“Là bọn họ?” Sở Luật hỏi Trịnh An Trạch.
“Là bọn họ.” Trịnh An Trạch đứng lên chỉ vào Trần Lập An cùng Chu Sa Lệ nói lớn: “Chính bọn họ đã đem em gái đi, số điện thoại và địa chỉ để lại đều là giả. Bọn họ không phải vì muốn nuôi em gái, không phải vì muốn đối xử tốt với em gái mà muốn nội tạng của em gái, bọn họ muốn giết em gái. Nhưng bọn họ quá ngu ngốc, không để lại địa chỉ và số điện thoại thật nhưng lại để lại bản sao chứng minh thư, cháu đã dùng cái đó nên mới tìm được hai người xấu này.”
“Không biết cái gì?”
Sở Luật ném điếu thuốc trong tay vào thùng rác bên cạnh, sau đó anh vươn tay vỗ vào mặt cục trưởng: “Ông như vậy mà có thể lên được chức cục trưởng? Ông không hỏi lý do vì sao Trần Lập Bình vốn đồng ý phẫu thuật nhưng lại không làm khiến Chu Sa Lệ một hai phải tìm phòng khám chui?”
Mặt cục trưởng nóng lên, tuy rằng động tác của Sở Luật không mạnh nhưng mặt ông thật sự bị đánh sưng.
Môi Sở Luật khẽ nhếch lên khiên khuôn mặt anh thêm vài phần lạnh lẽo.
“Cục trưởng Đường, con gái của tôi vốn dĩ chỉ có một quả thận.”
Đôi mắt cục trưởng lập tức trợn tròn.
Cái này ông không biết, thật sự ông không biết, nếu như vậy Trần gia thật sự xong rồi, loại này theo lý lẽ hay đạo đức, cho dù là tình cảm ông cũng không thể cầu xin cho.
Lúc này, ở trong một phòng giam, Chu Sa Lệ không ngừng ho khan, người cũng thật vất vả mới tỉnh táo lại.
“Mai Mai, Mai Mai đâu…” Cô mở trợn mắt, câu đầu tiên lên tiếng chính là tìm con gái của mình.
“Yên tâm đi, con không có việc gì.” Trần Lập An an ủi Chu Sa Lệ.
“Anh, anh tới đây xem cho Chu Sa Lệ đi.” Trần Lập An vội vàng nói với Trần Lập Bình, nhưng Trần Lập Bình lại ngồi ở một góc rất xa bọn họ, ngay cả đôi mắt cũng không mở ra.
“Anh.” Trần Lập An lại gọi một tiếng nhưng Trần Lập Bình vẫn không nhúc nhích.
Chu Sa Lệ vẫn không ngừng ho khan, cảm giác đều muốn ho cả phổi ra.
“Lập An, em xin lỗi anh.” Chu Sa Lệ rốt cục cũng khóc thành tiếng. “Em thật sự xin lỗi anh.”
Cô rốt cục cũng sợ hãi, cũng biết mình đã làm gì. Cô chỉ muốn cứu con gái, nhưng vì cái gì mà chuyện lại biến thành như vậy, ca phẫu thuật còn chưa thực hiện một nhà bọn họ lại bị bắt vào đây, còn Mai Mai vẫn đang mang bệnh.
Trần Lập An nhẹ nhàng vỗ bả vai Chu Sa Lệ, anh cũng không biết phải an ủi cô như thế nào.
“Lập An, anh nói xem chúng ta sẽ bị phán tội gì?” Chu Sa Lệ cẩn thận hỏi. “Có nghiêm trọng không?”
“Không nghiêm trong?” Lời này không phải Trần Lập An trả lời mà là Trần Lập Bình. Kỳ thật lúc cục trưởng tới đây tìm anh anh liền biết chuyện không tốt. Cục trưởng còn mờ mịt nói với anh, đây là nhân vật không thể chọc vào, nếu không phải lúc trước anh đã cứu cục trưởng một mạng thì ngay cả câu cảnh báo ông cũng sẽ không dám mở miệng với anh.
Trần Lập An thở dài nhẹ nhõm: “Không nghiêm trọng à, không nghiêm trọng là tốt rồi.”
Trần Lập Bình cười lạnh, không nghe được lời anh nói là có ý hỏi sao, là bỏ thêm dấu châm hỏi sao, chẳng lẽ còn phải muốn anh viết ra, nhiều năm học ngữ văn như vậy đã chạy đi đâu, ngữ điệu hỏi như vậy còn không thấy rõ ràng sao?
Trần Lập An hiện tại không còn mặt mũi nhìn anh trai mình, đều là anh không tốt đã đem chính mình bị nhốt nơi này, ngay cả anh trai mình cũng bị. Chị dâu trong nhà lại mới mang thai, vợ chồng bọn họ đã hơn mười năm mới có được một đứa con, mà anh có thể tưởng tượng được nếu chị dâu biết thì về sau quan hệ hai nhà cũng không có khả năng hàn gắn.
Trần Lập Bình đứng lên, sau đó đi tới trước mặt Chu Sa Lệ, ngồi xổm thân mình. Chu Sa Lệ vẫn còn đau bụng, lại vội vàng nói: “Anh, gã kia đá vào bụng em, anh xem giúp em có phải xương cốt đã bị gãy hay nội tạng bị thương, hiện tại rất không thoải mái.”
Nhưng trả lời cho cô không phải là Trần Lập Bình thăm khám mà ‘bốp’ một tiếng.
“Anh…” Trần Lập An vội vàng muốn ngăn lại nhưng đã chậm. Trần Lập Bình tát một cái thật mạnh lên mặt Chu Sa Lệ.
“Chu Sa Lệ, cô còn nói không nghiêm trọng?” Trần Lập Bình thật sự muốn cho thêm ả đàn bà này một cái tát nhưng sợ ô uế chính tay mình. “Cô muốn chết thì cứ tìm chết, vì sao phải kéo anh em chúng ta vào. Tôi đã nói, đứa trẻ kia chỉ có một quả thận, không thể cho con gái cô thận, nếu cắt ra đứa trẻ kia sẽ chết. Vì sao cô còn thực hiện ca phẫu thuật đó? Đây là gì cô biết không? Đây là cố ý giết người, cố ý giết người đấy.”
Chu Sa Lệ bị Trần Lập Bình dọa chết, cô không ngừng lui về sau trốn tránh, lúc ấy cô cũng không nghĩ nhiều như vậy, thật sự cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Trần Lập An muốn che chở cho Chu Sa Lệ nhưng bởi vì ánh mắt lạnh băng của Trần Lập Bình, tay anh vô lực buông thõng.
“Anh, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Làm sao bây giờ?” Trần Lập Bình cũng muốn biết phải làm sao bây giờ?
“Lúc này chúng ta đều xong đời rồi.”
Anh lại đi tới góc tường, sự nghiệm của anh, đời của anh, còn có gia đình của anh đều đã bị Chu Sa Lệ hủy hoại. Anh có cảm giác không tốt, chuyện này sợ không đơn giản được bỏ qua như vậy, thậm chí có lẽ không có khả năng bỏ qua.
Cửa phòng giam truyền đến tiếng mở khóa, mắt Chu Sa Lệ mở to, đây có phải muốn thả bọn họ ra ngoài. Tốt, tốt, chẳng phải cô đã nói không có việc gì, nhất định là không có việc gì đúng không? Rốt cuộc bọn họ còn chưa làm bị thương đứa bé, đứa bé kia không phải không chết sao, hiện tại có vấn đề chính là Mai Mai của cô, Mai Mai của cô khóc khổ sở như vậy, lần này thật sự bị hoảng sợ rồi. Cô thật sự muốn lao ra ngoài để sớm chút nhìn thấy con gái.
Bọn họ bị đưa tới một gian phòng rất lớn, cũng rất trống trải. Bên trong hoàn toàn là màu đen, bọn họ không nhìn thấy cái gì, cũng không nhìn thấy nhau, bóng đen bao trùm cùng cảm giác sợ khiến tim bọn họ đập thình thịch, hơi thở cũng gấp gáp hơn.
‘Tách’ một tiếng, ánh sáng chói lòa trước mắt khiến ba người theo bản năng đưa tay chắn lấy, ánh sáng rất mạnh khiến mắt bọn họ có chút đau nhức. Đến khi đôi mắt có thể quen với ánh sáng mới phát hiện một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo gió đen đang ngồi bên trong. Người đàn ông này hai mé đầu đã điểm bạc, gương mặt góc cạnh rõ ràng thập phần quý khí, lại ít nói ít cười. Theo nhân tướng học người đàn ông có tướng mạo như này thông thường đều là cứng rắn vô tình.
Bên cạnh anh còn có một đứa trẻ khoảng mười tuổi, đứa trẻ cũng đang gồng người, đôi mắt nhìn bọn họ đầy hận ý.
“Là bọn họ?” Sở Luật hỏi Trịnh An Trạch.
“Là bọn họ.” Trịnh An Trạch đứng lên chỉ vào Trần Lập An cùng Chu Sa Lệ nói lớn: “Chính bọn họ đã đem em gái đi, số điện thoại và địa chỉ để lại đều là giả. Bọn họ không phải vì muốn nuôi em gái, không phải vì muốn đối xử tốt với em gái mà muốn nội tạng của em gái, bọn họ muốn giết em gái. Nhưng bọn họ quá ngu ngốc, không để lại địa chỉ và số điện thoại thật nhưng lại để lại bản sao chứng minh thư, cháu đã dùng cái đó nên mới tìm được hai người xấu này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.