Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 222: Mẹ đã đi rồi
Hạ Nhiễm Tuyết
16/05/2018
Đi qua một gian phòng bệnh, cô dừng lại, bên ngoài có chút ánh sáng lờ
mờ, ngày hôm nay rút cuộc đã đi qua, cô chắp tay trước ngực đặt trên
lồng ngực của mình.
Cốt tủy của cô nhất định phải thích hợp với Tiểu Vũ Điểm, cô không sợ đau, cô có thể không có tất cả, chỉ cần có thể cứu con gái, cho dù cô phải hi sinh mạng sống đi nữa thì cô cũng nguyện ý. Chỉ là, đây còn là một ẩn số, chưa ai cho cô biết được đáp án, vì vậy cô chỉ có thể đợi thời gian trả lời mà thôi
Hoặc sinh, hoặc là chết.
Hoặc thiên đường, hoặc Địa Ngục.
Lại một lần nữa ngồi bên cạnh con gái, Tiểu Vũ Điểm vẫn đang ngủ, tay của cô dịu dàng đặt trên đầu con bé, rồi lại một lần nữa không thể nào ngăn những giọt nước mắt rơi xuống.
Bởi vì phải thường đi trị liệu nên mái tóc cuta Tiểu Vũ Điểm đã không còn nữa, nhưng con gái của cô vẫn rất đáng yêu xinh đẹp, không có tóc thì sao chứ.
Cô đưa tay che miệng, bỗng nhiên nhớ đến mình lúc mấy tháng cũng đầu trọc như vậy.
Hạ nhược tâm là người quái dị, cha không thương, mẹ không thương, đầu trọc không ai yêu.
Cô lắc đầu, suýt chút nữa đã lại khóc nức nở, hồi lâu sau cô mới nén sự đau xót trong lòng xuống, nâng lên ngón tay nhẹ nhàng xuyên qua những sợi tóc mềm mại của con gái, mái tóc mềm mại của đứa trẻ thực sự khiến cho người ta thích đến mức không muốn buông tay, Tiểu Vũ Điểm cho dù không còn tóc đi chăng nữa thì vẫn sẽ là món bảo bối đáng yêu nhất của cô, cô bé không ai yêu, nhưng không phải còn có một người yêu thương là mẹ hay sao?
Cô đứng lên, lúc này bên ngoài sắc trời đã tối đen, ngoài đường cũng đã lên đèn, cô cũng phải bắt đầu đi làm, công việc cho dù cô ngàn vạn lần không muốn nhưng cô vẫn phải đi, bởi vì, cô rất cần tiền.
-Tiểu Vũ Điểm, nhớ nhé, mẹ rất yêu con. - Cô cẩn thận hôn lên trán con gái, chỉ sợ sẽ đánh thức nó, cô sẽ sớm trở về, sẽ không để cho con bé ở đây một mình quá lâu.
Cô đứng lên bước ra cửa, thật sự cảm giác được việc gì, Tiểu Vũ Điểm đột nhiên trở nên ngủ không yên, chiếc miệng nhỏ nhắn đang mấp máy gọi mẹ.
Cô quay đầu lại, nhận ra con gái vẫn nhắm hai mắt, ôm lấ con búp bê của mình, thân thể nho nhắn co rút lại bé tí.
Thân thể của cô run rẩy, cuối cùng phải cắn răng tàn nhẫn chạy ra khỏi bệnh viện, bằng không thì, con bé không muốn cô bỏ đi, nếu không lại khóc thì phải làm sao, nếu như cô cũng không muốn rời khỏi đây thì làm sao?
Chỉ là cô không biết rằng, sau khio cô đi khỏi, Tiểu Vũ Điểm cũng đã mở hai mắt ra, hai cánh tay nhỏ bé càng thêm ôm chặt con búp bê trong ngực.
-Tiểu Vũ Điểm, sao lại thức dậy rồi? - Hộ sĩ vừa thấy hai mắt cô bé mở ra, vội vàng đi lên trước, Tiểu Vũ Điểm lúc này mở đôi mắt to rõ, một câu cũng không nói, chỉ có khóe mắt đang dần ứa ra một giọt nước mắt, sau đó lăn xuống, mẹ phải ra ngoài rồi, mình phải ngoan ngoãn ở đây chờ mẹ trở về.
Cô bé rất nghe lời, lại rất biết điều đấy, không khóc toáng lên làm phiền người khác.
Trở mình, cô bé ôm chặt búp bê trong ngực, chỉ có đôi vai bé nhỏ đang không ngừng run rẩy.
Không gian trở nên yên tĩnh trầm mặc.
Khác hẳn với thế giới xa hoa, hào nhoáng kia.
Hạ nhược tâm cúi đầu xuống, cởi đồ mặc vào một chiếc váy lụa dài, ôm thật chặt lấy thân thể quyến rũ của cô, bờ ngực đầy lấp ló, hơi cúi đầu xuống người ta sẽ được chiêm ngưỡng vẻ đẹp mùa xuân căng tràn của cô, cái váy này thật đúng để dùng để dụ dỗ người ta đấy, đương nhiên đó cũng không phải là bộ đồ mà người đàng hoàng thường mặc.
Cô đứng ở cửa ra vào, bên trong tiếng nhạc to đến chói tai, còn có tiếng đám đàn ông trêu ghẹo, đây là thế giới mà cô chưa quen thuộc, một thế giới có vẻ thích hợp với những kẻ xa hoa lắm tiền, cô có thể mời rượu, có thể cho người khác động chạm, thậm chí có thể lên giường cùng họ, đây là nơi mà lòng tự trọng không thể hiện diện nhưng cô đều có thể làm, vì con gái.
Cốt tủy của cô nhất định phải thích hợp với Tiểu Vũ Điểm, cô không sợ đau, cô có thể không có tất cả, chỉ cần có thể cứu con gái, cho dù cô phải hi sinh mạng sống đi nữa thì cô cũng nguyện ý. Chỉ là, đây còn là một ẩn số, chưa ai cho cô biết được đáp án, vì vậy cô chỉ có thể đợi thời gian trả lời mà thôi
Hoặc sinh, hoặc là chết.
Hoặc thiên đường, hoặc Địa Ngục.
Lại một lần nữa ngồi bên cạnh con gái, Tiểu Vũ Điểm vẫn đang ngủ, tay của cô dịu dàng đặt trên đầu con bé, rồi lại một lần nữa không thể nào ngăn những giọt nước mắt rơi xuống.
Bởi vì phải thường đi trị liệu nên mái tóc cuta Tiểu Vũ Điểm đã không còn nữa, nhưng con gái của cô vẫn rất đáng yêu xinh đẹp, không có tóc thì sao chứ.
Cô đưa tay che miệng, bỗng nhiên nhớ đến mình lúc mấy tháng cũng đầu trọc như vậy.
Hạ nhược tâm là người quái dị, cha không thương, mẹ không thương, đầu trọc không ai yêu.
Cô lắc đầu, suýt chút nữa đã lại khóc nức nở, hồi lâu sau cô mới nén sự đau xót trong lòng xuống, nâng lên ngón tay nhẹ nhàng xuyên qua những sợi tóc mềm mại của con gái, mái tóc mềm mại của đứa trẻ thực sự khiến cho người ta thích đến mức không muốn buông tay, Tiểu Vũ Điểm cho dù không còn tóc đi chăng nữa thì vẫn sẽ là món bảo bối đáng yêu nhất của cô, cô bé không ai yêu, nhưng không phải còn có một người yêu thương là mẹ hay sao?
Cô đứng lên, lúc này bên ngoài sắc trời đã tối đen, ngoài đường cũng đã lên đèn, cô cũng phải bắt đầu đi làm, công việc cho dù cô ngàn vạn lần không muốn nhưng cô vẫn phải đi, bởi vì, cô rất cần tiền.
-Tiểu Vũ Điểm, nhớ nhé, mẹ rất yêu con. - Cô cẩn thận hôn lên trán con gái, chỉ sợ sẽ đánh thức nó, cô sẽ sớm trở về, sẽ không để cho con bé ở đây một mình quá lâu.
Cô đứng lên bước ra cửa, thật sự cảm giác được việc gì, Tiểu Vũ Điểm đột nhiên trở nên ngủ không yên, chiếc miệng nhỏ nhắn đang mấp máy gọi mẹ.
Cô quay đầu lại, nhận ra con gái vẫn nhắm hai mắt, ôm lấ con búp bê của mình, thân thể nho nhắn co rút lại bé tí.
Thân thể của cô run rẩy, cuối cùng phải cắn răng tàn nhẫn chạy ra khỏi bệnh viện, bằng không thì, con bé không muốn cô bỏ đi, nếu không lại khóc thì phải làm sao, nếu như cô cũng không muốn rời khỏi đây thì làm sao?
Chỉ là cô không biết rằng, sau khio cô đi khỏi, Tiểu Vũ Điểm cũng đã mở hai mắt ra, hai cánh tay nhỏ bé càng thêm ôm chặt con búp bê trong ngực.
-Tiểu Vũ Điểm, sao lại thức dậy rồi? - Hộ sĩ vừa thấy hai mắt cô bé mở ra, vội vàng đi lên trước, Tiểu Vũ Điểm lúc này mở đôi mắt to rõ, một câu cũng không nói, chỉ có khóe mắt đang dần ứa ra một giọt nước mắt, sau đó lăn xuống, mẹ phải ra ngoài rồi, mình phải ngoan ngoãn ở đây chờ mẹ trở về.
Cô bé rất nghe lời, lại rất biết điều đấy, không khóc toáng lên làm phiền người khác.
Trở mình, cô bé ôm chặt búp bê trong ngực, chỉ có đôi vai bé nhỏ đang không ngừng run rẩy.
Không gian trở nên yên tĩnh trầm mặc.
Khác hẳn với thế giới xa hoa, hào nhoáng kia.
Hạ nhược tâm cúi đầu xuống, cởi đồ mặc vào một chiếc váy lụa dài, ôm thật chặt lấy thân thể quyến rũ của cô, bờ ngực đầy lấp ló, hơi cúi đầu xuống người ta sẽ được chiêm ngưỡng vẻ đẹp mùa xuân căng tràn của cô, cái váy này thật đúng để dùng để dụ dỗ người ta đấy, đương nhiên đó cũng không phải là bộ đồ mà người đàng hoàng thường mặc.
Cô đứng ở cửa ra vào, bên trong tiếng nhạc to đến chói tai, còn có tiếng đám đàn ông trêu ghẹo, đây là thế giới mà cô chưa quen thuộc, một thế giới có vẻ thích hợp với những kẻ xa hoa lắm tiền, cô có thể mời rượu, có thể cho người khác động chạm, thậm chí có thể lên giường cùng họ, đây là nơi mà lòng tự trọng không thể hiện diện nhưng cô đều có thể làm, vì con gái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.