Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 204: Muốn gặp anh
Hạ Nhiễm Tuyết
07/05/2018
Trong màn mưa, một mình cô đứng ở trước cửa Hạ gia thật lâu, chỉ là,
cũng không còn ai xuất hiện, tựa như tái hiện lại hình ảnh của bốn năm
trước vậy.
Thật ra cô rất muốn biết, nếu cô chết, bà ấy có vì cô mà rơi một giọt nước mắt nào hay không? Có vì cô mà thương tâm hay không?
Chỉ là, cuối cùng cô vẫn cứ xoay người, bàn tay đặt lên cánh tay trái, từng bước một rời xa nơi này, cô còn chưa thể chết được, bởi vì, cô còn muốn cứu con gái của cô.
Nếu Hạ gia không được, cô sẽ đi cầu người kia, cho dù anh có tra tấn cô thế nào cũng được.
Sở Luật, cha ruột của Tiểu Vũ Điểm, anh sẽ cứu con bé mà, đúng không?, cho dù là anh có hận cô, nhưng mà, Tiểu Vũ Điểm dù sao cũng là con của anh.
Cô dùng tay lau đi khuôn mặt nhem nhuốc, gắn gượng đứng thẳng người.
Bên ngoài biệt thự Sở gia, một mình cô đứng trong mưa, đối mắt với căn biệt thự không chút ánh sáng, không có người sao?
Cô cúi đầu nhìn chính mình, toàn thân ướt đẫm, trên mặt còn có bùn đất, tay cô đặt ở trên mặt chính mình, cô như vậy, anh còn có thể nhận ra sao?
Cô ôm chặt bả vai chính mình, nước mưa đã ướt đẫm quần áo cô, làm cô có một loại đau đớn rét lạnh, cô cẩn thận ôm lấy thân thể mình, chỉ có thể chờ ở cửa, không biết thế nào mới có thể nhìn thấy anh.
Một chiếc màu đen xe dừng lại, Hạ Nhược Tâm tiến lên một bước, xuyên thấu qua cửa kính, mơ hồ thấy được hình ảnh của người đàn ông làm tim cô đau đớn kia, trong xe một nam một nữ gắt gao ôm nhau, hai người quấn quýt, nhìn thật thân mật, thật hạnh phúc.
Ngón tay Hạ Nhược Tâm vô lực hạ xuống, thật tốt không phải sao? Bọn họ thực hạnh phúc.Chỉ là, anh biết không? Anh còn có một đứa con gái ba tuổi, bây giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh ở bệnh viện.
Xe rời đi, chỉ có một người người phụ nữ vẫn đứng đó cùng cơn mưa dai dẵng không ngừng.
Cô nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, đôi môi đỏ kiều diễm, động lòng người vô cùng, cô đi về hướng cửa.
“Xin đợi một chút.”
Có chút thanh âm mỏng manh truyền đến, nhỏ đến mức bị tiếng mưa lấn át.
Thanh âm này, sao lại quen thuộc đến thế, hơn nữa quen thuộc đến mức khiến cô không thoải mái.
Cô quay đầu lại, đáy mắt rơi xuống một người phụ nữ chật vật đến cực điểm, nhưng mà, khuôn mặt đó vẫn khiến cô không thể nào quên đucợ, hơn nữa, chính là gương mặt luôn khiến cô gặp ác mộng.
Hạ Nhược Tâm, cái người đã biến mất gần bốn năm, cô cho rằng cô ta đã chết rồi, sao cô ta lại xuất hiện ở chổ này, đối với Lý Mạn Ni mà nói, chuyện này gây cho cô một cảm giác không tốt chút nào.
“Cô tới nơi này làm cái gì, hình như chúng ta không có quen biết nhau” Lý Mạn Ni nhìn thẳng vào người phụ nữ chật vật trước mặt, hai người đứng chung một chỗ, liền giống như mây và bùn vậy.
“Ta muốn……” Hạ Nhược Tâm liếm đôi môi khô khốc của mình, màn mưa rơi làm cô chỉ có thể là híp hai mắt, cô chật vật, mà người phụ nữ trước mặt này thì thật xinh đẹp, so với ba năm trước đây còn nhiều hơn một phần mỹ lệ.
“Ta muốn, muốn gặp Sở Luật, có được không? Vừa rồi người kia là Sở Luật sao?” Thần sắc của cô lộ ra quá nhiều chờ mong cùng hy vọng, nếu ngay cả một cơ hội như vậy cũng không có, cô cũng không biết tiếp theo phải tìm người kia như thế nào, cô thật sự đánh cuộc không nổi nữa.
Thật ra cô rất muốn biết, nếu cô chết, bà ấy có vì cô mà rơi một giọt nước mắt nào hay không? Có vì cô mà thương tâm hay không?
Chỉ là, cuối cùng cô vẫn cứ xoay người, bàn tay đặt lên cánh tay trái, từng bước một rời xa nơi này, cô còn chưa thể chết được, bởi vì, cô còn muốn cứu con gái của cô.
Nếu Hạ gia không được, cô sẽ đi cầu người kia, cho dù anh có tra tấn cô thế nào cũng được.
Sở Luật, cha ruột của Tiểu Vũ Điểm, anh sẽ cứu con bé mà, đúng không?, cho dù là anh có hận cô, nhưng mà, Tiểu Vũ Điểm dù sao cũng là con của anh.
Cô dùng tay lau đi khuôn mặt nhem nhuốc, gắn gượng đứng thẳng người.
Bên ngoài biệt thự Sở gia, một mình cô đứng trong mưa, đối mắt với căn biệt thự không chút ánh sáng, không có người sao?
Cô cúi đầu nhìn chính mình, toàn thân ướt đẫm, trên mặt còn có bùn đất, tay cô đặt ở trên mặt chính mình, cô như vậy, anh còn có thể nhận ra sao?
Cô ôm chặt bả vai chính mình, nước mưa đã ướt đẫm quần áo cô, làm cô có một loại đau đớn rét lạnh, cô cẩn thận ôm lấy thân thể mình, chỉ có thể chờ ở cửa, không biết thế nào mới có thể nhìn thấy anh.
Một chiếc màu đen xe dừng lại, Hạ Nhược Tâm tiến lên một bước, xuyên thấu qua cửa kính, mơ hồ thấy được hình ảnh của người đàn ông làm tim cô đau đớn kia, trong xe một nam một nữ gắt gao ôm nhau, hai người quấn quýt, nhìn thật thân mật, thật hạnh phúc.
Ngón tay Hạ Nhược Tâm vô lực hạ xuống, thật tốt không phải sao? Bọn họ thực hạnh phúc.Chỉ là, anh biết không? Anh còn có một đứa con gái ba tuổi, bây giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh ở bệnh viện.
Xe rời đi, chỉ có một người người phụ nữ vẫn đứng đó cùng cơn mưa dai dẵng không ngừng.
Cô nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, đôi môi đỏ kiều diễm, động lòng người vô cùng, cô đi về hướng cửa.
“Xin đợi một chút.”
Có chút thanh âm mỏng manh truyền đến, nhỏ đến mức bị tiếng mưa lấn át.
Thanh âm này, sao lại quen thuộc đến thế, hơn nữa quen thuộc đến mức khiến cô không thoải mái.
Cô quay đầu lại, đáy mắt rơi xuống một người phụ nữ chật vật đến cực điểm, nhưng mà, khuôn mặt đó vẫn khiến cô không thể nào quên đucợ, hơn nữa, chính là gương mặt luôn khiến cô gặp ác mộng.
Hạ Nhược Tâm, cái người đã biến mất gần bốn năm, cô cho rằng cô ta đã chết rồi, sao cô ta lại xuất hiện ở chổ này, đối với Lý Mạn Ni mà nói, chuyện này gây cho cô một cảm giác không tốt chút nào.
“Cô tới nơi này làm cái gì, hình như chúng ta không có quen biết nhau” Lý Mạn Ni nhìn thẳng vào người phụ nữ chật vật trước mặt, hai người đứng chung một chỗ, liền giống như mây và bùn vậy.
“Ta muốn……” Hạ Nhược Tâm liếm đôi môi khô khốc của mình, màn mưa rơi làm cô chỉ có thể là híp hai mắt, cô chật vật, mà người phụ nữ trước mặt này thì thật xinh đẹp, so với ba năm trước đây còn nhiều hơn một phần mỹ lệ.
“Ta muốn, muốn gặp Sở Luật, có được không? Vừa rồi người kia là Sở Luật sao?” Thần sắc của cô lộ ra quá nhiều chờ mong cùng hy vọng, nếu ngay cả một cơ hội như vậy cũng không có, cô cũng không biết tiếp theo phải tìm người kia như thế nào, cô thật sự đánh cuộc không nổi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.