Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 40: Muốn một mực yêu
Hạ Nhiễm Tuyết
17/02/2018
"Sở Luật: " hai tay giao nhau, trong mắt của bọn họ đều tàn nhẫn quen thuộc, cùng vô tình, bọn họ đồng thời hóa thành ma quỷ, đang chuẩn bị xé nát con mồi của mình.
Chỉ là không có ai biết, khi bọn họ gặp nhau một lần nữa, mới phát hiện, thì ra...
"Lần này tôi mời: " Người đàn ông quay đầu lại, lại là một ly uống một ly, mà Sở Luật nói chỉ một tiếng cám ơn, chẳng qua sau cùng anh vẫn lấy ra một chút tiền đặt trên quầy.
Người đàn ông nhìn tiền trên quầy, chỉ như có như không nở nụ cười, nụ cười này, mang theo độ cong thiên sứ, nhưng lại như quỷ.
Đúng vậy, hủy đi một người phụ nữ phương pháp tàn nhẫn nhất, không phải thân thể của cô, cũng không phải tâm, mà chính là hồn.
Lại uống một ly, anh ta không có say, ngược lại càng thêm tỉnh táo.
Sở Luật rời đi, anh đứng ở bên ngoài quán rượu, trên thân rời xa tia sáng xa hoa trụ lạc, mặt âm trầm thủy chung để cho người ta đoán được thần sắc.
"
"Hạ Nhược Tâm, sao cô có thể không yêu tôi, nếu như cô không yêu tôi, như vậy, chúng ta còn tiếp tục chơi thế nào?"
Anh cười, trong mắt lại lóe lên một vòng âm lãnh không nói được.
Hạ Nhược Tâm nghe được một tiếng cửa phòng mở, lúc này mới ngồi dậy. Cô nhìn đồng hồ cách thức Châu Âu treo trên tường, lúc này phía trên đã là 12 giờ nhiều, cô ngủ ở đây lâu như vậy, cửa mở ra, đầu tiên cô nhìn thấy một đôi chân đi giày da, phía trên lau rất sạch sẽ.
Sau đó là một đôi chân thon dài thẳng tắp, tỉ lệ hoàn mỹ, có lực và đẹp kết hợp.
Cô nhẹ nhàng giương mắt, ánh mắt lại dừng ở trên đùi anh không động, kỳ thật không cần nhìn mặt anh, cô cũng biết nét mặt anh bây giờ là cái gì, đơn giản là, cho tới bây giờ anh đều chưa từng cho cô sắc mặt tốt.
"Thế nào, hiện tại đến nhìn cũng không muốn nhìn thấy tôi sao?" Giọng của người đàn ông tới gần, mà cô chỉ là khẽ động mi mắt một chút, không phải là không muốn nhìn, chỉ là cô sợ cô không kiên trì được nữa.
"Em đi xả nước nóng cho anh: " Cô quay người, như là trốn tránh đi qua anh, chẳng qua, Sở Luật lại trực tiếp giữ cánh tay cô, chỉ là, trong nháy mắt đó, anh lại cảm giác cô gầy không ít. Nơi này không có người cho cô ăn cơm, hay là cô muốn để mình chết đói.
Hai người giằng co như vậy, ai cũng không nguyện ý mở miệng trước.
Hạ Nhược Tâm có chút vùng vẫy, thả em ra có được hay không? Cô có chút cầu xin, hiện tại cô không muốn nào loạn với anh, bời vì, chút nữa cô sẽ phải đối mặt cái gì, tổn thương đến từ thân thể, cô cần kiên cường cỡ nào, mới có thể để cho mình kiên trì.
Giọng vô lực, vô lực trầm mặc, cô còn phải chịu ít nhiều.
Cái cằm bị anh nhấc lên, cô hơi buông mi mắt, mà người đàn ông ở trước mắt, cô vẫn không cách nào đoán được trong mắt của anh có cảm xúc gì?
Thế giới của anh quá phức tạp, anh quá phức tạp, căn bản là cô không cách nào thấy rõ, cô là một tờ giấy trắng, thế nhưng người đàn ông này lại là sương mù.
"Cô gầy?" Tay của anh vuốt nhè mặt cô, lơ đãng toát ra một câu như vậy.
"Anh quan tâm sao?" Cô cười khổ một tiếng, trên mặt có chút tái nhợt mang theo nụ cười mất mát.
Sắc mặt Sở Luật tối một chút, dáng vẻ tự mình chán ghét mà vứt bỏ như thế, để tim của anh cực kỳ không thoải mái, tính tình của cô đâu,ánh mắt ái mộ mà cô luôn mang cho anh đâu.
Cô đem Hạ Nhược Tâm kia làm đi nơi nào.
Cuối cùng anh buông cánh tay của cô ra, xoay người, hai đầu lông mày lại không nói được khổ sở.
Cô vừa đi vài bước, một đôi tay giống như sắt thép vòng lấy eo cô.
Chỉ là không có ai biết, khi bọn họ gặp nhau một lần nữa, mới phát hiện, thì ra...
"Lần này tôi mời: " Người đàn ông quay đầu lại, lại là một ly uống một ly, mà Sở Luật nói chỉ một tiếng cám ơn, chẳng qua sau cùng anh vẫn lấy ra một chút tiền đặt trên quầy.
Người đàn ông nhìn tiền trên quầy, chỉ như có như không nở nụ cười, nụ cười này, mang theo độ cong thiên sứ, nhưng lại như quỷ.
Đúng vậy, hủy đi một người phụ nữ phương pháp tàn nhẫn nhất, không phải thân thể của cô, cũng không phải tâm, mà chính là hồn.
Lại uống một ly, anh ta không có say, ngược lại càng thêm tỉnh táo.
Sở Luật rời đi, anh đứng ở bên ngoài quán rượu, trên thân rời xa tia sáng xa hoa trụ lạc, mặt âm trầm thủy chung để cho người ta đoán được thần sắc.
"
"Hạ Nhược Tâm, sao cô có thể không yêu tôi, nếu như cô không yêu tôi, như vậy, chúng ta còn tiếp tục chơi thế nào?"
Anh cười, trong mắt lại lóe lên một vòng âm lãnh không nói được.
Hạ Nhược Tâm nghe được một tiếng cửa phòng mở, lúc này mới ngồi dậy. Cô nhìn đồng hồ cách thức Châu Âu treo trên tường, lúc này phía trên đã là 12 giờ nhiều, cô ngủ ở đây lâu như vậy, cửa mở ra, đầu tiên cô nhìn thấy một đôi chân đi giày da, phía trên lau rất sạch sẽ.
Sau đó là một đôi chân thon dài thẳng tắp, tỉ lệ hoàn mỹ, có lực và đẹp kết hợp.
Cô nhẹ nhàng giương mắt, ánh mắt lại dừng ở trên đùi anh không động, kỳ thật không cần nhìn mặt anh, cô cũng biết nét mặt anh bây giờ là cái gì, đơn giản là, cho tới bây giờ anh đều chưa từng cho cô sắc mặt tốt.
"Thế nào, hiện tại đến nhìn cũng không muốn nhìn thấy tôi sao?" Giọng của người đàn ông tới gần, mà cô chỉ là khẽ động mi mắt một chút, không phải là không muốn nhìn, chỉ là cô sợ cô không kiên trì được nữa.
"Em đi xả nước nóng cho anh: " Cô quay người, như là trốn tránh đi qua anh, chẳng qua, Sở Luật lại trực tiếp giữ cánh tay cô, chỉ là, trong nháy mắt đó, anh lại cảm giác cô gầy không ít. Nơi này không có người cho cô ăn cơm, hay là cô muốn để mình chết đói.
Hai người giằng co như vậy, ai cũng không nguyện ý mở miệng trước.
Hạ Nhược Tâm có chút vùng vẫy, thả em ra có được hay không? Cô có chút cầu xin, hiện tại cô không muốn nào loạn với anh, bời vì, chút nữa cô sẽ phải đối mặt cái gì, tổn thương đến từ thân thể, cô cần kiên cường cỡ nào, mới có thể để cho mình kiên trì.
Giọng vô lực, vô lực trầm mặc, cô còn phải chịu ít nhiều.
Cái cằm bị anh nhấc lên, cô hơi buông mi mắt, mà người đàn ông ở trước mắt, cô vẫn không cách nào đoán được trong mắt của anh có cảm xúc gì?
Thế giới của anh quá phức tạp, anh quá phức tạp, căn bản là cô không cách nào thấy rõ, cô là một tờ giấy trắng, thế nhưng người đàn ông này lại là sương mù.
"Cô gầy?" Tay của anh vuốt nhè mặt cô, lơ đãng toát ra một câu như vậy.
"Anh quan tâm sao?" Cô cười khổ một tiếng, trên mặt có chút tái nhợt mang theo nụ cười mất mát.
Sắc mặt Sở Luật tối một chút, dáng vẻ tự mình chán ghét mà vứt bỏ như thế, để tim của anh cực kỳ không thoải mái, tính tình của cô đâu,ánh mắt ái mộ mà cô luôn mang cho anh đâu.
Cô đem Hạ Nhược Tâm kia làm đi nơi nào.
Cuối cùng anh buông cánh tay của cô ra, xoay người, hai đầu lông mày lại không nói được khổ sở.
Cô vừa đi vài bước, một đôi tay giống như sắt thép vòng lấy eo cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.