Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 1366: Muốn Sở Luật chết
Hạ Nhiễm Tuyết
11/07/2019
“Phải ngoan ngoãn như vậy.” Sở Tương đưa cái ly bỏ ở trên bàn, sau đó khẽ nghịch mái tóc dài giống như là tơ lụa của Tiểu Vũ Điểm, tuy nói
đều là vài ngày chưa gội nhưng mà lại vẫn đen bóng xinh đẹp, trước nay
cô rất hâm mộ một đầu tóc đen này, mà Sở Luật cũng là đặc biệt trang
điểm cho con gái, tìm một nhà tạo mẫu tóc nổi tiếng, mỗi một lần đều đưa ra một giá tiền thật cao, đưa con gái ăn mặc xinh xắn đẹp đẽ, còn cô
thì sao, cho tới bây giờ đều không có cơ hội.
Mà cô nhớ nhất chính là một lần cô ta cắt mái bằng giống như búp bê SD, lúc ấy cô cũng khóc lóc đòi bà nội mang đi cắt mái tóc như vậy. Nhưng mà tóc của cô vốn có chút khô vàng, cho nên cuối cùng cô cắt, một nửa cũng không giống, lại như là một trái dưa hấu, còn bị người ta cười rất lâu.
Cả đời này cô đều sống ở trong thanh danh Sở Chỉ Hi, mặc kệ là cô cố gắng thế nào cũng không bằng được Sở Chỉ Hi, mà hiện tại thì tốt rồi, nhìn đi, cuối cùng cô gái này cũng đến tay cô rồi.
“Tóc em gái thật tốt, em gái cũng yêu thích nhất, mỗi một lần dài quá, đều tốn không ít tiền bạc đi chăm sóc tóc của em nhỉ?”
Đúng vậy, là như thế, Sở Chỉ Hi không phải thích vung tay tiêu tiền, tuy nói tiền bạc của Sở Luật sài như thế nào cũng không hết, nhưng mà ngày thường bọn họ vô cùng tiết kiệm, ngay cả khi đi học cũng đi gia sư cho người khác kiếm ít tiền tiêu vặt, nhưng cô ta tiết kiệm như vậy lại vô cùng yêu thích tóc của mình, mái tóc cũng giống như gương mặt, đều rất đẹp đẽ.
Nhưng mà, Sở Chỉ Hi thích, Sở Chỉ Hi để ý thì cô càng muốn hủy, dựa vào cái gì cô không có, Sở Chỉ Hi lại có, cuối cùng cô sai ở đâu, tới cùng số phận của cô khác nhau ở nơi nào.
Rõ ràng bọn họ đều họ Sở, rõ ràng bọn họ đều tồn tại dưới danh nghĩa Sở Luật, rõ ràng bọn họ đều chỉ có một quả thận. Đúng, bọn họ đều có tương tự như vậy, nhưng mà vì cái gì, số phận lại không giống nhau.
Cho nên, cô không phục, cũng không cam lòng.
Cô đứng dậy, sau đó đi tới, khi mà ta trở lại, tay đã thêm một chiếc kéo.
Cô cầm lấy cây kéo vụt qua trước mắt Tiểu Vũ Điểm một cái.
“Em gái, chị thấy tóc của em rối , giúp em cắt tóc có đc hay không?”
Cánh môi của Tiểu Vũ Điểm động nhẹ một cái, cổ mặt cũng là các loại vết nhéo.
Mắt cô rũ xuống, tóc một nhánh một nhánh bị cắt xuống. Cũng rơi xuống đất là những giọt nước mắt không biết tuôn ra từ khi nào. Đúng vậy, cô yêu thích tóc của mình, thực ra bởi vì cha mẹ cũng yêu thích, hồi nhỏ, cha biết cô để ý tóc của mình cho nên đến cắt ngắn cũng không dám để cho người khác động tay, đều tìm chú Tần Lạc.
Tóc rơi xuống đất ngày càng nhiều, nước mắt cô cũng rơi xuống càng nhiều, mãi đến khi Sở Tương thỏa mãn, một trong hai mắt mắt cô ta cũng tràn ngập đủ loại thù hận cùng đắc ý.
Cô ta lại vỗ vỗ mắt Tiểu Vũ Điểm, cô biết không, diện mạo cô thật đúng là ghê tởm.
Cô ta nghênh ngang đi ra ngoài, mãi đến khi không nghe được tiếng bước chân của cô ta.
Không lâu sau, cửa lại mở ra, Sở Tương đưa theo Lâm Thanh đi vào.
“Nhìn đi, không tồi?”
Lâm Thanh nhíu mi: “Cô làm sao đem tóc của cô ta cắt rồi hả?”
“Không muốn sao?” Sở Tương cười duyên ghé mặt vào bả vai Lâm Thanh, “Anh không thấy cô ta như vậy không tồi, dù sao cuối cùng cũng chết, nếu đều phải chết, như vậy muốn tóc làm gì?” Lâm Thanh tuy không đồng ý với cách làm của Sở Tương, nhưng mà không nói gì thêm.
“Đúng rồi.” Sở Tương mới nghĩ ra, “Chúng ta đem Sở Chỉ Hi đến đây, bên kia Sở Luật làm sao bây giờ? Còn có, ông ấy có thể tìm đến chỗ này hay không?”
“Cô yên tâm.” Lâm Thanh duỗi tay, trong tay không để ý vòng tay, “Định vị vệ tinh tôi đều đã hủy đi, Sở Luật có bản lĩnh lớn cũng không biết con gái mình xảy ra chuyện." Anh lại từ người vươn lấy ra điện thoại. "Tất nhiên tôi phải tìm được cơ hội mới ra tay, chẳng thế thì cô cho rằng lấy tính tình thận trọng của Sở Luật, chỉ cần Sở Chỉ Hi vượt quá thời gian không trở về, ông ta sẽ nghi ngờ, tôi chọn thời gian ông ta đi công tác.”
Sở Tương lấy điện thoại di động, đây là điện thoại mới nhưng không phải smartphone. Sở Luật đối với con gái từ trước đén nay rất hào phóng, đương nhiên đối với cô ta là con gái nuôi cũng hào phóng, nhưng mà hào phóng không giống nhau.
Anh có thể cho cô ta tiền bạc, tùy ý cô tiêu như thế nào, dù sao anh có thể kiếm.
Anh cũng cho con gái tiền bạc, cho cô sài tiền bạc không hết, nhưng cũng là yêu cầu có vài thứ con gái không thể mua.
Nhìn đi, đây là con đẻ và không phải con đẻ khác nhau, bởi vì chẳng quan tâm, giống như là nuôi dưỡng con chó con mèo nhỏ.
Cô thuận tay lật chuyển lịch sử điện thoại gần đây, a... cô hiểu, “Anh nhắn tin nói chuyện với Sở Luật, ngữ khí này vô cùng giống với Sở Chỉ Hi, cũng khó trách Sở Luật không biết, Sở Chỉ Hi mất tích.”
“Đó là đương nhiên.” Lâm Thanh cười lạnh một tiếng, “Tôi đã chờ đợi cơ hội này nhiều năm, nếu không thì tôi đã không đem con gái Sở Luật đến nơi này, tôi muốn Sở Luật chết, đến lúc đó...”
“Đến lúc đó, tập đoàn Sở Thị là của chúng ta.” Sở Tương lại vùi mặt mình vào cổ Lâm Thanh, chỉ cần không có Sở Luật, cũng không có Sở Chỉ Hi, người thừa kế Sở gia chỉ cũng chỉ còn lại cô, mà toàn bộ Sở gia đều là của cô, đương nhiên cũng là của Lâm Thanh.
“Anh muốn giết chết Sở Luật như thế nào?” Khi mà Sở Tương nói những lời này dường như không có một chút do dự, Sở Luật không có tình cảm đối với cô ta, mà cô ta làm sao có thể đem Sở Luật làm cha, trước kia ở cô ta, khi cô ta vừa đến Sở gia, quả thật cần cha, nhưng mà cho tới bây giờ cô ta chỉ muốn có tập đoàn Sở Thị, nào là Sở Luật, nào là những thứ khác, đều giả dối, chỉ có tiền bạc là chân thực nhất.
Lâm Thanh cười lạnh: “Đem ông ta cũng bắt tới nơi này không được, cô nói nếu chúng ta dùng Sở Chỉ Hi để cho ông ta nhảy xuống từ nơi này, ông ta có nhảy hay không?”
“Đương nhiên sẽ.” Đối với chuyện này Sở Tương không có một chút nghi ngờ, đương nhiên cũng là ghen tỵ, Sở Luật vô cùng yêu quý con gái, bọn họ trong lòng đều biết rõ, cho nên vì mạng con gái khiến ông ta nhảy xuống thì chắc chắn ông ta sẽ, ha ha...
Sẽ nhảy.
Tiểu Vũ Điểm mở hai mắt, cô gắt gao cắn chặt môi mình, thậm chí đều cắn đau chính mình, cũng là cắn đến ra ngai ngái mùi máu.
“Cô gần đây cũng thật phối hợp.” Sở Tương đem cái ly đặt ở bàn: "Còn chưa ép cô uống cô đã chủ động uống vào.”
“A...” Cô ta đặt tay tại eo, nở nụ cười điên dại.
“Sở Chỉ Hi, thuốc này một viên đối với thận thương tổn vô cùng lớn, cô đã uống vào nhiều ngày như vậy, thận của cô ngày càng yếu, cô không có phát hiện sao?" Cô ta ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng vỗ mặt Tiểu Vũ Điểm: "Nước tiểu của cô càng ngày càng ít.”
Mà cô nhớ nhất chính là một lần cô ta cắt mái bằng giống như búp bê SD, lúc ấy cô cũng khóc lóc đòi bà nội mang đi cắt mái tóc như vậy. Nhưng mà tóc của cô vốn có chút khô vàng, cho nên cuối cùng cô cắt, một nửa cũng không giống, lại như là một trái dưa hấu, còn bị người ta cười rất lâu.
Cả đời này cô đều sống ở trong thanh danh Sở Chỉ Hi, mặc kệ là cô cố gắng thế nào cũng không bằng được Sở Chỉ Hi, mà hiện tại thì tốt rồi, nhìn đi, cuối cùng cô gái này cũng đến tay cô rồi.
“Tóc em gái thật tốt, em gái cũng yêu thích nhất, mỗi một lần dài quá, đều tốn không ít tiền bạc đi chăm sóc tóc của em nhỉ?”
Đúng vậy, là như thế, Sở Chỉ Hi không phải thích vung tay tiêu tiền, tuy nói tiền bạc của Sở Luật sài như thế nào cũng không hết, nhưng mà ngày thường bọn họ vô cùng tiết kiệm, ngay cả khi đi học cũng đi gia sư cho người khác kiếm ít tiền tiêu vặt, nhưng cô ta tiết kiệm như vậy lại vô cùng yêu thích tóc của mình, mái tóc cũng giống như gương mặt, đều rất đẹp đẽ.
Nhưng mà, Sở Chỉ Hi thích, Sở Chỉ Hi để ý thì cô càng muốn hủy, dựa vào cái gì cô không có, Sở Chỉ Hi lại có, cuối cùng cô sai ở đâu, tới cùng số phận của cô khác nhau ở nơi nào.
Rõ ràng bọn họ đều họ Sở, rõ ràng bọn họ đều tồn tại dưới danh nghĩa Sở Luật, rõ ràng bọn họ đều chỉ có một quả thận. Đúng, bọn họ đều có tương tự như vậy, nhưng mà vì cái gì, số phận lại không giống nhau.
Cho nên, cô không phục, cũng không cam lòng.
Cô đứng dậy, sau đó đi tới, khi mà ta trở lại, tay đã thêm một chiếc kéo.
Cô cầm lấy cây kéo vụt qua trước mắt Tiểu Vũ Điểm một cái.
“Em gái, chị thấy tóc của em rối , giúp em cắt tóc có đc hay không?”
Cánh môi của Tiểu Vũ Điểm động nhẹ một cái, cổ mặt cũng là các loại vết nhéo.
Mắt cô rũ xuống, tóc một nhánh một nhánh bị cắt xuống. Cũng rơi xuống đất là những giọt nước mắt không biết tuôn ra từ khi nào. Đúng vậy, cô yêu thích tóc của mình, thực ra bởi vì cha mẹ cũng yêu thích, hồi nhỏ, cha biết cô để ý tóc của mình cho nên đến cắt ngắn cũng không dám để cho người khác động tay, đều tìm chú Tần Lạc.
Tóc rơi xuống đất ngày càng nhiều, nước mắt cô cũng rơi xuống càng nhiều, mãi đến khi Sở Tương thỏa mãn, một trong hai mắt mắt cô ta cũng tràn ngập đủ loại thù hận cùng đắc ý.
Cô ta lại vỗ vỗ mắt Tiểu Vũ Điểm, cô biết không, diện mạo cô thật đúng là ghê tởm.
Cô ta nghênh ngang đi ra ngoài, mãi đến khi không nghe được tiếng bước chân của cô ta.
Không lâu sau, cửa lại mở ra, Sở Tương đưa theo Lâm Thanh đi vào.
“Nhìn đi, không tồi?”
Lâm Thanh nhíu mi: “Cô làm sao đem tóc của cô ta cắt rồi hả?”
“Không muốn sao?” Sở Tương cười duyên ghé mặt vào bả vai Lâm Thanh, “Anh không thấy cô ta như vậy không tồi, dù sao cuối cùng cũng chết, nếu đều phải chết, như vậy muốn tóc làm gì?” Lâm Thanh tuy không đồng ý với cách làm của Sở Tương, nhưng mà không nói gì thêm.
“Đúng rồi.” Sở Tương mới nghĩ ra, “Chúng ta đem Sở Chỉ Hi đến đây, bên kia Sở Luật làm sao bây giờ? Còn có, ông ấy có thể tìm đến chỗ này hay không?”
“Cô yên tâm.” Lâm Thanh duỗi tay, trong tay không để ý vòng tay, “Định vị vệ tinh tôi đều đã hủy đi, Sở Luật có bản lĩnh lớn cũng không biết con gái mình xảy ra chuyện." Anh lại từ người vươn lấy ra điện thoại. "Tất nhiên tôi phải tìm được cơ hội mới ra tay, chẳng thế thì cô cho rằng lấy tính tình thận trọng của Sở Luật, chỉ cần Sở Chỉ Hi vượt quá thời gian không trở về, ông ta sẽ nghi ngờ, tôi chọn thời gian ông ta đi công tác.”
Sở Tương lấy điện thoại di động, đây là điện thoại mới nhưng không phải smartphone. Sở Luật đối với con gái từ trước đén nay rất hào phóng, đương nhiên đối với cô ta là con gái nuôi cũng hào phóng, nhưng mà hào phóng không giống nhau.
Anh có thể cho cô ta tiền bạc, tùy ý cô tiêu như thế nào, dù sao anh có thể kiếm.
Anh cũng cho con gái tiền bạc, cho cô sài tiền bạc không hết, nhưng cũng là yêu cầu có vài thứ con gái không thể mua.
Nhìn đi, đây là con đẻ và không phải con đẻ khác nhau, bởi vì chẳng quan tâm, giống như là nuôi dưỡng con chó con mèo nhỏ.
Cô thuận tay lật chuyển lịch sử điện thoại gần đây, a... cô hiểu, “Anh nhắn tin nói chuyện với Sở Luật, ngữ khí này vô cùng giống với Sở Chỉ Hi, cũng khó trách Sở Luật không biết, Sở Chỉ Hi mất tích.”
“Đó là đương nhiên.” Lâm Thanh cười lạnh một tiếng, “Tôi đã chờ đợi cơ hội này nhiều năm, nếu không thì tôi đã không đem con gái Sở Luật đến nơi này, tôi muốn Sở Luật chết, đến lúc đó...”
“Đến lúc đó, tập đoàn Sở Thị là của chúng ta.” Sở Tương lại vùi mặt mình vào cổ Lâm Thanh, chỉ cần không có Sở Luật, cũng không có Sở Chỉ Hi, người thừa kế Sở gia chỉ cũng chỉ còn lại cô, mà toàn bộ Sở gia đều là của cô, đương nhiên cũng là của Lâm Thanh.
“Anh muốn giết chết Sở Luật như thế nào?” Khi mà Sở Tương nói những lời này dường như không có một chút do dự, Sở Luật không có tình cảm đối với cô ta, mà cô ta làm sao có thể đem Sở Luật làm cha, trước kia ở cô ta, khi cô ta vừa đến Sở gia, quả thật cần cha, nhưng mà cho tới bây giờ cô ta chỉ muốn có tập đoàn Sở Thị, nào là Sở Luật, nào là những thứ khác, đều giả dối, chỉ có tiền bạc là chân thực nhất.
Lâm Thanh cười lạnh: “Đem ông ta cũng bắt tới nơi này không được, cô nói nếu chúng ta dùng Sở Chỉ Hi để cho ông ta nhảy xuống từ nơi này, ông ta có nhảy hay không?”
“Đương nhiên sẽ.” Đối với chuyện này Sở Tương không có một chút nghi ngờ, đương nhiên cũng là ghen tỵ, Sở Luật vô cùng yêu quý con gái, bọn họ trong lòng đều biết rõ, cho nên vì mạng con gái khiến ông ta nhảy xuống thì chắc chắn ông ta sẽ, ha ha...
Sẽ nhảy.
Tiểu Vũ Điểm mở hai mắt, cô gắt gao cắn chặt môi mình, thậm chí đều cắn đau chính mình, cũng là cắn đến ra ngai ngái mùi máu.
“Cô gần đây cũng thật phối hợp.” Sở Tương đem cái ly đặt ở bàn: "Còn chưa ép cô uống cô đã chủ động uống vào.”
“A...” Cô ta đặt tay tại eo, nở nụ cười điên dại.
“Sở Chỉ Hi, thuốc này một viên đối với thận thương tổn vô cùng lớn, cô đã uống vào nhiều ngày như vậy, thận của cô ngày càng yếu, cô không có phát hiện sao?" Cô ta ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng vỗ mặt Tiểu Vũ Điểm: "Nước tiểu của cô càng ngày càng ít.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.