Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 601: Nhà họ Sở gian lận
Hạ Nhiễm Tuyết
23/07/2018
Anh đứng ở đây cả một đêm.
Cho đến khi trời tảng sáng, anh mới lái xe rời đi, một mạnh thẳng đến công ty. Khi anh mặc bộ quần áo nhăn nhúm vào công ty làm Đỗ Tĩnh Đường khiếp sợ.
"Anh, anh làm gì vậy, sao lại biến mình thành như vậy?" Anh kéo áo Sở Luật lên, ặc, nồng nặc mùi thuốc lá, thật khó ngửi.
Sở Luật kéo tay áo lại, tầm mắt ngừng ở trên người Đỗ Tĩnh Đường.
"Em rất rảnh?"
"Tàm tạm thôi." Đỗ Tĩnh Đường đương nhiên sẽ không nói chính mình rất rảnh, nhưng thật sự anh rất nhàn rỗi, sở dĩ tất cả đều là một mình Sở Luật làm, chức vị phó tổng này kì thật nói trắng ra chính là bù nhìn, làm bộ dáng thôi, cho nên anh thực sự rất rảnh.
"Thay anh về lấy một bộ quần áo đi." Anh từ trong túi lấy ra một chùm chìa quá ném qua.
Đỗ Tĩnh Đường vội vàng bắt lấy, ôm chìa khóa trong lồng ngực.
"Còn chìa khóa xe?" Anh duỗi tay về phía Sở Luật muốn chìa khóa xe.
Sở Luật cũng không keo kiệt, lại ném chìa khóa xe cho anh rồi đi vào bên trong văn phòng.
Đỗ Tĩnh Đường lắc lắc hai cái chìa khóa trong tay, tốt, anh muốn đi ra ngoài hóng gió.
Sở Luật vừa vào trong văn phòng ngồi xuống liền cảm giác trán hơi đau nhức, anh nhẹ nhàng xoa bóp ấn đường, đôi mắt cũng khe khẽ lan tràn đau xót, anh xốc lại tinh thần, một tay mở máy tính, một tay lật một phần tài liệu trên bàn.
Lúc này, di động cá nhân của anh vang lên, anh buông tài liệu xuống, lấy di động, vừa thấy Tống Uyển gọi tới càng cảm giác không còn sức lực.
"Alo, mẹ, tìm con có việc?" Anh day day huyệt thái dương, đôi mắt nhắm lại, lại cảm thấy bắt đầu buồn ngủ rồi.
"A Luật, con trai, mẹ có việc cần con giúp đỡ."
"Ừm..." Sở Luật lại xoa nhẹ ấn đường, cũng đem lời Tống Uyển ghi nhớ trong lòng.
Khi Đỗ Tĩnh Đường đi vào đã thấy Sở Luật nghiêng người dựa trên ghế ngủ rồi, ngay cả phía dưới đôi mắt cũng thầm quâng như than chì.
Anh cẩn thận đặt quần áo ở trên sô pha, sau đó đặt lại hai chiếc chìa khóa rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài, mà lúc cánh cửa đóng lại, Sở Luật vẫn chưa tỉnh.
Buổi tối đi cướp sao, mệt thành như vậy.
Bên ngoài Đỗ Tĩnh Đường nói thầm, tiếp tục trở lại văn phòng làm bù nhìn đi.
Sở Luật lái xe tới cửa nhà trẻ, xe dừng lại, anh đi nhanh vào, trực tiếp vào bên trong văn phòng hiệu trưởng.
"Sở tiên sinh, chuyện này e là không được?" Hiệu trưởng có chút khó xử, đây đều là những đứa trẻ đã ở bên bọn họ trong một thời gian dài, cũng được truyền sự ngây thơ từ bọn trẻ, sao có thể làm ra chuyện tổn thương này với những đứa trẻ.
Đây là đều là tính toán giữa người lớn, giao dịch dơ bẩn xấu xa, sao có thể dùng trên người bọn nhỏ.
"Năm mươi vạn." Môi mỏng Sở Luật nhẹ mở, nói ra chữ. Nhẹ nhưng lại có thể làm chấn động lòng người.
Hiệu trưởng hơi do dự, năm mươi vạn à, có thể mua cho trường rất nhiều đồ, cũng có thể đủ xây thêm một tầng cho nhà trẻ bọn họ, nhưng mà thật sự phải dùng năm mươi vạn này bán đi lương tâm bản thân, tổn thương một tâm của một đứa trẻ vô tội sao?
Ngón tay Sở Luật gõ đầu gối, thật sự đã không còn kiên nhẫn, thời gian anh không muốn lãng phí ở đây.
"Một triệu." Anh ngẩng mặt lên, đôi môi mỏng không vui nói.
Hiệu trưởng cũng cảm giác áp lực truyền tới từ trên người Sở Luật, căn bản là không được thương lượng, mà là ép buộc, là đang bắt buộc, Sở gia vốn dĩ cũng đã tài trợ cho nhà trẻ không ít tiền, Sở Luật lại một câu cho một triệu, hơn nữa tính tình người này không sợ rằng không lương thiện.
Quên đi, từ đáy lòng hiệu trưởng nhẹ than một tiếng, cũng chỉ có thể rất xin lỗi đứa bé kia, nhưng ông sẽ nghĩ cách bồi thường lại đứa bé kia.
Sở Luật đứng lên, chỉnh lại quần áo trên người: "Một triệu, tôi sẽ để thư kí chuyển khoản cho ông."
Anh nói xong, vốn dĩ phải đi, kết quả lại quay trở lại, một tay đặt bên trong túi quần.
"Sở tiên sinh còn có chuyện gì?" Hiệu trưởng cũng vội vàng đứng lên theo, nói thật, khi cùng người này nói chuyện, phải nhiều hơn một con mắt, phải nhiều hơn một lá gan.
"Tôi muốn nhìn bức vẽ của đứa bé kia."
Sở Luật cũng không biết tại sao bản thân lại muốn yêu cầu như vậy, cũng coi như là có chút tâm huyết dâng trào vậy, anh muốn biết, bức tranh giải nhất của đứa trẻ này vẽ cái gì.
"Được, Sở tiên sinh xin chờ một lát."
Hiệu trưởng vội vàng từ trong ngăn tủ lấy ra mấy tác phẩm của bọn nhỏ, đây cũng là kết quả bình xét của bọn họ, mà trong đó bức tranh ở mặt trên chính là của đứa bé đạt giải nhất kia, đã vẽ ra một bức tranh.
"Sở tiên sinh, là bức này."
Hiệu trưởng đặt bức tranh trước mặt Sở Luật, Sở Luật nhận lấy, thành thật mà nói anh cũng không biết đứa bé vẽ cái gì, cũng không biết bức vẽ có ý tứ gì. Toàn bộ là một màu xanh biếc, không phải màu xanh làm người ta chói mắt, mà làm người ta cảm thấy rất thoải mái, màu xanh biếc vốn dĩ đẹp mắt, hình như là quá trình một hạt giống đang nảy mầm, cũng như là lúc đóa hoa đang nở, nét vẽ trẻ con tuy vô cùng non nớt, nhưng chỉ cần nhìn một cái làm người ta thực sự cảm giác hai mắt sáng ngời.
Tầm mắt anh chuyển xuống dưới, thấy được một cái tên trong góc.
Cao Vũ Điểm.
Cao Vũ Điểm, cái tên này...
"Cao Vũ Điểm có phải bố là Cao Dật?" Anh buông bức vẽ trong tay xuống, hỏi hiệu trưởng, kì thật trong lòng đã khẳng định, nhưng muốn xác nhận lại một chút.
"Sở tiên sinh, xin đợi một chút, tôi cần tra tư liệu." Hiệu trưởng vội vàng lấy một chồng tư liệu, sau đó lật lật, không lâu sau tìm được phần tư liệu kia.
"Vâng, đúng vậy, Sở tiên sinh, bố của Cao Vũ Điểm đúng là Cao Dật, mẹ họ Hạ, năm nay ba tuổi, là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn, các cô giáo đều rất thích bé."
Là đứa bé kia, Sở Luật cũng bất ngờ, sao lại trùng hợp như vậy, sẽ là đứa bé đó.
Chuyện này, anh bắt đầu do dự, làm hay không làm?
Dưới bàn tay anh vang lên, giống như quỷ khóc sói gào, anh lấy di động ra đặt bên tai.
"Mẹ, vâng, con đang ở đây."
Anh đi tới đứng bên bức tường.
"Mẹ, chuyện này, thôi bỏ đi, nếu nó có bản lĩnh thì sẽ tự chính mình đạt được giải nhất." Đoạt thành tích người khác sẽ không phải chuyện mà nhà họ Sở làm, anh khi còn nhỏ cũng là con nhà giàu nhưng bố mẹ trước nay chưa từng dùng tiền, dùng quyền ép buộc người khác vì anh mà làm cái gì, hoặc là đi cửa sau. Tất cả những thứ anh sở hữu ngày hôm nay đều do chính anh có được, nỗ lực của anh mà ra, ngay cả công ty cũng là anh thông qua rất nhiều đánh giá khắt khe, không có người giúp đỡ anh, cũng không có ai buông tha một chút đường đi cho anh.
Nhưng mà hiện giờ, anh lại dùng tiền chính mình, làm những chuyện trước nay anh luôn khinh thường, người nhà họ Sở mới không cần thủ đoạn như vậy.
Cho đến khi trời tảng sáng, anh mới lái xe rời đi, một mạnh thẳng đến công ty. Khi anh mặc bộ quần áo nhăn nhúm vào công ty làm Đỗ Tĩnh Đường khiếp sợ.
"Anh, anh làm gì vậy, sao lại biến mình thành như vậy?" Anh kéo áo Sở Luật lên, ặc, nồng nặc mùi thuốc lá, thật khó ngửi.
Sở Luật kéo tay áo lại, tầm mắt ngừng ở trên người Đỗ Tĩnh Đường.
"Em rất rảnh?"
"Tàm tạm thôi." Đỗ Tĩnh Đường đương nhiên sẽ không nói chính mình rất rảnh, nhưng thật sự anh rất nhàn rỗi, sở dĩ tất cả đều là một mình Sở Luật làm, chức vị phó tổng này kì thật nói trắng ra chính là bù nhìn, làm bộ dáng thôi, cho nên anh thực sự rất rảnh.
"Thay anh về lấy một bộ quần áo đi." Anh từ trong túi lấy ra một chùm chìa quá ném qua.
Đỗ Tĩnh Đường vội vàng bắt lấy, ôm chìa khóa trong lồng ngực.
"Còn chìa khóa xe?" Anh duỗi tay về phía Sở Luật muốn chìa khóa xe.
Sở Luật cũng không keo kiệt, lại ném chìa khóa xe cho anh rồi đi vào bên trong văn phòng.
Đỗ Tĩnh Đường lắc lắc hai cái chìa khóa trong tay, tốt, anh muốn đi ra ngoài hóng gió.
Sở Luật vừa vào trong văn phòng ngồi xuống liền cảm giác trán hơi đau nhức, anh nhẹ nhàng xoa bóp ấn đường, đôi mắt cũng khe khẽ lan tràn đau xót, anh xốc lại tinh thần, một tay mở máy tính, một tay lật một phần tài liệu trên bàn.
Lúc này, di động cá nhân của anh vang lên, anh buông tài liệu xuống, lấy di động, vừa thấy Tống Uyển gọi tới càng cảm giác không còn sức lực.
"Alo, mẹ, tìm con có việc?" Anh day day huyệt thái dương, đôi mắt nhắm lại, lại cảm thấy bắt đầu buồn ngủ rồi.
"A Luật, con trai, mẹ có việc cần con giúp đỡ."
"Ừm..." Sở Luật lại xoa nhẹ ấn đường, cũng đem lời Tống Uyển ghi nhớ trong lòng.
Khi Đỗ Tĩnh Đường đi vào đã thấy Sở Luật nghiêng người dựa trên ghế ngủ rồi, ngay cả phía dưới đôi mắt cũng thầm quâng như than chì.
Anh cẩn thận đặt quần áo ở trên sô pha, sau đó đặt lại hai chiếc chìa khóa rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài, mà lúc cánh cửa đóng lại, Sở Luật vẫn chưa tỉnh.
Buổi tối đi cướp sao, mệt thành như vậy.
Bên ngoài Đỗ Tĩnh Đường nói thầm, tiếp tục trở lại văn phòng làm bù nhìn đi.
Sở Luật lái xe tới cửa nhà trẻ, xe dừng lại, anh đi nhanh vào, trực tiếp vào bên trong văn phòng hiệu trưởng.
"Sở tiên sinh, chuyện này e là không được?" Hiệu trưởng có chút khó xử, đây đều là những đứa trẻ đã ở bên bọn họ trong một thời gian dài, cũng được truyền sự ngây thơ từ bọn trẻ, sao có thể làm ra chuyện tổn thương này với những đứa trẻ.
Đây là đều là tính toán giữa người lớn, giao dịch dơ bẩn xấu xa, sao có thể dùng trên người bọn nhỏ.
"Năm mươi vạn." Môi mỏng Sở Luật nhẹ mở, nói ra chữ. Nhẹ nhưng lại có thể làm chấn động lòng người.
Hiệu trưởng hơi do dự, năm mươi vạn à, có thể mua cho trường rất nhiều đồ, cũng có thể đủ xây thêm một tầng cho nhà trẻ bọn họ, nhưng mà thật sự phải dùng năm mươi vạn này bán đi lương tâm bản thân, tổn thương một tâm của một đứa trẻ vô tội sao?
Ngón tay Sở Luật gõ đầu gối, thật sự đã không còn kiên nhẫn, thời gian anh không muốn lãng phí ở đây.
"Một triệu." Anh ngẩng mặt lên, đôi môi mỏng không vui nói.
Hiệu trưởng cũng cảm giác áp lực truyền tới từ trên người Sở Luật, căn bản là không được thương lượng, mà là ép buộc, là đang bắt buộc, Sở gia vốn dĩ cũng đã tài trợ cho nhà trẻ không ít tiền, Sở Luật lại một câu cho một triệu, hơn nữa tính tình người này không sợ rằng không lương thiện.
Quên đi, từ đáy lòng hiệu trưởng nhẹ than một tiếng, cũng chỉ có thể rất xin lỗi đứa bé kia, nhưng ông sẽ nghĩ cách bồi thường lại đứa bé kia.
Sở Luật đứng lên, chỉnh lại quần áo trên người: "Một triệu, tôi sẽ để thư kí chuyển khoản cho ông."
Anh nói xong, vốn dĩ phải đi, kết quả lại quay trở lại, một tay đặt bên trong túi quần.
"Sở tiên sinh còn có chuyện gì?" Hiệu trưởng cũng vội vàng đứng lên theo, nói thật, khi cùng người này nói chuyện, phải nhiều hơn một con mắt, phải nhiều hơn một lá gan.
"Tôi muốn nhìn bức vẽ của đứa bé kia."
Sở Luật cũng không biết tại sao bản thân lại muốn yêu cầu như vậy, cũng coi như là có chút tâm huyết dâng trào vậy, anh muốn biết, bức tranh giải nhất của đứa trẻ này vẽ cái gì.
"Được, Sở tiên sinh xin chờ một lát."
Hiệu trưởng vội vàng từ trong ngăn tủ lấy ra mấy tác phẩm của bọn nhỏ, đây cũng là kết quả bình xét của bọn họ, mà trong đó bức tranh ở mặt trên chính là của đứa bé đạt giải nhất kia, đã vẽ ra một bức tranh.
"Sở tiên sinh, là bức này."
Hiệu trưởng đặt bức tranh trước mặt Sở Luật, Sở Luật nhận lấy, thành thật mà nói anh cũng không biết đứa bé vẽ cái gì, cũng không biết bức vẽ có ý tứ gì. Toàn bộ là một màu xanh biếc, không phải màu xanh làm người ta chói mắt, mà làm người ta cảm thấy rất thoải mái, màu xanh biếc vốn dĩ đẹp mắt, hình như là quá trình một hạt giống đang nảy mầm, cũng như là lúc đóa hoa đang nở, nét vẽ trẻ con tuy vô cùng non nớt, nhưng chỉ cần nhìn một cái làm người ta thực sự cảm giác hai mắt sáng ngời.
Tầm mắt anh chuyển xuống dưới, thấy được một cái tên trong góc.
Cao Vũ Điểm.
Cao Vũ Điểm, cái tên này...
"Cao Vũ Điểm có phải bố là Cao Dật?" Anh buông bức vẽ trong tay xuống, hỏi hiệu trưởng, kì thật trong lòng đã khẳng định, nhưng muốn xác nhận lại một chút.
"Sở tiên sinh, xin đợi một chút, tôi cần tra tư liệu." Hiệu trưởng vội vàng lấy một chồng tư liệu, sau đó lật lật, không lâu sau tìm được phần tư liệu kia.
"Vâng, đúng vậy, Sở tiên sinh, bố của Cao Vũ Điểm đúng là Cao Dật, mẹ họ Hạ, năm nay ba tuổi, là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn, các cô giáo đều rất thích bé."
Là đứa bé kia, Sở Luật cũng bất ngờ, sao lại trùng hợp như vậy, sẽ là đứa bé đó.
Chuyện này, anh bắt đầu do dự, làm hay không làm?
Dưới bàn tay anh vang lên, giống như quỷ khóc sói gào, anh lấy di động ra đặt bên tai.
"Mẹ, vâng, con đang ở đây."
Anh đi tới đứng bên bức tường.
"Mẹ, chuyện này, thôi bỏ đi, nếu nó có bản lĩnh thì sẽ tự chính mình đạt được giải nhất." Đoạt thành tích người khác sẽ không phải chuyện mà nhà họ Sở làm, anh khi còn nhỏ cũng là con nhà giàu nhưng bố mẹ trước nay chưa từng dùng tiền, dùng quyền ép buộc người khác vì anh mà làm cái gì, hoặc là đi cửa sau. Tất cả những thứ anh sở hữu ngày hôm nay đều do chính anh có được, nỗ lực của anh mà ra, ngay cả công ty cũng là anh thông qua rất nhiều đánh giá khắt khe, không có người giúp đỡ anh, cũng không có ai buông tha một chút đường đi cho anh.
Nhưng mà hiện giờ, anh lại dùng tiền chính mình, làm những chuyện trước nay anh luôn khinh thường, người nhà họ Sở mới không cần thủ đoạn như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.