Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 1168: Nhặt đứa bé ở đâu
Hạ Nhiễm Tuyết
08/07/2019
“Vâng.” Tiểu Vũ Điểm gật đầu, cũng cẩn thận cầm ly sữa bò mang tới cho Sở Luật.
Sở Luật mở cửa, quả nhiên là tiểu gia hỏa lại đây.
Tiểu Vũ Điểm đem ly trong tay đưa cho ba.
“Cảm ơn bảo bảo.” Sở Luật nhận lấy ly, cũng thật sự cảm thấy hơi khát, uống ly sữa bò có lẽ tinh thần sẽ tốt một chút. Một lát sau Trịnh An Trạch đã nấu ba bát mỳ, bọn họ ba người mỗi người một bát, vốn dĩ Trịnh An Trạch định chỉ nấu một bát nhưng cậu cũng thấy mình đói bụng, nhìn người khác ăn mình sao có thể không ăn.
Ba bát này bọn họ ăn hết, ngay cả Tiểu Vũ Điểm cũng ăn được hết bát mỳ nhỏ của mình sạch sẽ.
***
Sở Luật có cảm giác có gì đó không đúng lắm, trước kia bé rất hay đòi mẹ nhưng hiện tại lại không nhắc tới mẹ, hơn nữa đôi khi sẽ ngây ngốc, mắt cũng hồng hồng.
“Bảo bảo, sao con không tìm mẹ?” Anh hỏi bé.
Tiểu Vũ Điểm chớp chớp mắt liếc một cái, sau đó dựa đầu lên vai Sở Luật: “Mẹ có chú rồi, còn ba chỉ có Tiểu Vũ Điểm.”
Sở Luật ôm con gái chặt thêm một ít, cổ họng như bị tắc nghẹn, rất khó chịu.
Thật ra anh biết con gái vẫn muốn mẹ, vẫn cần mẹ, anh biết Tiểu Vũ Điểm trốn trong chăn khóc trộm muốn tìm mẹ, nhưng Dương Nhược Lâm kia là mẹ giả, bé không hề thích, tính cách tiểu gia hỏa anh hiểu rất rõ, bé thích chính là thích, không thích cũng sẽ không phản ứng lại.
“Anh tìm tôi có việc?” Lục Tiêu Họa lại đi một đôi giày cao gót ngồi xuống, đối diện với Sở Luật vẫn luôn trầm tĩnh.
“Phải, có một việc.” Sở Luật khẽ xoa chiếc ly trên bàn, vẫn cứ một thân âu phục phẳng phiu màu đen, anh thích nhất màu trầm ổn nhất này.
“Lục tiểu thư, tôi muốn cầu cô một chuyện.” Anh dùng một chữ ‘cầu’, đúng vậy, chính là cầu. Sở Luật cả đời này rất ít khi cầu người khác, đặc biệt là phụ nữ.
“Anh nói đi.” Lục Tiêu Họa cúi đầu nhìn xuống đôi giày cao gót mình đang đi, có lẽ cô nên ăn mặc như này cho dù chân lại đau.
Ngón tay Sở Luật rốt cuộc cũng rời khỏi ly, môi anh khẽ thở ra một hơi thống khổ.
“Con gái tôi muốn mẹ.”
“Mẹ của bé đã bị anh hại chết.” Lục Tiêu Họa cũng không biết vì sao mình lại tức giận như vậy, nhưng chỉ cần nghĩ đến người đàn ông này từng làm những chuyện đó với một người phụ nữ cô liên tức sôi máu, vậy mà hiện tại anh ta còn muốn tìm mẹ cho con gái.
“Tôi biết.” Sở Luật ngẩng mặt lên, trước nay anh đều không giấu giếm chuyện mình làm, cũng không tìm cớ bao biện cho cái sai của mình. Anh có báo ứng, anh đã lẻ loi một mình, còn có hai mé tóc đã bạc trắng.
“Tôi có sai, tôi cũng có tội.”
Lục Tiêu Họa muốn trợn mắt, lúc này nói thì có ích lợi gì.
“Nhưng là, Lục tiểu thư, con gái tôi vô tội.” Sở Luật nhớ tới cảnh bé chui trong chăn khóc trộm liền không thấy an tâm dễ chịu trong lòng.
“Bé muốn mẹ, bé còn nhỏ còn chưa hiểu chuyện, cho nên Lục tiểu thư, tôi cầu xin cô, cô cần gì tôi cũng đồng ý, chỉ cần cô làm mẹ bé mấy ngày. Bé rất nhanh lớn, về sau sẽ không làm phiền cô.”
Hôm nay anh bỏ hết mọi thứ, tôn ngôn của anh, cao ngạo của anh chỉ vì con gái anh có thể gọi mẹ, có thể nhìn thấy mẹ, có thể không cần phải trộm khóc.
Sau khi được tìm về, Tiểu Vũ Điểm vui vẻ nhất chính là lúc mấy ngày trước nhìn thấy Lục Tiêu Họa. Anh biết cũng là làm khó Lục Tiêu Họa, rốt cuộc cô còn chưa kết hôn, cũng chưa sinh con mà lại bị một đứa trẻ gọi là mẹ. Nhưng anh thật sự không còn cách nào, tính tình con gái anh rất quật cường, bé đã nhận định thì không dễ dàng thay đổi như vậy.
Lục Tiêu Họa suýt chút nữa đá rơi giày cao gót của mình xuống, trong lòng cô lúc này thật buồn bực.
Cô không thích Sở Luật, thậm chí chán ghét người đàn ông này nhưng thật sự cô lại rất yêu đứa bé kia.
Lúc này cô còn do dự nhưng không lâu sau, cô tới một mình nhưng lúc về lại mang theo thêm một người.
“Đây là nhà mẹ sao?” Tiểu Vũ Điểm hiển nhiên rất vui vẻ, bé luôn tít mắt cười.
“Đúng vậy, đây là nhà dì, à không, là nhà mẹ.” Cô ngồi xổm người chỉnh lại đầ tóc cho bé. Mỗi một lần nhìn thấy đứa nhỏ này lòng cô đều thấy day dứt, cái loại đau lòng, hơi nao nao cô cũng không biết từ đâu mà có. Hiện tại lại một lần nhìn thấy đứa nhỏ này cô mới biết, hóa ra cô thật sự thích bé.
Cho dù Sở Luật không cầu cô thì có lẽ có một ngày cô cũng sẽ không nhịn được mà trộm đi gặp bé, gặp đứa bé gọi cô là mẹ này.
Cô bế bé lên, tuy rằng bé cũng đã nặng hơn nhưng cô vẫn có thể bế được.
Cô mở cửa ra, trực tiếp cởi giày cao gót dưới chân, đi vào đôi dép lê, lúc này cả người cô đều rất nhẹ nhàng.
“Tiểu Hoa, con đã về.”
Giản Thanh Doanh từ trong phòng đi ra, kết quả vừa thấy đứa bé Lục Tiêu Họa đang ôm trong lòng liền giật mình.
“Tiểu Hoa, con nhặt được đứa bé ở đâu?”
“Mẹ, không phải nhặt, là con người khác, con trông mấy ngày rồi bé sẽ về.” Lục Tiêu Họa thả đứa bé trong lòng xuống. Đứa bé có gương mặt rất xinh đẹp lập tức khiến Giản Thanh Doanh yêu thích.
“Xem này, sao đứa nhỏ này lại lớn lên tốt như vậy?” Bà đi tới nhéo nhéo má mềm mại của bé.
“Tiểu Hoa, hay chúng ta nuôi đứa nhỏ này luôn đi.” Giản Thanh Doanh vừa thấy bé gái liền thích, cũng là có duyên với bà bởi con gái bà từ năm bảy tuổi đã không còn nữa.
Lục Tiêu Họa cũng muốn nhưng con cái nhà người ta sao có thể làm vậy, hơn nữa là con của Sở Luật, cho dù bọn họ muốn nhận về thì người này cũng sẽ không đồng ý.
Giản Thanh Doanh thật sự thích Tiểu Vũ Điểm, bà mang đi khoe với Lục Khả Ân. Trong nhà vốn quá yên tĩnh, giá có đứa trẻ con thì tốt, nhưng đứa con trai bọn họ kia đã bao nhiêu tuổi rồi vậy mà không kết hôn, đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, ép cũng đã ép nhưng đứa con trai lớn đầu của bà không có một chút ý tứ. Bọn họ cũng chỉ có thể đem hy vọng đặt trên người Lục Tiêu Họa, nhưng Lục Tiêu Họa cùng Cao Dật hai người không nóng không lạnh khiến Giản Thanh Doanh luôn lo lắng bọn họ thật sự liệu có đơm hoa kết trái hay không.
Vậy mà hiện tại tự nhiên có sẵn một đứa trẻ, đương nhiên bọn họ rất thích.
Sở Luật mở cửa, quả nhiên là tiểu gia hỏa lại đây.
Tiểu Vũ Điểm đem ly trong tay đưa cho ba.
“Cảm ơn bảo bảo.” Sở Luật nhận lấy ly, cũng thật sự cảm thấy hơi khát, uống ly sữa bò có lẽ tinh thần sẽ tốt một chút. Một lát sau Trịnh An Trạch đã nấu ba bát mỳ, bọn họ ba người mỗi người một bát, vốn dĩ Trịnh An Trạch định chỉ nấu một bát nhưng cậu cũng thấy mình đói bụng, nhìn người khác ăn mình sao có thể không ăn.
Ba bát này bọn họ ăn hết, ngay cả Tiểu Vũ Điểm cũng ăn được hết bát mỳ nhỏ của mình sạch sẽ.
***
Sở Luật có cảm giác có gì đó không đúng lắm, trước kia bé rất hay đòi mẹ nhưng hiện tại lại không nhắc tới mẹ, hơn nữa đôi khi sẽ ngây ngốc, mắt cũng hồng hồng.
“Bảo bảo, sao con không tìm mẹ?” Anh hỏi bé.
Tiểu Vũ Điểm chớp chớp mắt liếc một cái, sau đó dựa đầu lên vai Sở Luật: “Mẹ có chú rồi, còn ba chỉ có Tiểu Vũ Điểm.”
Sở Luật ôm con gái chặt thêm một ít, cổ họng như bị tắc nghẹn, rất khó chịu.
Thật ra anh biết con gái vẫn muốn mẹ, vẫn cần mẹ, anh biết Tiểu Vũ Điểm trốn trong chăn khóc trộm muốn tìm mẹ, nhưng Dương Nhược Lâm kia là mẹ giả, bé không hề thích, tính cách tiểu gia hỏa anh hiểu rất rõ, bé thích chính là thích, không thích cũng sẽ không phản ứng lại.
“Anh tìm tôi có việc?” Lục Tiêu Họa lại đi một đôi giày cao gót ngồi xuống, đối diện với Sở Luật vẫn luôn trầm tĩnh.
“Phải, có một việc.” Sở Luật khẽ xoa chiếc ly trên bàn, vẫn cứ một thân âu phục phẳng phiu màu đen, anh thích nhất màu trầm ổn nhất này.
“Lục tiểu thư, tôi muốn cầu cô một chuyện.” Anh dùng một chữ ‘cầu’, đúng vậy, chính là cầu. Sở Luật cả đời này rất ít khi cầu người khác, đặc biệt là phụ nữ.
“Anh nói đi.” Lục Tiêu Họa cúi đầu nhìn xuống đôi giày cao gót mình đang đi, có lẽ cô nên ăn mặc như này cho dù chân lại đau.
Ngón tay Sở Luật rốt cuộc cũng rời khỏi ly, môi anh khẽ thở ra một hơi thống khổ.
“Con gái tôi muốn mẹ.”
“Mẹ của bé đã bị anh hại chết.” Lục Tiêu Họa cũng không biết vì sao mình lại tức giận như vậy, nhưng chỉ cần nghĩ đến người đàn ông này từng làm những chuyện đó với một người phụ nữ cô liên tức sôi máu, vậy mà hiện tại anh ta còn muốn tìm mẹ cho con gái.
“Tôi biết.” Sở Luật ngẩng mặt lên, trước nay anh đều không giấu giếm chuyện mình làm, cũng không tìm cớ bao biện cho cái sai của mình. Anh có báo ứng, anh đã lẻ loi một mình, còn có hai mé tóc đã bạc trắng.
“Tôi có sai, tôi cũng có tội.”
Lục Tiêu Họa muốn trợn mắt, lúc này nói thì có ích lợi gì.
“Nhưng là, Lục tiểu thư, con gái tôi vô tội.” Sở Luật nhớ tới cảnh bé chui trong chăn khóc trộm liền không thấy an tâm dễ chịu trong lòng.
“Bé muốn mẹ, bé còn nhỏ còn chưa hiểu chuyện, cho nên Lục tiểu thư, tôi cầu xin cô, cô cần gì tôi cũng đồng ý, chỉ cần cô làm mẹ bé mấy ngày. Bé rất nhanh lớn, về sau sẽ không làm phiền cô.”
Hôm nay anh bỏ hết mọi thứ, tôn ngôn của anh, cao ngạo của anh chỉ vì con gái anh có thể gọi mẹ, có thể nhìn thấy mẹ, có thể không cần phải trộm khóc.
Sau khi được tìm về, Tiểu Vũ Điểm vui vẻ nhất chính là lúc mấy ngày trước nhìn thấy Lục Tiêu Họa. Anh biết cũng là làm khó Lục Tiêu Họa, rốt cuộc cô còn chưa kết hôn, cũng chưa sinh con mà lại bị một đứa trẻ gọi là mẹ. Nhưng anh thật sự không còn cách nào, tính tình con gái anh rất quật cường, bé đã nhận định thì không dễ dàng thay đổi như vậy.
Lục Tiêu Họa suýt chút nữa đá rơi giày cao gót của mình xuống, trong lòng cô lúc này thật buồn bực.
Cô không thích Sở Luật, thậm chí chán ghét người đàn ông này nhưng thật sự cô lại rất yêu đứa bé kia.
Lúc này cô còn do dự nhưng không lâu sau, cô tới một mình nhưng lúc về lại mang theo thêm một người.
“Đây là nhà mẹ sao?” Tiểu Vũ Điểm hiển nhiên rất vui vẻ, bé luôn tít mắt cười.
“Đúng vậy, đây là nhà dì, à không, là nhà mẹ.” Cô ngồi xổm người chỉnh lại đầ tóc cho bé. Mỗi một lần nhìn thấy đứa nhỏ này lòng cô đều thấy day dứt, cái loại đau lòng, hơi nao nao cô cũng không biết từ đâu mà có. Hiện tại lại một lần nhìn thấy đứa nhỏ này cô mới biết, hóa ra cô thật sự thích bé.
Cho dù Sở Luật không cầu cô thì có lẽ có một ngày cô cũng sẽ không nhịn được mà trộm đi gặp bé, gặp đứa bé gọi cô là mẹ này.
Cô bế bé lên, tuy rằng bé cũng đã nặng hơn nhưng cô vẫn có thể bế được.
Cô mở cửa ra, trực tiếp cởi giày cao gót dưới chân, đi vào đôi dép lê, lúc này cả người cô đều rất nhẹ nhàng.
“Tiểu Hoa, con đã về.”
Giản Thanh Doanh từ trong phòng đi ra, kết quả vừa thấy đứa bé Lục Tiêu Họa đang ôm trong lòng liền giật mình.
“Tiểu Hoa, con nhặt được đứa bé ở đâu?”
“Mẹ, không phải nhặt, là con người khác, con trông mấy ngày rồi bé sẽ về.” Lục Tiêu Họa thả đứa bé trong lòng xuống. Đứa bé có gương mặt rất xinh đẹp lập tức khiến Giản Thanh Doanh yêu thích.
“Xem này, sao đứa nhỏ này lại lớn lên tốt như vậy?” Bà đi tới nhéo nhéo má mềm mại của bé.
“Tiểu Hoa, hay chúng ta nuôi đứa nhỏ này luôn đi.” Giản Thanh Doanh vừa thấy bé gái liền thích, cũng là có duyên với bà bởi con gái bà từ năm bảy tuổi đã không còn nữa.
Lục Tiêu Họa cũng muốn nhưng con cái nhà người ta sao có thể làm vậy, hơn nữa là con của Sở Luật, cho dù bọn họ muốn nhận về thì người này cũng sẽ không đồng ý.
Giản Thanh Doanh thật sự thích Tiểu Vũ Điểm, bà mang đi khoe với Lục Khả Ân. Trong nhà vốn quá yên tĩnh, giá có đứa trẻ con thì tốt, nhưng đứa con trai bọn họ kia đã bao nhiêu tuổi rồi vậy mà không kết hôn, đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, ép cũng đã ép nhưng đứa con trai lớn đầu của bà không có một chút ý tứ. Bọn họ cũng chỉ có thể đem hy vọng đặt trên người Lục Tiêu Họa, nhưng Lục Tiêu Họa cùng Cao Dật hai người không nóng không lạnh khiến Giản Thanh Doanh luôn lo lắng bọn họ thật sự liệu có đơm hoa kết trái hay không.
Vậy mà hiện tại tự nhiên có sẵn một đứa trẻ, đương nhiên bọn họ rất thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.