Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 979: Thắng bại
Hạ Nhiễm Tuyết
06/07/2019
Là anh ta, sao có thể là anh ta?
Anh có thể nghĩ tới là bất cứ kẻ nào, nhưng lại không nghĩ tới sẽ là Sở Luật, không phải anh ta bị anh đánh tơi tả như chó rồi sao? Không phải anh ta không có người cứu vớt, hiện giờ hẳn đang ngồi gặm nhấm quá khứ huy hoàng mới đúng, vì cái gì anh ta lại đến đây?
Đột nhiên, tim anh thắt lại dường như vừa nhớ ra điều gì. Nhưng trong lòng lại vẫn cố hy vọng, không phải như thế, nhất định không phải, nhất định là anh ta tới đây thay người khác.
“Tôi nghĩ chúng ta không cần phải giởi thiệu.”
Sở Luật ném tập tài liệu sang một bên, cũng thoải mái xắn áo lên, cúc áo sơ mi gắn mặt đá quý không biết khiến bao người bị đau mắt.
“Tôi có tám mươi phần trăm cổ phần Sở Thị, cho nên từ giờ trở đi tôi sẽ là tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị.”
“Còn có, Mân Tiên Sinh, nhớ phải bù đắp những khoản thiếu nợ, bằng không chúng ta sẽ phải ra tòa. Anh trộm cũng được, cướp cũng thế, cho dù bán mình đi cũng phải trả lại.”
Ánh mắt không nóng không lạnh của Sở Luật đặt lên người Mân Quốc Thịnh, bàn tay anh hơi run run giống như xương cốt bị lạnh cóng đau buốt.
Đôi mắt Sở Luật thực lạnh lùng, chỉ muốn đem người trước mặt nghiền thành tro bụi.
Đúng vậy, đúng là như thế, lúc này Sở Luật quả có ý muốn đó, nếu không phải anh luôn tự chủ được hơn người khác thì e rằng nắm tay anh nhất định đã đập chết Mân Quốc Thịnh.
Tính kế anh, anh có thể tha thứ, hắn chỉ là kẻ không có năng lực.
Buộc anh rời Sở Thị, anh có thể bỏ qua, hắn cũng không đủ tài để quản lý.
Nhưng hắn ta ngàn vạn không nên có chủ ý với lão bà của anh, tuy rằng hiện giờ người kia không còn nữa nhưng ở trong hộ khẩu người phụ nữ kia vẫn là lão bà của anh, hơn nữa cả đời này anh đều sẽ không ly hôn.
Trên đời này dám cho anh đội nón xanh chỉ có hai người, một là Mễ Đông Phong hiện đã phải sống như chó, đương nhiên là bởi vì Sở Luật không cho hắn ta chết, Sở Luật cũng không muốn hắn ta sống tốt.
Mân Quốc Thịnh lại càng không có khả năng.
Không biết vì cái gì, lúc này toàn thân Mân Quốc Thịnh như bị dội một gáo nước lạnh, quả thực từ đỉnh đầu tới lòng bàn chân đều lạnh ngắt cứng đờ, cái loại lạnh này… đáng sợ.
Hôm nay anh mới biết được, vì sao tất cả mọi người đều nói ở nơi này có một người ngươi không thể chọc vào, đó chính là Sở Luật. Trước kia anh còn chưa tin, nghĩ Sở Luật dẫu sao cũng chỉ là con người, có thể thủ đoạn buôn bán lợi lại một ít, nhưng lợi hại thế nào cũng chỉ là một người.
Hiện tại anh đã biết, Sở Luật căn bản là không phải con người. Những gì anh nghĩ, những gì anh làm, mỗi bước đi tính toán, thậm chí là muốn làm cái gì Sở Luật đều đoán trước được.
Anh ta đã ép anh tới tuyệt vọng, lợi dụng anh hoàn toàn. Anh chẳng những đem những cổ đông mình không thuận mắt đá cút đi, lại còn trực tiếp khiến cho Mân gia mất hai trăm triệu. Nếu anh đoán không sai, việc Mân gia mất đi hai trăm triệu kia nhất định cũng là do bàn tay Sở Luật nhúng vào.
Hắn ta là quái vật, hắn đúng là quái vật.
Trên trán Mân Quốc Thịnh rơi xuống từng giọt mồ hôi lớn, anh nghe được tiếng tim mình đập mạnh bùm bùm, lúc nhanh lúc chậm, rồi lại liên hồi đập mạnh khiến anh thậm chí không thể hô hấp.
‘Bịch’ một tiếng, lại một lần anh ngã xỉu trên mặt đất, khuôn mặt nhợt nhạt không có bất cứ sức sống nào, thật sự giống xác chết.
“Gọi xe cứu thương cho hắn.” Sở Luật nhàn nhạt nói rồi ngồi xuống, bắt đầu mở ra tài liệu. Những người khác đều không dám động đậy, anh nói gì những người bọn họ cũng chỉ có thể cúi đầu, không dám chen vào.
Tám mươi phần trăm cổ phần ở trong tay anh, bọn họ hiện tại cũng chỉ như một ít tôm tép râu ria, cũng không dám như trước tranh luận với Sở Luật.
Vài ngày sau, toàn bộ tập đoàn Sở Thị dọn tới tòa nhà mai mươi tám tầng mới. Dự án Hàng Ngọc tiếp tục được bơm vốn, cũng đủ duy trì đến khi hoàn thành cảng, chờ đến khi hoàn thành toàn bộ mấy tỉnh ven biển này sẽ có hệ thông giao thông thông suốt mà đầu mối then chốt là Hàng Ngọc – cảng mậu dịch tư nhân của tập đoàn Sở Thị. Sở Luật không có gì, nhưng anh có một mỏ vàng tư nhân, không ai biết tới mỏ vàng của anh lớn chừng nào nhưng cũng đủ huy trì cho bất cứ dự án nào của anh. Anh kiếm được, cũng có nghĩa anh có thể vứt được.
Đương nhiên trước nay anh buôn bán đều không vứt đi cái gì.
Cho nên Mân Quốc Thịnh người đàn ông này, thật sự thua không đáng thương, mà bởi vì gã ta quá ngu ngốc.
Mân Quốc Thịnh được đưa vào bệnh viện, cũng không có gì, chỉ là nhất thời bị kích động. Nhưng hiện tại anh lại là hai bàn tay trắng, Mân gia tổn thất gần năm trăm triệu, vậy nên người thừa kế này cũng sẽ không còn muốn. Anh tuy không bị đuổi khỏi Mân gia nhưng về sau có bất cứ quyết sách nào của Mân gia anh cũng không có quyền tham dự, hơn nữa Mân gia cũng không thể để người như vậy tiếp tục làm việc. Lúc này nhiều nhất cũng chỉ là cho tiền dưỡng lão sống qua ngày, đối với một Mân Quốc Thình luôn kiêu ngạo mà nói thì giết anh còn đỡ thống khổ hơn lúc này.
Nhưng Sở Luật muốn anh ta thống khổ.
Anh lại càng để ý anh ta đã cướp cái gì của anh. Giống như Mễ Đông Phong, cả đời chịu khổ thế nào cũng không đủ. Cái chết là quá có lợi cho bọn họ.
***
Lúc này, Hạ Minh Chính đỡ Thẩm Ý Quân ngồi xuống sô pha. Ông mở TV, bản tin tài chính kinh tế đưa tin, lại đổi thành thiên hạ của Sở Luật.
“Tôi biết A Luật đứa nhỏ này không đơn giản, đúng thật là sớm có chuẩn bị.”
Hạ Minh Chính ha hả nở nụ cười. Xem quan hệ hai nhà hiện tại, chỉ cần Dĩ Hiên cố gắng một chút, nói không chừng Sở Luật sẽ lại thành con rể ông. Tuy rằng xin lỗi Nhược Tâm một ít, nhưng chuyện tình cảm đâu ai có thể ngăn cản, phải không?
Thẩm Ý Quân nhàn nhạt nhìn TV, sau đó ánh mắt dừng trên người Hạ Minh CHính, thực sự cảm thấy ông cười có chút chói mắt. Mà Hạ Minh Chính cũng phát hiện trên mặt Thẩm Ý Quân rất lãnh đạm, lúc này mới thấy mình giống như có chút vênh váo đắc ý.
Ông cũng nhớ kĩ, về sau tốt nhất không nhắc tới những chuyện này trước mặt Thẩm Ý Quân, nhưng nếu về sau Sở Luật cùng Hạ Dĩ Hiên ở bên nhau thì cũng không thể không nói với bà được.
Mà hiện tại ông đã coi Sở Luật như sắp thành con rể mình.
Đương nhiên lúc này vui mừng nhất là Hạ Dĩ Hiên. Lúc trước cô cũng không nghĩ nhiều, ai có thể nghĩ được Sở Luật vốn dĩ đang trắng tay thế mà lại một lần nữa trở thành tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị, thậm chí Hàng Ngọc khiến giá trị của anh tăng thêm vài phần, về sau giá trị của Sở Luật dường như không ai có thể với tới.
Hạ Dĩ Hiên càng cố gắng tính toán với Tống Uyển, đương nhiên cô cũng không thích Sở Tương. Ở trong mắt cô, Sở Tương chính là sâu mọt của nhà này, mà trong lòng Sở Tương cũng coi cô như vậy.
Anh có thể nghĩ tới là bất cứ kẻ nào, nhưng lại không nghĩ tới sẽ là Sở Luật, không phải anh ta bị anh đánh tơi tả như chó rồi sao? Không phải anh ta không có người cứu vớt, hiện giờ hẳn đang ngồi gặm nhấm quá khứ huy hoàng mới đúng, vì cái gì anh ta lại đến đây?
Đột nhiên, tim anh thắt lại dường như vừa nhớ ra điều gì. Nhưng trong lòng lại vẫn cố hy vọng, không phải như thế, nhất định không phải, nhất định là anh ta tới đây thay người khác.
“Tôi nghĩ chúng ta không cần phải giởi thiệu.”
Sở Luật ném tập tài liệu sang một bên, cũng thoải mái xắn áo lên, cúc áo sơ mi gắn mặt đá quý không biết khiến bao người bị đau mắt.
“Tôi có tám mươi phần trăm cổ phần Sở Thị, cho nên từ giờ trở đi tôi sẽ là tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị.”
“Còn có, Mân Tiên Sinh, nhớ phải bù đắp những khoản thiếu nợ, bằng không chúng ta sẽ phải ra tòa. Anh trộm cũng được, cướp cũng thế, cho dù bán mình đi cũng phải trả lại.”
Ánh mắt không nóng không lạnh của Sở Luật đặt lên người Mân Quốc Thịnh, bàn tay anh hơi run run giống như xương cốt bị lạnh cóng đau buốt.
Đôi mắt Sở Luật thực lạnh lùng, chỉ muốn đem người trước mặt nghiền thành tro bụi.
Đúng vậy, đúng là như thế, lúc này Sở Luật quả có ý muốn đó, nếu không phải anh luôn tự chủ được hơn người khác thì e rằng nắm tay anh nhất định đã đập chết Mân Quốc Thịnh.
Tính kế anh, anh có thể tha thứ, hắn chỉ là kẻ không có năng lực.
Buộc anh rời Sở Thị, anh có thể bỏ qua, hắn cũng không đủ tài để quản lý.
Nhưng hắn ta ngàn vạn không nên có chủ ý với lão bà của anh, tuy rằng hiện giờ người kia không còn nữa nhưng ở trong hộ khẩu người phụ nữ kia vẫn là lão bà của anh, hơn nữa cả đời này anh đều sẽ không ly hôn.
Trên đời này dám cho anh đội nón xanh chỉ có hai người, một là Mễ Đông Phong hiện đã phải sống như chó, đương nhiên là bởi vì Sở Luật không cho hắn ta chết, Sở Luật cũng không muốn hắn ta sống tốt.
Mân Quốc Thịnh lại càng không có khả năng.
Không biết vì cái gì, lúc này toàn thân Mân Quốc Thịnh như bị dội một gáo nước lạnh, quả thực từ đỉnh đầu tới lòng bàn chân đều lạnh ngắt cứng đờ, cái loại lạnh này… đáng sợ.
Hôm nay anh mới biết được, vì sao tất cả mọi người đều nói ở nơi này có một người ngươi không thể chọc vào, đó chính là Sở Luật. Trước kia anh còn chưa tin, nghĩ Sở Luật dẫu sao cũng chỉ là con người, có thể thủ đoạn buôn bán lợi lại một ít, nhưng lợi hại thế nào cũng chỉ là một người.
Hiện tại anh đã biết, Sở Luật căn bản là không phải con người. Những gì anh nghĩ, những gì anh làm, mỗi bước đi tính toán, thậm chí là muốn làm cái gì Sở Luật đều đoán trước được.
Anh ta đã ép anh tới tuyệt vọng, lợi dụng anh hoàn toàn. Anh chẳng những đem những cổ đông mình không thuận mắt đá cút đi, lại còn trực tiếp khiến cho Mân gia mất hai trăm triệu. Nếu anh đoán không sai, việc Mân gia mất đi hai trăm triệu kia nhất định cũng là do bàn tay Sở Luật nhúng vào.
Hắn ta là quái vật, hắn đúng là quái vật.
Trên trán Mân Quốc Thịnh rơi xuống từng giọt mồ hôi lớn, anh nghe được tiếng tim mình đập mạnh bùm bùm, lúc nhanh lúc chậm, rồi lại liên hồi đập mạnh khiến anh thậm chí không thể hô hấp.
‘Bịch’ một tiếng, lại một lần anh ngã xỉu trên mặt đất, khuôn mặt nhợt nhạt không có bất cứ sức sống nào, thật sự giống xác chết.
“Gọi xe cứu thương cho hắn.” Sở Luật nhàn nhạt nói rồi ngồi xuống, bắt đầu mở ra tài liệu. Những người khác đều không dám động đậy, anh nói gì những người bọn họ cũng chỉ có thể cúi đầu, không dám chen vào.
Tám mươi phần trăm cổ phần ở trong tay anh, bọn họ hiện tại cũng chỉ như một ít tôm tép râu ria, cũng không dám như trước tranh luận với Sở Luật.
Vài ngày sau, toàn bộ tập đoàn Sở Thị dọn tới tòa nhà mai mươi tám tầng mới. Dự án Hàng Ngọc tiếp tục được bơm vốn, cũng đủ duy trì đến khi hoàn thành cảng, chờ đến khi hoàn thành toàn bộ mấy tỉnh ven biển này sẽ có hệ thông giao thông thông suốt mà đầu mối then chốt là Hàng Ngọc – cảng mậu dịch tư nhân của tập đoàn Sở Thị. Sở Luật không có gì, nhưng anh có một mỏ vàng tư nhân, không ai biết tới mỏ vàng của anh lớn chừng nào nhưng cũng đủ huy trì cho bất cứ dự án nào của anh. Anh kiếm được, cũng có nghĩa anh có thể vứt được.
Đương nhiên trước nay anh buôn bán đều không vứt đi cái gì.
Cho nên Mân Quốc Thịnh người đàn ông này, thật sự thua không đáng thương, mà bởi vì gã ta quá ngu ngốc.
Mân Quốc Thịnh được đưa vào bệnh viện, cũng không có gì, chỉ là nhất thời bị kích động. Nhưng hiện tại anh lại là hai bàn tay trắng, Mân gia tổn thất gần năm trăm triệu, vậy nên người thừa kế này cũng sẽ không còn muốn. Anh tuy không bị đuổi khỏi Mân gia nhưng về sau có bất cứ quyết sách nào của Mân gia anh cũng không có quyền tham dự, hơn nữa Mân gia cũng không thể để người như vậy tiếp tục làm việc. Lúc này nhiều nhất cũng chỉ là cho tiền dưỡng lão sống qua ngày, đối với một Mân Quốc Thình luôn kiêu ngạo mà nói thì giết anh còn đỡ thống khổ hơn lúc này.
Nhưng Sở Luật muốn anh ta thống khổ.
Anh lại càng để ý anh ta đã cướp cái gì của anh. Giống như Mễ Đông Phong, cả đời chịu khổ thế nào cũng không đủ. Cái chết là quá có lợi cho bọn họ.
***
Lúc này, Hạ Minh Chính đỡ Thẩm Ý Quân ngồi xuống sô pha. Ông mở TV, bản tin tài chính kinh tế đưa tin, lại đổi thành thiên hạ của Sở Luật.
“Tôi biết A Luật đứa nhỏ này không đơn giản, đúng thật là sớm có chuẩn bị.”
Hạ Minh Chính ha hả nở nụ cười. Xem quan hệ hai nhà hiện tại, chỉ cần Dĩ Hiên cố gắng một chút, nói không chừng Sở Luật sẽ lại thành con rể ông. Tuy rằng xin lỗi Nhược Tâm một ít, nhưng chuyện tình cảm đâu ai có thể ngăn cản, phải không?
Thẩm Ý Quân nhàn nhạt nhìn TV, sau đó ánh mắt dừng trên người Hạ Minh CHính, thực sự cảm thấy ông cười có chút chói mắt. Mà Hạ Minh Chính cũng phát hiện trên mặt Thẩm Ý Quân rất lãnh đạm, lúc này mới thấy mình giống như có chút vênh váo đắc ý.
Ông cũng nhớ kĩ, về sau tốt nhất không nhắc tới những chuyện này trước mặt Thẩm Ý Quân, nhưng nếu về sau Sở Luật cùng Hạ Dĩ Hiên ở bên nhau thì cũng không thể không nói với bà được.
Mà hiện tại ông đã coi Sở Luật như sắp thành con rể mình.
Đương nhiên lúc này vui mừng nhất là Hạ Dĩ Hiên. Lúc trước cô cũng không nghĩ nhiều, ai có thể nghĩ được Sở Luật vốn dĩ đang trắng tay thế mà lại một lần nữa trở thành tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị, thậm chí Hàng Ngọc khiến giá trị của anh tăng thêm vài phần, về sau giá trị của Sở Luật dường như không ai có thể với tới.
Hạ Dĩ Hiên càng cố gắng tính toán với Tống Uyển, đương nhiên cô cũng không thích Sở Tương. Ở trong mắt cô, Sở Tương chính là sâu mọt của nhà này, mà trong lòng Sở Tương cũng coi cô như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.