Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 611: Thịt vẫn còn sống
Hạ Nhiễm Tuyết
26/07/2018
"Cái này không thể nói vậy, khả năng cao tuỷ của người thân sẽ thích
hợp, nhưng tuỷ thích hợp không nhất định phải có quan hệ huyết thống.
Giống như Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm là một đứa trẻ may mắn, bởi vì bé
có hai tủy thích hợp được quyên tặng, một là Sở tiên sinh, nhưng đây là
sự tự do của Sở tiên sinh, chúng tôi cũng tôn trọng quyết định của anh."
"Một vị khác là Cao tiên sinh, tủy của anh ấy cũng thích hợp với Tiểu Vũ Điểm, cho nên lúc ấy nhờ có anh ấy, nếu không đứa bé kia đã sớm không còn trên thế gian này nữa, không đúng, còn người mẹ của đứa bé đó nữa."
Ngón tay Sở Luật khẽ run run, sự bình tĩnh trên mặt cũng lướt qua một niềm chua xót khác thường, lúc ấy anh thực đã làm sai.
"Cao Dật?" Sở Luật buông hồ sơ bệnh án trong tay xuống, môi mỏng bật ra tên một người đàn ông, quả nhiên anh ta nói dối anh, Tiểu Vũ Điểm không phải con gái anh ta, cũng không phải tên Cao Vũ Điểm.
"Đúng vậy, Sở tiên sinh, có vẻ khả năng anh đã gặp Cao tiên sinh? Bây giờ Tiểu Vũ Điểm rất khỏe mạnh, cũng cảm ơn anh đã trợ giúp bé, còn có những chi phí giải phẫu." Bác sĩ khách khí nói với Sở Luật, mặc dù người đàn ông này không chân chính cứu đứa bé kia, nhưng lại gián tiếp giúp bé, cũng không tính là quá vô tình.
"Cái này tôi có thể mang đi không?" Sở Luật đứng lên, nói là dò hỏi, nhưng căn bản tay cũng chưa từng thả ra.
Bác sĩ gật đầu một cái: "Cái này chỉ là một bản sao, Sở tiên sinh có thể mang đi lúc nào cũng được." Anh không hỏi nhiều nguyên nhân, cũng không cần hỏi. Anh ta trợ giúp đứa bé kia những chi phí y tế, có quyền xem đứa bé đó khôi phục thế nào.
"Cảm ơn." Giọng nói Sở Luật lạnh băng, ngay cả câu cảm ơn cũng nói lãnh lẽo như thế, người đàn ông này từ trước đến nay chỉ có đoạt lấy, thật đúng là tới điểm mấu chốt của anh ta.
Bác sĩ chỉ khẽ nâng bả vai, nghe một câu cảm ơn của anh ta, nói thật ra cũng không sao thoải mái.
Tay Sở Luật nắm chặt hồ sơ bệnh án trong tay, sau đó mở ra, anh cẩn thận đặt hồ sơ bệnh án trong lồng ngực giống như đây là bảo bối trân quý nhất của anh, thật sự đối với anh mà nói hiện tại cái này chính là bảo bối.
Trong một bệnh viện khác. Sở Luật đem hồ sơ bệnh án đặt ở trên bàn, mặt trên còn ghi chép rất rõ ràng tủy của anh và Tiểu Vũ Điểm thích hợp, đương nhiên còn bao gồm một người đàn ông khác.
"Giúp tôi kiểm tra đứa nhỏ này và tôi có cùng quan hệ huyết thống không?"
Bác sĩ mặc dù tò mò nhưng vẫn gật đầu một cái.
Sở Luật vẫn không nhúc nhích ngồi tại đó, đôi mắt đen bình tĩnh, mà chỉ có chính anh biết hiện tại anh đang căng thẳng đến mức độ nào, dường như anh cứ mỗi vài phút lại xem đồng hồ ở cổ tay mình, thời gian mỗi giây mỗi phút cực kì khổ sở, mà từ trước đến nay anh cũng không có cảm giác thời gian trôi qua chậm như thế.
Anh mở tay ra, lòng bàn tay nắm chặt mà không biết đổ mồ hôi từ khi nào, ngay cả trán anh cũng vậy.
Chờ đợi như vậy, thật sự rất thống khổ.
"Sở tiên sinh, đã có kết quả rồi." Bác sĩ đặt kết quả kiểm tra trước mặt Sở Luật, bởi vì số liệu đều có sẵn cho nên xét nghiệm DNA thuận lợi hơn rất nhiều.
"Sở tiên sinh, nếu anh muốn càng thêm chính xác hơn một chút, cuối cùng mang người đến."
Bác sĩ lại bổ sung thêm một câu: "Kết quả có lẽ cũng không kém nhiều, nhưng như vậy sẽ làm anh càng thêm yên tâm hơn."
"Không cần." Từ trên bàn Sở Luật cầm kết quả kiểm tra, cũng không mở ra, anh đứng lên đi về phía cửa. Trên đời này sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy, Hạ Nhược Tâm là cô gái như thế nào, trước kia anh có lẽ không rõ, nhưng hiện tại anh đã hiểu rõ rồi.Cô là một cô gái sẽ không nói dối, cho nên chỉ cần kết quả này vậy là cũng đã đủ rồi, kì thật anh đã tin Tiểu Vũ Điểm đúng là con gái anh, nhưng anh vẫn yêu cầu chứng cứ, chứng cứ này không phải cho anh xem mà là cho Hạ Nhược Tâm.
Có cái này, cô còn muốn tiếp tục phủ nhận nữa sao?
Ngồi ở trong xe, anh mới lấy kết quả kiểm tra của bác sĩ đưa cho anh ra.
Anh cẩn thận mở ra, cúi đầu nhìn, cuối cùng lúc xem tới kết quả đôi môi mỏng vẫn luôn mím chặt mới thả lỏng, sau đó chậm rãi cong lên. Tròng mắt vẫn luôn lạnh nhạt lúc này dường như không nên xuất hiện nước mắt trong mắt anh.
Kì thật người đàn ông Sở Luật này, vĩnh viễn là cùng nước mắt cách biệt.
Anh đặt kết quả kiểm tra trong tay ở ghế ngồi bên cạnh, cả người giống như từ mùa đông từng chút đi vào mùa thu, đã lâu trước đây không có cái loại đáng sợ tới áp lực cực điểm này.
Hạ Nhược Tâm ăn mà không cảm nhận được mùi vị trong bát cơm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cái thìa con gái đang cầm trên tay, đứa nhỏ này bây gờ đã không muốn để người khác bón, luôn thích tự xúc ăn cơm.
"Mẹ, mẹ muốn ăn cơm của Tiểu Vũ Điểm?" Tiểu Vũ Điểm đột nhiên ngẩng đầu lên, đem bát cơm nhỏ về phía trước: "Vậy mẹ ăn đi, Tiểu Vũ Điểm ăn no rồi ạ." Bé hào phóng chia sẻ cơm của mình cho mẹ.
Cao Dật xoa đầu Tiểu Vũ Điểm:" Mẹ con không phải muốn ăn cơm của con, mẹ muốn ăn chính là Tiểu Vũ điểm."
Tiểu Vũ Điểm vừa nghe lập tức khuôn mặt nhỏ nhăn lại: "Nhưng mà thịt của Tiểu Vũ Điểm không thể ăn, vẫn còn sống."
Hạ Nhược Tâm dở khóc dở cười với ngôn ngữ của con gái mình, cô nào có khả năng ăn thịt đó, còn hiện tại con gái cô cả ngày đang suy nghĩ gì vậy, nghĩ người mẹ là cô là yêu quái sao?
Cao Dật cũng bật cười: "Vậy con làm mẹ ăn nhanh lên, như vậy thì mẹ con ăn no rồi sẽ không muốn ăn thịt Tiểu Vũ Điểm nữa." Anh nói rồi nhéo má cực mịn của Tiểu Vũ Điểm, dường như có thể véo ra nước, thật là nhóc con đáng yêu.
Nhưng sắc mặt anh lại không tự chủ hơi trầm xuống, tâm sự trong lòng Hạ Nhược Tâm, anh không phải không biết, chỉ là chuyện này kì thật bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày phải đối mặt.
"Nhược Tâm, không cần lo lắng, anh ta nhất định không phải là (bố của) Tiểu Vũ Điểm phải không?" Tay anh đặt trên tay Hạ Nhược Tâm, nắm chặt tay cô, ngón tay hơi lạnh, hiển nhiên tâm tình cô bây giờ vẫn chưa bình phục lại được.
"Vâng." Hạ Nhược Tâm đáp ứng, chỉ là không biết vì cái gì, cô luôn cảm thấy bất an, bản thân người đàn ông kia chính là không từ thủ đoạn, nếu hiện tại anh ta không có con, muốn đoạt Tiểu Vũ Điểm của cô thì làm sao bây giờ?
Cơ thể nhỏ bé của Tiểu Vũ Điểm bò lên chân cô: "Mẹ, ăn cơm nhanh lên, thịt Tiểu Vũ Điểm, không thể ăn."
Hạ Nhược Tâm ôm chặt con cái trong lồng ngực, để cằm trên đầu con, được thôi, ăn trước, ăn no mới có sức lực bảo vệ con gái cô.
Cao Dật buông đôi đũa trong tay xuống, hiện tại Hạ Nhược Tâm ăn cơm nhưng anh lại ăn không vô.
Có lẽ cuộc sống yên bình của bọn họ sắp phải đối mặt với phong ba bão tố.
"Một vị khác là Cao tiên sinh, tủy của anh ấy cũng thích hợp với Tiểu Vũ Điểm, cho nên lúc ấy nhờ có anh ấy, nếu không đứa bé kia đã sớm không còn trên thế gian này nữa, không đúng, còn người mẹ của đứa bé đó nữa."
Ngón tay Sở Luật khẽ run run, sự bình tĩnh trên mặt cũng lướt qua một niềm chua xót khác thường, lúc ấy anh thực đã làm sai.
"Cao Dật?" Sở Luật buông hồ sơ bệnh án trong tay xuống, môi mỏng bật ra tên một người đàn ông, quả nhiên anh ta nói dối anh, Tiểu Vũ Điểm không phải con gái anh ta, cũng không phải tên Cao Vũ Điểm.
"Đúng vậy, Sở tiên sinh, có vẻ khả năng anh đã gặp Cao tiên sinh? Bây giờ Tiểu Vũ Điểm rất khỏe mạnh, cũng cảm ơn anh đã trợ giúp bé, còn có những chi phí giải phẫu." Bác sĩ khách khí nói với Sở Luật, mặc dù người đàn ông này không chân chính cứu đứa bé kia, nhưng lại gián tiếp giúp bé, cũng không tính là quá vô tình.
"Cái này tôi có thể mang đi không?" Sở Luật đứng lên, nói là dò hỏi, nhưng căn bản tay cũng chưa từng thả ra.
Bác sĩ gật đầu một cái: "Cái này chỉ là một bản sao, Sở tiên sinh có thể mang đi lúc nào cũng được." Anh không hỏi nhiều nguyên nhân, cũng không cần hỏi. Anh ta trợ giúp đứa bé kia những chi phí y tế, có quyền xem đứa bé đó khôi phục thế nào.
"Cảm ơn." Giọng nói Sở Luật lạnh băng, ngay cả câu cảm ơn cũng nói lãnh lẽo như thế, người đàn ông này từ trước đến nay chỉ có đoạt lấy, thật đúng là tới điểm mấu chốt của anh ta.
Bác sĩ chỉ khẽ nâng bả vai, nghe một câu cảm ơn của anh ta, nói thật ra cũng không sao thoải mái.
Tay Sở Luật nắm chặt hồ sơ bệnh án trong tay, sau đó mở ra, anh cẩn thận đặt hồ sơ bệnh án trong lồng ngực giống như đây là bảo bối trân quý nhất của anh, thật sự đối với anh mà nói hiện tại cái này chính là bảo bối.
Trong một bệnh viện khác. Sở Luật đem hồ sơ bệnh án đặt ở trên bàn, mặt trên còn ghi chép rất rõ ràng tủy của anh và Tiểu Vũ Điểm thích hợp, đương nhiên còn bao gồm một người đàn ông khác.
"Giúp tôi kiểm tra đứa nhỏ này và tôi có cùng quan hệ huyết thống không?"
Bác sĩ mặc dù tò mò nhưng vẫn gật đầu một cái.
Sở Luật vẫn không nhúc nhích ngồi tại đó, đôi mắt đen bình tĩnh, mà chỉ có chính anh biết hiện tại anh đang căng thẳng đến mức độ nào, dường như anh cứ mỗi vài phút lại xem đồng hồ ở cổ tay mình, thời gian mỗi giây mỗi phút cực kì khổ sở, mà từ trước đến nay anh cũng không có cảm giác thời gian trôi qua chậm như thế.
Anh mở tay ra, lòng bàn tay nắm chặt mà không biết đổ mồ hôi từ khi nào, ngay cả trán anh cũng vậy.
Chờ đợi như vậy, thật sự rất thống khổ.
"Sở tiên sinh, đã có kết quả rồi." Bác sĩ đặt kết quả kiểm tra trước mặt Sở Luật, bởi vì số liệu đều có sẵn cho nên xét nghiệm DNA thuận lợi hơn rất nhiều.
"Sở tiên sinh, nếu anh muốn càng thêm chính xác hơn một chút, cuối cùng mang người đến."
Bác sĩ lại bổ sung thêm một câu: "Kết quả có lẽ cũng không kém nhiều, nhưng như vậy sẽ làm anh càng thêm yên tâm hơn."
"Không cần." Từ trên bàn Sở Luật cầm kết quả kiểm tra, cũng không mở ra, anh đứng lên đi về phía cửa. Trên đời này sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy, Hạ Nhược Tâm là cô gái như thế nào, trước kia anh có lẽ không rõ, nhưng hiện tại anh đã hiểu rõ rồi.Cô là một cô gái sẽ không nói dối, cho nên chỉ cần kết quả này vậy là cũng đã đủ rồi, kì thật anh đã tin Tiểu Vũ Điểm đúng là con gái anh, nhưng anh vẫn yêu cầu chứng cứ, chứng cứ này không phải cho anh xem mà là cho Hạ Nhược Tâm.
Có cái này, cô còn muốn tiếp tục phủ nhận nữa sao?
Ngồi ở trong xe, anh mới lấy kết quả kiểm tra của bác sĩ đưa cho anh ra.
Anh cẩn thận mở ra, cúi đầu nhìn, cuối cùng lúc xem tới kết quả đôi môi mỏng vẫn luôn mím chặt mới thả lỏng, sau đó chậm rãi cong lên. Tròng mắt vẫn luôn lạnh nhạt lúc này dường như không nên xuất hiện nước mắt trong mắt anh.
Kì thật người đàn ông Sở Luật này, vĩnh viễn là cùng nước mắt cách biệt.
Anh đặt kết quả kiểm tra trong tay ở ghế ngồi bên cạnh, cả người giống như từ mùa đông từng chút đi vào mùa thu, đã lâu trước đây không có cái loại đáng sợ tới áp lực cực điểm này.
Hạ Nhược Tâm ăn mà không cảm nhận được mùi vị trong bát cơm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cái thìa con gái đang cầm trên tay, đứa nhỏ này bây gờ đã không muốn để người khác bón, luôn thích tự xúc ăn cơm.
"Mẹ, mẹ muốn ăn cơm của Tiểu Vũ Điểm?" Tiểu Vũ Điểm đột nhiên ngẩng đầu lên, đem bát cơm nhỏ về phía trước: "Vậy mẹ ăn đi, Tiểu Vũ Điểm ăn no rồi ạ." Bé hào phóng chia sẻ cơm của mình cho mẹ.
Cao Dật xoa đầu Tiểu Vũ Điểm:" Mẹ con không phải muốn ăn cơm của con, mẹ muốn ăn chính là Tiểu Vũ điểm."
Tiểu Vũ Điểm vừa nghe lập tức khuôn mặt nhỏ nhăn lại: "Nhưng mà thịt của Tiểu Vũ Điểm không thể ăn, vẫn còn sống."
Hạ Nhược Tâm dở khóc dở cười với ngôn ngữ của con gái mình, cô nào có khả năng ăn thịt đó, còn hiện tại con gái cô cả ngày đang suy nghĩ gì vậy, nghĩ người mẹ là cô là yêu quái sao?
Cao Dật cũng bật cười: "Vậy con làm mẹ ăn nhanh lên, như vậy thì mẹ con ăn no rồi sẽ không muốn ăn thịt Tiểu Vũ Điểm nữa." Anh nói rồi nhéo má cực mịn của Tiểu Vũ Điểm, dường như có thể véo ra nước, thật là nhóc con đáng yêu.
Nhưng sắc mặt anh lại không tự chủ hơi trầm xuống, tâm sự trong lòng Hạ Nhược Tâm, anh không phải không biết, chỉ là chuyện này kì thật bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày phải đối mặt.
"Nhược Tâm, không cần lo lắng, anh ta nhất định không phải là (bố của) Tiểu Vũ Điểm phải không?" Tay anh đặt trên tay Hạ Nhược Tâm, nắm chặt tay cô, ngón tay hơi lạnh, hiển nhiên tâm tình cô bây giờ vẫn chưa bình phục lại được.
"Vâng." Hạ Nhược Tâm đáp ứng, chỉ là không biết vì cái gì, cô luôn cảm thấy bất an, bản thân người đàn ông kia chính là không từ thủ đoạn, nếu hiện tại anh ta không có con, muốn đoạt Tiểu Vũ Điểm của cô thì làm sao bây giờ?
Cơ thể nhỏ bé của Tiểu Vũ Điểm bò lên chân cô: "Mẹ, ăn cơm nhanh lên, thịt Tiểu Vũ Điểm, không thể ăn."
Hạ Nhược Tâm ôm chặt con cái trong lồng ngực, để cằm trên đầu con, được thôi, ăn trước, ăn no mới có sức lực bảo vệ con gái cô.
Cao Dật buông đôi đũa trong tay xuống, hiện tại Hạ Nhược Tâm ăn cơm nhưng anh lại ăn không vô.
Có lẽ cuộc sống yên bình của bọn họ sắp phải đối mặt với phong ba bão tố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.