Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 974: Tiểu Hoa
Hạ Nhiễm Tuyết
06/07/2019
“Thật sự tôi chỉ tìm một người biết tạo hình, chỉ cần đối phương
không phải loại người sống gặp người chết thấy xác, dù có hư thối cũng
cần xét nghiệm DNA thì sẽ không phát hiện ra điều gì. Cho nên cô yên
tâm, hiện tại cô… đã chết.”
Lục Cẩm Vinh đột nhiên cười, anh cười lộ ra hàm răng giống như quỷ hút máu. Hạ Nhược Tâm vẫn cảm giác anh thật sự không cần cười, anh giống như Sở Luật, sau khi cười tất có người gặp xui xẻo.
Mà hiện tại cô không bao giờ có thể xui xẻo.
Cô xem tờ báo để trước mặt, hóa ra lúc đó cô bị thành như vậy, thật đúng là rất xấu, cũng rất quỷ dị, may mà lúc này cô không còn giống quỷ.
Không đúng, người ở bên ngoài nhìn thì có lẽ vẫn giống quỷ, có lẽ cả đời này đừng nên để người khác thấy được khuôn mặt của cô.
Nhẹ nhàng, cô xoa xoa khuôn mặt mình, cách một tầng băng bó cô vẫn còn có thể cảm giác được những chỗ lồi lõm bất thường, có lẽ không cần che lại cũng không ai biết được cô là ai.
Lục Cẩm Vinh ném tờ báo qua một bên, sau đó ôm ngực nhàn nhạt nhìn cô.
Hạ Nhược Tâm ngẩng mặt lên nhìn vào hai mắt anh, rất thanh triệt, rất đơn giản. Rốt cuộc cô đối với anh ngoại trừ cảm kích không có bất cứ chút tính kế gì tồn tại.
Không thể không nói, Lục Cẩm Vinh cùng loại người với Sở Luật, đều là những con cáo già, tâm kế dùng nhiều, suy nghĩ phức tạp nhưng lại thích những điều đơn giản.
“Tên cô là gì?” Lục Cẩm Vinh kéo ghế dựa rồi ngồi xuống, cũng vắt chéo hai chân. Chỉ nhìn tư thế thoải mái của anh cũng có thể thấy được là kiểu đàn ông lăn lộn doanh quanh trên thương trường, ngoài hơi tiền ra còn có thể thấy được quý khí tồn tại.
Hạ Nhược Tâm chỉ vào yết hầu của mình, yết hầu của cô bị bỏng rát, cô không thể nói chuyện.
“A…” Cô mở miệng ra, vẫn là tiếng khàn khàn, cũng không phải quá khó nghe nhưng khiến người nghe được thực không thoải mái.
“Đừng nói nữa.” Lục Cẩm Vinh đưa tay xoa mái tóc bị cắt của cô.
“Mặt cô sẽ tốt, giọng của cô cũng sẽ tốt. Tin tôi đi, tôi sẽ tìm bác sĩ giỏi chữa cho cô.”
“Cảm ơn.” Cô dùng khẩu hình để nói.
“Đừng khách khí.” Lục Cẩm Vinh đứng thẳng thân thế, mấy ngày nay đến trò chuyện với cô cũng hiểu một ít ý tứ.
“Nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày nữa chúng ta sẽ ra nước ngoài.”
Hạ Nhược Tâm mấp máy bờ môi, cô chôn mặt mình vào gối, cô nói không nên lời, cũng không muốn nói chuyện. Không lâu sau Tần Tuyết Quyên tiến vào mang cho Hạ Nhược Tâm một nồi canh to.
Mà nồi canh to này chỉ cần Hạ Nhược Tâm ăn được một chút cũng đã không thấy lãng phí. Yết hầu của cô, dạ dày của cô tới lúc này vẫn chưa chấp nhận được sự kích thích của đồ ăn.
Tần Tuyết Quyên lấy một bát nhỏ canh cho Hạ Nhược Tâm, lại quay sang Lục Cẩm Vinh hỏi một câu:
“Vinh nhi, cô ấy tên gì?” Vẫn không thể không có tên đi, là con người hẳn phải có một cái tên, dù chỉ là biệt danh. Ít nhất còn có thể gọi phân biệt với người khác.
“Cái này…” Lục Cẩm Vinh cũng không biết, từ khi anh đưa cô về không ai biết cả, dù hiện tại người đã tỉnh nhưng lại không thể nói chuyện, hơn nữa dường như cô gái này không muốn nói cái tên trước kia của mình ra.
“Cô có tên không?” Anh đi tới cúi xuống sát vào mặt Hạ Nhược Tâm, nhưng chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của cô.
Hạ Nhược Tâm gật đầu một cái, có tên, tất nhiên sinh ra sẽ có tên, chỉ là tên của cô cô không muốn nhắc lại.
“Không muốn nói?” Lục Cẩm Vinh lại hỏi.
Hạ Nhược Tâm nhẹ gật đầu một cái.
“A, bộ dáng này…”
Lục Cẩm Vinh suy nghĩ. “Đã không muốn nói vậy thì cứ bỏ đi, tôi đặt cho cô một cái tên, cùng họ với tôi, được không?”
Hạ Nhược Tâm nâng mi lên, lại gật đầu một cái. Đúng vậy, cứ coi như cô trước kia đã chết, mà trong lòng vài người kỳ thật cô đã chết, không phải sao?
“Ừ…” Lục Cẩm Vinh suy nghĩ hồi lâu. “Vậy đi cô mang họ Lục của tôi, tên Tiểu Hoa, Lục Tiểu Hoa, tên này không tồi.”
Hạ Nhược Tâm không có cảm giác với ba từ này, kỳ thật cho dù gọi là Chó Điên hay Chó Chết cô cũng không thấy có vấn đề gì. Sau khi Lục Cẩm Vinh thốt ra cái tên cũng liền định cho cô tên là Lục Tiểu Hoa.
Tần Tuyết Quyên lúc đầu sửng sốt một chút, sau đó nhẹ nhàng cười cười. Bà đặt bát canh trước mặt Hạ Nhược Tâm.
“Không thể ngờ được Vinh thiếu nhà ta vẫn nhớ cái tên Tiểu Hoa này, đã mười mấy năm nó không nói tới hai chứ này.”
Nhược Tâm cầm lấy thìa tự mình uống canh, Tần Tuyết Quyên vẫn tiếp tục nói, lời nói có chút cảm xúc không nên lời, có lẽ những ký ức đó đã được chôn giấu thật lâu, khi lại bị nhắc lại mới chợt nhận ra thật sự đã đi qua lâu như vậy.
“Vinh nhi thật ra không phải là đứa con duy nhất của ông bà chủ, khi nó bảy tuổi bà chủ còn sinh ra một bé gái, lớn lên rất xinh đẹp. Nhưng đứa bé đó số khổ, Vinh nhi vẫn gọi bé là Tiểu Hoa, chính là hy vọng bé có thể giống như đóa hoa, mỗi năm càng nở rộ, chỉ là Tiểu Hoa chưa kịp nở đã sinh bệnh không còn nữa.”
“Ông bà chủ đều rất đau khổ, tới tận bây giờ bà chủ vẫn nhớ tới Tiểu Hoa. Nếu như Tiểu Hoa còn sống hiện tại cũng hơn hai mươi tuổi, có lẽ sấp xỉ tuổi cháu.”
“Hiện giờ Vinh nhi rất hào phòng, đem cái tên này cho cháu, như vậy cũng tốt." Trong lòng Tần Tuyết Quên cũng vui mừng. Có lẽ với đứa bé chết sớm kia không chỉ vợ chồng Lục gia, ngay cả Tần Tuyết Quyên cũng không cách nào quên được.
Trong nhà chỉ có một tiểu công chúa, từ nhỏ lại ngoan ngoãn nghe lời hiểu chuyện, cả nhà ai cũng cảm thấy thương đau.
Hạ Nhược Tâm uống một ngụm canh, canh rất nhạt, cũng rất ấm, uống vào trong cổ họng cũng không khiến yết hầu đau nữa. Lần này thật tốt, cô không còn nôn ra, nhưng cô cũng chỉ uống được một bát này, uống xong toàn thân cũng đã đổ mồ hôi.
Thân thể cô đã dần dần bình phục, nhưng muốn trở lại như trước lại không phải chuyện dễ dàng. Giống như hai chân của cô sẽ cần cố định hơn nửa năm, sau đó còn phải tiếp tục phẫu thuật, không chỉ một hai lần. Lần nào mà chẳng đau muốn chết, lần nào cũng như tái sinh.
“Chúng ta ra ngoài đi.” Lục Cẩm Vinh ngồi xổm xuống quàng khăn qua cổ cho Hạ Nhược Tâm. Bác sĩ có nói hiện tại cô cần phải được phơi nắng thường xuyên.
Lục Cẩm Vinh đột nhiên cười, anh cười lộ ra hàm răng giống như quỷ hút máu. Hạ Nhược Tâm vẫn cảm giác anh thật sự không cần cười, anh giống như Sở Luật, sau khi cười tất có người gặp xui xẻo.
Mà hiện tại cô không bao giờ có thể xui xẻo.
Cô xem tờ báo để trước mặt, hóa ra lúc đó cô bị thành như vậy, thật đúng là rất xấu, cũng rất quỷ dị, may mà lúc này cô không còn giống quỷ.
Không đúng, người ở bên ngoài nhìn thì có lẽ vẫn giống quỷ, có lẽ cả đời này đừng nên để người khác thấy được khuôn mặt của cô.
Nhẹ nhàng, cô xoa xoa khuôn mặt mình, cách một tầng băng bó cô vẫn còn có thể cảm giác được những chỗ lồi lõm bất thường, có lẽ không cần che lại cũng không ai biết được cô là ai.
Lục Cẩm Vinh ném tờ báo qua một bên, sau đó ôm ngực nhàn nhạt nhìn cô.
Hạ Nhược Tâm ngẩng mặt lên nhìn vào hai mắt anh, rất thanh triệt, rất đơn giản. Rốt cuộc cô đối với anh ngoại trừ cảm kích không có bất cứ chút tính kế gì tồn tại.
Không thể không nói, Lục Cẩm Vinh cùng loại người với Sở Luật, đều là những con cáo già, tâm kế dùng nhiều, suy nghĩ phức tạp nhưng lại thích những điều đơn giản.
“Tên cô là gì?” Lục Cẩm Vinh kéo ghế dựa rồi ngồi xuống, cũng vắt chéo hai chân. Chỉ nhìn tư thế thoải mái của anh cũng có thể thấy được là kiểu đàn ông lăn lộn doanh quanh trên thương trường, ngoài hơi tiền ra còn có thể thấy được quý khí tồn tại.
Hạ Nhược Tâm chỉ vào yết hầu của mình, yết hầu của cô bị bỏng rát, cô không thể nói chuyện.
“A…” Cô mở miệng ra, vẫn là tiếng khàn khàn, cũng không phải quá khó nghe nhưng khiến người nghe được thực không thoải mái.
“Đừng nói nữa.” Lục Cẩm Vinh đưa tay xoa mái tóc bị cắt của cô.
“Mặt cô sẽ tốt, giọng của cô cũng sẽ tốt. Tin tôi đi, tôi sẽ tìm bác sĩ giỏi chữa cho cô.”
“Cảm ơn.” Cô dùng khẩu hình để nói.
“Đừng khách khí.” Lục Cẩm Vinh đứng thẳng thân thế, mấy ngày nay đến trò chuyện với cô cũng hiểu một ít ý tứ.
“Nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày nữa chúng ta sẽ ra nước ngoài.”
Hạ Nhược Tâm mấp máy bờ môi, cô chôn mặt mình vào gối, cô nói không nên lời, cũng không muốn nói chuyện. Không lâu sau Tần Tuyết Quyên tiến vào mang cho Hạ Nhược Tâm một nồi canh to.
Mà nồi canh to này chỉ cần Hạ Nhược Tâm ăn được một chút cũng đã không thấy lãng phí. Yết hầu của cô, dạ dày của cô tới lúc này vẫn chưa chấp nhận được sự kích thích của đồ ăn.
Tần Tuyết Quyên lấy một bát nhỏ canh cho Hạ Nhược Tâm, lại quay sang Lục Cẩm Vinh hỏi một câu:
“Vinh nhi, cô ấy tên gì?” Vẫn không thể không có tên đi, là con người hẳn phải có một cái tên, dù chỉ là biệt danh. Ít nhất còn có thể gọi phân biệt với người khác.
“Cái này…” Lục Cẩm Vinh cũng không biết, từ khi anh đưa cô về không ai biết cả, dù hiện tại người đã tỉnh nhưng lại không thể nói chuyện, hơn nữa dường như cô gái này không muốn nói cái tên trước kia của mình ra.
“Cô có tên không?” Anh đi tới cúi xuống sát vào mặt Hạ Nhược Tâm, nhưng chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của cô.
Hạ Nhược Tâm gật đầu một cái, có tên, tất nhiên sinh ra sẽ có tên, chỉ là tên của cô cô không muốn nhắc lại.
“Không muốn nói?” Lục Cẩm Vinh lại hỏi.
Hạ Nhược Tâm nhẹ gật đầu một cái.
“A, bộ dáng này…”
Lục Cẩm Vinh suy nghĩ. “Đã không muốn nói vậy thì cứ bỏ đi, tôi đặt cho cô một cái tên, cùng họ với tôi, được không?”
Hạ Nhược Tâm nâng mi lên, lại gật đầu một cái. Đúng vậy, cứ coi như cô trước kia đã chết, mà trong lòng vài người kỳ thật cô đã chết, không phải sao?
“Ừ…” Lục Cẩm Vinh suy nghĩ hồi lâu. “Vậy đi cô mang họ Lục của tôi, tên Tiểu Hoa, Lục Tiểu Hoa, tên này không tồi.”
Hạ Nhược Tâm không có cảm giác với ba từ này, kỳ thật cho dù gọi là Chó Điên hay Chó Chết cô cũng không thấy có vấn đề gì. Sau khi Lục Cẩm Vinh thốt ra cái tên cũng liền định cho cô tên là Lục Tiểu Hoa.
Tần Tuyết Quyên lúc đầu sửng sốt một chút, sau đó nhẹ nhàng cười cười. Bà đặt bát canh trước mặt Hạ Nhược Tâm.
“Không thể ngờ được Vinh thiếu nhà ta vẫn nhớ cái tên Tiểu Hoa này, đã mười mấy năm nó không nói tới hai chứ này.”
Nhược Tâm cầm lấy thìa tự mình uống canh, Tần Tuyết Quyên vẫn tiếp tục nói, lời nói có chút cảm xúc không nên lời, có lẽ những ký ức đó đã được chôn giấu thật lâu, khi lại bị nhắc lại mới chợt nhận ra thật sự đã đi qua lâu như vậy.
“Vinh nhi thật ra không phải là đứa con duy nhất của ông bà chủ, khi nó bảy tuổi bà chủ còn sinh ra một bé gái, lớn lên rất xinh đẹp. Nhưng đứa bé đó số khổ, Vinh nhi vẫn gọi bé là Tiểu Hoa, chính là hy vọng bé có thể giống như đóa hoa, mỗi năm càng nở rộ, chỉ là Tiểu Hoa chưa kịp nở đã sinh bệnh không còn nữa.”
“Ông bà chủ đều rất đau khổ, tới tận bây giờ bà chủ vẫn nhớ tới Tiểu Hoa. Nếu như Tiểu Hoa còn sống hiện tại cũng hơn hai mươi tuổi, có lẽ sấp xỉ tuổi cháu.”
“Hiện giờ Vinh nhi rất hào phòng, đem cái tên này cho cháu, như vậy cũng tốt." Trong lòng Tần Tuyết Quên cũng vui mừng. Có lẽ với đứa bé chết sớm kia không chỉ vợ chồng Lục gia, ngay cả Tần Tuyết Quyên cũng không cách nào quên được.
Trong nhà chỉ có một tiểu công chúa, từ nhỏ lại ngoan ngoãn nghe lời hiểu chuyện, cả nhà ai cũng cảm thấy thương đau.
Hạ Nhược Tâm uống một ngụm canh, canh rất nhạt, cũng rất ấm, uống vào trong cổ họng cũng không khiến yết hầu đau nữa. Lần này thật tốt, cô không còn nôn ra, nhưng cô cũng chỉ uống được một bát này, uống xong toàn thân cũng đã đổ mồ hôi.
Thân thể cô đã dần dần bình phục, nhưng muốn trở lại như trước lại không phải chuyện dễ dàng. Giống như hai chân của cô sẽ cần cố định hơn nửa năm, sau đó còn phải tiếp tục phẫu thuật, không chỉ một hai lần. Lần nào mà chẳng đau muốn chết, lần nào cũng như tái sinh.
“Chúng ta ra ngoài đi.” Lục Cẩm Vinh ngồi xổm xuống quàng khăn qua cổ cho Hạ Nhược Tâm. Bác sĩ có nói hiện tại cô cần phải được phơi nắng thường xuyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.