Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 1121: Tìm một người mẹ cho con gái
Hạ Nhiễm Tuyết
08/07/2019
“Cô lại đây.” Giọng Sở Luật nhẹ nhàng hơn một chút nhưng áp lực bên trong lại nặng nề nói không nên lời.
Dương Nhược Lâm hơi do dự, từng bước từng bước tiến đến đứng trước mặt Sở Luật.
“Tôi muốn cô làm một việc.” Sở Luật ngồi ngay ngắn, tay đặt trên bàn, mười ngón tay đan vào nhau, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay.
“Tổng… tổng giám đốc… ngài cứ nói.”
Dương Nhược Lâm không quen ở gần một người đàn ông như vậy, đương nhiên lòng cô nhảy càng thêm nhanh, cô muốn che lại ngực mình sợ Sở Luật sẽ nghe được tiếng tim đập.
Cảm giác này, sao lại xấu hổ như vậy, cũng sao lại cảm thấy ngượng ngùng?
“Cô đã thấy con gái tôi?” Sở Luật hỏi Dương Nhược Lâm, tầm mắt anh vẫn đặt trên gương mặt của Dương Nhược Lâm nhưng trong đồng tử chỉ âm u hồi ức chứ không có hình bóng của cô.
“Vâng ạ,” Dương Nhược Lâm gật đầu. “Con gái anh rất đáng yêu.”
“Cảm ơn.” Sở Luật nhàn nhạt mỉm cười, cũng chỉ mỗi khi nhắc tới con gái mới có thể khiến anh có ý cười như vậy. Dương Nhược Lâm không khỏi rơi một nhịp trong lòng, tin tưởng với mọi phụ nữ mà nói, người đàn ông như Sở Luật giống như thuốc phiện, rất dễ gây nghiện, hơn nữa càng dễ không thể kìm chế.
Sở Luật lấy điện thoại của mình ra, mở điện thoại, sau đó đặt trước mặt Dương Nhược Lâm.
Dương Nhược Lâm cúi đầu vừa thấy, đôi mắt cũng mở to ngạc nhiên.
Đây không phải là ảnh chụp của cô sao? Sao tổng giám đốc lại có ảnh của cô, hay là tổng giám đốc yêu thầm cô, nhưng khả năng này kẻ ngốc cũng biết là không thể.
Cô cẩn thận nhìn bức ảnh kia, không đúng, không phải cô. Nếu nhìn qua thì thật sự cho rằng là cô, nhưng nếu để ý thật kỹ mới có thể phát hiện là không phải. Cô gái trong ảnh có đôi mắt to hơn cô một chút, mũi cũng cao hơn một chút, miệng thì giống nhưng người trong ảnh có nụ cười rất tự nhiên. Hơn nữa phải cô hay không người khác có thể sẽ ngộ nhận nhưng cô thì không.
Đây không phải cô.
“Đây là…” Cô nhẹ nhàng xoa mặt mình, chẳng lẽ chị em song sinh với cô sao? Nhưng không có khả năng nha, mẹ cô chỉ sinh một mình cô, ở đâu lại có chị em?
“Vợ của tôi.” Sở Luật thu lại điện thoại của mình, lại lật xem ảnh trên điện thoại, ánh mắt vẫn lạnh băng khi nhìn lên màn hình rốt cuộc có một chút hơi ấm.
“Chị ấy đâu?” Tuy trong lòng Dương Nhược Lâm có chút mất mát không thể gọi tên nhưng vẫn cứ tò mò, cô gái trong ảnh hiện tại ở đâu?
Sở Luật nhấp khẩn môi, anh đóng lại điện thoại, sau đó kéo ngắn kéo ra rồi ném điện thoại vào trong đó.
“Cô ấy đã không còn nữa.” Nói ra câu này tim anh vẫn rất đau, anh đã làm nhiều chuyện sai nhưng lại không có cơ hội để đền bù, anh sẽ mang theo sai lầm này tới tận khi chết.
“Xin lỗi…” Dương Nhược Lâm cảm giác mình vừa hỏi vấn đề không nên hỏi, nhưng hiện tại cô muốn biết tổng giám đốc tìm cô để làm gì, là để… thay thế sao?
Nếu là thật, cô sẽ lựa chọn như thế nào?
Là nguyện ý hay không muốn?
Dường như, cô nguyện ý, nhưng cũng không đồng ý. Tin là không có bắt cứ cô gái nào có thể cự tuyệt một người đàn ông tuổi trẻ mà lại soái khí lắm tiền như Sở Luật, đương nhiên cô cũng vậy.
“Dương tiểu thư, cái này cô có thể xem xét một chút.” Sở Luật lấy ra một tập tài liệu đặt trước mặt Dương Nhược Lâm.
Dương Nhược Lâm cầm lấy, đây là một phần hợp đồng, liên tiếp vài tờ, cũng không viết cụ thể điều gì, chỉ yêu cầu cô làm mỗi ngày vài giờ, ở phía sau còn nói đến khi chuyện đã thành cô sẽ có hai trăm vạn, còn có được một căn hộ cùng công việc tại tập đoàn Sở Thị này.
Cho nên Dương Nhược Lâm cho dù có ngốc hiện tại cũng đã biết, rốt cuộc vì sao cô lại được lên đây làm việc. Cô đã nghĩ, vì sao với bằng cấp của cô lại có thể vào được tập đoàn Sở Thị, vì sao người khác đều phải làm ở những tầng dưới còn cô lại một bước lên tận tầng hai mươi tám, hiện tại đã biết hóa ra vì gương mặt của cô.
Cô hít vào một hơi thật sâu, không thể ném hợp đồng này vào mặt Sở Luật rồi rời đi, không thể không nói, cô sợ mất việc, cũng sợ không có nơi ở, lại còn hai trăm vạn. Có thể ở miễn phí một phòng lớn như vậy tại thành phố này cho dù nhiều gia đình làm cả đời cũng không thể có.
Xem ra, cô không có bất cứ lý do gì để từ chối, mặc kệ là cô phải làm gì.
Sở Luật dời tầm mắt của mình nhìn xuống ngón áp út của bàn tay, trên ngón tay vẫn đeo một chiếc nhẫn, anh đã dùng ba ngày ba đêm mới tìm được. Nhẫn còn ở trên tay nhưng người đã sớm không còn, cho nên hiện tại làm những việc này nói trắng ra đều là dối trá, nhưng anh ngoại trừ làm điều dối trá này thì còn có thể làm được gì.
Anh đặt hai tay lên bàn, nắm chặt lại.
“Trước đây không lâu con gái tôi xảy ra chuyện, bé sẽ không nói, nhưng bé nhớ mẹ, tôi muốn cô làm mẹ của con gái tôi đến khi bé nói được thì thôi. Nếu cô đồng ý có thể ký tên, mọi chuyện tôi đều đồng ý theo ý của cô, xong việc cũng sẽ không để cô thiệt thòi.
Dương Nhược Lâm đã sớm biết cô sẽ là người thay thế, nhưng lại không nghĩ tới dạng thay thế này. Không phải thay thế cho anh mà là cho đứa bé, cô lấy bút, ngòi bút run rẩy ký xuống tên của mình, sau đó hít một hơi thật sâu, cô tự nói với mình, cô là vì hai trăm vạn, cũng là vì phòng ở mà quyết định.
Sở Luật thu lại hợp đồng, lại đem hợp đồng khóa trong ngăn kéo.
Cửa bị đẩy ra, Trịnh An Trạch đi ra đứng trước mặt Sở Luật.
“Chú, chú thật sự tính sẽ để dì ấy làm mẹ của Tiểu Vũ Điểm sao?”
Sở Luật vẫy gọi Trịnh An Trạch, Trịnh An Trạch đi tới, thiếu niên Sở gia đã hơi trưởng thành, có điều gương mặt vẫn mang nhiều nét trẻ con, cậu chỉ là một đứa trẻ, hiện tại lại bị Sở Luật đốt cháy giai đoạn trưởng thành.
Sở Luật vươn tay đứng lên, sau đó vỗ vỗ bả vai Trịnh An Trạch. “Đôi khi chúng ta sẽ có rất nhiều lựa chọn nhưng cuối cùng có thể làm cũng chỉ có một con đường, có lẽ là không còn sự lựa chọn nào khác.”
“Cháu đem tài liệu này sửa cho tốt, một lát chú sẽ xem.”
“Vâng.” Trịnh An Trạch đồng ý, cũng đã ngồi xuống dưới bắt đầu cố gắng nhìn những chữ trên lịch làm việc. Cậu biết đây là chú Sở đang huấn luyện mình, tuy rằng sẽ khiến cậu rất đau đầu nhưng mặc kệ thế nào cậu cũng phải sửa tài liệu này cho tốt.
Dương Nhược Lâm hơi do dự, từng bước từng bước tiến đến đứng trước mặt Sở Luật.
“Tôi muốn cô làm một việc.” Sở Luật ngồi ngay ngắn, tay đặt trên bàn, mười ngón tay đan vào nhau, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay.
“Tổng… tổng giám đốc… ngài cứ nói.”
Dương Nhược Lâm không quen ở gần một người đàn ông như vậy, đương nhiên lòng cô nhảy càng thêm nhanh, cô muốn che lại ngực mình sợ Sở Luật sẽ nghe được tiếng tim đập.
Cảm giác này, sao lại xấu hổ như vậy, cũng sao lại cảm thấy ngượng ngùng?
“Cô đã thấy con gái tôi?” Sở Luật hỏi Dương Nhược Lâm, tầm mắt anh vẫn đặt trên gương mặt của Dương Nhược Lâm nhưng trong đồng tử chỉ âm u hồi ức chứ không có hình bóng của cô.
“Vâng ạ,” Dương Nhược Lâm gật đầu. “Con gái anh rất đáng yêu.”
“Cảm ơn.” Sở Luật nhàn nhạt mỉm cười, cũng chỉ mỗi khi nhắc tới con gái mới có thể khiến anh có ý cười như vậy. Dương Nhược Lâm không khỏi rơi một nhịp trong lòng, tin tưởng với mọi phụ nữ mà nói, người đàn ông như Sở Luật giống như thuốc phiện, rất dễ gây nghiện, hơn nữa càng dễ không thể kìm chế.
Sở Luật lấy điện thoại của mình ra, mở điện thoại, sau đó đặt trước mặt Dương Nhược Lâm.
Dương Nhược Lâm cúi đầu vừa thấy, đôi mắt cũng mở to ngạc nhiên.
Đây không phải là ảnh chụp của cô sao? Sao tổng giám đốc lại có ảnh của cô, hay là tổng giám đốc yêu thầm cô, nhưng khả năng này kẻ ngốc cũng biết là không thể.
Cô cẩn thận nhìn bức ảnh kia, không đúng, không phải cô. Nếu nhìn qua thì thật sự cho rằng là cô, nhưng nếu để ý thật kỹ mới có thể phát hiện là không phải. Cô gái trong ảnh có đôi mắt to hơn cô một chút, mũi cũng cao hơn một chút, miệng thì giống nhưng người trong ảnh có nụ cười rất tự nhiên. Hơn nữa phải cô hay không người khác có thể sẽ ngộ nhận nhưng cô thì không.
Đây không phải cô.
“Đây là…” Cô nhẹ nhàng xoa mặt mình, chẳng lẽ chị em song sinh với cô sao? Nhưng không có khả năng nha, mẹ cô chỉ sinh một mình cô, ở đâu lại có chị em?
“Vợ của tôi.” Sở Luật thu lại điện thoại của mình, lại lật xem ảnh trên điện thoại, ánh mắt vẫn lạnh băng khi nhìn lên màn hình rốt cuộc có một chút hơi ấm.
“Chị ấy đâu?” Tuy trong lòng Dương Nhược Lâm có chút mất mát không thể gọi tên nhưng vẫn cứ tò mò, cô gái trong ảnh hiện tại ở đâu?
Sở Luật nhấp khẩn môi, anh đóng lại điện thoại, sau đó kéo ngắn kéo ra rồi ném điện thoại vào trong đó.
“Cô ấy đã không còn nữa.” Nói ra câu này tim anh vẫn rất đau, anh đã làm nhiều chuyện sai nhưng lại không có cơ hội để đền bù, anh sẽ mang theo sai lầm này tới tận khi chết.
“Xin lỗi…” Dương Nhược Lâm cảm giác mình vừa hỏi vấn đề không nên hỏi, nhưng hiện tại cô muốn biết tổng giám đốc tìm cô để làm gì, là để… thay thế sao?
Nếu là thật, cô sẽ lựa chọn như thế nào?
Là nguyện ý hay không muốn?
Dường như, cô nguyện ý, nhưng cũng không đồng ý. Tin là không có bắt cứ cô gái nào có thể cự tuyệt một người đàn ông tuổi trẻ mà lại soái khí lắm tiền như Sở Luật, đương nhiên cô cũng vậy.
“Dương tiểu thư, cái này cô có thể xem xét một chút.” Sở Luật lấy ra một tập tài liệu đặt trước mặt Dương Nhược Lâm.
Dương Nhược Lâm cầm lấy, đây là một phần hợp đồng, liên tiếp vài tờ, cũng không viết cụ thể điều gì, chỉ yêu cầu cô làm mỗi ngày vài giờ, ở phía sau còn nói đến khi chuyện đã thành cô sẽ có hai trăm vạn, còn có được một căn hộ cùng công việc tại tập đoàn Sở Thị này.
Cho nên Dương Nhược Lâm cho dù có ngốc hiện tại cũng đã biết, rốt cuộc vì sao cô lại được lên đây làm việc. Cô đã nghĩ, vì sao với bằng cấp của cô lại có thể vào được tập đoàn Sở Thị, vì sao người khác đều phải làm ở những tầng dưới còn cô lại một bước lên tận tầng hai mươi tám, hiện tại đã biết hóa ra vì gương mặt của cô.
Cô hít vào một hơi thật sâu, không thể ném hợp đồng này vào mặt Sở Luật rồi rời đi, không thể không nói, cô sợ mất việc, cũng sợ không có nơi ở, lại còn hai trăm vạn. Có thể ở miễn phí một phòng lớn như vậy tại thành phố này cho dù nhiều gia đình làm cả đời cũng không thể có.
Xem ra, cô không có bất cứ lý do gì để từ chối, mặc kệ là cô phải làm gì.
Sở Luật dời tầm mắt của mình nhìn xuống ngón áp út của bàn tay, trên ngón tay vẫn đeo một chiếc nhẫn, anh đã dùng ba ngày ba đêm mới tìm được. Nhẫn còn ở trên tay nhưng người đã sớm không còn, cho nên hiện tại làm những việc này nói trắng ra đều là dối trá, nhưng anh ngoại trừ làm điều dối trá này thì còn có thể làm được gì.
Anh đặt hai tay lên bàn, nắm chặt lại.
“Trước đây không lâu con gái tôi xảy ra chuyện, bé sẽ không nói, nhưng bé nhớ mẹ, tôi muốn cô làm mẹ của con gái tôi đến khi bé nói được thì thôi. Nếu cô đồng ý có thể ký tên, mọi chuyện tôi đều đồng ý theo ý của cô, xong việc cũng sẽ không để cô thiệt thòi.
Dương Nhược Lâm đã sớm biết cô sẽ là người thay thế, nhưng lại không nghĩ tới dạng thay thế này. Không phải thay thế cho anh mà là cho đứa bé, cô lấy bút, ngòi bút run rẩy ký xuống tên của mình, sau đó hít một hơi thật sâu, cô tự nói với mình, cô là vì hai trăm vạn, cũng là vì phòng ở mà quyết định.
Sở Luật thu lại hợp đồng, lại đem hợp đồng khóa trong ngăn kéo.
Cửa bị đẩy ra, Trịnh An Trạch đi ra đứng trước mặt Sở Luật.
“Chú, chú thật sự tính sẽ để dì ấy làm mẹ của Tiểu Vũ Điểm sao?”
Sở Luật vẫy gọi Trịnh An Trạch, Trịnh An Trạch đi tới, thiếu niên Sở gia đã hơi trưởng thành, có điều gương mặt vẫn mang nhiều nét trẻ con, cậu chỉ là một đứa trẻ, hiện tại lại bị Sở Luật đốt cháy giai đoạn trưởng thành.
Sở Luật vươn tay đứng lên, sau đó vỗ vỗ bả vai Trịnh An Trạch. “Đôi khi chúng ta sẽ có rất nhiều lựa chọn nhưng cuối cùng có thể làm cũng chỉ có một con đường, có lẽ là không còn sự lựa chọn nào khác.”
“Cháu đem tài liệu này sửa cho tốt, một lát chú sẽ xem.”
“Vâng.” Trịnh An Trạch đồng ý, cũng đã ngồi xuống dưới bắt đầu cố gắng nhìn những chữ trên lịch làm việc. Cậu biết đây là chú Sở đang huấn luyện mình, tuy rằng sẽ khiến cậu rất đau đầu nhưng mặc kệ thế nào cậu cũng phải sửa tài liệu này cho tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.